Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 162: Phương Hướng Điều Tra
40@-
Phó cục trưởng Dương cũng không quên Tạ Tinh.
Ông hỏi: “Pháp y Tiểu Tạ có bổ sung gì không?”
Tạ Tinh đáp: “Về nạn nhân nam, tôi cũng có một chút suy nghĩ.”
Phó cục trưởng Dương nói: “Mời nói.”
Cảnh sát trong huyện quay sang nhìn cô, ánh mắt đa phần mang vẻ ngạc nhiên, không hiểu sao một pháp y thực tập lại có thể có kiến thức uyên bác hơn pháp y chính thức của bọn họ.
Tạ Tinh bình tĩnh: “Giả sử nạn nhân nam có quan hệ thân thiết với hung thủ, trước khi bị chôn ở đây, có hai khả năng. Một là mất tích, khả năng báo mất tích cao hơn nữ, và đồn cảnh sát có thể từng lưu hồ sơ.”
“Hai là đã chết, trường hợp này lại chia làm hai khả năng: một là chết tự nhiên, hung thủ chôn cất với tư cách là người thân, sau đó bí mật đào hài cốt đem đến đây. Hai là chết bất thường, hung thủ vì sở thích sưu tầm nào đó mà mang xác đến đây.”
Thập niên 90 chưa có khái niệm sở thích sưu tầm kiểu này, có người xen vào: “Sưu tầm… cái gì, nghĩa là sao?”
Đội trưởng Đàn nói: “Sở thích sưu tầm. Hung thủ trong các vụ án giết người hàng loạt thường quay lại hiện trường để thoả mãn tâm lý. Hắn mang người về một chỗ, thường xuyên kiểm tra lại, chắc chắn cảm giác thỏa mãn sẽ nhân đôi.”
Đội trưởng Trữ nhả ra một làn khói thuốc: “Giải thích này rất hợp lý, nhưng tôi vẫn chưa hiểu, nếu nạn nhân nam chết tự nhiên, tại sao hắn lại đem tới đây?”
Đội trưởng Đàn đáp: “Nơi chôn nạn nhân nam là chỗ đẹp nhất, tám phụ nữ lại phân tán ra bốn phía, đội trưởng Trữ không cảm thấy rất có cảm giác phô trương sao?”
Tạ Tinh bất ngờ nhìn sang anh. Cô biết Đàn Dịch sẽ có phát hiện gì đó, nhưng không ngờ suy nghĩ của anh lại trùng với cô như vậy.
Đàn Dịch trao cho cô một ánh nhìn an tâm.
Ánh mắt chạm nhau, Tạ Tinh bỗng thấy mình không còn bối rối nữa.
“Ôi trời ạ!”
“Hình như đúng là thật.”
“Chưa chắc, có mấy người chôn khá xa.”
“Còn phải xem thân phận các nạn nhân nữ nữa. Nếu là gái m** d*m thì hung thủ cũng chẳng hiếu thảo gì, tự nhiên cắm gần chục cái sừng cho cha mình.”
“Tôi thấy cũng không phải không thể. Có những nơi nghèo đến mức không cưới được vợ, chết rồi cưới cả đám gái m** d*m cũng coi như rất hiếu thảo rồi.”
“Ý anh là âm hôn à?”
“Tất nhiên, ở thành phố thì không có chuyện đó, nhưng một số vùng quê thì chẳng hiếm.”
“Tôi cũng nghe rồi, mấy chuyện này không chỉ đáng sợ mà còn cực kỳ đáng ghét.”
Mọi người bắt đầu hơi lạc đề.
Chờ mọi người bàn bàn luận sôi nổi đã đời, phó cục trưởng Dương kéo cuộc thảo luận trở lại chủ đề chính.
Ông nói: “Ý kiến của Tiểu Tạ cũng không phải không có lý, trong quá trình điều tra, mọi người có thể kết hợp vụ án này với các yếu tố mê tín dị đoan, xem có ai cực kỳ mê tín hay không.”
Đội trưởng Trữ ghi chép cẩn thận, đặt bút xuống: “Được, đây cũng là một hướng đi.”
Phó cục trưởng Dương gật đầu: “Tạm gác lại những nội dung cần sự hỗ trợ từ Phòng Kỹ Thuật, các đồng chí bên bộ phận kiểm tra hiện trường cũng chia sẻ ý kiến đi.”
Một nhân viên kiểm tra hiện trường kỳ cựu của cục cảnh sát huyện gãi đầu: “Trời ạ, bên chúng tôi còn chẳng nắm được nhiều thông tin bằng pháp y. Hung thủ ngoài việc đào hố chôn xác thì chẳng làm gì khác, không để lại một dấu hiệu nào, dấu chân thì càng không cần nhắc tới. Từ vài thứ tìm được hiện tại, chỉ có đồng xu là có thể nói lên vấn đề thời gian, còn lại đều phải chờ Phòng Kỹ Thuật nghiên cứu. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, nghiên cứu xong cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
Pháp y và nhân viên kiểm tra hiện trường đều không đưa ra được manh mối, các cảnh sát hình sự phụ trách tìm kiếm càng chẳng có gì để nói.
Phó cục trưởng Dương hỏi Đàn Dịch: “Đội trưởng Đàn nói gì đi?”
Đàn Dịch đáp: “Tôi còn trẻ, phó cục trưởng Dương và Đội trưởng Trữ nói trước đi.”
Phó cục trưởng Dương và Đội trưởng Trữ trao đổi ánh mắt, kiên trì nói: “Từ hôm qua, sau khi tiếp nhận vụ án này, chúng tôi đã họp hai lần mà không có tiến triển gì mấy. Đội trưởng Đàn nói thử xem, biết đâu có thể mở ra hướng đi mới, giúp chúng tôi thoát khỏi tư duy lối mòn.”
Nói đến mức này, Đàn Dịch mà từ chối nữa thì cũng không hay.
Anh nói: “Tôi cho rằng vụ án này cần điều tra từ hai phía, một là nạn nhân, hai là hung thủ. Mọi người có thể thấy điều tra từ nạn nhân sẽ dễ hơn, nhưng tôi thấy nếu người mất tích đã biến mất lâu như vậy mà các chi cục cảnh sát không tìm được manh mối, thì dù chúng ta có xác định được danh tính nạn nhân, e rằng cũng khó tìm được hung thủ.”
Nói đến đây, Đàn Dịch dừng lại một chút, để người của cục cảnh sát huyện có thời gian phản ứng.
Đội trưởng Trữ đồng tình: “Điểm này tôi đồng ý, vụ mất tích này cũng không đơn giản.”
Phó cục trưởng Dương gật đầu, ra hiệu cho Đàn Dịch tiếp tục.
Đàn Dịch nói tiếp: “Vì vậy, điều tra từ phía hung thủ cần được chú trọng hơn. Chúng ta có thể bắt đầu từ hai hướng: phong thủy và những người yêu thích leo núi, điều tra các thầy phong thủy, thầy bói, xem có manh mối nào liên quan không, nhưng phạm vi này có thể sẽ rất rộng. Dù vậy, tôi vẫn đề nghị bắt đầu từ người địa phương, vì họ hiểu rõ khu vực này hơn.”
“Một điểm nữa, hung thủ có thể là người mắc rối loạn nhân cách chống đối xã hội, hoặc là người cuồng tín mê tín dị đoan, độ tuổi khoảng từ 20 đến 40. Việc hắn dừng giết người có thể là vì đã giết đủ, hoặc vì lớn tuổi, giác ngộ, không muốn giết nữa. Qua khoảng thời gian gây án của hung thủ, khả năng thứ hai có vẻ lớn hơn, mọi người khi điều tra có thể chú ý điểm này.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Phó cục trưởng Dương cũng không quên Tạ Tinh.
Ông hỏi: “Pháp y Tiểu Tạ có bổ sung gì không?”
Tạ Tinh đáp: “Về nạn nhân nam, tôi cũng có một chút suy nghĩ.”
Phó cục trưởng Dương nói: “Mời nói.”
Cảnh sát trong huyện quay sang nhìn cô, ánh mắt đa phần mang vẻ ngạc nhiên, không hiểu sao một pháp y thực tập lại có thể có kiến thức uyên bác hơn pháp y chính thức của bọn họ.
Tạ Tinh bình tĩnh: “Giả sử nạn nhân nam có quan hệ thân thiết với hung thủ, trước khi bị chôn ở đây, có hai khả năng. Một là mất tích, khả năng báo mất tích cao hơn nữ, và đồn cảnh sát có thể từng lưu hồ sơ.”
“Hai là đã chết, trường hợp này lại chia làm hai khả năng: một là chết tự nhiên, hung thủ chôn cất với tư cách là người thân, sau đó bí mật đào hài cốt đem đến đây. Hai là chết bất thường, hung thủ vì sở thích sưu tầm nào đó mà mang xác đến đây.”
Thập niên 90 chưa có khái niệm sở thích sưu tầm kiểu này, có người xen vào: “Sưu tầm… cái gì, nghĩa là sao?”
Đội trưởng Đàn nói: “Sở thích sưu tầm. Hung thủ trong các vụ án giết người hàng loạt thường quay lại hiện trường để thoả mãn tâm lý. Hắn mang người về một chỗ, thường xuyên kiểm tra lại, chắc chắn cảm giác thỏa mãn sẽ nhân đôi.”
Đội trưởng Trữ nhả ra một làn khói thuốc: “Giải thích này rất hợp lý, nhưng tôi vẫn chưa hiểu, nếu nạn nhân nam chết tự nhiên, tại sao hắn lại đem tới đây?”
Đội trưởng Đàn đáp: “Nơi chôn nạn nhân nam là chỗ đẹp nhất, tám phụ nữ lại phân tán ra bốn phía, đội trưởng Trữ không cảm thấy rất có cảm giác phô trương sao?”
Tạ Tinh bất ngờ nhìn sang anh. Cô biết Đàn Dịch sẽ có phát hiện gì đó, nhưng không ngờ suy nghĩ của anh lại trùng với cô như vậy.
Đàn Dịch trao cho cô một ánh nhìn an tâm.
Ánh mắt chạm nhau, Tạ Tinh bỗng thấy mình không còn bối rối nữa.
“Ôi trời ạ!”
“Hình như đúng là thật.”
“Chưa chắc, có mấy người chôn khá xa.”
“Còn phải xem thân phận các nạn nhân nữ nữa. Nếu là gái m** d*m thì hung thủ cũng chẳng hiếu thảo gì, tự nhiên cắm gần chục cái sừng cho cha mình.”
“Tôi thấy cũng không phải không thể. Có những nơi nghèo đến mức không cưới được vợ, chết rồi cưới cả đám gái m** d*m cũng coi như rất hiếu thảo rồi.”
“Ý anh là âm hôn à?”
“Tất nhiên, ở thành phố thì không có chuyện đó, nhưng một số vùng quê thì chẳng hiếm.”
“Tôi cũng nghe rồi, mấy chuyện này không chỉ đáng sợ mà còn cực kỳ đáng ghét.”
Mọi người bắt đầu hơi lạc đề.
Chờ mọi người bàn bàn luận sôi nổi đã đời, phó cục trưởng Dương kéo cuộc thảo luận trở lại chủ đề chính.
Ông nói: “Ý kiến của Tiểu Tạ cũng không phải không có lý, trong quá trình điều tra, mọi người có thể kết hợp vụ án này với các yếu tố mê tín dị đoan, xem có ai cực kỳ mê tín hay không.”
Đội trưởng Trữ ghi chép cẩn thận, đặt bút xuống: “Được, đây cũng là một hướng đi.”
Phó cục trưởng Dương gật đầu: “Tạm gác lại những nội dung cần sự hỗ trợ từ Phòng Kỹ Thuật, các đồng chí bên bộ phận kiểm tra hiện trường cũng chia sẻ ý kiến đi.”
Một nhân viên kiểm tra hiện trường kỳ cựu của cục cảnh sát huyện gãi đầu: “Trời ạ, bên chúng tôi còn chẳng nắm được nhiều thông tin bằng pháp y. Hung thủ ngoài việc đào hố chôn xác thì chẳng làm gì khác, không để lại một dấu hiệu nào, dấu chân thì càng không cần nhắc tới. Từ vài thứ tìm được hiện tại, chỉ có đồng xu là có thể nói lên vấn đề thời gian, còn lại đều phải chờ Phòng Kỹ Thuật nghiên cứu. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, nghiên cứu xong cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
Pháp y và nhân viên kiểm tra hiện trường đều không đưa ra được manh mối, các cảnh sát hình sự phụ trách tìm kiếm càng chẳng có gì để nói.
Phó cục trưởng Dương hỏi Đàn Dịch: “Đội trưởng Đàn nói gì đi?”
Đàn Dịch đáp: “Tôi còn trẻ, phó cục trưởng Dương và Đội trưởng Trữ nói trước đi.”
Phó cục trưởng Dương và Đội trưởng Trữ trao đổi ánh mắt, kiên trì nói: “Từ hôm qua, sau khi tiếp nhận vụ án này, chúng tôi đã họp hai lần mà không có tiến triển gì mấy. Đội trưởng Đàn nói thử xem, biết đâu có thể mở ra hướng đi mới, giúp chúng tôi thoát khỏi tư duy lối mòn.”
Nói đến mức này, Đàn Dịch mà từ chối nữa thì cũng không hay.
Anh nói: “Tôi cho rằng vụ án này cần điều tra từ hai phía, một là nạn nhân, hai là hung thủ. Mọi người có thể thấy điều tra từ nạn nhân sẽ dễ hơn, nhưng tôi thấy nếu người mất tích đã biến mất lâu như vậy mà các chi cục cảnh sát không tìm được manh mối, thì dù chúng ta có xác định được danh tính nạn nhân, e rằng cũng khó tìm được hung thủ.”
Nói đến đây, Đàn Dịch dừng lại một chút, để người của cục cảnh sát huyện có thời gian phản ứng.
Đội trưởng Trữ đồng tình: “Điểm này tôi đồng ý, vụ mất tích này cũng không đơn giản.”
Phó cục trưởng Dương gật đầu, ra hiệu cho Đàn Dịch tiếp tục.
Đàn Dịch nói tiếp: “Vì vậy, điều tra từ phía hung thủ cần được chú trọng hơn. Chúng ta có thể bắt đầu từ hai hướng: phong thủy và những người yêu thích leo núi, điều tra các thầy phong thủy, thầy bói, xem có manh mối nào liên quan không, nhưng phạm vi này có thể sẽ rất rộng. Dù vậy, tôi vẫn đề nghị bắt đầu từ người địa phương, vì họ hiểu rõ khu vực này hơn.”
“Một điểm nữa, hung thủ có thể là người mắc rối loạn nhân cách chống đối xã hội, hoặc là người cuồng tín mê tín dị đoan, độ tuổi khoảng từ 20 đến 40. Việc hắn dừng giết người có thể là vì đã giết đủ, hoặc vì lớn tuổi, giác ngộ, không muốn giết nữa. Qua khoảng thời gian gây án của hung thủ, khả năng thứ hai có vẻ lớn hơn, mọi người khi điều tra có thể chú ý điểm này.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 162: Phương Hướng Điều Tra
10.0/10 từ 23 lượt.