Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 24: Sốc Thuốc Phiện?

49@-

Đó là một chiếc xe công vụ mang biển số khá đặc biệt, nhìn là biết đây là xe của chính phủ.


Cửa xe mở ra, ba người bước xuống, một nam hai nữ. Người đàn ông trung niên là phó thị trưởng Thẩm Mạc Ngôn, người phụ nữ trẻ tuổi là nữ phụ Thẩm Thanh.


Mẹ của Thẩm Thanh vừa khóc vừa muốn vào hiện trường, nhưng đã bị một nữ cảnh sát cản lại.


Cô cảnh sát uyển chuyển khuyên bảo: “Bà Vạn, các nhân viên của chúng tôi đang điều tra hiện trường, nếu hiện trường bị phá huỷ sẽ không tốt cho việc điều tra, mong bà chờ một lát.”


“Phó thị trưởng Thẩm, xin chia buồn cùng gia đình.” Vài vị lãnh đạo cũng tiến lên nghênh đón, ngăn cản Thẩm Mạc Ngôn và Thẩm Thanh.


Thấy vậy, Hoàng Chấn Nghĩa khẽ thở phào một hơi, nói với pháp y An và pháp y Đinh: “Đường nhựa mới sửa, muốn lấy dấu chân là chuyện xa vời. Đành dựa cả vào các anh đấy, có phát hiện gì không?”


Pháp y An nói: “Cơ bắp của thi thể chưa căng cứng, dựa trên độ co giãn của đồng tử và nhiệt độ cơ thể, thời gian tử vong vào khoảng 1:30 - 2:30 sáng. Trên mặt, môi và ấn đường có vết bầm tím, mắt có tơ máu, trông giống triệu chứng ngạt thở. Nhưng điều kỳ quái là miệng, mũi, sau gáy, lồng ngực, không có bất cứ dấu hiệu nào của phản ứng vô thức khi bị ngạt thở.”


Hoàng Chấn Nghĩa hỏi: “Ý cậu là không rõ nguyên nhân tử vong?”



Pháp y An nói: “Cũng có thể nói như vậy.”


Hoàng Chấn Nghĩa nhíu mày: “Có phát hiện gì trên xe không?”


Pháp y An nói: “Phát hiện vài sợi tóc, tàn thuốc, ngoài ra thì không còn gì khác.”


Hoàng Chấn Nghĩa nhìn về phía Tạ Tinh, lắc đầu, rồi đi đến chỗ chiếc xe. Cùng lúc đó, một chiếc taxi dừng lại, Tào Hải Sinh bước xuống.


Pháp y An nói: “Pháp y Đinh, Tiểu Tạ, đã kiểm tra xe xong, hai người giúp nâng thi thể lên cáng, chờ pháp y Tào kiểm tra thì có thể đưa đến nhà tang lễ.”


Hai người được gọi lên tiếng đáp lời, buông đồ trong tay và lập tức hành động.


Tạ Tinh khiêng chân, pháp y Đinh khiêng thân.


Sau khi tử vong từ 1-3 tiếng, cơ thể con người sẽ bắt đầu cứng lại. Quá trình căng cứng chia thành cứng thân trên và cứng phần dưới, cứng phần dưới gặp khá nhiều.


Nửa người dưới của Thẩm Ý chưa cứng lại, giày da bóng lưỡng, nhưng mũi giày có vết móp, hiển nhiên đã va phải v*t c*ng. Giày da cá sấu hiệu Lacoste, không quá xịn, nhưng phù hợp với thân phận của Thẩm Ý.



Áo là bộ vest hành quân xanh biếc đang thịnh hành, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ áo và cổ tay đều rất sạch sẽ.


Thẩm Ý có đôi mắt phượng một mí, mắt nửa khép, mặt mũi bầm tím nên trông hơi đáng sợ, nhưng cũng có thể nhìn ra được sự khí phách và thanh tú khi còn sống.


Một nam thanh niên đang sống sờ sờ lại bị tác giả cho đi bán muối.


Tạ Tinh tiếc nuối thở dài một tiếng, sau đó lại nghĩ, nếu cô có thể nhớ đến chuyện này, có phải cô sẽ cứu được một sinh mạng?


Câu trả lời là không.


Kiếp trước, cô rất bận, chỉ đọc quyển truyện này để giải trí một chút, cả cuốn dài mà cô đọc một buổi là xong.


Nếu không xuyên sách, có lẽ cô sẽ chẳng thể nhớ nổi nhân vật chính tên gì.


Dù có nhớ, cô cũng không biết Thẩm Ý chết lúc nào, chết ở đâu, chết như thế nào… Bởi vì, tang lễ của anh ta bị hoãn tận nửa tháng sau.


Pháp y Tào trao đổi với pháp y An, hai người cùng nhau ngồi xổm xuống, khám nghiệm tử thi thêm lần nữa.



Một vị lãnh đạo tiến đến hỏi Hoàng Chấn Nghĩa: “Có manh mối gì rồi?”


Hoàng Chấn Nghĩa đáp: “Phó cục trưởng Nghiêm, từ vết bánh xe, có dấu hiệu dừng ngay, cửa xe và kính xe nguyên vẹn, nạn nhân chết vì ngạt thở khoảng một hai tiếng trước. Tình huống cụ thể cần giải phẫu để biết thêm chi tiết.”


Nghiêm Túc Nhiên, phó cục trưởng Nghiêm nói: “Em gái của nạn nhân nói, cô ấy đã gọi điện với bạn bè và biết được nạn nhân từ rạng sáng đã rời khỏi phòng karaoke cùng bạn bè. Thời gian tử vong trùng khớp với phán đoán khám nghiệm tử thi.”


Hoàng Chấn Nghĩa gật đầu: “Vậy là, anh ta lái xe đến đây mới gặp sự cố ngoài ý muốn. Trước đó không có vấn đề gì.”


Phó cục trưởng Nghiêm bảo: “Nơi này là hiện trường đầu tiên, điều tra cẩn thận, đừng bỏ qua bất cứ điểm đáng ngờ nào.”


Hoàng Chấn Nghĩa ưỡn ngực: “Phó cục trưởng Nghiêm yên tâm.”


Lúc này, Tào Hải Sinh đã cởi bỏ áo sơ mi trên người nạn nhân, kiểm tra vùng vai: “Da ở nơi này trắng bệch, có dấu vết bị khống chế…”


Theo lý thuyết, có dấu vết bị khống chế, nhất định là bị giết.


Nhưng Tào Hải Sinh kiểm tra một lượt, vẫn không thể xác định được nguyên nhân tử vong.



Tào Hải Sinh hơi giật mình, đang định lên tiếng thì pháp y Đinh đã nói: “Không thể nào, không có dấu hiệu đó.”


Pháp y An khẽ gật đầu.


Hiện là thời đại những năm 90, ở phương Bắc, mọi người ít được tiếp xúc với m* t**, thuốc phiện, hai vị pháp y nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân tử vong này cũng không có gì là lạ.


Tào Hải Sinh không phủ định lời của Tạ Tinh: “Có lý, nhưng không tìm thấy bằng chứng.”


Tạ Tinh thấy mặt ông hơi nhăn lại, biết thắt lưng của ông ấy không chịu nổi, cô lên tiếng: “Thầy, mắt em tốt, để em tìm lỗ kim.”


Tào Hải Sinh nói: “Đến nhà tang lễ rồi tính.”


Ông vừa dứt lời, cách đó không xa, giọng của phó thị trưởng Thẩm run run hỏi: “Pháp y đã tìm được nguyên nhân tử vong chưa?”


Xem ra nhất định phải tìm được nguyên nhân tử vong ở ngay nơi này.


Tào Hải Sinh nháy mắt với Tạ Tinh, nói: “Mau lên.”


Pháp y An và pháp y Đinh cùng lắc đầu, nhưng không dám nói gì.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 24: Sốc Thuốc Phiện?
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...