Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 92: Sàng Lọc Điều Tra 1
53@-
Hai người đi song song, mỗi người theo đuổi dòng suy nghĩ riêng.
Buổi sáng, Đàn Dịch túc trực ở bệnh viện, kiểm tra toàn bộ danh sách bệnh nhân nội trú, đối chiếu tất cả các đối tượng khả nghi nhưng không phát hiện bất kỳ manh mối có giá trị nào.
Anh cho rằng, dù tạm thời chưa tìm ra chứng cứ, thì logic suy nghĩ của người bình thường cũng sẽ không khác biệt quá lớn.
Nếu suy luận không sai, hẳn là còn có điểm mấu chốt nào đó chưa được phát hiện.
Vậy, điểm mấu chốt ấy là gì?
Nhân viên y tế, lao công, những bệnh nhân ra vào khu nội trú gần đây, người thân thường xuyên túc trực chăm sóc, đều đã được rà soát, không có liên quan gì với Hầu Tử An.
Ngoài những người kể trên, còn có người thân của các bệnh nhân đã xuất viện trước khi Hầu Tử An bị hại.
Đây là điểm khó, nếu muốn điều tra, cần cử người chuyên trách đi tìm hiểu lại từ đầu, để kết quả điều tra được kỹ hơn.
Tạ Tinh thì đang suy nghĩ trưa nay nên ăn gì.
Chưa đến nhà ăn, cô đã ngửi thấy mùi thịt kho tàu, có thịt kho tàu rồi thì khỏi cần nghĩ ngợi, thêm chút rau là đủ ngon miệng.
Đang mải nghĩ, phía trước có hai đồng nghiệp đi ngang qua, đang bàn chuyện vụ án của đội một, Tạ Tinh vừa đi vừa lắng nghe đôi chút.
Đúng lúc ấy, Đàn Dịch đột nhiên lên tiếng hỏi gì đó.
Tạ Tinh tưởng anh hỏi: “Lát nữa em ăn gì?”
Cô thuận miệng đáp: “Thịt kho tàu.”
Đàn Dịch nhìn búi tóc tròn xù trên đỉnh đầu cô, hỏi: “Em thích ăn thịt kho tàu à?”
Tạ Tinh tưởng mình nghe đúng, cười tươi đáp: “Đương nhiên rồi, món này đầu bếp nấu rất chuẩn, rất đỉnh, béo mà không ngấy, thơm đậm đà.”
Đàn Dịch nhướng mày: “Thảo nào.”
Tạ Tinh hỏi: “Thảo nào gì cơ?”
Đàn Dịch đáp: “Vừa nãy tôi hỏi là lát nữa em có việc gì không?”
Hơi… có một chút xíu ngượng ngùng.
Tạ Tinh siết nhẹ quai túi xách, quyết định lờ đi, trả lời luôn câu hỏi: “Chắc là không có việc gì, chiều em định đến bệnh viện một vòng, tham gia điều tra một chút, được chứ ạ?”
Đàn Dịch nói: “Cầu còn chẳng được.” Vốn dĩ anh cũng có ý này, Tạ Tinh tinh ý, lại rất có tố chất điều tra hình sự.
Cả hai đạt được sự đồng thuận lẫn nhau, không nói thêm gì nữa, cùng vào nhà ăn.
Vừa bước vào cửa, Đàn Dịch đã bị phó cục trưởng Nghiêm gọi đi.
Tạ Tinh lấy cơm xong thì gặp được Tào Hải Sinh đang ăn gần xong, cô thông báo sơ qua kế hoạch buổi chiều.
Tào Hải Sinh không ý kiến gì, thế nên cô ăn xong liền tới bệnh viện thành phố.
Tạ Tinh nghĩ, nếu hung thủ là bệnh nhân, có thể hắn sẽ tính toán để sớm xuất viện. Nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn có thần kinh thép, lặng lẽ chờ vụ án rơi vào bế tắc.
Nếu hung thủ là người nhà bệnh nhân, có thể hắn sẽ nghĩ đến chuyện chuyển viện hoặc đổi người chăm sóc. Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng như trên.
Nếu hung thủ là nhân viên bệnh viện, thì khả năng này có vẻ không cao, trừ khi là kẻ sát nhân b**n th**, nếu không thì Đàn Dịch hẳn đã phát hiện ra dấu hiệu gì đó rồi.
Biến số quá nhiều, mục tiêu cũng quá nhiều, đây là tình thế nan giải mà tất cả cảnh sát hình sự, bao gồm cả Đàn Dịch, đều đang phải đối mặt.
Tạ Tinh thử đặt mình vào vị trí của hung thủ, cô sẽ không chọn thời điểm sau khi xuất viện để ra tay. Với điều kiện là đủ tự tin, cô sẽ ở lại bệnh viện, để có thể nắm bắt mọi diễn biến kịp thời.
Dưới ánh đèn luôn là nơi tối nhất, cũng chính là nơi ít bị cảnh sát chú ý.
Nhưng xét hành vi của hung thủ khi gây án, không đeo găng tay, rồi lại quay về lau dấu vân tay, Tạ Tinh cảm thấy thần kinh của hắn không được vững, chỉ là gan lớn mà thôi.
…
Trong lúc đợi đèn đỏ, đầu óc cô nghĩ lung tung đủ thứ. Vừa bước vào khu nội trú, Tạ Tinh lập tức bình tĩnh lại, con người khác nhau muôn hình vạn trạng, không thể phá án chỉ bằng suy đoán và lý lẽ, vẫn phải bắt đầu từ thực tế.
Cô xem lại bản đồ khu nội trú, quyết định lên tầng cao nhất bằng thang máy rồi lần lượt kiểm tra từ trên xuống.
Các y tá ở quầy đều bận rộn, cảnh sát cũng không tiện làm phiền nhiều lần. Nhưng bệnh nhân và người nhà đang rảnh rỗi thì không ít.
Để không bỏ sót gì, Tạ Tinh định sẽ đi qua từng phòng một.
Chẳng bao lâu, cô gõ cửa căn phòng đầu tiên, chào hỏi một bà cụ đang ngồi trông bệnh: “Cháu chào bà ạ.”
Tạ Tinh lấy thẻ ngành ra: “Cháu là cảnh sát, muốn nói chuyện với bà một chút, bà có thời gian không ạ?”
Bà cụ đập tay vào đùi: “Ôi chao, cảnh sát à! Cảnh sát xinh thế này hiếm thấy lắm đấy, tôi cứ tưởng minh tinh cơ! Ông nó, ông thấy có đúng không?”
Ông lão nằm trên giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, không đáp lời.
Bà cụ nói tiếp: “Ông nhà tôi sống cả đời minh mẫn, giờ thì coi như được nghỉ ngơi rồi, ngày nào cũng phải nghe tôi lải nhải.”
Dù bà cụ rất lạc quan, nhưng Tạ Tinh vẫn cảm thấy trong lời nói ấy ẩn chứa bao chua xót.
Tạ Tinh dịu giọng: “Bà nghĩ thoáng được như vậy là tốt lắm rồi.”
“Thì sao chứ, không nghĩ thoáng là tự làm khổ mình thôi. Người già ai mà chẳng đến lúc này, chỉ có đi bất thình lình luôn là sung sướng nhất…” Bà cụ bật chế độ nói chuyện, thao thao bất tuyệt.
Tạ Tinh mấy lần ngắt lời, nhưng bà cụ lại nói lòng vòng quay về như cũ. Cuộc nói chuyện đầu tiên coi như thất bại thảm hại, mất những 20 phút mới thoát ra được.
May mắn là các phòng khác tương đối thuận lợi, hỏi gì đáp nấy, mỗi phòng chỉ mất chừng ba đến năm phút.
Lượn hết mấy tầng, cũng gần đến giờ tan làm.
Tạ Tinh đánh dấu vài điểm cần lưu ý, uống mấy ngụm nước rồi chuẩn bị quay về đội.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Hai người đi song song, mỗi người theo đuổi dòng suy nghĩ riêng.
Buổi sáng, Đàn Dịch túc trực ở bệnh viện, kiểm tra toàn bộ danh sách bệnh nhân nội trú, đối chiếu tất cả các đối tượng khả nghi nhưng không phát hiện bất kỳ manh mối có giá trị nào.
Anh cho rằng, dù tạm thời chưa tìm ra chứng cứ, thì logic suy nghĩ của người bình thường cũng sẽ không khác biệt quá lớn.
Nếu suy luận không sai, hẳn là còn có điểm mấu chốt nào đó chưa được phát hiện.
Vậy, điểm mấu chốt ấy là gì?
Nhân viên y tế, lao công, những bệnh nhân ra vào khu nội trú gần đây, người thân thường xuyên túc trực chăm sóc, đều đã được rà soát, không có liên quan gì với Hầu Tử An.
Ngoài những người kể trên, còn có người thân của các bệnh nhân đã xuất viện trước khi Hầu Tử An bị hại.
Đây là điểm khó, nếu muốn điều tra, cần cử người chuyên trách đi tìm hiểu lại từ đầu, để kết quả điều tra được kỹ hơn.
Tạ Tinh thì đang suy nghĩ trưa nay nên ăn gì.
Chưa đến nhà ăn, cô đã ngửi thấy mùi thịt kho tàu, có thịt kho tàu rồi thì khỏi cần nghĩ ngợi, thêm chút rau là đủ ngon miệng.
Đang mải nghĩ, phía trước có hai đồng nghiệp đi ngang qua, đang bàn chuyện vụ án của đội một, Tạ Tinh vừa đi vừa lắng nghe đôi chút.
Đúng lúc ấy, Đàn Dịch đột nhiên lên tiếng hỏi gì đó.
Tạ Tinh tưởng anh hỏi: “Lát nữa em ăn gì?”
Cô thuận miệng đáp: “Thịt kho tàu.”
Đàn Dịch nhìn búi tóc tròn xù trên đỉnh đầu cô, hỏi: “Em thích ăn thịt kho tàu à?”
Tạ Tinh tưởng mình nghe đúng, cười tươi đáp: “Đương nhiên rồi, món này đầu bếp nấu rất chuẩn, rất đỉnh, béo mà không ngấy, thơm đậm đà.”
Đàn Dịch nhướng mày: “Thảo nào.”
Tạ Tinh hỏi: “Thảo nào gì cơ?”
Đàn Dịch đáp: “Vừa nãy tôi hỏi là lát nữa em có việc gì không?”
Hơi… có một chút xíu ngượng ngùng.
Tạ Tinh siết nhẹ quai túi xách, quyết định lờ đi, trả lời luôn câu hỏi: “Chắc là không có việc gì, chiều em định đến bệnh viện một vòng, tham gia điều tra một chút, được chứ ạ?”
Đàn Dịch nói: “Cầu còn chẳng được.” Vốn dĩ anh cũng có ý này, Tạ Tinh tinh ý, lại rất có tố chất điều tra hình sự.
Cả hai đạt được sự đồng thuận lẫn nhau, không nói thêm gì nữa, cùng vào nhà ăn.
Vừa bước vào cửa, Đàn Dịch đã bị phó cục trưởng Nghiêm gọi đi.
Tạ Tinh lấy cơm xong thì gặp được Tào Hải Sinh đang ăn gần xong, cô thông báo sơ qua kế hoạch buổi chiều.
Tào Hải Sinh không ý kiến gì, thế nên cô ăn xong liền tới bệnh viện thành phố.
Tạ Tinh nghĩ, nếu hung thủ là bệnh nhân, có thể hắn sẽ tính toán để sớm xuất viện. Nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn có thần kinh thép, lặng lẽ chờ vụ án rơi vào bế tắc.
Nếu hung thủ là người nhà bệnh nhân, có thể hắn sẽ nghĩ đến chuyện chuyển viện hoặc đổi người chăm sóc. Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng như trên.
Nếu hung thủ là nhân viên bệnh viện, thì khả năng này có vẻ không cao, trừ khi là kẻ sát nhân b**n th**, nếu không thì Đàn Dịch hẳn đã phát hiện ra dấu hiệu gì đó rồi.
Biến số quá nhiều, mục tiêu cũng quá nhiều, đây là tình thế nan giải mà tất cả cảnh sát hình sự, bao gồm cả Đàn Dịch, đều đang phải đối mặt.
Tạ Tinh thử đặt mình vào vị trí của hung thủ, cô sẽ không chọn thời điểm sau khi xuất viện để ra tay. Với điều kiện là đủ tự tin, cô sẽ ở lại bệnh viện, để có thể nắm bắt mọi diễn biến kịp thời.
Dưới ánh đèn luôn là nơi tối nhất, cũng chính là nơi ít bị cảnh sát chú ý.
Nhưng xét hành vi của hung thủ khi gây án, không đeo găng tay, rồi lại quay về lau dấu vân tay, Tạ Tinh cảm thấy thần kinh của hắn không được vững, chỉ là gan lớn mà thôi.
…
Trong lúc đợi đèn đỏ, đầu óc cô nghĩ lung tung đủ thứ. Vừa bước vào khu nội trú, Tạ Tinh lập tức bình tĩnh lại, con người khác nhau muôn hình vạn trạng, không thể phá án chỉ bằng suy đoán và lý lẽ, vẫn phải bắt đầu từ thực tế.
Cô xem lại bản đồ khu nội trú, quyết định lên tầng cao nhất bằng thang máy rồi lần lượt kiểm tra từ trên xuống.
Các y tá ở quầy đều bận rộn, cảnh sát cũng không tiện làm phiền nhiều lần. Nhưng bệnh nhân và người nhà đang rảnh rỗi thì không ít.
Để không bỏ sót gì, Tạ Tinh định sẽ đi qua từng phòng một.
Chẳng bao lâu, cô gõ cửa căn phòng đầu tiên, chào hỏi một bà cụ đang ngồi trông bệnh: “Cháu chào bà ạ.”
Tạ Tinh lấy thẻ ngành ra: “Cháu là cảnh sát, muốn nói chuyện với bà một chút, bà có thời gian không ạ?”
Bà cụ đập tay vào đùi: “Ôi chao, cảnh sát à! Cảnh sát xinh thế này hiếm thấy lắm đấy, tôi cứ tưởng minh tinh cơ! Ông nó, ông thấy có đúng không?”
Ông lão nằm trên giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, không đáp lời.
Bà cụ nói tiếp: “Ông nhà tôi sống cả đời minh mẫn, giờ thì coi như được nghỉ ngơi rồi, ngày nào cũng phải nghe tôi lải nhải.”
Dù bà cụ rất lạc quan, nhưng Tạ Tinh vẫn cảm thấy trong lời nói ấy ẩn chứa bao chua xót.
Tạ Tinh dịu giọng: “Bà nghĩ thoáng được như vậy là tốt lắm rồi.”
“Thì sao chứ, không nghĩ thoáng là tự làm khổ mình thôi. Người già ai mà chẳng đến lúc này, chỉ có đi bất thình lình luôn là sung sướng nhất…” Bà cụ bật chế độ nói chuyện, thao thao bất tuyệt.
Tạ Tinh mấy lần ngắt lời, nhưng bà cụ lại nói lòng vòng quay về như cũ. Cuộc nói chuyện đầu tiên coi như thất bại thảm hại, mất những 20 phút mới thoát ra được.
May mắn là các phòng khác tương đối thuận lợi, hỏi gì đáp nấy, mỗi phòng chỉ mất chừng ba đến năm phút.
Lượn hết mấy tầng, cũng gần đến giờ tan làm.
Tạ Tinh đánh dấu vài điểm cần lưu ý, uống mấy ngụm nước rồi chuẩn bị quay về đội.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 92: Sàng Lọc Điều Tra 1
10.0/10 từ 23 lượt.