Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 38: Lại Tìm Được Manh Mối

50@-

Ba người mới hợp sức phá được một vụ án mạng liên hoàn lớn khiến bảy người thiệt mạng, chấn động cục cảnh sát thành phố.


Thứ Hai đi làm, Tạ Tinh được đối xử như một anh hùng, không chỉ Hoàng Chấn Nghĩa, Phó Đạt, và những người khác nhiệt tình chào đón, mà ngay cả Phó cục trưởng Nghiêm cũng dành ánh mắt ưu ái cho cô, Lê Khả, và Lý Ký.


Điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái, nên đến giờ trưa cô đã quay về ký túc xá, ngay cả cơm trưa cũng do Lê Khả mang về.


Tạ Tinh chia cơm thành hai phần, rưới cà tím xào thịt bằm lên một phần, rồi trộn đều…


Lê Khả ngồi xuống đối diện cô, hỏi: “Tinh Tinh, cậu có cảm thấy, thực ra Phạm Tiểu Sơn cũng coi như là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn không?”


Tạ Tinh nói: “Mình không nghĩ vậy.”


Lê Khả hơi bất ngờ: “Vì sao?”


Tạ Tinh nói: “Một mặt, anh ta thoải mái lái chiếc xe taxi mà mẹ anh ta đã cực khổ bán thịt mua cho. Mặt khác, lại dựa vào việc giết người xấu xa để phân rõ ranh giới giữa anh ta với mẹ mình. Mình thấy bùn đọng trong lòng anh ta còn nhiều hơn bất cứ ai. Tâm lý của anh ta có vấn đề.”


“Ừ, đúng là như vậy.” Lê Khả gắp một miếng thịt kho, nói: “Cập Cách có hỏi Phạm Tiểu Sơn, quả thật anh ta bị k*ch th*ch khi giết Cố Đại Cường, nên sau đó mới đổi sang dùng gạch. Tinh Tinh, cậu gần như đã đoán đúng toàn bộ. Chúng ta rõ ràng cùng tuổi, mình còn học chuyên ngành điều tra hình sự, sao lại kém cậu nhiều đến vậy chứ?”



Giọng điệu của cô ấy đầy sự ngưỡng mộ, nếu để ý kỹ, có lẽ còn thấy được một chút ghen tị.


Đó là điều vô cùng bình thường.


Tạ Tinh thích cô gái đơn thuần thẳng thắn này, bèn nói: “Mình lớn lên ở quê với ông bà nội, ông mình là giáo sư đại học, quản rất nghiêm. Chơi thì ít, đọc sách thì nhiều, hiểu biết về đối nhân xử thế cũng nhiều, suy đoán về bản tính con người đương nhiên cũng hơn cậu rồi.”


Tất nhiên, câu này là lời nói dối. Việc cô đọc nhiều sách là đúng, nhưng những điều cô biết được phần lớn đến từ việc học và trải nghiệm.


“Đọc sách thật sự có ích sao?” Lê Khả nhíu mày: “Mình không thích đọc sách.”


Tạ Tinh đáp: “Tùy người, mình thấy cậu hợp với việc từ từ tích lũy kinh nghiệm hơn, dù sao chúng ta vẫn còn trẻ, thời gian còn nhiều.”


Lê Khả cười “hì hì”, nói: “Câu này mình thích nghe, được rồi, ăn cơm nào!”


Ăn xong, hai người mang nước rửa bát ra phòng nước để rửa hộp cơm.


Lê Khả đổ hành gừng vào thùng rác, nói: “Ở ký túc xá, vệ sinh thật sạch sẽ, chứ cái nhà vệ sinh tầng hai chỗ bọn mình thì đúng là bẩn không chịu nổi.”


Tạ Tinh nói: “Tầng hai nhiều nam, cậu lên tầng ba ấy, trên đấy cũng sạch sẽ.”



Lê Khả vừa xả nước vừa nói: “Ừ, sau này mình sẽ chịu khó đi lên tầng trên, tầng hai hôi đến nhức cả đầu.”


“Ô…” Trong đầu Tạ Tinh chợt lóe lên một suy nghĩ, liệu Thẩm Ý có đi vào nhà vệ sinh tầng hai hoặc tầng một trước khi rời đi không?


Thẩm Ý và Tạ Quân rời khỏi phòng bao tầng ba lúc 1:02, vậy họ bước ra cửa chính của quán karaoke vào lúc mấy giờ mấy phút?


Nếu có chênh lệch thời gian, điều đó có nghĩa là Thẩm Ý có thể đã ghé qua nhà vệ sinh tầng hai, và Tạ Quân cùng những người khác đã chờ anh ta một lát ở đó.


Lê Khả hỏi: “Sao vậy? Nghĩ ra điều gì à?”


Tạ Tinh đáp: “Vừa nãy cậu nhắc một câu, làm mình chợt nghĩ đến một vài chi tiết trong vụ án của Thẩm Ý.” Cô rửa sạch hộp cơm, để dưới vòi nước xả.


Lê Khả nói: “Thật không?”


Tạ Tinh đáp: “Tất nhiên, lát nữa cậu có muốn đi cùng mình đến phòng họp không?”


Lê Khả nói: “Thôi, vụ án của anh ta… Ba mình không cho mình tò mò lung tung.”


Tạ Tinh gật gật đầu: “Ba cậu nói đúng.”




Tạ Tinh nghỉ ngơi trong ký túc xá bốn mươi phút, đến 1:30 thì đến văn phòng.


Tào Hải Sinh và Trần Khiêm đã có mặt, đang ngồi đối diện uống trà.


Trần Khiêm mỉm cười nói: “Thật không ngờ, Tiểu Tạ tài giỏi thế, vào cục mình chưa đầy một tháng phải không?”


“Chỉ là may mắn thôi.” Tào Hải Sinh khiêm tốn đáp: “Nhưng mà, Tiểu Tạ cũng không nên tự mãn.”


“Haha…” Trần Khiêm bật cười: “Tiểu Tào à, cậu cẩn thận quá mức rồi. Đứa trẻ này còn khiêm tốn hơn cả tôi nữa.”


Tào Hải Sinh cũng cười: “Có vẻ đúng thật. Học trò của tôi quả thực khiến tôi yên tâm.”


Tạ Tinh nói: “Cảm ơn thầy đã khen.”


Trần Khiêm đứng dậy, dùng ngón trỏ chỉ chỉ Tào Hải Sinh: “Được cậu ta khen đâu có dễ.”


Vừa nói, ông vừa mở cửa bước ra ngoài.



Tạ Tinh nói: “Thầy, em phát hiện một manh mối, nhưng vẫn chưa thể xác minh…”


Cô kể lại toàn bộ tình hình một cách chi tiết.


Tào Hải Sinh cười lắc đầu: “Thầy chỉ không muốn em tự mãn, chứ không phải không cho em nhận công lao. Cần thể hiện thì cứ thể hiện, sợ gì. Đi đi, điều tra cho chắc rồi hãy nói chuyện khác.”


Tạ Tinh nói: “Thầy à, dù sao cũng không phải việc của mình, liệu có làm người ta khó chịu không?”


Tào Hải Sinh vẫn lắc đầu: “Em là pháp y, do thầy quản, không cần lo mấy chuyện đó. Đi đi, xem xong thì lén nói với đội trưởng Hoàng một tiếng là được.”


Tào Hải Sinh là trưởng khoa pháp y, vừa là thầy vừa là lãnh đạo trực tiếp của Tạ Tinh, có đủ tư cách và lập trường để nói như vậy.


Tạ Tinh mang theo băng ghi hình đến Đại đội 2.


Cô đến phòng họp trước, xác nhận thời gian Thẩm Ý rời tầng ba và bước ra cửa chính của quán karaoke.


Hai mốc thời gian lần lượt là 1:02 và 1:07.


Chênh lệch hẳn năm phút.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 38: Lại Tìm Được Manh Mối
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...