Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 158: Nguyên Tắc Pháp Y

56@-

Cục cảnh sát thành phố có trách nhiệm chỉ đạo những vụ án nghiêm trọng xảy ra ở thành phố An Hải. Nếu huyện Tường An không xử lý được, cục phải hỗ trợ.


Tạ Tinh và Tào Hải Sinh từng đến huyện Tường An, nhưng chưa tự lái xe đi bao giờ, không quen đường, nên giao xe cho Lý Ký. Cô và Lê Khả tranh thủ chợp mắt một lát trên xe.


Quốc lộ dẫn đến huyện Tường An khá bằng phẳng, nhưng khi vào vùng núi thì bắt đầu khó đi. Nửa tiếng cuối họ phải chịu cảnh xóc nảy liên tục.


Xe dừng lại trước một ngọn núi lớn, rừng rậm bao phủ.


Người của cục cảnh sát huyện Tường An đã chờ sẵn. Dẫn đầu là Phó cục trưởng đội hình sự Dương Quảng Kiến và Đội trưởng đội hình sự Trữ Hoa.


Đàn Dịch từ chiếc Jeep của cục bước xuống, lần lượt bắt tay hai người.


Dương Quảng Kiến nói với các cán bộ của cục cảnh sát thành phố: “Mọi người đã vất vả đường xa, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn lương khô và nước ở đây, mỗi người lấy một ít, phòng khi cần dùng.”


Tạ Tinh liếc sang bên cạnh, thấy trên một tảng đá lớn đặt mấy thùng bánh quy, bánh mì, trên bãi cỏ còn có vài thùng nước giải khát và nước suối.


Đàn Dịch mua bánh mì và sữa cho mọi người ăn sáng. Tạ Tinh đã ăn trên đường nên không đói, nhưng lo quãng đường dài sẽ thiếu năng lượng, cô vẫn lấy thêm một túi bánh quy.


Vừa bỏ vào túi, chiếc điện thoại cầm tay trong ba lô liền reo lên.



Tạ Tinh nhìn màn hình, là số lạ.


Cô do dự một chút, rồi vẫn nghe máy: “Alo, xin chào?”


“Xin chào, Tiểu Tạ, tôi là Giang Hàn Chi.”


“À, đội trưởng Giang à, tìm tôi có chuyện gì không?”


“Không có gì, hôm nay tôi và Na Uyển vẫn ở An Hải, muốn rủ cô và Đội trưởng Đàn ra biển dạo một chút.”


“Xin lỗi nhé, lẽ ra tôi phải làm tròn bổn phận chủ nhà, nhưng đúng lúc bọn tôi đang ở huyện Tường An làm nhiệm vụ.”


“Các cô có vụ án à?”


“Ừ, bọn tôi sắp lên núi rồi.”


“Ồ… Thế thì thôi, không làm phiền nữa. Chúc các cô thuận lợi.”


Cuộc gọi kết thúc.


Tạ Tinh ngẩng đầu lên, thấy Đàn Dịch cũng vừa cất điện thoại, anh liếc cô một cái, khóe môi hơi cong, rồi cùng phó cục trưởng Dương và Đội trưởng Trữ đi về phía chân núi.



Ý gì đây? Hả hê vì người khác gặp khó khăn hay là đồng cảnh ngộ?


Cô nhún vai, bỏ điện thoại vào túi, rồi cùng Lý Ký và Lê Khả đi lên.


Đây là một ngọn núi hoang, dưới núi và trên núi đều không có đường.


Mọi người đi theo tuyến đường mà cục cảnh sát huyện đã đánh dấu sẵn. Chỗ nào cũng cỏ dại um tùm, đi chưa đến trăm mét, giày và ống quần đã phủ một lớp bụi trắng xóa.


Lê Khả nói: “Đúng là nói gở, hôm qua bảo leo núi, hôm nay lại phải leo thật.”


Tạ Tinh đáp: “Nếu ai cũng nghĩ như cậu thì cảnh sát bọn mình chi bằng làm người câm cho rồi, đảm bảo chẳng bao giờ xảy ra chuyện.”


“Ha ha ha ha…” Lý Ký, Lưu Phong và mấy người khác bật cười.


Đỗ Chuẩn nói: “Các cô cậu trẻ nên học tôi đây này, nói nhiều thì sẽ ít phải kiêng kỵ, ra đường tôi không ngán một thứ gì.”


Phó Đạt không khách sáo, vỗ mạnh vào mông anh ta một cái: “Học anh thì chỉ có nước thành kẻ lắm mồm.”


“Ui đau, đồ lưu manh!” Đỗ Chuẩn ôm mông, vội vàng chạy lên trước hai bước, chân phải vấp phải hòn đá, suýt nữa thì ngã nhào.


Ngay cả người của cục cảnh sát huyện cũng bật cười.



Đàn Dịch nói: “Phó cục trưởng Dương, đội trưởng Trữ, xin lỗi nhé, đến gấp quá nên chưa kịp tóm tắt tình hình vụ án cho mọi người.”


Phó cục trưởng Dương hiểu ý anh: “Ở đây không có người ngoài, đội trưởng Đàn đừng khách sáo. Lát nữa khi thấy hiện trường, mọi người có muốn cười cũng cười không nổi đâu.”


Đàn Dịch gật đầu, anh cũng chỉ nói một câu xã giao mà thôi.


Chưa nhìn thấy hiện trường, chưa gặp người nhà nạn nhân, chỉ dựa vào một câu “nhiều người chết, vụ án nghiêm trọng” mà bắt cảnh sát hình sự phải luôn giữ trạng thái mặc niệm cho người chết thì e là hơi xa rời thực tế.


Núi rừng rộng rãi, phía trước nói chuyện thì phía sau cũng nghe rõ.


Mọi người thôi không đùa nữa, nghiêm túc tiếp tục lên đường.


Khoảng ba mươi phút sau, cả nhóm vòng sang phía sau núi.


Dương cục trưởng thở hổn hển, tay phải chỉ về phía trước: “Sắp đến rồi, ngay trong rừng kia.”


Trước khi vào rừng, mọi người không hẹn mà cùng liếc nhìn xung quanh.


Nơi này núi liền núi, không thấy bóng người.


Băng qua khu rừng hoang này là một ngọn núi khác hiểm trở hơn.



Lê Khả khẽ nói: “Xa thế này, xác được đưa vào kiểu gì nhỉ?”


Lý Ký đáp: “Nếu cô giết người, cô sẽ không thấy quãng đường này xa nữa đâu.”


Lê Khả nghĩ một chút: “Cũng đúng.”


Lý Ký nói: “Tiểu Tạ, đưa tôi cái hộp khám nghiệm đi, cô xách suốt đường rồi.”


Lê Khả cũng nói: “Tinh Tinh, cậu ôm chặt cái hộp này thế, bên trong có báu vật à?”


Tạ Tinh bước vào rừng: “Nếu một pháp y mà ngay cả hộp khám nghiệm cũng không xách nổi, cậu nghĩ cô ta còn khám nghiệm tử thi được không?”


Đó là nguyên tắc mà cô kiên trì với tư cách một nữ pháp y.


Lê Khả cũng hiểu ra: “Có lý, nếu một cảnh sát hình sự mà không bắt được tội phạm thì còn làm cảnh sát làm gì.”


Lý Ký nói: “Thật ra khi pháp y Trần và Trưởng phòng Tào đi hiện trường, bọn tôi cũng xách giúp mà.”


Tạ Tinh nói: “Là hai người họ thì mọi người sẽ nghĩ là, thầy tôi bị đau lưng, pháp y Trần đã lớn tuổi. Nhưng đến lượt tôi thì khác, mọi người sẽ nói nữ pháp y là gánh nặng, ngay cả hộp khám nghiệm cũng không xách nổi thì làm pháp y cái gì.”


Lý Ký cứng họng.


Tuy anh không nghĩ vậy, nhưng cũng không thể phủ nhận nhiều nam cảnh sát hình sự sẽ nghĩ thế.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 158: Nguyên Tắc Pháp Y
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...