Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 74: Đi Ăn
59@-
Cơ sở vật chất của khách sạn khá ổn, sảnh có hiệu ứng dội âm, khiến giọng cô bị khuếch đại.
“Suỵt…” Lý Ký đẩy khuỷu tay Tạ Tinh một cái: “Nói nhỏ chút, đội trưởng Đàn đang nhìn chúng ta kìa.”
Tạ Tinh ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đàn Dịch đứng cách đó ba mét, nhìn cô với vẻ kinh ngạc khó hiểu.
Cô hơi ngượng ngùng gãi cổ, tự tìm lối thoát: “Đội trưởng Đàn, Lôi Miểu ở phòng 3008.”
Đàn Dịch nói: “Cảm ơn.”
Tạ Tinh vừa thở phào một hơi, đã nghe Đàn Dịch tiếp lời: “Tôi có lẽ không phải cáo già, nhưng chắc chắn cũng không phải lính mới.”
“Phụt, haha…” Lê Khả bật cười.
Tạ Tinh vội vã thanh minh: “Đội trưởng Đàn, lính mới thật ra có nghĩa là anh trẻ trung, không nhạt nhẽo, rất trong trẻo đó.”
“Ồ…” Đàn Dịch quay người đi lên cầu thang: “Hóa ra lính mới có nhiều nghĩa như vậy, cứ tạm coi như em đang khen tôi đi.”
Tạ Tinh nghiêm túc nói: “Mọi người đừng không tin, từ lính mới của tôi có ngoặc kép, chuyên dùng để phân biệt với đàn ông trung niên dầu mỡ.”
Lê Khả ôm lấy tay Tạ Tinh, tò mò hỏi: “Đàn ông trung niên dầu mỡ là thế nào, nói nghe coi.”
Tạ Tinh đáp: “Bụng bia, luộm thuộm, đeo vòng tay, chơi hạt đào, tự cho mình là đúng, cứ mở miệng là kể chiến tích năm xưa, hơi tí là lên lớp người khác, nói đạo lý, suốt ngày khoe khoang, kè kè cặp tài liệu dưới nách, không tôn trọng vợ, thỉnh thoảng còn kể mấy câu chuyện bậy bạ nữa.”
Lê Khả sững sờ: “Tinh Tinh, mình cảm giác cậu đang ám chỉ đội trưởng Lý bên chi cục Phong An.”
Lý Ký cũng ngẩn ra: “Tiểu Tạ, cô quen ba tôi à?” Anh cúi xuống nhìn chiếc cặp da dưới nách: “Với lại, tôi và đội trưởng Đàn cũng cầm cặp mà, nếu không cầm thì nhét đồ vào đâu?”
Đàn Dịch đi phía trước, bất giác chuyển chiếc cặp từ dưới nách xuống cầm tay.
May mắn là cả ba người phía sau đều không chú ý đến anh.
Tạ Tinh nói: “Nếu quen ai làm đồ da, có thể nhờ họ thiết kế vài mẫu túi đeo chéo bằng da thật, vừa tiện mang theo, lại đựng được nhiều đồ.”
Lý Ký lắc đầu: “Ở đây chưa từng nghe ai làm cái đó cả.”
Chỉ mấy câu nói, mọi người đã lên đến tầng ba, Lê Khả gõ cửa phòng Lôi Miểu.
Cô gái nhỏ vừa chịu một cú sốc nặng, chỉ nói một câu “Mời vào” rồi rơi nước mắt, im lặng không nói gì nữa.
Lê Khả nói: “Có khó khăn gì cứ nói ra, chúng tôi giúp được nhất định sẽ giúp.”
Tạ Tinh nói: “Nếu có thể, tôi khuyên em nên sớm quay lại trường, ở bên thầy cô và bạn bè, ba mẹ em cũng sẽ yên lòng hơn. Còn về một số người, em đừng nghĩ đến họ nữa. Khi đối mặt với tiền bạc và bất công, người tốt có giới hạn, còn kẻ xấu thì không. Em là sinh viên, chắc em cũng hiểu sự đa dạng của thế giới này, không cần thiết phải tìm cho ra một lý do tại sao.”
Lôi Miểu ngước đôi mắt đẫm lệ: “Bao giờ bọn họ chết?”
Đàn Dịch lên tiếng: “Vụ án này có ảnh hưởng rất lớn, có lẽ sẽ sớm đưa ra xét xử.”
Nước mắt Lôi Miểu tuôn trào: “Tốt quá, càng sớm càng tốt.”
Tạ Tinh lấy khăn giấy từ trong túi, xé ra đưa cho cô gái vài tờ, rồi đưa thêm cho Lê Khả một tờ.
Đàn Dịch nói: “Tôi đã liên hệ với lãnh đạo trường của em rồi, có chuyện gì cứ nói với giáo viên chủ nhiệm.”
Lôi Miểu gật đầu: “Cảm ơn.”
Lê Khả cũng nói: “Em có số máy nhắn tin của tôi, cần gì cứ nhắn, nếu có thời gian tôi sẽ trả lời em.”
“Được.” Lôi Miểu nói: “Em đã mua vé tàu về Kinh Thành rồi, sáng mai đi.”
Tạ Tinh thở phào nhẹ nhõm, biết rằng những người chọn cách rời đi thường sẽ bảo vệ bản thân, cô gái này có thể sẽ cô đơn một thời gian, nhưng rồi cũng sẽ vượt qua. Trong cái rủi còn có cái may.
Khi xuống lầu, họ gặp Lôi Thắng.
Có gia đình anh chăm sóc, Lôi Miểu cũng sẽ không đến mức tứ cố vô thân.
…
Lôi Miểu không có tâm trạng ăn uống, nhóm họ tự đi đến quán nướng Lão Vương ở khu thương mại Phú Dương.
Bốn người ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ, vừa uống trà vừa trò chuyện.
Lý Ký nói: “Vụ án này tuy đã phá, nhưng trong lòng vẫn thấy nặng nề. Có những kẻ bản tính xấu xa đến mức khiến người ta ngạt thở.”
Lê Khả hỏi: “Đội trưởng Đàn, anh thấy Lôi Quang và Miêu Tiểu Hồng ai nói đúng hơn? Còn nữa, tại sao Lôi Quang không nhắc đến chuyện mua nhà?”
Đàn Dịch dựa lưng vào ghế, châm điếu thuốc: “Chuyện mua nhà, hắn tự thấy chột dạ nên không dám nói. Miêu Tiểu Hồng mang trong lòng áy náy, lời cô ta có lẽ sẽ khách quan hơn. Còn Lôi Quang, để bản thân dễ chịu, nhất định sẽ đổ hết lỗi lên người bị hại.”
Tạ Tinh gật đầu.
Lý Ký nói: “Phân tích rất thấu đáo. Miêu Đại Xuân mới là người đáng thương nhất.”
Lê Khả hỏi: “Anh ta đáng thương ở chỗ nào?”
Lý Ký đáp: “Vô dụng, ngu dốt, tham lam, nóng nảy, bốc đồng, không có chí khí. Nếu không có Lôi Quang dụ dỗ, bày mưu tính kế, anh ta sẽ không làm ra chuyện này. Cùng lắm cũng chỉ đánh nhau với người xa lạ ngoài đường thôi.”
Nhân viên phục vụ mang bia tươi lên.
Tạ Tinh nói: “Hôm nay em lái xe, không uống đâu, lấy trà thay rượu vậy.”
Lý Ký cười: “Tôi biết tửu lượng của cô mà, đâu đến mức một ly là say.”
Tạ Tinh rót cho mình một chén trà: “Thật ra rượu cũng rất đáng thương, nó đâu có ép chúng ta uống, vậy mà uống say gây chuyện, ai cũng đổ lỗi cho rượu. Hôm nay tôi tha cho nó một lần.”
Đàn Dịch nói: “Cách nghĩ của em thú vị thật đấy.”
Tạ Tinh lắc đầu: “Chỉ là cảm xúc nhất thời thôi.”
Đàn Dịch gạt tàn thuốc, nâng ly lên: “Dù đã nói rồi, nhưng vẫn muốn cảm ơn một lần nữa. Trong vụ này, em lập công lớn. Cả các cô cậu nữa, mọi người đã vất vả rồi.”
Lý Ký rụt cổ lại: “Đội trưởng Đàn khách sáo quá, đây là công việc của chúng tôi mà.”
Lê Khả cũng hùa theo: “Đúng đúng.”
Tạ Tinh nâng tách trà lên chạm nhẹ: “Đội trưởng Đàn cảm ơn chính mình là được, lúc đó cũng nhờ lời anh nói em mới có cảm hứng, nếu không em cũng không nghĩ ra đâu.”
“Được, tôi cũng cảm ơn chính mình.” Đàn Dịch uống cạn ly, đặt xuống bàn: “Tiểu Tạ nói đúng, lái xe không nên uống rượu, phần còn lại giao cho hai người đấy.”
Lê Khả, Lý Ký đồng thanh: “Hả?”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Cơ sở vật chất của khách sạn khá ổn, sảnh có hiệu ứng dội âm, khiến giọng cô bị khuếch đại.
“Suỵt…” Lý Ký đẩy khuỷu tay Tạ Tinh một cái: “Nói nhỏ chút, đội trưởng Đàn đang nhìn chúng ta kìa.”
Tạ Tinh ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đàn Dịch đứng cách đó ba mét, nhìn cô với vẻ kinh ngạc khó hiểu.
Cô hơi ngượng ngùng gãi cổ, tự tìm lối thoát: “Đội trưởng Đàn, Lôi Miểu ở phòng 3008.”
Đàn Dịch nói: “Cảm ơn.”
Tạ Tinh vừa thở phào một hơi, đã nghe Đàn Dịch tiếp lời: “Tôi có lẽ không phải cáo già, nhưng chắc chắn cũng không phải lính mới.”
“Phụt, haha…” Lê Khả bật cười.
Tạ Tinh vội vã thanh minh: “Đội trưởng Đàn, lính mới thật ra có nghĩa là anh trẻ trung, không nhạt nhẽo, rất trong trẻo đó.”
“Ồ…” Đàn Dịch quay người đi lên cầu thang: “Hóa ra lính mới có nhiều nghĩa như vậy, cứ tạm coi như em đang khen tôi đi.”
Tạ Tinh nghiêm túc nói: “Mọi người đừng không tin, từ lính mới của tôi có ngoặc kép, chuyên dùng để phân biệt với đàn ông trung niên dầu mỡ.”
Lê Khả ôm lấy tay Tạ Tinh, tò mò hỏi: “Đàn ông trung niên dầu mỡ là thế nào, nói nghe coi.”
Tạ Tinh đáp: “Bụng bia, luộm thuộm, đeo vòng tay, chơi hạt đào, tự cho mình là đúng, cứ mở miệng là kể chiến tích năm xưa, hơi tí là lên lớp người khác, nói đạo lý, suốt ngày khoe khoang, kè kè cặp tài liệu dưới nách, không tôn trọng vợ, thỉnh thoảng còn kể mấy câu chuyện bậy bạ nữa.”
Lê Khả sững sờ: “Tinh Tinh, mình cảm giác cậu đang ám chỉ đội trưởng Lý bên chi cục Phong An.”
Lý Ký cũng ngẩn ra: “Tiểu Tạ, cô quen ba tôi à?” Anh cúi xuống nhìn chiếc cặp da dưới nách: “Với lại, tôi và đội trưởng Đàn cũng cầm cặp mà, nếu không cầm thì nhét đồ vào đâu?”
Đàn Dịch đi phía trước, bất giác chuyển chiếc cặp từ dưới nách xuống cầm tay.
May mắn là cả ba người phía sau đều không chú ý đến anh.
Tạ Tinh nói: “Nếu quen ai làm đồ da, có thể nhờ họ thiết kế vài mẫu túi đeo chéo bằng da thật, vừa tiện mang theo, lại đựng được nhiều đồ.”
Lý Ký lắc đầu: “Ở đây chưa từng nghe ai làm cái đó cả.”
Chỉ mấy câu nói, mọi người đã lên đến tầng ba, Lê Khả gõ cửa phòng Lôi Miểu.
Cô gái nhỏ vừa chịu một cú sốc nặng, chỉ nói một câu “Mời vào” rồi rơi nước mắt, im lặng không nói gì nữa.
Lê Khả nói: “Có khó khăn gì cứ nói ra, chúng tôi giúp được nhất định sẽ giúp.”
Tạ Tinh nói: “Nếu có thể, tôi khuyên em nên sớm quay lại trường, ở bên thầy cô và bạn bè, ba mẹ em cũng sẽ yên lòng hơn. Còn về một số người, em đừng nghĩ đến họ nữa. Khi đối mặt với tiền bạc và bất công, người tốt có giới hạn, còn kẻ xấu thì không. Em là sinh viên, chắc em cũng hiểu sự đa dạng của thế giới này, không cần thiết phải tìm cho ra một lý do tại sao.”
Lôi Miểu ngước đôi mắt đẫm lệ: “Bao giờ bọn họ chết?”
Đàn Dịch lên tiếng: “Vụ án này có ảnh hưởng rất lớn, có lẽ sẽ sớm đưa ra xét xử.”
Nước mắt Lôi Miểu tuôn trào: “Tốt quá, càng sớm càng tốt.”
Tạ Tinh lấy khăn giấy từ trong túi, xé ra đưa cho cô gái vài tờ, rồi đưa thêm cho Lê Khả một tờ.
Đàn Dịch nói: “Tôi đã liên hệ với lãnh đạo trường của em rồi, có chuyện gì cứ nói với giáo viên chủ nhiệm.”
Lôi Miểu gật đầu: “Cảm ơn.”
Lê Khả cũng nói: “Em có số máy nhắn tin của tôi, cần gì cứ nhắn, nếu có thời gian tôi sẽ trả lời em.”
“Được.” Lôi Miểu nói: “Em đã mua vé tàu về Kinh Thành rồi, sáng mai đi.”
Tạ Tinh thở phào nhẹ nhõm, biết rằng những người chọn cách rời đi thường sẽ bảo vệ bản thân, cô gái này có thể sẽ cô đơn một thời gian, nhưng rồi cũng sẽ vượt qua. Trong cái rủi còn có cái may.
Khi xuống lầu, họ gặp Lôi Thắng.
Có gia đình anh chăm sóc, Lôi Miểu cũng sẽ không đến mức tứ cố vô thân.
…
Lôi Miểu không có tâm trạng ăn uống, nhóm họ tự đi đến quán nướng Lão Vương ở khu thương mại Phú Dương.
Bốn người ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ, vừa uống trà vừa trò chuyện.
Lý Ký nói: “Vụ án này tuy đã phá, nhưng trong lòng vẫn thấy nặng nề. Có những kẻ bản tính xấu xa đến mức khiến người ta ngạt thở.”
Lê Khả hỏi: “Đội trưởng Đàn, anh thấy Lôi Quang và Miêu Tiểu Hồng ai nói đúng hơn? Còn nữa, tại sao Lôi Quang không nhắc đến chuyện mua nhà?”
Đàn Dịch dựa lưng vào ghế, châm điếu thuốc: “Chuyện mua nhà, hắn tự thấy chột dạ nên không dám nói. Miêu Tiểu Hồng mang trong lòng áy náy, lời cô ta có lẽ sẽ khách quan hơn. Còn Lôi Quang, để bản thân dễ chịu, nhất định sẽ đổ hết lỗi lên người bị hại.”
Tạ Tinh gật đầu.
Lý Ký nói: “Phân tích rất thấu đáo. Miêu Đại Xuân mới là người đáng thương nhất.”
Lê Khả hỏi: “Anh ta đáng thương ở chỗ nào?”
Lý Ký đáp: “Vô dụng, ngu dốt, tham lam, nóng nảy, bốc đồng, không có chí khí. Nếu không có Lôi Quang dụ dỗ, bày mưu tính kế, anh ta sẽ không làm ra chuyện này. Cùng lắm cũng chỉ đánh nhau với người xa lạ ngoài đường thôi.”
Nhân viên phục vụ mang bia tươi lên.
Tạ Tinh nói: “Hôm nay em lái xe, không uống đâu, lấy trà thay rượu vậy.”
Lý Ký cười: “Tôi biết tửu lượng của cô mà, đâu đến mức một ly là say.”
Tạ Tinh rót cho mình một chén trà: “Thật ra rượu cũng rất đáng thương, nó đâu có ép chúng ta uống, vậy mà uống say gây chuyện, ai cũng đổ lỗi cho rượu. Hôm nay tôi tha cho nó một lần.”
Đàn Dịch nói: “Cách nghĩ của em thú vị thật đấy.”
Tạ Tinh lắc đầu: “Chỉ là cảm xúc nhất thời thôi.”
Đàn Dịch gạt tàn thuốc, nâng ly lên: “Dù đã nói rồi, nhưng vẫn muốn cảm ơn một lần nữa. Trong vụ này, em lập công lớn. Cả các cô cậu nữa, mọi người đã vất vả rồi.”
Lý Ký rụt cổ lại: “Đội trưởng Đàn khách sáo quá, đây là công việc của chúng tôi mà.”
Lê Khả cũng hùa theo: “Đúng đúng.”
Tạ Tinh nâng tách trà lên chạm nhẹ: “Đội trưởng Đàn cảm ơn chính mình là được, lúc đó cũng nhờ lời anh nói em mới có cảm hứng, nếu không em cũng không nghĩ ra đâu.”
“Được, tôi cũng cảm ơn chính mình.” Đàn Dịch uống cạn ly, đặt xuống bàn: “Tiểu Tạ nói đúng, lái xe không nên uống rượu, phần còn lại giao cho hai người đấy.”
Lê Khả, Lý Ký đồng thanh: “Hả?”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 74: Đi Ăn
10.0/10 từ 23 lượt.