Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 16: Ăn Đồ Nướng
56@-
Đây là vụ án xảy ra 4 năm trước ở một ngõ nhỏ trong khu phố cũ. Nạn nhân bị gạch đập chết. Thời gian xảy ra vụ án vào buổi tối, hung thủ đánh người xong thì bỏ chạy, không ai chứng kiến. Nạn nhân là côn đồ, thường xuyên đánh cướp vị thành niên. Vụ án bỏ ngỏ đến nay vẫn chưa phá.
Lý Ký ngồi trở về: “Vụ này không quá giống.”
Lê Khả hỏi Tạ Tinh: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Không đợi Tạ Tinh trả lời, Lý Ký giải thích: “Loại án này giống án đơn lẻ hơn. Không manh mối, không nhân chứng, trừ công cụ gây án, không có bất kỳ liên hệ nào, dù thật sự cùng hung thủ với vụ Hoàng Kỳ thì cũng không giúp được gì.”
“Ra là thế.” Lê Khả tâm phục khẩu phục buông hồ sơ.
Thật ra, nếu là cùng một hung thủ, thì khu phố cũ kia có thể thành phạm vi tra án.
Nhưng Lý Ký nói cũng có lý.
Tạ Tinh khẽ gật đầu, hết sức chuyên chú nghiên cứu hồ sơ trong tay.
Ba người ngồi trong phòng hồ một tiếng đồng hồ, không tìm được gì.
Lý Ký khóa cửa lại: “Đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi.”
Lê Khả nhìn đồng hồ: “Giờ này chắc nhà ăn không còn gì ngon đâu, chúng ta đi ăn đồ nướng đi.”
Lý Ký đáp: “Đồ nướng đắt lắm, nhà ăn miễn phí, bấm bụng lựa lựa đồ ăn là được.”
Tạ Tinh cũng muốn ăn đồ nướng: “Em mời, đi thôi.”
“A…” Lý Ký chần chờ một lát: “Tôi còn có việc…”
Lê Khả đẩy cậu ta: “Anh thì có việc gì chứ, chúng ta đều là đồng nghiệp, cũng đâu phải đi xem mắt, ai có tiền người đó mời.”
Phố thương mại Phú Dương là con phố nổi tiếng với làng nướng của thành phố An Hải, trong đó, quán nướng của ông chủ Vương là quán nổi tiếng nhất.
Ba người tìm một bàn nhỏ ngồi xuống.
Lê Khả gọi 30 xiên thịt và 20 xiên gân bò. Lý Ký gọi mấy món rau dưa và hai cái bánh bao. Tạ Tinh thấy hai người khách khí, đành phải tự ra tay, gọi thận, hàu, thịt đùi cừu và tôm.
Thịt nướng Đông Bắc rất đặc sắc, thịt bò thơm phức, mềm mọng nước, sốt ớt cay cay vừa phải.
Ba người đều là chiến sĩ trên bàn ăn, thịt và rau dưa vừa dọn lên đã sạch bách, mãi đến khi hàu và thịt cừu được dọn lên, tốc độ của ba người mới chậm lại, khay inox cũng còn thừa lại chút đồ ăn.
Lý Ký lấy một miếng thịt đùi cừu đặt vào dĩa của Lê Khả: “Ăn gì bổ đó, ngày mai kiểu gì cũng phải ra ngoài một chuyến cho xem.”
Lê Khả hỏi: “Vậy không xem hồ sơ nữa hả?”
Lý Ký nói: “Chứ không thì sao?”
Lê Khả chùi miệng: “Cũng đúng.”
Tạ Tinh tự xé miếng thịt cừu, đặt bên miệng, chậm rãi nói: “Mình cảm thấy chúng ta có thể đến chi cục xem thử.”
Lê Khả nói: “Bốn chi cục lận đó, đều đến xem một lượt sao?”
Tạ Tinh nói: “Bờ sông Thanh Giang là trung tâm gây án của hung thủ, hoặc là hắn sinh sống ở khu vực này, hoặc là hắn làm việc ở khu vực này, cũng có thể vừa sinh sống vừa công tác. Thanh Giang trải dài ba khu vực, hơn nữa còn có khu Cổ Tháp, đến bốn chi cục điều tra là vừa đủ.”
Lý Ký nói: “Vậy được, sớm mai tôi sẽ nói với Đội trưởng Hoàng, chúng ta tranh thủ đến các chi cục xem hồ sơ.”
Lê Khả chủ động đề xuất: “Anh đi hai nơi, em đi hai nơi, chúng ta phân công hợp tác, thế nào?”
Lý Ký nói: “Vậy còn không bằng đi cùng nhau, hai người tra hồ sơ nhanh hơn một người.”
“Cũng được.” Lê Khả sảng khoái đáp ứng.
Ba người đang trò chuyện náo nhiệt thì lại có vài thanh niên đến quán nướng của ông chủ Vương, trong đó, Sài Dục, Đàn Dịch thình lình xuất hiện.
Sài Dục cầm cốc bia tươi, cụng vào ly của Đàn Dịch: “Sao hả, quán nướng này ngon đúng không?”
Đàn Dịch nhấp một ngụm bia: “Không tệ, nướng tái ngon hơn nướng chín.”
Sài Dục nói: “Chờ cậu đến, tôi sẽ có bạn đồng hành.”
Đàn Dịch cầm lấy hộp thuốc lá, vỗ nhẹ dưới đáy, một điếu thuốc lá nhảy lên, anh trực tiếp ngậm vào miệng, dùng bật lửa đốt thuốc: “Sắp rồi, còn một tháng nữa.”
Sài Dục lại gần, hỏi: “Sao, lần này đến có thu hoạch gì không?”
Đàn Dịch nhíu mi: “Không có.”
Sài Dục nói: “An Hải không lớn, kinh tế bình thường, dân chúng phần lớn an cư lạc nghiệp, người hiền lành ôn hòa sợ phiền phức, tôi nghĩ, người đó sẽ không ở đây.”
Đàn Dịch rít một hơi thuốc: “Tôi thì nghĩ ngược lại…”
“Anh làm gì đó?” Một tiếng quát trong trẻo cắt đứt lời của Đàn Dịch.
Đàn Dịch dừng lại, nhìn về phía phát ra tiếng quát…
Cách đó hơn 10 mét, một người đàn ông cao lớn đang mắng một cô gái trông như nữ sinh trung học: “Con nhỏ này, mày la hét cái gì, mày mà la lên nữa, tao đập chết mày.”
Mặt cô bé đỏ bừng: “Anh còn mắng người khác nữa hả? Anh là đồ trộm cắp!”
“Ai là trộm? Mẹ nó, tao trộm cái gì? Mày chán sống rồi phải không?” Người đàn ông kia giơ bàn tay to như cái quạt ba tiêu lên: “Tao đập chết mẹ mày!”
Đàn Dịch đứng lên, lại bị Sài Dục đè xuống: “Đừng vội, có người… Ô, đó không phải là Tạ Tinh sao?”
“Tạ Tinh?” Đàn Dịch hoài nghi lặp lại một lần.
Lúc này, một nam hai nữ đứng chắn trước mặt cô bé.
Lúc này, Đàn Dịch mới thấy em út của Tạ Thần cũng ở đó, cô mang giày thể thao, quần jeans, áo phông đen, miệng đầy dầu mỡ.
Người đàn ông vạm vỡ nhìn nhìn xung quanh, cảnh cáo: “Thằng kia, mày bớt lo chuyện bao đồng đi, coi chừng tao đánh cả mày luôn đó.”
Cô bé nữ sinh mắt to mặt tròn kia cười lạnh nói: “Xem coi anh có dám không, anh quên chúng ta còn có luật pháp à?”
“Luật pháp? Mẹ mày, con đ**m, lúc mày lớn tiếng vu oan tao sao mày không nghĩ đến luật pháp, thấy tao dễ bắt nạt lắm à?” Người đàn ông vạm vỡ vẫy tay ra hiệu cho một cái bàn ở phía đông.
Có ba người đang ngồi ở bên đó, ai nấy nhìn lấm la lấm lét, cao lớn vạm vỡ, nhìn là biết không phải người tốt.
Cô bé kia không phục: “Tôi thấy rõ ràng, anh chính là…”
Tạ Tinh quay người bịt miệng cô bé kia.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đây là vụ án xảy ra 4 năm trước ở một ngõ nhỏ trong khu phố cũ. Nạn nhân bị gạch đập chết. Thời gian xảy ra vụ án vào buổi tối, hung thủ đánh người xong thì bỏ chạy, không ai chứng kiến. Nạn nhân là côn đồ, thường xuyên đánh cướp vị thành niên. Vụ án bỏ ngỏ đến nay vẫn chưa phá.
Lý Ký ngồi trở về: “Vụ này không quá giống.”
Lê Khả hỏi Tạ Tinh: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Không đợi Tạ Tinh trả lời, Lý Ký giải thích: “Loại án này giống án đơn lẻ hơn. Không manh mối, không nhân chứng, trừ công cụ gây án, không có bất kỳ liên hệ nào, dù thật sự cùng hung thủ với vụ Hoàng Kỳ thì cũng không giúp được gì.”
“Ra là thế.” Lê Khả tâm phục khẩu phục buông hồ sơ.
Thật ra, nếu là cùng một hung thủ, thì khu phố cũ kia có thể thành phạm vi tra án.
Nhưng Lý Ký nói cũng có lý.
Tạ Tinh khẽ gật đầu, hết sức chuyên chú nghiên cứu hồ sơ trong tay.
Ba người ngồi trong phòng hồ một tiếng đồng hồ, không tìm được gì.
Lý Ký khóa cửa lại: “Đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi.”
Lê Khả nhìn đồng hồ: “Giờ này chắc nhà ăn không còn gì ngon đâu, chúng ta đi ăn đồ nướng đi.”
Lý Ký đáp: “Đồ nướng đắt lắm, nhà ăn miễn phí, bấm bụng lựa lựa đồ ăn là được.”
Tạ Tinh cũng muốn ăn đồ nướng: “Em mời, đi thôi.”
“A…” Lý Ký chần chờ một lát: “Tôi còn có việc…”
Lê Khả đẩy cậu ta: “Anh thì có việc gì chứ, chúng ta đều là đồng nghiệp, cũng đâu phải đi xem mắt, ai có tiền người đó mời.”
Phố thương mại Phú Dương là con phố nổi tiếng với làng nướng của thành phố An Hải, trong đó, quán nướng của ông chủ Vương là quán nổi tiếng nhất.
Ba người tìm một bàn nhỏ ngồi xuống.
Lê Khả gọi 30 xiên thịt và 20 xiên gân bò. Lý Ký gọi mấy món rau dưa và hai cái bánh bao. Tạ Tinh thấy hai người khách khí, đành phải tự ra tay, gọi thận, hàu, thịt đùi cừu và tôm.
Thịt nướng Đông Bắc rất đặc sắc, thịt bò thơm phức, mềm mọng nước, sốt ớt cay cay vừa phải.
Ba người đều là chiến sĩ trên bàn ăn, thịt và rau dưa vừa dọn lên đã sạch bách, mãi đến khi hàu và thịt cừu được dọn lên, tốc độ của ba người mới chậm lại, khay inox cũng còn thừa lại chút đồ ăn.
Lý Ký lấy một miếng thịt đùi cừu đặt vào dĩa của Lê Khả: “Ăn gì bổ đó, ngày mai kiểu gì cũng phải ra ngoài một chuyến cho xem.”
Lê Khả hỏi: “Vậy không xem hồ sơ nữa hả?”
Lý Ký nói: “Chứ không thì sao?”
Lê Khả chùi miệng: “Cũng đúng.”
Tạ Tinh tự xé miếng thịt cừu, đặt bên miệng, chậm rãi nói: “Mình cảm thấy chúng ta có thể đến chi cục xem thử.”
Lê Khả nói: “Bốn chi cục lận đó, đều đến xem một lượt sao?”
Tạ Tinh nói: “Bờ sông Thanh Giang là trung tâm gây án của hung thủ, hoặc là hắn sinh sống ở khu vực này, hoặc là hắn làm việc ở khu vực này, cũng có thể vừa sinh sống vừa công tác. Thanh Giang trải dài ba khu vực, hơn nữa còn có khu Cổ Tháp, đến bốn chi cục điều tra là vừa đủ.”
Lý Ký nói: “Vậy được, sớm mai tôi sẽ nói với Đội trưởng Hoàng, chúng ta tranh thủ đến các chi cục xem hồ sơ.”
Lê Khả chủ động đề xuất: “Anh đi hai nơi, em đi hai nơi, chúng ta phân công hợp tác, thế nào?”
Lý Ký nói: “Vậy còn không bằng đi cùng nhau, hai người tra hồ sơ nhanh hơn một người.”
“Cũng được.” Lê Khả sảng khoái đáp ứng.
Ba người đang trò chuyện náo nhiệt thì lại có vài thanh niên đến quán nướng của ông chủ Vương, trong đó, Sài Dục, Đàn Dịch thình lình xuất hiện.
Sài Dục cầm cốc bia tươi, cụng vào ly của Đàn Dịch: “Sao hả, quán nướng này ngon đúng không?”
Đàn Dịch nhấp một ngụm bia: “Không tệ, nướng tái ngon hơn nướng chín.”
Sài Dục nói: “Chờ cậu đến, tôi sẽ có bạn đồng hành.”
Đàn Dịch cầm lấy hộp thuốc lá, vỗ nhẹ dưới đáy, một điếu thuốc lá nhảy lên, anh trực tiếp ngậm vào miệng, dùng bật lửa đốt thuốc: “Sắp rồi, còn một tháng nữa.”
Sài Dục lại gần, hỏi: “Sao, lần này đến có thu hoạch gì không?”
Đàn Dịch nhíu mi: “Không có.”
Sài Dục nói: “An Hải không lớn, kinh tế bình thường, dân chúng phần lớn an cư lạc nghiệp, người hiền lành ôn hòa sợ phiền phức, tôi nghĩ, người đó sẽ không ở đây.”
Đàn Dịch rít một hơi thuốc: “Tôi thì nghĩ ngược lại…”
“Anh làm gì đó?” Một tiếng quát trong trẻo cắt đứt lời của Đàn Dịch.
Đàn Dịch dừng lại, nhìn về phía phát ra tiếng quát…
Cách đó hơn 10 mét, một người đàn ông cao lớn đang mắng một cô gái trông như nữ sinh trung học: “Con nhỏ này, mày la hét cái gì, mày mà la lên nữa, tao đập chết mày.”
Mặt cô bé đỏ bừng: “Anh còn mắng người khác nữa hả? Anh là đồ trộm cắp!”
“Ai là trộm? Mẹ nó, tao trộm cái gì? Mày chán sống rồi phải không?” Người đàn ông kia giơ bàn tay to như cái quạt ba tiêu lên: “Tao đập chết mẹ mày!”
Đàn Dịch đứng lên, lại bị Sài Dục đè xuống: “Đừng vội, có người… Ô, đó không phải là Tạ Tinh sao?”
“Tạ Tinh?” Đàn Dịch hoài nghi lặp lại một lần.
Lúc này, một nam hai nữ đứng chắn trước mặt cô bé.
Lúc này, Đàn Dịch mới thấy em út của Tạ Thần cũng ở đó, cô mang giày thể thao, quần jeans, áo phông đen, miệng đầy dầu mỡ.
Người đàn ông vạm vỡ nhìn nhìn xung quanh, cảnh cáo: “Thằng kia, mày bớt lo chuyện bao đồng đi, coi chừng tao đánh cả mày luôn đó.”
Cô bé nữ sinh mắt to mặt tròn kia cười lạnh nói: “Xem coi anh có dám không, anh quên chúng ta còn có luật pháp à?”
“Luật pháp? Mẹ mày, con đ**m, lúc mày lớn tiếng vu oan tao sao mày không nghĩ đến luật pháp, thấy tao dễ bắt nạt lắm à?” Người đàn ông vạm vỡ vẫy tay ra hiệu cho một cái bàn ở phía đông.
Có ba người đang ngồi ở bên đó, ai nấy nhìn lấm la lấm lét, cao lớn vạm vỡ, nhìn là biết không phải người tốt.
Cô bé kia không phục: “Tôi thấy rõ ràng, anh chính là…”
Tạ Tinh quay người bịt miệng cô bé kia.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 16: Ăn Đồ Nướng
10.0/10 từ 23 lượt.