Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 31: Băng Ghi Hình

41@-

Giày da mới bị đạp rách, đúng là dễ xảy ra xung đột.


Nhưng Thẩm Ý là người có tiền, tuy giày thuộc thương hiệu nước ngoài, cũng không phải hàng giới hạn, giá cả cũng chấp nhận được, gần như không có xác suất gây ra thảm án.


Tạ Tinh làm pháp y, đã quen với việc cẩn thận, cô không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.


Hơn nữa, cô nghĩ, cá thể loài người vô cùng đặc biệt, mỗi người mỗi khác, bất kỳ lý do nào cũng có thể là động cơ giết người. Một câu nói, một ánh mắt, thậm chí chỉ là người xa lạ, không thù không oán.


Tạ Tinh đã sớm có dự đoán về phản ứng của các vị cảnh sát hình sự.


Như vậy, suy luận ngược một chút… Ở trong sách, Hoàng Chấn Nghĩa không thể phá án, là vì Tào Hải Sinh và các pháp y khác không tìm được nguyên nhân tử vong, hay là vì cảnh sát không phát hiện được nhiều chi tiết?


Vế trước thì không đến nỗi, dù lúc đầu không tìm thấy lỗ kim, sau này mang thi thể về khám nghiệm, nhất định có thể tìm được nguyên nhân cái chết.



Vậy nên, khả năng cao là vì vế thứ hai.


Tạ Tinh cho rằng, ngay cả Tào Hải Sinh cũng không cảm thấy vết rách trên giày có vấn đề, thì vết rách đấy chắc chắn có vấn đề.


Buổi chiều, Tạ Tinh và Tào Hải Sinh lại đến nhà tang lễ, nghiên cứu quần áo và thi thể thêm một lần, vẫn không thu hoạch được gì.


Sau khi trở lại đồn cảnh sát với Tào Hải Sinh, Tạ Tinh một mình bắt xe taxi đến khách sạn Vạn Hào.


Ban đêm là thời gian rất đông khách, trước cửa có rất nhiều xe.


Tạ Tinh ở xa quan sát trong chốc lát, tìm thấy một chiếc camera ở góc khuất bên trái. Thời đại này có camera theo dõi, nhưng vì khoa học kỹ thuật còn hạn chế, chưa thể điện tử hóa, ứng dụng điện tử vào cuộc sống cực ít. Vạn Hào là khách sạn hàng đầu ở An Hải, sử dụng camera có thể tránh được khá nhiều phiền toái.


Cô đi theo vài vị khách vào bên trong.


Một nhân viên phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp tiến lên hỏi cô: “Quý khách đi bao nhiêu người, có hẹn trước chưa ạ?”



Tạ Tinh trình ra giấy chứng nhận: “Cục cảnh sát thành phố, quản lý của các cô có ở đây không?”


Nhân viên phục vụ giật mình: “Lại xảy ra chuyện gì, không phải sáng nay đã đến một lần rồi sao?”


Tạ Tinh không nói lời nào, yên lặng nhìn cô gái.


Nhân viên phục vụ không dám nói nhảm, nhanh chóng đưa cô đến tìm quản lý sảnh.


Quản lý sảnh biết chuyện, không dám chần chừ, dẫn Tạ Tinh đến phòng giám sát, tìm đến đoạn băng ghi hình tối qua, đích thân đưa cô đến phòng chiếu.


Băng ghi hình có mốc thời gian, Tạ Tinh nhanh chóng tìm được hai đoạn có Thẩm Ý: lúc đến và lúc rời đi.


Sau khi xem kỹ, không có phát hiện gì.


Ra khỏi Vạn Hào, Tạ Tinh đến quán karaoke Kim Quỹ.



Quán karaoke cũng có camera giám sát, hơn nữa còn nhiều hơn Vạn Hào, tổng cộng năm cái camera, một cái ở cửa trước, một cái ở cửa sau, ba cái còn lại được đặt ở mỗi tầng, ở bên cạnh nhà vệ sinh ở cuối hành lang, vị trí tương đối kín.


Nhóm người Thẩm Ý ở lầu ba, nên Tạ Tinh chăm chú xem băng ghi hình ở cửa trước và nhà vệ sinh tầng ba.


Người quản lý an ninh cho biết: “Cán bộ, người của cô đã lấy đi một bản ghi hình tương tự rồi, cô trở về xem cũng được mà.”


Tạ Tinh đáp: “Anh yên tâm, tôi xem nhanh lắm, anh cứ làm việc của mình đi, đừng để ý đến tôi.”


Quản lý quay mặt sang một bên, trợn mắt thở dài, sau đó ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, cùng xem băng ghi hình với Tạ Tinh.


Tương tự với Vạn Hào, băng ghi hình ở cửa chính không có gì bất thường, xem xong rất nhanh.


Thời lượng băng ghi hình tầng ba khá dài. Thẩm Ý uống rượu, số lần đi nhà vệ sinh cũng tương đối nhiều.


Từ hơn 9 giờ tối đến hơn 1 giờ sáng, gần 4 tiếng, nếu muốn xem hết, có lẽ cần không ít thời gian.



Đồng hồ sinh học của Tạ Tinh rất chuẩn, vừa đến 9 giờ tối là thấy mệt mỏi, cô cảm thấy cứ ngồi xem cũng không phải là cách, cô nói với quản lý an ninh đang không kiên nhẫn bên cạnh: “Phiền anh sao chép cho tôi một bản sao của những đoạn băng ghi hình này.”


“Chuyện này…” Người phụ trách khó khăn nói: “Cán bộ, chúng đều là tài sản cá nhân của ông chủ chúng tôi, các người đã lấy đi mấy cuộn băng, tôi đã không biết nên ăn nói như thế nào với ông chủ rồi, cô không thể về cục cảnh sát xem sao?”


Tạ Tinh lấy ví tiền từ trong ba lô, cầm ra 200 đồng: “Tôi không cần đoạn ghi hình ở cửa chính, tôi cần một bản sao của tầng một, tầng hai, tầng ba.”


“Chuyện này…” Quản lý không có lý do từ chối, đành phải nói với nhân viên phụ trách giám sát: “Được rồi, cậu sao chép cho vị cán bộ này một bản, nhanh tay lên.”


Gần 11 giờ, Tạ Tinh mang theo một túi chứa băng ghi hình trở về ký túc xá.


May mắn thay, đêm nay không có thông báo nào về vụ án mới, cô đã ngủ ngon lành một đêm.


Sáng hôm sau là thứ bảy, theo lý thuyết, có thể nghỉ ngơi, nhưng có áp lực phá án, dù không có việc gì, cũng phải lên văn phòng một chuyến.


Tạ Tinh dậy lúc 7 giờ, tinh thần không tệ, cơm nước xong thì đến văn phòng.


Tào Hải Sinh đã tới, hai thầy trò đến nhà tang lễ.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 31: Băng Ghi Hình
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...