Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 58: Đưa Về Nhà

58@-

Cuộc họp kết thúc, mọi người ai về nhà nấy.


Người của Cục Cảnh sát thành phố chủ yếu sống ở khu Phượng Sơn, chỉ có Tạ Tinh và Đàn Dịch sống ở khu phát triển.”


Phó Đạt nói: “Tiểu Tạ ngồi xe của đội trưởng đi, cả hai đều ở khu phát triển.”


Tạ Tinh không thể từ chối đề nghị của anh ta, đành phải ngồi vào ghế phụ.


Lưu Phong và Đỗ Chuẩn cũng lên xe của Đàn Dịch. Hai người ở cùng khu chung cư, cùng đường về khu phát triển.


Xe vừa lăn bánh, Đỗ Chuẩn đã lên tiếng: “Tiểu Tạ, sao em lại cho rằng hung thủ là Lôi Quang?”


Tạ Tinh đáp: “Dựa theo những gì em đã nói trong cuộc họp, còn lại là do trực giác mách bảo.”


Đỗ Chuẩn bĩu bĩu môi: “Con gái các em lúc nào cũng bảo là trực giác.” Anh ta đẩy Lưu Phong, người đang nhắm mắt dưỡng thần: “Nếu hung thủ là Lôi Quang thì hắn thật sự quá độc ác. Đó là cha mẹ ruột và anh trai ruột của anh ta đấy!”


Lưu Phong nói: “Chứ gì nữa?” Anh ta véo đùi Đỗ Chuẩn, ý bảo anh ta đừng lải nhải nữa.


Đỗ Chuẩn nhìn Đàn Dịch một chút, cuối cùng im lặng, tựa đầu vào cửa sổ, chẳng mấy chốc đã ngáy khò khò.



Tạ Tinh cũng không muốn nói chuyện, nhắm mắt dưỡng thần.


20 phút sau, Đỗ Chuẩn cùng Lưu Phong xuống xe, trong xe chỉ còn Tạ Tinh cùng Đàn Dịch.


Tạ Tinh nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng lên tiếng: “Đội trưởng Đàn, tại sao anh kiên trì muốn điều tra Lôi Quang?”


Đàn Dịch hỏi ngược lại: “Còn em thì sao?”


Tạ Tinh vốn muốn nói là cô hỏi trước, nhưng người ta là lãnh đạo của mình, tranh cãi sẽ tạo ra sự gần gũi không cần thiết, cô không muốn như vậy.


Cô đáp: “Lý do của em không đủ thuyết phục, hơn nữa, có phần suy đoán chủ quan.”


Đàn Dịch nói: “Vì những tấm ảnh kia? Tôi đã thấy em xem ảnh.”


Tạ Tinh gật gật đầu: “Lý do của em rất đơn giản, Lôi Viêm chỉ có một cô con gái, mà Lôi Quang lại có hai đứa con trai, vợ anh ta thích chưng diện, nhưng quần áo và trang sức đều không đắt tiền, chứng tỏ rất thiếu tiền.”


Đàn Dịch nói: “Tôi đồng ý với suy nghĩ của em. Lý do đúng là không đủ thuyết phục, mang tính chủ quan.”


Tạ Tinh: “…”


Một lúc sau, Đàn Dịch lại nói: “Tuy nhiên, tôi cũng có suy nghĩ giống em, Lôi Quang thật sự rất đáng nghi.”



Tạ Tinh hiểu ý của Đàn Dịch.


Anh không đồng tình với suy đoán vô căn cứ của cô về Lôi Quang, nhưng lại đồng ý rằng Lôi Quang có đáng ngờ.


Thôi vậy, chấp nhận bị phê bình.


Dù vậy, Tạ Tinh cũng chẳng vui vẻ gì, lập tức mất hứng trò chuyện.


Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những người đi xe đạp trong đêm, những chiếc lá rơi bị gió cuốn theo, và những cột đèn đường lướt qua nhanh chóng.


Cô bé này có vẻ giận rồi.


Đàn Dịch mãi sau mới nhận ra, anh tự kiểm điểm, cảm thấy giọng điệu vừa rồi của mình có phần hơi “bông đùa”, thành ra có vẻ thiếu tôn trọng cô.


Anh định nói gì đó để hòa hoãn lại, nhưng nghĩ mãi không biết nên nói gì, nói thế nào, thôi thì bỏ qua luôn vậy.


Anh bật radio, chương trình phát nhạc vang lên giọng nam trầm ấm như tiếng đàn cello: “Cảm ơn vị thính giả này đã gọi điện đến, xin gửi tặng bạn ca khúc suy nghĩ của cô gái, chàng trai đừng đoán, chúc bạn tình yêu viên mãn, vạn sự như ý.”


“Suy nghĩ của cô gái, chàng trai đừng đoán.”


“Đừng đoán, đừng đoán.”



“Cậu có đoán thế nào cũng chẳng đoán ra được.”


“Chẳng đoán ra.”


Đàn Dịch còn có tâm trạng này sao?


Tạ Tinh ngạc nhiên quay đầu lại.


Đôi mắt to tròn ánh lên vẻ khó tin.


Đàn Dịch cũng không ngờ lại trúng ngay bài này, không khỏi có chút lúng túng, vội vàng chuyển kênh.


“Anh sẽ ngủ vùi trong giấc mộng mang tên em, viết ngôi sao sáng nhất trên bầu trời…”


Bài này còn mập mờ hơn, không được không được.


“Cạch.” Đàn Dịch lập tức tắt luôn radio, tự tìm đường rút lui: “Em muốn nghe gì thì tự chỉnh.”


Tạ Tinh đáp: “Không nghe, ráng một chút là đến rồi.”


Ráng một chút.



Đàn Dịch chưa từng yêu đương, nhưng bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Đây là lần đầu tiên trong đời, anh bị một cô gái ngoài gia đình đối xử hờ hững thế này.


Nhưng Tạ Tinh thật ra chẳng có ý đó. Cô chỉ là hơi mệt thôi. Dù gì cũng vừa đi công tác về, lại đến hiện trường ngay, chạy đôn chạy đáo cả ngày rồi.


Đàn Dịch không thể hiện gì ra mặt, nên cô cũng chẳng nghĩ nhiều.


Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước chung cư Ngọa Long.


Tạ Tinh cảm ơn, xách ba lô xuống xe, mới đi được hai bước, chợt nghe thấy tiếng cửa xe mở ra lần nữa.


Tạ Tinh theo phản xạ quay đầu lại, liền thấy Đàn Dịch bước xuống xe.


Đàn Dịch nói: “Muộn quá rồi, lên xe đi, tôi đưa em vào trong.”


Mười giờ không tính là muộn, hơn nữa trong chung cư cũng có đèn đường, khá an toàn.


Tạ Tinh định từ chối, nhưng rõ ràng Đàn Dịch không có ý hỏi ý kiến cô, anh đứng đó đầy chắc chắn, còn chỉ vào ghế phụ.


“Cảm ơn.” Tạ Tinh bước nhanh tới, lại lần nữa lên xe.


Biết thời thế mới là người tài giỏi, vụ án của Thẩm Ý còn chưa phá, cẩn trọng một chút cũng chẳng sao.


Đàn Dịch nhún vai: “Nên làm mà.”


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 58: Đưa Về Nhà
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...