Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 43: Nghĩ Thông Suốt

72@-

Hai bên chào tạm biệt, Tạ Tinh cùng những người khác tiếp tục đi về phía trước.


Trên đường đi, mọi người vừa đi vừa trò chuyện.


Một người hỏi: “Con gái làm cảnh sát không dễ dàng gì, Tinh Tinh làm ở bộ phận nào vậy?”


Tạ Quân trả lời thay Tạ Tinh: “Cô ấy làm ở trung tâm tiếp nhận cuộc gọi 110.”


“Ồ… Công việc này cũng được đấy, ít nhất là không nguy hiểm.”


“Đúng vậy, con gái thì an toàn là trên hết.”


“Cứ tưởng là cảnh sát hình sự hay cảnh sát kinh tế chứ, xem ra tôi nghĩ hơi nhiều rồi, haha…”


“110 thì làm gì? Chỉ là nhận cuộc gọi thôi à?”


“Gần như vậy đấy ạ.”


Tạ Tinh không lên tiếng, cả nhóm chỉ hùa theo hỏi vài câu rồi nhanh chóng mất hứng.


Tạ Tinh thở phào nhẹ nhõm, họ không coi trọng cô, cô còn chẳng thèm để tâm đến họ.


“Đến nơi rồi.” Tạ Quân đi sớm, xe đỗ ở bên ngoài, là một chiếc Peugeot phiên bản cao cấp.


Tạ Tinh qua loa chào tạm biệt, vừa định mở cửa xe thì thấy xe của Phó cục trưởng Nghiêm đến gần. Tài xế bấm còi, hạ cửa kính và gọi: “Tiểu Tạ, lên xe đi.”



Tạ Tinh nói với Tạ Quân: “Tôi đi trước đây.” Rồi nhanh chóng bước đến, ngồi vào ghế lái phụ.


Tạ Quân: “...”


Cố Lăng nhìn Tạ Quân, thắc mắc: “Nếu anh nhớ không nhầm, hình như đó là xe của Phó cục trưởng Nghiêm?”


Tạ Quân cũng buồn bực, một pháp y, sao lại có thể ngồi chung xe với Phó cục trưởng?


Nhưng cô nghĩ nhanh, đáp: “Hình như ông nội em có quen với Phó cục trưởng Nghiêm, chắc hai người từng làm việc với nhau.”


...


Thứ Bảy được nghỉ, Tạ Tinh dọn dẹp nhà cửa mất gần nửa ngày, chiều ra phố lấy đồ đã đặt may.


Đến tối rảnh rỗi, cô đến phòng tập luyện.


Các cảnh sát trẻ, người thì về nhà, người thì đi hẹn hò, nên phòng tập không đông, phần lớn dụng cụ đều trống.


Tạ Tinh có nhiều lựa chọn, liền chọn góc khuất để tập đấm bao cát.


Tập được khoảng nửa tiếng, Nhậm Á Quang cùng vài đồng đội bước vào.


Tạ Tinh nghe tiếng nói, liếc nhìn qua khe hở.


Mỗi người cầm một cặp tạ, vừa tập vừa tán gẫu.


“Nghe nói đội trưởng mới của đội tụi mình đã tới rồi.”



“Bao nhiêu tuổi nhỉ?”


“Không rõ, chưa gặp mặt, nghe nói còn rất trẻ.”


“Trẻ mấy thì cũng phải ngoài 30 nhỉ.”


“Chắc vậy, tối qua chi đội trưởng mời các đội trưởng đi ăn, nghe đâu anh ta cũng có mặt.”


“Chắc thứ Hai tới sẽ chính thức tới nhậm chức.”


“Không biết năng lực thế nào.”


“Cứ làm việc chung vài ngày sẽ rõ.”


Tạ Tinh nghe loáng thoáng vài câu, rồi tăng tốc tập luyện. Đạt mục tiêu, cô thu dọn đồ đạc rồi rời đi qua cửa sau.


Chủ Nhật, 9:30 sáng, Tạ Tinh bắt taxi về nhà họ Tạ.


Trần Nguyệt Hoa và Tạ Quân đều không ở nhà. Tạ Huân và Tạ Thần đang ngồi trên sofa xem tin tức.


“Ba, anh, con về rồi.” Tạ Tinh cất tiếng chào.


Tạ Huân thấy cô tay xách một hộp quà tinh xảo và một túi hoa quả lớn, trên mặt lộ vẻ hài lòng: “Về là tốt rồi, đi rửa tay đi, chị con mua nho, ngọt lắm.”


Tạ Tinh đặt hoa quả và hộp quà lên tủ gần cửa: “Anh, mẹ đâu rồi?”


Tạ Thần đáp: “Sáng sớm đã qua nhà ông bà rồi, Quân Quân cũng đi, nói là định làm vài món tủ.”



Cụ bà họ Trần thích yên tĩnh, không muốn tổ chức rình rang nên tiệc mừng thọ chỉ tổ chức tại nhà.


Tạ Tinh “Ồ” một tiếng, ngồi phịch xuống ghế sofa giữa, cầm lấy một chùm nho ăn.


Cụ bà tính khí quái gở, nói thẳng ra là khó tính, mà Trần Nguyệt Hoa giống cụ bà y như đúc.


Tạ Tinh không muốn tự chuốc phiền phức, giả vờ như không hiểu lời nhắc nhở của Tạ Thần.


Tạ Huân đang xem bản tin địa phương của An Hải. Người dẫn chương trình đang nói về tình hình an ninh trong thành phố.


Ông hỏi: “Nghe nói hôm qua Thẩm Ý đã được đưa đi an táng, vụ án đã được phá chưa?”


Tạ Tinh đáp: “Chưa phá ạ, vụ này khá lớn. Ba, anh, tối nay hai người về nhà sớm một chút. Đi đường ban đêm, dù gặp bất cứ ai hay tình huống gì, cũng đừng tùy tiện xuống xe.”


Tạ Huân không để tâm lắm, thư thái gác chân chữ ngũ: “Chúng ta vẫn luôn cẩn thận, con yên tâm đi.”


Tạ Thần đưa cho cô một miếng bánh nhỏ: “Có thông tin nội bộ gì không?”


Tạ Tinh đáp: “Băng nhóm tội phạm, trong đó có phụ nữ.”


Hai cha con lập tức hiểu ý của cô.


Tạ Thần nói: “Ý em là, nếu gặp phụ nữ thì tuyệt đối không xuống xe, đúng không?”


Tạ Tinh gật đầu.


Cô nghĩ, nếu người mà Thẩm Ý gặp hôm đó là đàn ông, chưa chắc anh ta đã dám xuống xe.



Tạ Thần cười bảo: “Có em gái làm cảnh sát cũng không tệ nhỉ.”


“Khụ!” Tạ Huân ho một tiếng, ra hiệu cho Tạ Thần không nói lung tung, rồi quay sang hỏi Tạ Tinh: “Con định làm pháp y đến bao giờ?”


Tạ Tinh đáp: “Ba, con thích công việc này. Cách đây vài ngày, con và hai đồng nghiệp đã cùng nhau phá một vụ án giết người hàng loạt. Đội trưởng của con nói, nếu cuối năm con được vào biên chế, sẽ đề xuất con làm cảnh sát xuất sắc.”


“Giết người hàng loạt?”


“Là vụ án ở chung cư Vọng Giang?”


Hai cha con ngỡ ngàng nhìn nhau.


Tạ Tinh đáp: “Đúng, chính là vụ đó.”


Tạ Thần giơ ngón cái khen: “Giỏi!”


Tạ Huân im lặng.


Thật lòng mà nói, nghề pháp y tuy âm khí nặng nhưng vẫn là công việc chính quy, ăn lương nhà nước, giúp dân kêu oan, đòi lại công bằng cho người đã khuất. So với thương nhân, nghề này được xã hội coi trọng hơn.


Tạ Tinh tốt nghiệp Đại học Kinh Hoa, là người thông minh, con đường thăng tiến không khó. Sau này nếu làm trưởng phòng hay đội trưởng, ông cũng nở mày nở mặt.


Không có Trần Nguyệt Hoa cằn nhằn bên tai, đột nhiên Tạ Huân nghĩ thông suốt.


Ông nói: “Đã thích thì cứ làm cho tốt. Sau này không muốn làm nữa thì về nhà, ba vẫn luôn sẵn sàng lo cho con.”


Tạ Tinh mừng rỡ: “Con cảm ơn ba.”


“Biết ba là ba con là được, không cần cảm ơn.” Tạ Huân đứng dậy: “Thời gian không còn sớm, đi thôi.”


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 43: Nghĩ Thông Suốt
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...