Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 80: Bị Hại
46@-
Xem xong bệnh án, Tạ Tinh đặt hộp giám định xuống, đo nhiệt độ trực tràng trước, chụp ảnh, rồi mới kiểm tra thi thể.
Dấu hiệu ngạt thở khá rõ ràng, quanh miệng có bọt trắng và vết máu còn mới, có lẽ do cắn lưỡi gây ra, nhưng trên lưỡi không thấy vết cắn cũ.
Môi và móng tay nạn nhân tím tái, kết mạc mắt có xuất huyết.
Mở áo bệnh nhân ra, có thể thấy rõ tử ban, hiện tượng co cứng đã lan đến các khớp lớn.
Bề mặt thi thể tạm thời không có vết thương rõ ràng.
Cô đứng dậy, nói: “Tổng hợp các dấu hiệu, nạn nhân chết vì thuốc diệt chuột. Tất cả thức ăn, chất nôn, bài tiết trong phòng này đều cần được lấy mẫu xét nghiệm.”
“Chắc chắn không?” Giọng của Đàn Dịch vang lên từ ngoài cửa.
“Tôi sẽ kiểm tra lại.” Tào Hải Sinh nhanh chóng bước vào.
“Thầy, Đội trưởng Đàn.” Tạ Tinh bàn giao hiện trường cho Tào Hải Sinh, lùi ra ngoài cửa.
Đàn Dịch gật đầu với cô.
Tạ Tinh nói: “Nạn nhân tử vong rất nhanh, dấu hiệu co cứng và tử ban rõ ràng. Kết hợp với nhiệt độ thi thể, thời gian tử vong vào khoảng hai giờ sáng. Kết luận chính xác cần chờ khám nghiệm và xét nghiệm.”
Tào Hải Sinh chống tay vào eo đứng dậy: “Dấu hiệu quá rõ, tôi đồng ý với ý kiến của Tiểu Tạ.”
“Ôi giời ơi, ông Hầu ơi!” Một người phụ nữ hét lên thảm thiết ngoài hành lang.
“Ba ơi!”
“Ba à!”
“Người nhà bệnh nhân không được làm ồn trong khu nội trú.”
“Những bệnh nhân khác còn đang nghỉ ngơi, mong mọi người thông cảm.”
“Ba tôi chết trong bệnh viện của các người, chúng tôi còn chưa tính sổ, thông cảm cái gì mà thông cảm!”
“Đúng, gọi lãnh đạo của các người ra đây!”
“Cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường, người không liên quan không được lại gần.”
“Cảnh sát? Liên quan gì đến cảnh sát?”
“Ba tôi bị hại chết trong bệnh viện này sao?”
“Hầu ơi, ông chết oan quá mà…”
Hơn chục người nhà nạn nhân kéo đến, hành lang rối loạn.
Đỗ Chuẩn, Lưu Phong, Lý Ký, Lê Khả cùng hai bảo vệ đứng chắn phía trước, gần như không thể kiểm soát nổi tình hình.
Đàn Dịch bước lên, giơ thẻ công tác: “Tôi là đội trưởng Đội 2, đội hình sự, cục cảnh sát thành phố. Có gì thì nói với tôi, ồn ào không giải quyết được vấn đề.”
Anh mặc áo khoác da, dù đeo kính trông khá nho nhã, nhưng vóc dáng cao lớn, chức vụ nói ra lại có thể áp đảo mọi người.
Cả hiện trường im lặng trong giây lát.
Một phụ nữ trung niên mập mạp, tóc uốn xoăn xù, lau nước mắt, giọng the thé hỏi: “Anh nói xem, rốt cuộc chồng tôi chết như thế nào?”
Đàn Dịch đáp: “Hiện tại chưa thể kết luận, tình hình cụ thể phải chờ khám nghiệm tử thi xong mới thông báo cho gia đình.”
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi hỏi: “Thật sự là ba tôi sao? Có nhầm lẫn gì không?”
Đàn Dịch nói: “Không nhầm, y tá đã xác nhận rồi.”
Người phụ nữ trung niên dùng tay áo lau nước mắt: “Chồng tôi chỉ nhận thầu vài công trình, sao lại có kết cục này? Rốt cuộc là đắc tội với ai chứ?”
Đàn Dịch nói: “Đây cũng là điều tôi muốn hỏi các vị. Mong bà Hầu suy nghĩ kỹ, nạn nhân có thù oán với ai không? Gần đây có đắc tội với ai không?”
Người nhà nhìn nhau, chưa ai lên tiếng.
Cảnh sát tranh thủ cơ hội, bắt đầu trao đổi với gia đình nạn nhân, hỏi chi tiết về tình hình trước khi Hầu Tử An gặp chuyện.
Phó Đạt chen qua đám đông, bước tới cạnh Đàn Dịch, hạ giọng nói: “Y tá trực đã ngủ quên, không phát hiện điều gì bất thường ở phòng 524. Hỏi bảo vệ dưới tầng, cũng không thấy người khả nghi ra vào.”
Tạ Tinh lấy toàn bộ mẫu xét nghiệm cần thiết, cất vào hộp giám định, nói với Tào Hải Sinh: “Thầy, em đi báo với gia đình một tiếng.”
Tào Hải Sinh gật đầu.
Hầu Tử An chết do bị sát hại, cảnh sát có quyền tiến hành khám nghiệm tử thi.
Tạ Tinh tìm đến bà Hầu, nói: “Xin chia buồn cùng gia đình, chúng tôi sẽ đưa thi thể chồng bà đến nhà tang lễ để khám nghiệm.”
Bà Hầu ngẩn ra: “Cô là pháp y? Chồng tôi chết thế nào? Có thể không khám nghiệm không?”
Tạ Tinh đáp: “Tôi là pháp y, nhưng câu hỏi này tôi chưa thể trả lời ngay. Chỉ sau khi khám nghiệm tử thi mới có thể xác định nguyên nhân cái chết. Mong bà thông cảm.” Cô hơi cúi người chào, sau đó quay lại.
Đàn Dịch trao đổi ánh mắt với Phó Đạt.
Phó Đạt lập tức tổ chức người đưa thân nhân nạn nhân đến trạm y tá, tránh để họ tiếp cận thi thể và làm nhiễm bẩn chứng cứ.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Xem xong bệnh án, Tạ Tinh đặt hộp giám định xuống, đo nhiệt độ trực tràng trước, chụp ảnh, rồi mới kiểm tra thi thể.
Dấu hiệu ngạt thở khá rõ ràng, quanh miệng có bọt trắng và vết máu còn mới, có lẽ do cắn lưỡi gây ra, nhưng trên lưỡi không thấy vết cắn cũ.
Môi và móng tay nạn nhân tím tái, kết mạc mắt có xuất huyết.
Mở áo bệnh nhân ra, có thể thấy rõ tử ban, hiện tượng co cứng đã lan đến các khớp lớn.
Bề mặt thi thể tạm thời không có vết thương rõ ràng.
Cô đứng dậy, nói: “Tổng hợp các dấu hiệu, nạn nhân chết vì thuốc diệt chuột. Tất cả thức ăn, chất nôn, bài tiết trong phòng này đều cần được lấy mẫu xét nghiệm.”
“Chắc chắn không?” Giọng của Đàn Dịch vang lên từ ngoài cửa.
“Tôi sẽ kiểm tra lại.” Tào Hải Sinh nhanh chóng bước vào.
“Thầy, Đội trưởng Đàn.” Tạ Tinh bàn giao hiện trường cho Tào Hải Sinh, lùi ra ngoài cửa.
Đàn Dịch gật đầu với cô.
Tạ Tinh nói: “Nạn nhân tử vong rất nhanh, dấu hiệu co cứng và tử ban rõ ràng. Kết hợp với nhiệt độ thi thể, thời gian tử vong vào khoảng hai giờ sáng. Kết luận chính xác cần chờ khám nghiệm và xét nghiệm.”
Tào Hải Sinh chống tay vào eo đứng dậy: “Dấu hiệu quá rõ, tôi đồng ý với ý kiến của Tiểu Tạ.”
“Ôi giời ơi, ông Hầu ơi!” Một người phụ nữ hét lên thảm thiết ngoài hành lang.
“Ba ơi!”
“Ba à!”
“Người nhà bệnh nhân không được làm ồn trong khu nội trú.”
“Những bệnh nhân khác còn đang nghỉ ngơi, mong mọi người thông cảm.”
“Ba tôi chết trong bệnh viện của các người, chúng tôi còn chưa tính sổ, thông cảm cái gì mà thông cảm!”
“Đúng, gọi lãnh đạo của các người ra đây!”
“Cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường, người không liên quan không được lại gần.”
“Cảnh sát? Liên quan gì đến cảnh sát?”
“Ba tôi bị hại chết trong bệnh viện này sao?”
“Hầu ơi, ông chết oan quá mà…”
Hơn chục người nhà nạn nhân kéo đến, hành lang rối loạn.
Đỗ Chuẩn, Lưu Phong, Lý Ký, Lê Khả cùng hai bảo vệ đứng chắn phía trước, gần như không thể kiểm soát nổi tình hình.
Đàn Dịch bước lên, giơ thẻ công tác: “Tôi là đội trưởng Đội 2, đội hình sự, cục cảnh sát thành phố. Có gì thì nói với tôi, ồn ào không giải quyết được vấn đề.”
Anh mặc áo khoác da, dù đeo kính trông khá nho nhã, nhưng vóc dáng cao lớn, chức vụ nói ra lại có thể áp đảo mọi người.
Cả hiện trường im lặng trong giây lát.
Một phụ nữ trung niên mập mạp, tóc uốn xoăn xù, lau nước mắt, giọng the thé hỏi: “Anh nói xem, rốt cuộc chồng tôi chết như thế nào?”
Đàn Dịch đáp: “Hiện tại chưa thể kết luận, tình hình cụ thể phải chờ khám nghiệm tử thi xong mới thông báo cho gia đình.”
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi hỏi: “Thật sự là ba tôi sao? Có nhầm lẫn gì không?”
Đàn Dịch nói: “Không nhầm, y tá đã xác nhận rồi.”
Người phụ nữ trung niên dùng tay áo lau nước mắt: “Chồng tôi chỉ nhận thầu vài công trình, sao lại có kết cục này? Rốt cuộc là đắc tội với ai chứ?”
Đàn Dịch nói: “Đây cũng là điều tôi muốn hỏi các vị. Mong bà Hầu suy nghĩ kỹ, nạn nhân có thù oán với ai không? Gần đây có đắc tội với ai không?”
Người nhà nhìn nhau, chưa ai lên tiếng.
Cảnh sát tranh thủ cơ hội, bắt đầu trao đổi với gia đình nạn nhân, hỏi chi tiết về tình hình trước khi Hầu Tử An gặp chuyện.
Phó Đạt chen qua đám đông, bước tới cạnh Đàn Dịch, hạ giọng nói: “Y tá trực đã ngủ quên, không phát hiện điều gì bất thường ở phòng 524. Hỏi bảo vệ dưới tầng, cũng không thấy người khả nghi ra vào.”
Tạ Tinh lấy toàn bộ mẫu xét nghiệm cần thiết, cất vào hộp giám định, nói với Tào Hải Sinh: “Thầy, em đi báo với gia đình một tiếng.”
Tào Hải Sinh gật đầu.
Hầu Tử An chết do bị sát hại, cảnh sát có quyền tiến hành khám nghiệm tử thi.
Tạ Tinh tìm đến bà Hầu, nói: “Xin chia buồn cùng gia đình, chúng tôi sẽ đưa thi thể chồng bà đến nhà tang lễ để khám nghiệm.”
Bà Hầu ngẩn ra: “Cô là pháp y? Chồng tôi chết thế nào? Có thể không khám nghiệm không?”
Tạ Tinh đáp: “Tôi là pháp y, nhưng câu hỏi này tôi chưa thể trả lời ngay. Chỉ sau khi khám nghiệm tử thi mới có thể xác định nguyên nhân cái chết. Mong bà thông cảm.” Cô hơi cúi người chào, sau đó quay lại.
Đàn Dịch trao đổi ánh mắt với Phó Đạt.
Phó Đạt lập tức tổ chức người đưa thân nhân nạn nhân đến trạm y tá, tránh để họ tiếp cận thi thể và làm nhiễm bẩn chứng cứ.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 80: Bị Hại
10.0/10 từ 23 lượt.