Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 83: Tranh Luận 2
43@-
Phó Đạt hỏi: “Ý của Tiểu Tạ là hung thủ xuất hiện sớm nhất vào khoảng 11 giờ tối?”
Tạ Tinh gật đầu: “Trừ khi có ai đó có thể chứng minh Hầu Tử An chưa từng uống nước trước 11 giờ tối. Hơn nữa, ông ta có tiền, có điện thoại di động, ở phòng bệnh đơn, ban đêm chắc chắn sẽ khóa cửa. Hung thủ đã chọn đúng thời cơ để hạ độc, chứng tỏ hắn đã theo dõi nạn nhân trong một thời gian dài.”
Phó Đạt gật gù: “Rất hợp lý. Nếu hung thủ không quen biết nạn nhân, hắn sẽ nhân lúc nạn nhân ra ngoài để hạ độc. Còn nếu quen, hắn có thể đã ở trong phòng bệnh từ trước, chỉ rời đi sau khi xóa dấu vân tay.”
Đàn Dịch nói: “Chưa chắc hắn đã ở trong phòng bệnh suốt. Hung thủ không phải sát thủ chuyên nghiệp, tâm lý không đủ vững. Khả năng cao là hắn lợi dụng lúc nạn nhân vào nhà vệ sinh để lẻn vào phòng hạ độc.”
Phó Đạt phản bác: “Như Tiểu Tạ đã nói, hung thủ đã theo dõi nạn nhân từ trước, chứng tỏ đây là hành động có kế hoạch. Nếu hắn có thể dễ dàng lau dấu vân tay, tại sao phải mạo hiểm quay lại?”
Đàn Dịch đáp: “Cậu nói cũng có lý, nhưng tôi vẫn giữ quan điểm của mình. Nạn nhân tử vong lúc 2 giờ sáng, nhưng hung thủ mãi đến hơn 4 giờ mới quay lại xóa vân tay. Đây chính là thời điểm người già thường thức dậy đi vệ sinh. Nếu hắn đã lên kế hoạch kỹ càng, thì không thể nào ngốc đến mức ở lại lâu như vậy.”
Phó Đạt tiếp tục phản bác: “Thế thì tại sao hắn không lau dấu vân tay trước khi rời đi?”
Đàn Dịch đáp: “Điều đó chứng tỏ tâm lý hung thủ không vững, việc lên kế hoạch và thực hiện có sự khác biệt. Khi hạ độc, hắn vừa lo nạn nhân bất ngờ quay lại, vừa sợ bị người khác bắt gặp. Sau khi rời phòng, hắn liên tục hồi tưởng lại quá trình gây án, nhận ra mình để lại dấu vân tay, nên mới mạo hiểm quay lại để xóa.”
“Ừm, lập luận này thuyết phục hơn.”
“Đúng đúng, nếu là tôi, chắc cũng vậy.”
“Liệu hung thủ có phải là nữ không?”
“Gì, tôi cũng là nữ đấy?”
“Ờ thì… cũng đúng.”
“Cút đi, vợ tôi không như thế đâu.”
“Ha ha ha ha…”
Phó Đạt châm điếu thuốc: “Quan điểm của Đội trưởng Đàn cũng có lý, nhưng của tôi cũng không hẳn là không có cơ sở. Đợi phá án xong hãy tính. Nếu tôi thua, tôi mời cơm.”
Mọi người hào hứng hẳn lên.
“Được, vậy chúng tôi sẽ đợi.”
“Tôi muốn ăn lẩu.”
“Tôi không đòi hỏi nhiều, lẩu xương dê thôi cũng được.”
“Được rồi.” Đàn Dịch đứng dậy. “An ninh khu nội trú có cũng như không, ra vào bệnh viện ban đêm không hề khó. Dựa trên những manh mối hiện có, chúng ta vẫn chưa thể xác định phạm vi nghi phạm, nhưng theo tôi, trọng tâm điều tra nên đặt vào những người trong bệnh viện. Mọi người hãy tập trung lực lượng, trước tiên kiểm tra nhân viên bệnh viện và thân nhân của nạn nhân.”
“Rõ.” Phó Đạt hiểu ý, dẫn nhóm của mình rời đi.
Tạ Tinh và Tào Hải Sinh cũng lên lầu.
Sau khi đi vệ sinh về, Tạ Tinh nhận được cuộc gọi từ Tạ Huân.
“Ba, có chuyện gì sao?”
“Có chuyện.”
“Ba cứ nói đi ạ.”
“Ba nghe nói chuyện giữa con và chị con rồi. Chị con nói muốn trực tiếp xin lỗi con… Nếu con có suy nghĩ gì, cứ nói với ba.”
“Ba à, xin lỗi thì không cần đâu, chẳng có ý nghĩa gì cả, con cũng không cần.”
Tạ Huân im lặng một lát.
Tạ Tinh biết, ông là một doanh nhân, càng hiểu rõ hơn ý nghĩa trong câu nói của cô, nguyên chủ không lớn lên trong gia đình, Trần Nguyệt Hoa thiên vị, mối quan hệ giữa hai chị em vốn đã xa cách từ lâu. Một lời xin lỗi không thể kéo họ lại gần nhau, mà chỉ càng khiến mối quan hệ thêm gượng gạo.
Hồi lâu sau, Tạ Huân lên tiếng: “Vậy thì thôi vậy. Con có yêu cầu gì không?”
Ban đầu, Tạ Tinh không có yêu cầu gì, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, liền nói: “Ba, con muốn dùng số tiền ông nội để lại mua một căn biệt thự nhỏ, phải có tầng hầm. Nếu ba cũng có dự định mua nhà, thì giúp con tìm một căn phù hợp luôn nhé, tiện thể tìm một đội thi công đáng tin cậy nữa, ba thấy sao?”
Tạ Huân hỏi: “Biệt thự có an toàn không?”
Tạ Tinh cười: “Ba à, con là pháp y, không có tiền.”
“Cũng đúng… Hahaha…” Tạ Huân bật cười khe khẽ. “Được, ba hiểu ý con rồi, ở xa họ hàng một chút cũng tốt.”
Tạ Tinh nói: “Cảm ơn ba.”
Trong thời đại này, con cái muốn dọn ra ở riêng trước khi lập gia đình không hề dễ, ở ký túc xá là chuyện khác.
Nhờ chuyện xích mích này mà Tạ Tinh đạt được mục đích, coi như đây là một lợi ích kèm theo.
Sau này, cô sẽ có một căn nhà của riêng mình, rảnh rỗi thì làm đồ gỗ, nấu nướng, trồng hoa cỏ, chẳng phải rất tuyệt sao?
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Phó Đạt hỏi: “Ý của Tiểu Tạ là hung thủ xuất hiện sớm nhất vào khoảng 11 giờ tối?”
Tạ Tinh gật đầu: “Trừ khi có ai đó có thể chứng minh Hầu Tử An chưa từng uống nước trước 11 giờ tối. Hơn nữa, ông ta có tiền, có điện thoại di động, ở phòng bệnh đơn, ban đêm chắc chắn sẽ khóa cửa. Hung thủ đã chọn đúng thời cơ để hạ độc, chứng tỏ hắn đã theo dõi nạn nhân trong một thời gian dài.”
Phó Đạt gật gù: “Rất hợp lý. Nếu hung thủ không quen biết nạn nhân, hắn sẽ nhân lúc nạn nhân ra ngoài để hạ độc. Còn nếu quen, hắn có thể đã ở trong phòng bệnh từ trước, chỉ rời đi sau khi xóa dấu vân tay.”
Đàn Dịch nói: “Chưa chắc hắn đã ở trong phòng bệnh suốt. Hung thủ không phải sát thủ chuyên nghiệp, tâm lý không đủ vững. Khả năng cao là hắn lợi dụng lúc nạn nhân vào nhà vệ sinh để lẻn vào phòng hạ độc.”
Phó Đạt phản bác: “Như Tiểu Tạ đã nói, hung thủ đã theo dõi nạn nhân từ trước, chứng tỏ đây là hành động có kế hoạch. Nếu hắn có thể dễ dàng lau dấu vân tay, tại sao phải mạo hiểm quay lại?”
Đàn Dịch đáp: “Cậu nói cũng có lý, nhưng tôi vẫn giữ quan điểm của mình. Nạn nhân tử vong lúc 2 giờ sáng, nhưng hung thủ mãi đến hơn 4 giờ mới quay lại xóa vân tay. Đây chính là thời điểm người già thường thức dậy đi vệ sinh. Nếu hắn đã lên kế hoạch kỹ càng, thì không thể nào ngốc đến mức ở lại lâu như vậy.”
Phó Đạt tiếp tục phản bác: “Thế thì tại sao hắn không lau dấu vân tay trước khi rời đi?”
Đàn Dịch đáp: “Điều đó chứng tỏ tâm lý hung thủ không vững, việc lên kế hoạch và thực hiện có sự khác biệt. Khi hạ độc, hắn vừa lo nạn nhân bất ngờ quay lại, vừa sợ bị người khác bắt gặp. Sau khi rời phòng, hắn liên tục hồi tưởng lại quá trình gây án, nhận ra mình để lại dấu vân tay, nên mới mạo hiểm quay lại để xóa.”
“Ừm, lập luận này thuyết phục hơn.”
“Đúng đúng, nếu là tôi, chắc cũng vậy.”
“Liệu hung thủ có phải là nữ không?”
“Gì, tôi cũng là nữ đấy?”
“Ờ thì… cũng đúng.”
“Cút đi, vợ tôi không như thế đâu.”
“Ha ha ha ha…”
Phó Đạt châm điếu thuốc: “Quan điểm của Đội trưởng Đàn cũng có lý, nhưng của tôi cũng không hẳn là không có cơ sở. Đợi phá án xong hãy tính. Nếu tôi thua, tôi mời cơm.”
Mọi người hào hứng hẳn lên.
“Được, vậy chúng tôi sẽ đợi.”
“Tôi muốn ăn lẩu.”
“Tôi không đòi hỏi nhiều, lẩu xương dê thôi cũng được.”
“Được rồi.” Đàn Dịch đứng dậy. “An ninh khu nội trú có cũng như không, ra vào bệnh viện ban đêm không hề khó. Dựa trên những manh mối hiện có, chúng ta vẫn chưa thể xác định phạm vi nghi phạm, nhưng theo tôi, trọng tâm điều tra nên đặt vào những người trong bệnh viện. Mọi người hãy tập trung lực lượng, trước tiên kiểm tra nhân viên bệnh viện và thân nhân của nạn nhân.”
“Rõ.” Phó Đạt hiểu ý, dẫn nhóm của mình rời đi.
Tạ Tinh và Tào Hải Sinh cũng lên lầu.
Sau khi đi vệ sinh về, Tạ Tinh nhận được cuộc gọi từ Tạ Huân.
“Ba, có chuyện gì sao?”
“Có chuyện.”
“Ba cứ nói đi ạ.”
“Ba nghe nói chuyện giữa con và chị con rồi. Chị con nói muốn trực tiếp xin lỗi con… Nếu con có suy nghĩ gì, cứ nói với ba.”
“Ba à, xin lỗi thì không cần đâu, chẳng có ý nghĩa gì cả, con cũng không cần.”
Tạ Huân im lặng một lát.
Tạ Tinh biết, ông là một doanh nhân, càng hiểu rõ hơn ý nghĩa trong câu nói của cô, nguyên chủ không lớn lên trong gia đình, Trần Nguyệt Hoa thiên vị, mối quan hệ giữa hai chị em vốn đã xa cách từ lâu. Một lời xin lỗi không thể kéo họ lại gần nhau, mà chỉ càng khiến mối quan hệ thêm gượng gạo.
Hồi lâu sau, Tạ Huân lên tiếng: “Vậy thì thôi vậy. Con có yêu cầu gì không?”
Ban đầu, Tạ Tinh không có yêu cầu gì, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, liền nói: “Ba, con muốn dùng số tiền ông nội để lại mua một căn biệt thự nhỏ, phải có tầng hầm. Nếu ba cũng có dự định mua nhà, thì giúp con tìm một căn phù hợp luôn nhé, tiện thể tìm một đội thi công đáng tin cậy nữa, ba thấy sao?”
Tạ Huân hỏi: “Biệt thự có an toàn không?”
Tạ Tinh cười: “Ba à, con là pháp y, không có tiền.”
“Cũng đúng… Hahaha…” Tạ Huân bật cười khe khẽ. “Được, ba hiểu ý con rồi, ở xa họ hàng một chút cũng tốt.”
Tạ Tinh nói: “Cảm ơn ba.”
Trong thời đại này, con cái muốn dọn ra ở riêng trước khi lập gia đình không hề dễ, ở ký túc xá là chuyện khác.
Nhờ chuyện xích mích này mà Tạ Tinh đạt được mục đích, coi như đây là một lợi ích kèm theo.
Sau này, cô sẽ có một căn nhà của riêng mình, rảnh rỗi thì làm đồ gỗ, nấu nướng, trồng hoa cỏ, chẳng phải rất tuyệt sao?
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 83: Tranh Luận 2
10.0/10 từ 23 lượt.