Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 61: Tái Kiểm Tra Hiện Trường 2
45@-
Tạ Tinh không để ý đến phản ứng của Đàn Dịch, trong lòng cô đang nghĩ: [Sau khi cô đi rồi, cha mẹ và anh trai cô sẽ mất bao lâu để quên cô đây?
Mười ngày, hay nửa tháng?
Không, chưa chắc đã nhanh như vậy. Dù không nhớ đến cô, họ cũng sẽ nhớ đến khoản tiền trợ cấp cô gửi về vào đầu mỗi tháng.]
Cánh cửa nhà hàng xóm nhà họ Lôi mở toang, cả nhóm vừa đi ngang qua thì tiếng khóc lập tức ngưng bặt.
Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên gầy gò đẩy một người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải ra ngoài. Sau lưng họ còn có một cô gái nhỏ mắt sưng đỏ, không ngừng nức nở.
Lôi Quang và Lôi Miểu đều có mặt ở đây.
Đàn Dịch bước lên trước, lịch sự nói: “Cảnh sát đến kiểm tra lại hiện trường, xin hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho họ.”
“Tôi không cần công bằng! Tôi không cần công bằng!” Lôi Miểu bỗng nhiên suy sụp, hai nắm tay liên tục đập vào cánh cửa: “Tôi chỉ muốn họ quay về, sống lại mà quay về… Hu hu…”
“Hu hu…” Lôi Quang ôm đầu khóc lớn, nước mắt nước mũi hòa vào nhau, tí tách rơi xuống đùi, nhanh chóng làm ướt một mảng.
Lê Khả lau nước mắt, bước lên nắm tay Lôi Miểu: “Đừng khóc nữa, đừng đập nữa, dù có làm đau bản thân thì cũng vô ích thôi!”
Trước nỗi đau quá lớn này, mọi lời an ủi đều trở nên vô nghĩa.
Lôi Miểu lắc đầu, như phát điên, khóc đến kiệt sức.
Lê Khả không khuyên được Lôi Miểu, nhưng may là cô có sức, có thể giữ chặt Lôi Miểu, không để cô ấy tự làm tổn thương mình.
Ánh mắt Đàn Dịch dừng lại trên người vợ của Lôi Quang, Miêu Tiểu Hồng, nhưng người anh khuyên nhủ lại là Lôi Miểu: “Người chết không thể sống lại, hãy nén bi thương. Bây giờ, em chỉ có thể làm ba việc: Thứ nhất, kiểm soát cảm xúc của mình. Thứ hai, suy nghĩ kỹ xem trước khi họ gặp chuyện, trong nhà có xảy ra chuyện gì đáng ngờ không. Thứ ba, kiên nhẫn chờ đợi hung thủ bị đưa ra trước công lý.”
Anh nói không nhanh không chậm, chất giọng nam trung hơi trầm, rất có tác dụng xoa dịu cảm xúc, khiến người ta bình tĩnh lại.
Hai phút sau, quả nhiên Lôi Miểu đã bình tĩnh hơn.
Đàn Dịch nói với Phó Đạt: “Anh Phó, anh và Lê Khả tiếp tục nói chuyện với họ, khuyên nhủ họ đi. Tôi với anh Lưu, Tiểu Tạ đi một lát rồi quay lại.”
Phó Đạt vui vẻ đồng ý, lấy một quyển sổ nhỏ từ trong túi: “Được, các cậu đi đi.”
Tạ Tinh thu hồi ánh mắt từ vợ chồng Lôi Quang, theo chân Đàn Dịch đi về phía nhà họ Lôi.
Cửa chính đã bị niêm phong.
Cảnh sát ở chi cục Phong An canh chừng ở ngõ Hạnh Phúc đã mở khóa cửa cho họ, khi đẩy cửa, cánh cửa bên trái phát ra tiếng ken két nhẹ.
Đàn Dịch đi vào trước, bật đèn sợi đốt.
Vết máu trên nền xi măng đã biến mất, chỉ còn lại những vệt bẩn trông như không thể lau sạch.
Ba người bắt đầu tái khám xét hiện trường từ đây, dấu chân và hung khí là hai manh mối duy nhất mà hung thủ để lại, trên hung khí không tìm thấy dấu vân tay, cũng không có vết máu của hung thủ, chỉ có thể tập trung nghiên cứu dấu chân.
Tạ Tinh ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra từng dấu vết.
Do lượng máu dính trên đế giày ngày càng ít, dấu chân ở cửa nhẹ nhất, có lẽ vì để che giấu tội ác nhằm đảm bảo rằng khi ra ngoài không còn dấu máu trên đế giày, hung thủ đã cố ý chùi chân, tạo thành những vệt lau lớn ở đây.
Dấu chân dính máu trước cửa bếp lại cực kỳ rõ ràng.
Vài dấu chân giữa cửa ra vào và vị trí thi thể đầu tiên rất nặng, không còn nhìn rõ hoa văn của đế giày, chỉ còn lại một mảng đen sẫm.
Tạ Tinh quay lại trước cửa bếp, đuổi mấy con ruồi, lấy kính lúp từ hộp điều tra ra soi đi soi lại dấu chân rõ nhất, rồi lấy thước đo chiều rộng và chiều dài bước chân.
Lưu Phong hỏi: “Tiểu Tạ có phát hiện gì không?”
“Chưa thể nói chắc.” Tạ Tinh dùng đầu thước cuộn chỉ vào dấu chân: “Anh Lưu giúp em xem, có phải chỗ này máu nhiều hơn một chút, còn chỗ này lại quá ít không?”
Lưu Phong đi bộ hai bước trong tư thế ngồi xổm, đến bên cạnh Tạ Tinh: “Ruồi vẫn bay loạn xạ, có thể không nhìn rõ lắm.”
Chỗ này không gần nhà vệ sinh công cộng lắm, ruồi bay loạn gây ô nhiễm vết máu không quá nghiêm trọng, nhưng cũng không phải không có.
Tạ Tinh đồng ý với quan điểm của anh: “Không sao, anh cứ tham khảo thử là được.”
“Được.” Lưu Phong nhận lấy kính lúp, nghiên cứu khoảng ba đến năm giây ở vị trí cách mũi giày nửa tấc, rồi lại nhìn phần vòm chân hơn mười giây: “Quả thật có chút khác biệt, nhưng điều này liên quan đến thói quen đi bộ, mỗi người đặt lực chân khác nhau.”
“Được rồi, cảm ơn anh Lưu.” Tạ Tinh nhận lại kính lúp, tiếp tục quan sát những dấu chân có hoa văn rõ ràng khác, gần như tất cả đều có hiện tượng tương tự.
Nhưng Lưu Phong nói không sai, suy luận này hơi gượng ép, chưa thể kết luận ngay được.
Đàn Dịch nhíu mày đứng lên: “Tiểu Tạ, nếu phát hiện này là một manh mối, em nghĩ nguyên nhân là gì?”
Tạ Tinh không trả lời ngay mà hỏi lại: “Đội trưởng Đàn, Lôi Thắng vẫn đang bị điều tra chứ?”
Đàn Dịch đáp: “Đội trưởng Lý vẫn đang điều tra, nhưng ngoài chiều cao phù hợp ra, chúng ta chưa có bất cứ bằng chứng thép nào.”
“Vâng.” Tạ Tinh biết tình hình này.
Lưu Phong nói: “Có thể các cô cậu không biết, ở An Hải, người cao 178cm rất nhiều, Lôi Thắng thực sự có thể là người vô tội.”
“Em cũng nghĩ vậy.” Tạ Tinh đồng ý: “Đội trưởng Đàn, những gì em sắp nói vẫn chưa đủ bằng chứng, nhưng có thể là một hướng suy luận khác.”
“Vẫn liên quan đến chiều cao sao?” Đàn Dịch cũng ngồi xuống, đưa tay về phía Tạ Tinh.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Tạ Tinh không để ý đến phản ứng của Đàn Dịch, trong lòng cô đang nghĩ: [Sau khi cô đi rồi, cha mẹ và anh trai cô sẽ mất bao lâu để quên cô đây?
Mười ngày, hay nửa tháng?
Không, chưa chắc đã nhanh như vậy. Dù không nhớ đến cô, họ cũng sẽ nhớ đến khoản tiền trợ cấp cô gửi về vào đầu mỗi tháng.]
Cánh cửa nhà hàng xóm nhà họ Lôi mở toang, cả nhóm vừa đi ngang qua thì tiếng khóc lập tức ngưng bặt.
Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên gầy gò đẩy một người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải ra ngoài. Sau lưng họ còn có một cô gái nhỏ mắt sưng đỏ, không ngừng nức nở.
Lôi Quang và Lôi Miểu đều có mặt ở đây.
Đàn Dịch bước lên trước, lịch sự nói: “Cảnh sát đến kiểm tra lại hiện trường, xin hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho họ.”
“Tôi không cần công bằng! Tôi không cần công bằng!” Lôi Miểu bỗng nhiên suy sụp, hai nắm tay liên tục đập vào cánh cửa: “Tôi chỉ muốn họ quay về, sống lại mà quay về… Hu hu…”
“Hu hu…” Lôi Quang ôm đầu khóc lớn, nước mắt nước mũi hòa vào nhau, tí tách rơi xuống đùi, nhanh chóng làm ướt một mảng.
Lê Khả lau nước mắt, bước lên nắm tay Lôi Miểu: “Đừng khóc nữa, đừng đập nữa, dù có làm đau bản thân thì cũng vô ích thôi!”
Trước nỗi đau quá lớn này, mọi lời an ủi đều trở nên vô nghĩa.
Lôi Miểu lắc đầu, như phát điên, khóc đến kiệt sức.
Lê Khả không khuyên được Lôi Miểu, nhưng may là cô có sức, có thể giữ chặt Lôi Miểu, không để cô ấy tự làm tổn thương mình.
Ánh mắt Đàn Dịch dừng lại trên người vợ của Lôi Quang, Miêu Tiểu Hồng, nhưng người anh khuyên nhủ lại là Lôi Miểu: “Người chết không thể sống lại, hãy nén bi thương. Bây giờ, em chỉ có thể làm ba việc: Thứ nhất, kiểm soát cảm xúc của mình. Thứ hai, suy nghĩ kỹ xem trước khi họ gặp chuyện, trong nhà có xảy ra chuyện gì đáng ngờ không. Thứ ba, kiên nhẫn chờ đợi hung thủ bị đưa ra trước công lý.”
Anh nói không nhanh không chậm, chất giọng nam trung hơi trầm, rất có tác dụng xoa dịu cảm xúc, khiến người ta bình tĩnh lại.
Hai phút sau, quả nhiên Lôi Miểu đã bình tĩnh hơn.
Đàn Dịch nói với Phó Đạt: “Anh Phó, anh và Lê Khả tiếp tục nói chuyện với họ, khuyên nhủ họ đi. Tôi với anh Lưu, Tiểu Tạ đi một lát rồi quay lại.”
Phó Đạt vui vẻ đồng ý, lấy một quyển sổ nhỏ từ trong túi: “Được, các cậu đi đi.”
Tạ Tinh thu hồi ánh mắt từ vợ chồng Lôi Quang, theo chân Đàn Dịch đi về phía nhà họ Lôi.
Cửa chính đã bị niêm phong.
Cảnh sát ở chi cục Phong An canh chừng ở ngõ Hạnh Phúc đã mở khóa cửa cho họ, khi đẩy cửa, cánh cửa bên trái phát ra tiếng ken két nhẹ.
Đàn Dịch đi vào trước, bật đèn sợi đốt.
Vết máu trên nền xi măng đã biến mất, chỉ còn lại những vệt bẩn trông như không thể lau sạch.
Ba người bắt đầu tái khám xét hiện trường từ đây, dấu chân và hung khí là hai manh mối duy nhất mà hung thủ để lại, trên hung khí không tìm thấy dấu vân tay, cũng không có vết máu của hung thủ, chỉ có thể tập trung nghiên cứu dấu chân.
Tạ Tinh ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra từng dấu vết.
Do lượng máu dính trên đế giày ngày càng ít, dấu chân ở cửa nhẹ nhất, có lẽ vì để che giấu tội ác nhằm đảm bảo rằng khi ra ngoài không còn dấu máu trên đế giày, hung thủ đã cố ý chùi chân, tạo thành những vệt lau lớn ở đây.
Dấu chân dính máu trước cửa bếp lại cực kỳ rõ ràng.
Vài dấu chân giữa cửa ra vào và vị trí thi thể đầu tiên rất nặng, không còn nhìn rõ hoa văn của đế giày, chỉ còn lại một mảng đen sẫm.
Tạ Tinh quay lại trước cửa bếp, đuổi mấy con ruồi, lấy kính lúp từ hộp điều tra ra soi đi soi lại dấu chân rõ nhất, rồi lấy thước đo chiều rộng và chiều dài bước chân.
Lưu Phong hỏi: “Tiểu Tạ có phát hiện gì không?”
“Chưa thể nói chắc.” Tạ Tinh dùng đầu thước cuộn chỉ vào dấu chân: “Anh Lưu giúp em xem, có phải chỗ này máu nhiều hơn một chút, còn chỗ này lại quá ít không?”
Lưu Phong đi bộ hai bước trong tư thế ngồi xổm, đến bên cạnh Tạ Tinh: “Ruồi vẫn bay loạn xạ, có thể không nhìn rõ lắm.”
Chỗ này không gần nhà vệ sinh công cộng lắm, ruồi bay loạn gây ô nhiễm vết máu không quá nghiêm trọng, nhưng cũng không phải không có.
Tạ Tinh đồng ý với quan điểm của anh: “Không sao, anh cứ tham khảo thử là được.”
“Được.” Lưu Phong nhận lấy kính lúp, nghiên cứu khoảng ba đến năm giây ở vị trí cách mũi giày nửa tấc, rồi lại nhìn phần vòm chân hơn mười giây: “Quả thật có chút khác biệt, nhưng điều này liên quan đến thói quen đi bộ, mỗi người đặt lực chân khác nhau.”
“Được rồi, cảm ơn anh Lưu.” Tạ Tinh nhận lại kính lúp, tiếp tục quan sát những dấu chân có hoa văn rõ ràng khác, gần như tất cả đều có hiện tượng tương tự.
Nhưng Lưu Phong nói không sai, suy luận này hơi gượng ép, chưa thể kết luận ngay được.
Đàn Dịch nhíu mày đứng lên: “Tiểu Tạ, nếu phát hiện này là một manh mối, em nghĩ nguyên nhân là gì?”
Tạ Tinh không trả lời ngay mà hỏi lại: “Đội trưởng Đàn, Lôi Thắng vẫn đang bị điều tra chứ?”
Đàn Dịch đáp: “Đội trưởng Lý vẫn đang điều tra, nhưng ngoài chiều cao phù hợp ra, chúng ta chưa có bất cứ bằng chứng thép nào.”
“Vâng.” Tạ Tinh biết tình hình này.
Lưu Phong nói: “Có thể các cô cậu không biết, ở An Hải, người cao 178cm rất nhiều, Lôi Thắng thực sự có thể là người vô tội.”
“Em cũng nghĩ vậy.” Tạ Tinh đồng ý: “Đội trưởng Đàn, những gì em sắp nói vẫn chưa đủ bằng chứng, nhưng có thể là một hướng suy luận khác.”
“Vẫn liên quan đến chiều cao sao?” Đàn Dịch cũng ngồi xuống, đưa tay về phía Tạ Tinh.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 61: Tái Kiểm Tra Hiện Trường 2
10.0/10 từ 23 lượt.