Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 90: Nhiều Nghi Phạm
43@-
Hôm sau, Tạ Tinh gặp Lê Khả ở nhà ăn.
Cô ngủ rất ngon, tinh thần sảng khoái, không hề có vẻ gì là ủ rũ.
Tạ Tinh rất ngưỡng mộ tâm thái của cô ấy.
Cô bưng khay đồ ăn, ngồi xuống đối diện Lê Khả, vừa định ăn cháo thì thấy Đàn Dịch đi ra cùng Phó Đạt.
Nhìn lướt sang bên cạnh, cô thấy Đỗ Chuẩn vẫn còn ở đó, bèn hỏi: “Anh Đỗ, tối qua ai đến Lý Gia Câu vậy?”
“Dĩ nhiên là anh Đỗ của mấy đứa rồi!” Đỗ Chuẩn nuốt miếng bánh bao trong miệng, hăng hái bê khay thức ăn ngồi xuống: “Nói cho mấy đứa nghe, Lý Hiểu Minh tức điên lên, ban đầu nhất quyết không chịu làm chứng cho Ngô Mỹ Lệ. Anh phải thuyết phục mãi, cậu ta mới miễn cưỡng thừa nhận đã đến nhà Ngô Mỹ Lệ. Lấy xong lời khai, cậu ta liền đi cả đêm về Ngô Gia Câu trả lại sính lễ luôn.”
Tạ Tinh hỏi: “Anh Đỗ, nhìn anh ta có giống đang diễn không?”
Đỗ Chuẩn bĩu môi, lắc đầu: “Thật lòng mà nói, không nhìn ra. Đàn ông bị cắm sừng lúc nào chẳng tức giận, dù có diễn thì cũng rất giống thật.”
Đây là sự thật.
Tạ Tinh hỏi: “Bước tiếp theo làm gì? Tiếp tục điều tra nhà họ Hầu à?”
“Nói đúng rồi đấy.” Đỗ Chuẩn đáp: “Hầu Tử An này nuôi hai người tình ở chung cư Dương Quang, gia đình hắn có thể không biết sao? Chỉ cần biết, thì sẽ có động cơ.”
Lê Khả nói: “Nghi phạm nhiều thật đấy.”
Đỗ Chuẩn uống hết sữa đậu nành: “Ai bảo là ít đâu? Cứ điều tra từng chút một thôi. Mau ăn đi, không còn sớm nữa đâu.” Nói xong, anh đứng dậy rời đi.
Lê Khả hỏi: “Tinh Tinh, cậu nghĩ có phải Lý Hiểu Minh không?”
Tạ Tinh nói: “Khó mà nói, nhưng có một điểm mình muốn nhắc cậu, hung thủ rất quen thuộc với thói quen sinh hoạt của nạn nhân trong bệnh viện. Nếu Lý Hiểu Minh thường xuyên ra vào bệnh viện, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy. Mình đoán, đội trưởng Đàn sắp cho người cầm hồ sơ của Lý Hiểu Minh đến khoa nội trú để điều tra rồi.”
Tạ Tinh nói: “Lợi hại gì chứ, mau ăn đi, chắc sắp họp rồi.”
…
Phòng họp.
Đàn Dịch đã cập nhật manh mối của vụ án Hầu Tử An.
Thứ nhất, bộ phận giám định dấu vân tay đã có kết quả đối chiếu. Trên cửa, dấu vân tay chủ yếu là của bác sĩ, y tá, nhân viên vệ sinh, cùng với Hầu Tử An và người thân của hắn. Còn trên lọ thuốc, chỉ có dấu vân tay của Hầu Tử An.
Thứ hai, quan hệ xã hội của Hầu Tử An đã được bổ sung thêm.
Các cảnh sát bàn tán xôn xao, ai cũng hóa thành ông tám bà tám hóng hớt, chẳng khác gì xem chương trình đón giao thừa. Mãi đến khi Hoàng Chấn Nghĩa bước vào, cả đám mới im lặng.
Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Vụ án xảy ra trong bệnh viện, ảnh hưởng rất lớn. Ban lãnh đạo bệnh viện đã liên hệ với lãnh đạo của cục chúng ta, anh em cố gắng hết sức, tranh thủ sớm phá án.”
Đỗ Chuẩn nói: “Chi đội phó Hoàng, bọn em cũng muốn sớm phá án lắm, nhưng mà con khỉ này không chịu ngồi yên. Một khu chung cư mà nuôi tận hai cô bồ nhí, ai mà biết bên ngoài còn bao nhiêu nữa?”
Mới qua một ngày, nạn nhân đã có biệt danh mới.
“Người chết là lớn nhất, cậu bớt mồm miệng đi.” Hoàng Chấn Nghĩa mắng anh ta một câu, rồi hỏi Đàn Dịch: “Tình hình cụ thể thế nào?”
Đàn Dịch tóm tắt lại mọi chuyện.
“Đúng là tự làm tự chịu.” Hoàng Chấn Nghĩa cảm thán: “Cậu định làm gì?”
Đàn Dịch nói: “Trước hết, nguồn gốc của thuốc chuột vẫn là trọng điểm điều tra. Thứ hai, điều tra Lý Hiểu Minh. Thứ ba, điều tra người thân của nạn nhân và tất cả những ai có mâu thuẫn làm ăn với hắn. Cuối cùng, tập trung điều tra những người có thân nhân đang nằm viện.”
“Ừm…” Hoàng Chấn Nghĩa suy tư: “Được, vậy tôi không làm phiền mọi người nữa.”
Sau khi ông ta rời đi, Đàn Dịch liền phân công toàn bộ người của đội một và đội hai đi thu thập thông tin.
Phòng pháp y hôm nay không có nhiệm vụ giám định, cô hiếm khi được rảnh rỗi, bèn tán gẫu với Tào Hải Sinh một lúc.
Tạ Tinh hỏi: “Thầy ơi, bình thường người ta bán thuốc chuột ở đâu?”
Tào Hải Sinh nói: “Thường là mấy người bán rong đi khắp nơi, chợ phiên cũng có kẻ lén lút bán. Thầy nghe nói có người từng đến làng thầy bán, tiếc là thầy không gặp được.”
Trần Khiêm rót một cốc nước nóng: “Một là không tìm được nguồn gốc chất độc, hai là không có chứng cứ trực tiếp, vụ này không dễ hơn vụ nhà họ Lôi đâu. Tôi nói này, Tiểu Tào, gần đây các cậu xui xẻo ghê ha, hahaha…”
Tào Hải Sinh đeo kính lão: “Vớ phải rồi thì đành chịu thôi.”
Tạ Tinh định nói gì đó nhưng lại thôi.
Tào Hải Sinh bảo: “Hôm nay không bận, Tiểu Tạ muốn làm gì thì cứ làm đi, biết đâu giúp được một tay.”
Tạ Tinh vốn đang định xin nghỉ, nghe vậy thì cười tươi: “Vậy em cảm ơn thầy!”
Tào Hải Sinh phất tay: “Lái xe cẩn thận nhé.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Hôm sau, Tạ Tinh gặp Lê Khả ở nhà ăn.
Cô ngủ rất ngon, tinh thần sảng khoái, không hề có vẻ gì là ủ rũ.
Tạ Tinh rất ngưỡng mộ tâm thái của cô ấy.
Cô bưng khay đồ ăn, ngồi xuống đối diện Lê Khả, vừa định ăn cháo thì thấy Đàn Dịch đi ra cùng Phó Đạt.
Nhìn lướt sang bên cạnh, cô thấy Đỗ Chuẩn vẫn còn ở đó, bèn hỏi: “Anh Đỗ, tối qua ai đến Lý Gia Câu vậy?”
“Dĩ nhiên là anh Đỗ của mấy đứa rồi!” Đỗ Chuẩn nuốt miếng bánh bao trong miệng, hăng hái bê khay thức ăn ngồi xuống: “Nói cho mấy đứa nghe, Lý Hiểu Minh tức điên lên, ban đầu nhất quyết không chịu làm chứng cho Ngô Mỹ Lệ. Anh phải thuyết phục mãi, cậu ta mới miễn cưỡng thừa nhận đã đến nhà Ngô Mỹ Lệ. Lấy xong lời khai, cậu ta liền đi cả đêm về Ngô Gia Câu trả lại sính lễ luôn.”
Tạ Tinh hỏi: “Anh Đỗ, nhìn anh ta có giống đang diễn không?”
Đỗ Chuẩn bĩu môi, lắc đầu: “Thật lòng mà nói, không nhìn ra. Đàn ông bị cắm sừng lúc nào chẳng tức giận, dù có diễn thì cũng rất giống thật.”
Đây là sự thật.
Tạ Tinh hỏi: “Bước tiếp theo làm gì? Tiếp tục điều tra nhà họ Hầu à?”
“Nói đúng rồi đấy.” Đỗ Chuẩn đáp: “Hầu Tử An này nuôi hai người tình ở chung cư Dương Quang, gia đình hắn có thể không biết sao? Chỉ cần biết, thì sẽ có động cơ.”
Lê Khả nói: “Nghi phạm nhiều thật đấy.”
Đỗ Chuẩn uống hết sữa đậu nành: “Ai bảo là ít đâu? Cứ điều tra từng chút một thôi. Mau ăn đi, không còn sớm nữa đâu.” Nói xong, anh đứng dậy rời đi.
Lê Khả hỏi: “Tinh Tinh, cậu nghĩ có phải Lý Hiểu Minh không?”
Tạ Tinh nói: “Khó mà nói, nhưng có một điểm mình muốn nhắc cậu, hung thủ rất quen thuộc với thói quen sinh hoạt của nạn nhân trong bệnh viện. Nếu Lý Hiểu Minh thường xuyên ra vào bệnh viện, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy. Mình đoán, đội trưởng Đàn sắp cho người cầm hồ sơ của Lý Hiểu Minh đến khoa nội trú để điều tra rồi.”
Tạ Tinh nói: “Lợi hại gì chứ, mau ăn đi, chắc sắp họp rồi.”
…
Phòng họp.
Đàn Dịch đã cập nhật manh mối của vụ án Hầu Tử An.
Thứ nhất, bộ phận giám định dấu vân tay đã có kết quả đối chiếu. Trên cửa, dấu vân tay chủ yếu là của bác sĩ, y tá, nhân viên vệ sinh, cùng với Hầu Tử An và người thân của hắn. Còn trên lọ thuốc, chỉ có dấu vân tay của Hầu Tử An.
Thứ hai, quan hệ xã hội của Hầu Tử An đã được bổ sung thêm.
Các cảnh sát bàn tán xôn xao, ai cũng hóa thành ông tám bà tám hóng hớt, chẳng khác gì xem chương trình đón giao thừa. Mãi đến khi Hoàng Chấn Nghĩa bước vào, cả đám mới im lặng.
Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Vụ án xảy ra trong bệnh viện, ảnh hưởng rất lớn. Ban lãnh đạo bệnh viện đã liên hệ với lãnh đạo của cục chúng ta, anh em cố gắng hết sức, tranh thủ sớm phá án.”
Đỗ Chuẩn nói: “Chi đội phó Hoàng, bọn em cũng muốn sớm phá án lắm, nhưng mà con khỉ này không chịu ngồi yên. Một khu chung cư mà nuôi tận hai cô bồ nhí, ai mà biết bên ngoài còn bao nhiêu nữa?”
Mới qua một ngày, nạn nhân đã có biệt danh mới.
“Người chết là lớn nhất, cậu bớt mồm miệng đi.” Hoàng Chấn Nghĩa mắng anh ta một câu, rồi hỏi Đàn Dịch: “Tình hình cụ thể thế nào?”
Đàn Dịch tóm tắt lại mọi chuyện.
“Đúng là tự làm tự chịu.” Hoàng Chấn Nghĩa cảm thán: “Cậu định làm gì?”
Đàn Dịch nói: “Trước hết, nguồn gốc của thuốc chuột vẫn là trọng điểm điều tra. Thứ hai, điều tra Lý Hiểu Minh. Thứ ba, điều tra người thân của nạn nhân và tất cả những ai có mâu thuẫn làm ăn với hắn. Cuối cùng, tập trung điều tra những người có thân nhân đang nằm viện.”
“Ừm…” Hoàng Chấn Nghĩa suy tư: “Được, vậy tôi không làm phiền mọi người nữa.”
Sau khi ông ta rời đi, Đàn Dịch liền phân công toàn bộ người của đội một và đội hai đi thu thập thông tin.
Phòng pháp y hôm nay không có nhiệm vụ giám định, cô hiếm khi được rảnh rỗi, bèn tán gẫu với Tào Hải Sinh một lúc.
Tạ Tinh hỏi: “Thầy ơi, bình thường người ta bán thuốc chuột ở đâu?”
Tào Hải Sinh nói: “Thường là mấy người bán rong đi khắp nơi, chợ phiên cũng có kẻ lén lút bán. Thầy nghe nói có người từng đến làng thầy bán, tiếc là thầy không gặp được.”
Trần Khiêm rót một cốc nước nóng: “Một là không tìm được nguồn gốc chất độc, hai là không có chứng cứ trực tiếp, vụ này không dễ hơn vụ nhà họ Lôi đâu. Tôi nói này, Tiểu Tào, gần đây các cậu xui xẻo ghê ha, hahaha…”
Tào Hải Sinh đeo kính lão: “Vớ phải rồi thì đành chịu thôi.”
Tạ Tinh định nói gì đó nhưng lại thôi.
Tào Hải Sinh bảo: “Hôm nay không bận, Tiểu Tạ muốn làm gì thì cứ làm đi, biết đâu giúp được một tay.”
Tạ Tinh vốn đang định xin nghỉ, nghe vậy thì cười tươi: “Vậy em cảm ơn thầy!”
Tào Hải Sinh phất tay: “Lái xe cẩn thận nhé.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 90: Nhiều Nghi Phạm
10.0/10 từ 23 lượt.