Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 5: Xác Định Danh Tính
43@-
Tạ Tinh cầm lấy một cái khay và một cái thìa, dùng thìa múc vật thể bên trong dạ dày ra.
Thứ bên trong dạ dày có mùi đồ ăn lên men, mùi hôi thối, mùi cồn, mùi cá xen lẫn, khó phân rõ.
Tạ Tinh sàng qua một lượt, nói: “Nạn nhân đã uống rượu, ăn thịt, cá và cả đồ ăn, thức ăn chưa tiêu hóa hết. Dựa vào tình trạng bụng phình lên để phán đoán, người này hẳn là đã chết sau khi ăn bữa ăn cuối cùng.”
Pháp y Đinh ghi lại.
Pháp y An kiểm tra đâu vào đấy: “Tá tràng trống rỗng, để tôi kiểm tra ruột non và ruột già.”
Ruột non có đồ ăn chưa tiêu hóa, nhưng cũng không nhìn ra được manh mối gì.
Ruột già cũng sạch sẽ… Bởi tất cả đã được thải ra quần.
Tào Hải Sinh tổng kết lại: “Căn cứ vào chiều dài ấu trùng trên thi thể để phán đoán, có thể xác định thời gian tử vong là khoảng ba ngày trước, kết hợp với tình huống dạ dày, có lẽ là chạng vạng ngày 3 tháng 9, mọi người có nghĩ vậy không?”
Pháp y Đinh ngừng bút: “Tôi đồng ý với anh Tào, chạng vạng ăn cơm, đêm khuya ném xác, phù hợp với hành vi của người bình thường.”
Pháp y An trầm mặc gật đầu.
Tào Hải Sinh tiếp tục: “Tôi không phát hiện được gì trên quần áo của người bị hại, nhưng người bị hại đã từng đi trám răng hàm ở hai bên, từng nhổ răng khôn, chúng ta có thể vẽ chân dung đưa đến bệnh viện và phòng khám hỏi thăm một chút.”
Pháp y Đinh hỏi: “Anh Tào, lỡ không phải người của thành phố mình thì phải sao bây giờ?”
“Vậy cũng chỉ có thể gửi công văn, nhờ các nơi khác hỗ trợ điều tra.” Tào Hải Sinh dựa vào giường giải phẫu, nhìn kỹ tay phải của thi thể: “Móng tay sạch sẽ, đầu ngón tay không có vết chai do cầm bút tạo thành, trên chân có khá nhiều vết chai, các cô cậu đoán xem, người này làm nghề gì?”
Tạ Tinh hiểu, đây là một xác chết vô danh, việc đầu tiên cần làm là tìm được nguồn gốc thi thể.
Cô chụp vài tấm ảnh về quần áo của người bị hại.
Chất lượng quần áo khá tốt, là mặt hàng thời trang dành cho nam trung niên hiện nay.
Nạn nhân cho dù không phải kẻ có tiền, cũng là nhân vật tầm trung trở lên.
Như vậy, anh ta làm nghề gì?
Pháp y Đinh đưa ra hai câu trả lời: “Giáo viên thể dục, người bán hàng rong?”
Tạ Tinh: “Nhân viên bán hàng?”
Tào Hải Sinh hài lòng cười cười: “Dựa vào tuổi tác và quần áo, rất có thể là nhân viên bán hàng.”
“Đầu óc cô bé này nhạy bén thật.” Pháp y Đinh khen Tạ Tinh một câu, lại nói: “Ơ mà, vậy chẳng phải lại càng khó tìm sao? Trong thành, ngoài thành đều có.”
Tào Hải Sinh trầm ngâm một lát: “Ba ngày, đồn công an ở các nơi đều không có người đến báo án, người bị hại rất có thể là nhân viên bán hàng từ nơi khác đến. Hung thủ đã có chuẩn bị, rất có thể là án giết người cướp tài sản.”
Pháp y An cũng lên tiếng: “Có khi nào là buôn bán lớn, người bị hại đến thu tiền theo hợp đồng?”
Pháp y Đinh giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi.
Tào Hải Sinh nói: “Khả năng cao là vậy, đặt hàng lớn, thanh toán nhiều lần theo hợp đồng, rất hợp lý, ngoài ra…” Ông chỉ vào quần áo của nạn nhân: “Áo không bị xé rách, trên giày không dấu vết bị giẫm đạp, bên ngoài thi thể không bị tổn hại lớn, cũng chỉ có hai vết siết, nói rõ hung thủ đánh lén nạn nhân. Nạn nhân giãy dụa kịch liệt khiến dây siết cổ di động, hung thủ tăng thêm sức mạnh, cũng lập tức chiếm thế thượng phong, nói rõ hung thủ rất cường tráng.”
“Tôi đồng ý với anh Tào.” Pháp y Đinh khoa tay múa chân trên thi thể một chút: “Dễ dàng khống chế một người to lớn đã uống rượu không hề dễ, chúng ta có nên xét nghiệm vật thể bên trong dạ dày một chút?”
“Đương nhiên.” Tào Hải Sinh gỡ bao tay: “Tiểu Tạ có ý kiến gì không?”
Tạ Tinh nghĩ thầm, ông không hỏi Pháp y An mà lại hỏi mình, có lẽ là muốn thử cô, cô đáp: “Em thấy móng tay nạn nhân rất sạch sẽ, có khi nào hung thủ đã xử lý rồi không?”
“Ồ, đúng là như vậy.” Pháp y Đinh dùng bút chỉ chỉ Tạ Tinh: “Nói có lý.”
“Rất tốt.” Trong mắt Tào Hải Sinh có ý cười: “Em lấy mẫu thử, gửi cho Phòng Kỹ Thuật.”
Cởi áo blouse trắng, cô chần chờ chốc lát, cuối cùng hỏi: “Thầy, áo này… Làm sao bây giờ?”
Tào Hải Sinh nói: “Đem về giặt rồi mang lên đây treo.”
“Vâng.” Tạ Tinh cởi ra, gấp dọc rồi vắt trên cánh tay, khom người chào ba vị pháp y, rời khỏi phòng giải phẫu.
Đóng cửa lại.
Pháp y Đinh hỏi: “Anh Tào, Tiểu Tạ thật sự là người mới sao?”
Tào Hải Sinh đáp: “Đương nhiên, hôm nay ngày đầu tiên đi làm đó.”
Pháp y Đinh và pháp y An liếc nhìn nhau: “Ngoan, hiền, lợi hại. Kỹ thuật không tệ, xem ra còn thành thạo hơn mấy người vào nghề một hai năm.”
Tào Hải Sinh cười: “Chỉ là cạo đầu và quan sát cẩn thận một chút mà thôi. Từ từ rồi khen. Hơn nữa, phụ nữ làm nghề này không tiện, gia cảnh có vẻ không tệ, không biết có thể kiên trì được bao lâu.”
Pháp y Đinh đồng ý: “Đúng vậy, nhìn cách cô ấy ăn mặc, có vẻ không phải người tầm thường, nhìn không giống người có thể làm lâu.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Tạ Tinh cầm lấy một cái khay và một cái thìa, dùng thìa múc vật thể bên trong dạ dày ra.
Thứ bên trong dạ dày có mùi đồ ăn lên men, mùi hôi thối, mùi cồn, mùi cá xen lẫn, khó phân rõ.
Tạ Tinh sàng qua một lượt, nói: “Nạn nhân đã uống rượu, ăn thịt, cá và cả đồ ăn, thức ăn chưa tiêu hóa hết. Dựa vào tình trạng bụng phình lên để phán đoán, người này hẳn là đã chết sau khi ăn bữa ăn cuối cùng.”
Pháp y Đinh ghi lại.
Pháp y An kiểm tra đâu vào đấy: “Tá tràng trống rỗng, để tôi kiểm tra ruột non và ruột già.”
Ruột non có đồ ăn chưa tiêu hóa, nhưng cũng không nhìn ra được manh mối gì.
Ruột già cũng sạch sẽ… Bởi tất cả đã được thải ra quần.
Tào Hải Sinh tổng kết lại: “Căn cứ vào chiều dài ấu trùng trên thi thể để phán đoán, có thể xác định thời gian tử vong là khoảng ba ngày trước, kết hợp với tình huống dạ dày, có lẽ là chạng vạng ngày 3 tháng 9, mọi người có nghĩ vậy không?”
Pháp y Đinh ngừng bút: “Tôi đồng ý với anh Tào, chạng vạng ăn cơm, đêm khuya ném xác, phù hợp với hành vi của người bình thường.”
Pháp y An trầm mặc gật đầu.
Tào Hải Sinh tiếp tục: “Tôi không phát hiện được gì trên quần áo của người bị hại, nhưng người bị hại đã từng đi trám răng hàm ở hai bên, từng nhổ răng khôn, chúng ta có thể vẽ chân dung đưa đến bệnh viện và phòng khám hỏi thăm một chút.”
Pháp y Đinh hỏi: “Anh Tào, lỡ không phải người của thành phố mình thì phải sao bây giờ?”
“Vậy cũng chỉ có thể gửi công văn, nhờ các nơi khác hỗ trợ điều tra.” Tào Hải Sinh dựa vào giường giải phẫu, nhìn kỹ tay phải của thi thể: “Móng tay sạch sẽ, đầu ngón tay không có vết chai do cầm bút tạo thành, trên chân có khá nhiều vết chai, các cô cậu đoán xem, người này làm nghề gì?”
Tạ Tinh hiểu, đây là một xác chết vô danh, việc đầu tiên cần làm là tìm được nguồn gốc thi thể.
Cô chụp vài tấm ảnh về quần áo của người bị hại.
Chất lượng quần áo khá tốt, là mặt hàng thời trang dành cho nam trung niên hiện nay.
Nạn nhân cho dù không phải kẻ có tiền, cũng là nhân vật tầm trung trở lên.
Như vậy, anh ta làm nghề gì?
Pháp y Đinh đưa ra hai câu trả lời: “Giáo viên thể dục, người bán hàng rong?”
Tạ Tinh: “Nhân viên bán hàng?”
Tào Hải Sinh hài lòng cười cười: “Dựa vào tuổi tác và quần áo, rất có thể là nhân viên bán hàng.”
“Đầu óc cô bé này nhạy bén thật.” Pháp y Đinh khen Tạ Tinh một câu, lại nói: “Ơ mà, vậy chẳng phải lại càng khó tìm sao? Trong thành, ngoài thành đều có.”
Tào Hải Sinh trầm ngâm một lát: “Ba ngày, đồn công an ở các nơi đều không có người đến báo án, người bị hại rất có thể là nhân viên bán hàng từ nơi khác đến. Hung thủ đã có chuẩn bị, rất có thể là án giết người cướp tài sản.”
Pháp y An cũng lên tiếng: “Có khi nào là buôn bán lớn, người bị hại đến thu tiền theo hợp đồng?”
Pháp y Đinh giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi.
Tào Hải Sinh nói: “Khả năng cao là vậy, đặt hàng lớn, thanh toán nhiều lần theo hợp đồng, rất hợp lý, ngoài ra…” Ông chỉ vào quần áo của nạn nhân: “Áo không bị xé rách, trên giày không dấu vết bị giẫm đạp, bên ngoài thi thể không bị tổn hại lớn, cũng chỉ có hai vết siết, nói rõ hung thủ đánh lén nạn nhân. Nạn nhân giãy dụa kịch liệt khiến dây siết cổ di động, hung thủ tăng thêm sức mạnh, cũng lập tức chiếm thế thượng phong, nói rõ hung thủ rất cường tráng.”
“Tôi đồng ý với anh Tào.” Pháp y Đinh khoa tay múa chân trên thi thể một chút: “Dễ dàng khống chế một người to lớn đã uống rượu không hề dễ, chúng ta có nên xét nghiệm vật thể bên trong dạ dày một chút?”
“Đương nhiên.” Tào Hải Sinh gỡ bao tay: “Tiểu Tạ có ý kiến gì không?”
Tạ Tinh nghĩ thầm, ông không hỏi Pháp y An mà lại hỏi mình, có lẽ là muốn thử cô, cô đáp: “Em thấy móng tay nạn nhân rất sạch sẽ, có khi nào hung thủ đã xử lý rồi không?”
“Ồ, đúng là như vậy.” Pháp y Đinh dùng bút chỉ chỉ Tạ Tinh: “Nói có lý.”
“Rất tốt.” Trong mắt Tào Hải Sinh có ý cười: “Em lấy mẫu thử, gửi cho Phòng Kỹ Thuật.”
Cởi áo blouse trắng, cô chần chờ chốc lát, cuối cùng hỏi: “Thầy, áo này… Làm sao bây giờ?”
Tào Hải Sinh nói: “Đem về giặt rồi mang lên đây treo.”
“Vâng.” Tạ Tinh cởi ra, gấp dọc rồi vắt trên cánh tay, khom người chào ba vị pháp y, rời khỏi phòng giải phẫu.
Đóng cửa lại.
Pháp y Đinh hỏi: “Anh Tào, Tiểu Tạ thật sự là người mới sao?”
Tào Hải Sinh đáp: “Đương nhiên, hôm nay ngày đầu tiên đi làm đó.”
Pháp y Đinh và pháp y An liếc nhìn nhau: “Ngoan, hiền, lợi hại. Kỹ thuật không tệ, xem ra còn thành thạo hơn mấy người vào nghề một hai năm.”
Tào Hải Sinh cười: “Chỉ là cạo đầu và quan sát cẩn thận một chút mà thôi. Từ từ rồi khen. Hơn nữa, phụ nữ làm nghề này không tiện, gia cảnh có vẻ không tệ, không biết có thể kiên trì được bao lâu.”
Pháp y Đinh đồng ý: “Đúng vậy, nhìn cách cô ấy ăn mặc, có vẻ không phải người tầm thường, nhìn không giống người có thể làm lâu.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 5: Xác Định Danh Tính
10.0/10 từ 23 lượt.