Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 27: Thẻ Ngân Hàng
59@-
“Xin chào.” Thẩm Thanh dừng lại trước mặt hai người.
Hoàng Chấn Nghĩa hỏi: “Cô Thẩm, có chuyện gì không?”
Thẩm Thanh lau nước mắt trên mặt: “Tôi muốn hỏi một chút, khi nào các người mới giải quyết được vụ án của anh tôi, các người có động gì tới thi thể của anh tôi hay không?”
Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Chúng tôi cần về cục cảnh sát thành phố để làm xét nghiệm máu trước đã, chỉ cần xác định có thành phần kia, tạm thời sẽ không cần giải phẫu. Về phần khi nào mới phá án, hiện tại chúng tôi không thể đưa ra hứa hẹn. Nhưng mong cô Thẩm yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức, rửa sạch nỗi oan cho người bị hại.”
Thẩm Thanh khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua hướng phòng giải phẫu, nước mắt trào ra.
Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Mong cô Thẩm nén bi thương.”
Thẩm Thanh hít sâu một hơi: “Đừng nói mấy lời khách sáo, nếu có thể nén bi thương, thế giới này sẽ không có chuyện buồn.”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Hoàng Chấn Nghĩa bị cô ta cãi lại một câu, sửng sốt chốc lát, rồi bình tĩnh như không có việc gì, nói với Tạ Tinh: “Đi thôi, chúng ta phải tranh thủ từng giây từng phút.”
Tạ Tinh gật gật đầu, Hoàng Chấn Nghĩa là một người tốt, thông minh, rộng lượng. Có cấp trên như vậy, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Cô nhất định phải giúp ông ấy phá vụ án này.
…
Trở lại Phòng Kỹ Thuật, chị Mã Tuyền đã ở đó.
Tạ Tinh giao mẫu tóc và mẫu máu cho chị ấy, thảo luận vài câu về vụ án rồi quay về ký túc xá.
Sau khi rửa mặt, đã đến giờ ăn sáng.
Tạ Tinh đến nhà ăn, gặp Lý Ký và Lê Khả đang bàn tán xôn xao về vụ án.
Lý Ký nói: “Tiểu Tạ, cô mới từ nhà tang lễ về hả?”
Lời của anh ta khiến các đồng nghiệp chú ý, hai mươi mấy ánh mắt biết nói rơi xuống trên người Tạ Tinh.
Tạ Tinh gật đầu, lấy khay đồ ăn, đến quầy lấy bánh bao, trứng gà, sữa và một ít dưa muối.
Các cô dì chú bác và mọi người ở nhà ăn đều chăm chú nhìn cô như đang xem một vở hát kịch hấp dẫn.
Tạ Tinh thờ ơ, nói cảm ơn với họ, rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh Lê Khả.
“Vẫn được, hôm qua mình ngủ sớm.” Tạ Tinh cắn bánh bao.
Thời gian làm việc của pháp y và cảnh sát không cố định, cô đã sớm tập được thói quen đặt đâu ngủ đấy để đảm bảo giấc ngủ.
Thời đại này, không có điện thoại thông minh, Tạ Tinh đọc sách chuyên ngành xong thì đi ngủ, 9 giờ tối ngủ, 3 giờ sáng dậy, ngủ được 6 tiếng, vậy là đủ rồi.
Lý Ký nói: “Cô đã nhìn thấy Phó thị trưởng Thẩm?”
Tạ Tinh gật gật đầu.
Lý Ký nhìn xung quanh: “Có người nói có thể là báo thù, các cô có manh mối gì không?”
Tạ Tinh đáp: “Trước mắt còn chưa có.”
Lý Ký ở tổ 1, mà người phụ trách vụ án của Thẩm Ý là tổ 2, chuyện liên quan đến lãnh đạo các bên, cấp trên không lên tiếng, một pháp y thực tập như cô không nên tùy tiện tiết lộ vụ án.
Lê Khả lấy cùi chỏ chọt chọt vào người cô: “Không có người ngoài, nói nghe chút đi, nói đi mà.”
“Tít tít tít…” Máy nhắn tin của Tạ Tinh vang lên.
Cô mở ra xem, nói xin lỗi: “Ba mình đến, mình ra ngoài một chuyến, hai người ăn trước đi.”
Tạ Tinh không muốn bị nhiều đồng nghiệp nhìn thấy, trực tiếp mở cửa xe ra ngồi vào.
Tạ Huân là người nghiêm túc và cứng nhắc, nên nguyên chủ không thân thiết với ông.
“Ba.” Tạ Tinh không mặn không nhạt chào hỏi: “Ba tìm con có việc gì không?”
Tạ Huân tháo kính lão ra, nhét tờ báo sáng vào túi đựng đồ bên ghế ngồi, hỏi: “Có phải ba làm phiền con ăn sáng không?”
Tạ Tinh đáp: “Dạ không, lát con trở về ăn sau cũng được.”
“Ừ.” Tạ Huân nói: “Vậy ba nói ngắn gọn, nhà phó thị trưởng Thẩm đã xảy ra chuyện phải không?”
Tạ Tinh gật gật đầu, biết rõ còn cố hỏi: “Chuyện mới xảy ra lúc rạng sáng, sao ba biết?”
Tạ Huân nói: “Sáng sớm nay, cảnh sát đến nhà. Tối qua chị con ở cùng với Thẩm Ý.”
“Ồ…” Tạ Tinh ồ lên một tiếng, hỏi: “Tạ Quân không sao chứ?”
“Nó không sao.” Tạ Huân hơi dừng một chút: “Con có tham gia vào vụ án này không?”
Tạ Tinh nói: “Con đi theo thầy con. Theo lời Đội trưởng Hoàng, vụ án này không ảnh hưởng đến dân thường như chúng ta.”
Đôi mắt sâu thẳm của Tạ Huân ánh lên ý cười: “Không tệ, con nói chuyện rất khéo léo. Anh con nói đúng, con thật sự đã trưởng thành rồi. Thôi, chúng ta không nói về những chuyện đó nữa.”
Ông mở ví, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng: “Trong thẻ có 100 ngàn. Con dùng mà mua một chiếc xe. Tuy ba không đồng ý con làm pháp y, nhưng cái gì chị con có, thì con cũng có, ba sẽ đối xử công bằng.”
Ông thật sự rất công bằng.
Trong sách, khi nguyên chủ từ chức, cô ấy vốn cũng nhận được số tiền này.
Nhưng Tạ Quân có Trần Nguyệt Hoa hỗ trợ, tiêu 150 ngàn mua một chiếc xe xịn hơn, thế là đã gây gổ một trận.
Tạ Tinh không ghen tị Tạ Quân, nhưng cũng không muốn nhận tiền của Tạ Huân.
Cô đẩy thẻ ngân hàng về: “Ba, con đã đi làm, không nên xài tiền của ba nữa. Hơn nữa, bình thường con ở ký túc xá, đi làm bằng xe buýt, rất tiện, không cần mua xe.”
Ý cười trong mắt Tạ Huân dần trở nên nghiêm túc: “Quà của người lớn, nhận đi.”
Tạ Tinh muốn vạch rõ ranh giới với nhà họ Tạ, nhằm tránh việc liên hôn. Nhưng cô cảm thấy, nếu mình làm vậy, thanh danh của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng, dù sao, nhà họ Tạ cũng không làm gì cô.
Hơn nữa, so với sự thiên vị và cố chấp của Trần Nguyệt Hoa, Tạ Huân chỉ là không có nhiều tình thương với nguyên chủ mà thôi.
Có người thân vẫn tốt hơn tự gồng một mình… Chỉ cần Tạ Huân đừng can thiệp vào công việc của cô.
Tạ Tinh điều chỉnh thái độ, ngoan ngoãn nhận thẻ: “Vâng, cảm ơn ba.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
“Xin chào.” Thẩm Thanh dừng lại trước mặt hai người.
Hoàng Chấn Nghĩa hỏi: “Cô Thẩm, có chuyện gì không?”
Thẩm Thanh lau nước mắt trên mặt: “Tôi muốn hỏi một chút, khi nào các người mới giải quyết được vụ án của anh tôi, các người có động gì tới thi thể của anh tôi hay không?”
Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Chúng tôi cần về cục cảnh sát thành phố để làm xét nghiệm máu trước đã, chỉ cần xác định có thành phần kia, tạm thời sẽ không cần giải phẫu. Về phần khi nào mới phá án, hiện tại chúng tôi không thể đưa ra hứa hẹn. Nhưng mong cô Thẩm yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức, rửa sạch nỗi oan cho người bị hại.”
Thẩm Thanh khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua hướng phòng giải phẫu, nước mắt trào ra.
Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Mong cô Thẩm nén bi thương.”
Thẩm Thanh hít sâu một hơi: “Đừng nói mấy lời khách sáo, nếu có thể nén bi thương, thế giới này sẽ không có chuyện buồn.”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Hoàng Chấn Nghĩa bị cô ta cãi lại một câu, sửng sốt chốc lát, rồi bình tĩnh như không có việc gì, nói với Tạ Tinh: “Đi thôi, chúng ta phải tranh thủ từng giây từng phút.”
Tạ Tinh gật gật đầu, Hoàng Chấn Nghĩa là một người tốt, thông minh, rộng lượng. Có cấp trên như vậy, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Cô nhất định phải giúp ông ấy phá vụ án này.
…
Trở lại Phòng Kỹ Thuật, chị Mã Tuyền đã ở đó.
Tạ Tinh giao mẫu tóc và mẫu máu cho chị ấy, thảo luận vài câu về vụ án rồi quay về ký túc xá.
Sau khi rửa mặt, đã đến giờ ăn sáng.
Tạ Tinh đến nhà ăn, gặp Lý Ký và Lê Khả đang bàn tán xôn xao về vụ án.
Lý Ký nói: “Tiểu Tạ, cô mới từ nhà tang lễ về hả?”
Lời của anh ta khiến các đồng nghiệp chú ý, hai mươi mấy ánh mắt biết nói rơi xuống trên người Tạ Tinh.
Tạ Tinh gật đầu, lấy khay đồ ăn, đến quầy lấy bánh bao, trứng gà, sữa và một ít dưa muối.
Các cô dì chú bác và mọi người ở nhà ăn đều chăm chú nhìn cô như đang xem một vở hát kịch hấp dẫn.
Tạ Tinh thờ ơ, nói cảm ơn với họ, rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh Lê Khả.
“Vẫn được, hôm qua mình ngủ sớm.” Tạ Tinh cắn bánh bao.
Thời gian làm việc của pháp y và cảnh sát không cố định, cô đã sớm tập được thói quen đặt đâu ngủ đấy để đảm bảo giấc ngủ.
Thời đại này, không có điện thoại thông minh, Tạ Tinh đọc sách chuyên ngành xong thì đi ngủ, 9 giờ tối ngủ, 3 giờ sáng dậy, ngủ được 6 tiếng, vậy là đủ rồi.
Lý Ký nói: “Cô đã nhìn thấy Phó thị trưởng Thẩm?”
Tạ Tinh gật gật đầu.
Lý Ký nhìn xung quanh: “Có người nói có thể là báo thù, các cô có manh mối gì không?”
Tạ Tinh đáp: “Trước mắt còn chưa có.”
Lý Ký ở tổ 1, mà người phụ trách vụ án của Thẩm Ý là tổ 2, chuyện liên quan đến lãnh đạo các bên, cấp trên không lên tiếng, một pháp y thực tập như cô không nên tùy tiện tiết lộ vụ án.
Lê Khả lấy cùi chỏ chọt chọt vào người cô: “Không có người ngoài, nói nghe chút đi, nói đi mà.”
“Tít tít tít…” Máy nhắn tin của Tạ Tinh vang lên.
Cô mở ra xem, nói xin lỗi: “Ba mình đến, mình ra ngoài một chuyến, hai người ăn trước đi.”
Tạ Tinh không muốn bị nhiều đồng nghiệp nhìn thấy, trực tiếp mở cửa xe ra ngồi vào.
Tạ Huân là người nghiêm túc và cứng nhắc, nên nguyên chủ không thân thiết với ông.
“Ba.” Tạ Tinh không mặn không nhạt chào hỏi: “Ba tìm con có việc gì không?”
Tạ Huân tháo kính lão ra, nhét tờ báo sáng vào túi đựng đồ bên ghế ngồi, hỏi: “Có phải ba làm phiền con ăn sáng không?”
Tạ Tinh đáp: “Dạ không, lát con trở về ăn sau cũng được.”
“Ừ.” Tạ Huân nói: “Vậy ba nói ngắn gọn, nhà phó thị trưởng Thẩm đã xảy ra chuyện phải không?”
Tạ Tinh gật gật đầu, biết rõ còn cố hỏi: “Chuyện mới xảy ra lúc rạng sáng, sao ba biết?”
Tạ Huân nói: “Sáng sớm nay, cảnh sát đến nhà. Tối qua chị con ở cùng với Thẩm Ý.”
“Ồ…” Tạ Tinh ồ lên một tiếng, hỏi: “Tạ Quân không sao chứ?”
“Nó không sao.” Tạ Huân hơi dừng một chút: “Con có tham gia vào vụ án này không?”
Tạ Tinh nói: “Con đi theo thầy con. Theo lời Đội trưởng Hoàng, vụ án này không ảnh hưởng đến dân thường như chúng ta.”
Đôi mắt sâu thẳm của Tạ Huân ánh lên ý cười: “Không tệ, con nói chuyện rất khéo léo. Anh con nói đúng, con thật sự đã trưởng thành rồi. Thôi, chúng ta không nói về những chuyện đó nữa.”
Ông mở ví, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng: “Trong thẻ có 100 ngàn. Con dùng mà mua một chiếc xe. Tuy ba không đồng ý con làm pháp y, nhưng cái gì chị con có, thì con cũng có, ba sẽ đối xử công bằng.”
Ông thật sự rất công bằng.
Trong sách, khi nguyên chủ từ chức, cô ấy vốn cũng nhận được số tiền này.
Nhưng Tạ Quân có Trần Nguyệt Hoa hỗ trợ, tiêu 150 ngàn mua một chiếc xe xịn hơn, thế là đã gây gổ một trận.
Tạ Tinh không ghen tị Tạ Quân, nhưng cũng không muốn nhận tiền của Tạ Huân.
Cô đẩy thẻ ngân hàng về: “Ba, con đã đi làm, không nên xài tiền của ba nữa. Hơn nữa, bình thường con ở ký túc xá, đi làm bằng xe buýt, rất tiện, không cần mua xe.”
Ý cười trong mắt Tạ Huân dần trở nên nghiêm túc: “Quà của người lớn, nhận đi.”
Tạ Tinh muốn vạch rõ ranh giới với nhà họ Tạ, nhằm tránh việc liên hôn. Nhưng cô cảm thấy, nếu mình làm vậy, thanh danh của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng, dù sao, nhà họ Tạ cũng không làm gì cô.
Hơn nữa, so với sự thiên vị và cố chấp của Trần Nguyệt Hoa, Tạ Huân chỉ là không có nhiều tình thương với nguyên chủ mà thôi.
Có người thân vẫn tốt hơn tự gồng một mình… Chỉ cần Tạ Huân đừng can thiệp vào công việc của cô.
Tạ Tinh điều chỉnh thái độ, ngoan ngoãn nhận thẻ: “Vâng, cảm ơn ba.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 27: Thẻ Ngân Hàng
10.0/10 từ 23 lượt.