Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 56: Khám Nghiệm Tử Thi
40@-
Phòng giải phẫu ở nhà tang lễ.
Bốn thi thể cần bốn bàn giải phẫu, điều kiện có hạn, nên phải giải phẫu theo từng cặp một.
Vụ án vốn thuộc về chi cục khu Phong An, vụ án không hẳn là là phức tạp và có lẽ họ cũng có thể phá được. Tuy nhiên, vì có tới bốn người thiệt mạng cùng lúc, nên mới kinh động đến cục cảnh sát thành phố.
Trần Khiêm sắp về hưu, không còn nhiều tham vọng, liền giao việc cho pháp y Triệu và Hàn Phong.
Ông để Tạ Tinh điền biểu mẫu khám nghiệm tử thi, còn mình thì cầm máy ảnh chụp lại bằng chứng.
Hàn Phong thích thể hiện, tay nghề cũng không tệ. Kỹ thuật của anh ta sắc bén, vững vàng, rất nhanh đã mở được khoang ngực của nạn nhân nam cao tuổi.
Anh ta chỉ vào xương sườn: “Tiểu Tạ, em nhìn xem, nhát dao này làm gãy cả xương sườn. Hung thủ phải có sức mạnh ghê gớm lắm.”
Pháp y Triệu cũng nói: “Nạn nhân nữ cao tuổi cũng tử vong do tổn thương tim, xương sườn cũng gãy.” Ông dùng dao gõ nhẹ vào xương sườn: “Loãng xương không nghiêm trọng, nhưng lực đâm hung thủ rất lớn. Nhát dao xuyên qua xương đến tim. Dao không có cán bảo vệ tay, tôi đoán tay hắn đã bị thương.”
Trần Khiêm nói: “Thông thường là vậy, nhưng không phải lúc nào cũng thế.”
Tạ Tinh cẩn thận ghi lại nội dung khám nghiệm tử thi.
Sau khi xác định được nguyên nhân tử vong, giải phẫu không cần làm phức tạp. Việc còn lại là xác định thời gian tử vong.
Hàn Phong mở dạ dày và tá tràng của nạn nhân nam cao tuổi, cả hai đều trống rỗng, nhưng trong ruột non thì còn thức ăn.
Khác với cặp vợ chồng Lôi Viêm, hai người già không chỉ uống rượu mà còn ăn khá nhiều đồ nướng, trong dạ dày vẫn còn nồng mùi rượu và thức ăn chưa tiêu hóa hết.
Dựa trên quy luật vận chuyển thức ăn trong đường tiêu hóa, có thể xác minh phán đoán của Trần Khiêm về thời gian tử vong là đúng, vào khoảng một giờ sáng.
Hàn Phong đặt dao mổ xuống, nói: “Nhân viên kiểm tra hiện trường không tìm thấy dấu vết xâm nhập cưỡng chế, hai bức tường bên không có dấu vết cọ xát. Mọi người nói xem, liệu có phải hàng xóm làm không? Hai nhà dùng chung một bức tường, chỉ cần chuẩn bị thang là có thể dễ dàng trèo qua, rồi mở cửa chính tạo hiện trường giả như mang giày chạy trốn.”
Trần Khiêm lắc đầu: “Không khả thi. Nếu hàng xóm bất ngờ trèo tường, ông già nhà họ Lôi chắc chắn sẽ hoảng hốt, không thể không gây ra tiếng động lớn.”
Hàn Phong phản bác: “Buổi tối dạo này lạnh, nhà nào cũng đóng cửa ngủ. Đêm khuya, ai cũng ngủ say, không nghe thấy là chuyện bình thường.”
Trần Khiêm mỉm cười không nói gì thêm.
Tạ Tinh nghĩ rằng suy đoán của Hàn Phong cũng có lý, nhưng nếu mâu thuẫn giữa hàng xóm lớn đến mức này, những người tò mò và chính Lôi Thắng, người báo án, hẳn là đã tố giác từ sớm. Vụ án đâu cần đến cục cảnh sát thành phố đến điều tra.
“Nếu là hàng xóm làm thì chắc đã bỏ trốn. Thôi, đừng đoán mò nữa, mau khâu lại đi.” Pháp y Triệu cũng vừa xong việc.
Tạ Tinh đặt biểu mẫu khám nghiệm tử thi xuống, nhanh chóng cầm lấy kim chỉ: “Để em khâu.”
Hàn Phong nói: “Không cần, tôi nhanh tay, một lát là xong.”
Pháp y Triệu liếc nhìn anh ta: “Cậu giành giật làm gì, để Tiểu Tạ luyện tập chút đi.”
Hàn Phong chợt nhận ra: “Ờ ha, phải đấy, sao tôi không nghĩ đến điều này nhỉ.”
Pháp y Triệu nói: “Cậu mà nghĩ đến thì đâu độc thân đến giờ.”
“Này…” Hàn Phong hơi ngượng: “Anh Triệu, đừng trêu em nữa.”
Trần Khiêm lại cười khẽ.
Tạ Tinh bắt đầu khâu lại thi thể, động tác thành thục, nhanh nhẹn. Làm cùng Hàn Phong, nhưng cô hoàn thành trước anh ta năm phút.
Pháp y Triệu kinh ngạc nói: “Thảo nào Tiểu Tạ vào được cục cảnh sát thành phố, giỏi thật đấy.”
Tạ Tinh vừa định nói thì chiếc điện thoại cầm tay trong túi reo lên. Cô nhanh chóng tháo găng tay, lịch sự mỉm cười với pháp y Triệu, rồi nhận cuộc gọi.
Là điện thoại của Đàn Dịch.
“Tiểu Tạ, bên phòng pháp y các em xong chưa?”
“Xong rồi. Để em đưa máy cho chú Trần.”
Tạ Tinh đưa điện thoại cho Trần Khiêm. Trần Khiêm đơn giản tóm tắt kết quả khám nghiệm, sau đó hai người kết thúc cuộc gọi.
Trần Khiêm nói: “Dọn dẹp xong thì đưa thi thể vào kho lạnh. Chúng ta đến chi cục khu Phong An họp.”
Trên đường đến chi cục Phong An, sự nhiệt tình của Hàn Phong đã biến mất không còn dấu vết.
Nghĩ cũng phải, một pháp y thực tập, lương tiết kiệm cả năm cũng không mua nổi một chiếc điện thoại di động, huống chi, tiền điện thoại lại là một khoản chi không nhỏ.
Mức chi tiêu của Tạ Tinh đủ để bất kỳ một công chức nào cũng phải chùn bước.
Tạ Tinh không ngờ một cuộc điện thoại cũng có thể chặn đứng vận đào hoa, vừa cảm thấy an ủi đôi chút, lại mơ hồ có chút bất an.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Phòng giải phẫu ở nhà tang lễ.
Bốn thi thể cần bốn bàn giải phẫu, điều kiện có hạn, nên phải giải phẫu theo từng cặp một.
Vụ án vốn thuộc về chi cục khu Phong An, vụ án không hẳn là là phức tạp và có lẽ họ cũng có thể phá được. Tuy nhiên, vì có tới bốn người thiệt mạng cùng lúc, nên mới kinh động đến cục cảnh sát thành phố.
Trần Khiêm sắp về hưu, không còn nhiều tham vọng, liền giao việc cho pháp y Triệu và Hàn Phong.
Ông để Tạ Tinh điền biểu mẫu khám nghiệm tử thi, còn mình thì cầm máy ảnh chụp lại bằng chứng.
Hàn Phong thích thể hiện, tay nghề cũng không tệ. Kỹ thuật của anh ta sắc bén, vững vàng, rất nhanh đã mở được khoang ngực của nạn nhân nam cao tuổi.
Anh ta chỉ vào xương sườn: “Tiểu Tạ, em nhìn xem, nhát dao này làm gãy cả xương sườn. Hung thủ phải có sức mạnh ghê gớm lắm.”
Pháp y Triệu cũng nói: “Nạn nhân nữ cao tuổi cũng tử vong do tổn thương tim, xương sườn cũng gãy.” Ông dùng dao gõ nhẹ vào xương sườn: “Loãng xương không nghiêm trọng, nhưng lực đâm hung thủ rất lớn. Nhát dao xuyên qua xương đến tim. Dao không có cán bảo vệ tay, tôi đoán tay hắn đã bị thương.”
Trần Khiêm nói: “Thông thường là vậy, nhưng không phải lúc nào cũng thế.”
Tạ Tinh cẩn thận ghi lại nội dung khám nghiệm tử thi.
Sau khi xác định được nguyên nhân tử vong, giải phẫu không cần làm phức tạp. Việc còn lại là xác định thời gian tử vong.
Hàn Phong mở dạ dày và tá tràng của nạn nhân nam cao tuổi, cả hai đều trống rỗng, nhưng trong ruột non thì còn thức ăn.
Khác với cặp vợ chồng Lôi Viêm, hai người già không chỉ uống rượu mà còn ăn khá nhiều đồ nướng, trong dạ dày vẫn còn nồng mùi rượu và thức ăn chưa tiêu hóa hết.
Dựa trên quy luật vận chuyển thức ăn trong đường tiêu hóa, có thể xác minh phán đoán của Trần Khiêm về thời gian tử vong là đúng, vào khoảng một giờ sáng.
Hàn Phong đặt dao mổ xuống, nói: “Nhân viên kiểm tra hiện trường không tìm thấy dấu vết xâm nhập cưỡng chế, hai bức tường bên không có dấu vết cọ xát. Mọi người nói xem, liệu có phải hàng xóm làm không? Hai nhà dùng chung một bức tường, chỉ cần chuẩn bị thang là có thể dễ dàng trèo qua, rồi mở cửa chính tạo hiện trường giả như mang giày chạy trốn.”
Trần Khiêm lắc đầu: “Không khả thi. Nếu hàng xóm bất ngờ trèo tường, ông già nhà họ Lôi chắc chắn sẽ hoảng hốt, không thể không gây ra tiếng động lớn.”
Hàn Phong phản bác: “Buổi tối dạo này lạnh, nhà nào cũng đóng cửa ngủ. Đêm khuya, ai cũng ngủ say, không nghe thấy là chuyện bình thường.”
Trần Khiêm mỉm cười không nói gì thêm.
Tạ Tinh nghĩ rằng suy đoán của Hàn Phong cũng có lý, nhưng nếu mâu thuẫn giữa hàng xóm lớn đến mức này, những người tò mò và chính Lôi Thắng, người báo án, hẳn là đã tố giác từ sớm. Vụ án đâu cần đến cục cảnh sát thành phố đến điều tra.
“Nếu là hàng xóm làm thì chắc đã bỏ trốn. Thôi, đừng đoán mò nữa, mau khâu lại đi.” Pháp y Triệu cũng vừa xong việc.
Tạ Tinh đặt biểu mẫu khám nghiệm tử thi xuống, nhanh chóng cầm lấy kim chỉ: “Để em khâu.”
Hàn Phong nói: “Không cần, tôi nhanh tay, một lát là xong.”
Pháp y Triệu liếc nhìn anh ta: “Cậu giành giật làm gì, để Tiểu Tạ luyện tập chút đi.”
Hàn Phong chợt nhận ra: “Ờ ha, phải đấy, sao tôi không nghĩ đến điều này nhỉ.”
Pháp y Triệu nói: “Cậu mà nghĩ đến thì đâu độc thân đến giờ.”
“Này…” Hàn Phong hơi ngượng: “Anh Triệu, đừng trêu em nữa.”
Trần Khiêm lại cười khẽ.
Tạ Tinh bắt đầu khâu lại thi thể, động tác thành thục, nhanh nhẹn. Làm cùng Hàn Phong, nhưng cô hoàn thành trước anh ta năm phút.
Pháp y Triệu kinh ngạc nói: “Thảo nào Tiểu Tạ vào được cục cảnh sát thành phố, giỏi thật đấy.”
Tạ Tinh vừa định nói thì chiếc điện thoại cầm tay trong túi reo lên. Cô nhanh chóng tháo găng tay, lịch sự mỉm cười với pháp y Triệu, rồi nhận cuộc gọi.
Là điện thoại của Đàn Dịch.
“Tiểu Tạ, bên phòng pháp y các em xong chưa?”
“Xong rồi. Để em đưa máy cho chú Trần.”
Tạ Tinh đưa điện thoại cho Trần Khiêm. Trần Khiêm đơn giản tóm tắt kết quả khám nghiệm, sau đó hai người kết thúc cuộc gọi.
Trần Khiêm nói: “Dọn dẹp xong thì đưa thi thể vào kho lạnh. Chúng ta đến chi cục khu Phong An họp.”
Trên đường đến chi cục Phong An, sự nhiệt tình của Hàn Phong đã biến mất không còn dấu vết.
Nghĩ cũng phải, một pháp y thực tập, lương tiết kiệm cả năm cũng không mua nổi một chiếc điện thoại di động, huống chi, tiền điện thoại lại là một khoản chi không nhỏ.
Mức chi tiêu của Tạ Tinh đủ để bất kỳ một công chức nào cũng phải chùn bước.
Tạ Tinh không ngờ một cuộc điện thoại cũng có thể chặn đứng vận đào hoa, vừa cảm thấy an ủi đôi chút, lại mơ hồ có chút bất an.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 56: Khám Nghiệm Tử Thi
10.0/10 từ 23 lượt.