Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 156: Đội Trưởng Đàn Có Khi Nào… Ấy Ấy Không?

63@-

Giang Hàn Chi hát cũng ổn, không chạy nhịp, biết lấy hơi. Tuy không bằng giọng hát trời sinh của Đàn Dịch, nhưng anh ấy đúng là từng luyện qua.


Na Uyển cũng khá, giống Giang Hàn Chi, đều là “người nhai micro”.


Dường như Thẩm Thanh đã quyết không về, cô ấy cùng Tạ Quân uống đều đều theo nhịp mỗi bài hát một ly bia.


Hơn một tiếng sau, Giang Hàn Chi và Na Uyển mới nhớ ra trong phòng vẫn còn mấy cô em, vội vàng nhường micro, tiện tay chọn vài bài hát kinh điển mà ai đi karaoke cũng có thể hát được.


Đối với người vốn ít nghe nhạc như Tạ Tinh mà nói, thì trong mấy bài hát kinh điển này, thì chỉ có bài Ngoảnh Lại là tạm hát được… dù sao giai điệu cũng không quá phức tạp.


Tạ Tinh nói: “Hồi đi học thì bận học, đi làm thì bận việc, bỏ lỡ nhiều thú vui. Em với Lê Khả hát một bài Ngoảnh Lại cho mọi người vui nhé.”


Na Uyển bỗng hỏi: “Pháp y thường học năm năm nhỉ? Tạ Tinh đi làm từ năm ngoái, vậy là học trước một năm. Em ấy tốt nghiệp trường nào?”


Lê Khả tự hào nói: “Tinh Tinh tốt nghiệp Đại học Kinh Hoa, cùng trường với Đội trưởng Đàn của bọn em.”


Giang Hàn Chi và Na Uyển đồng thanh: “Đỉnh thật!”


“Bình thường thôi.” Tạ Tinh hơi gật đầu, chậm rãi cất giọng hát câu đầu tiên: “Ngoảnh lại, mây che lối về.”


Tạm ổn, không lệch nhịp, giọng cũng không run.



Cô thấy tự tin hơn, cùng Lê Khả hát luân phiên.


Thật ra, so với hát, cô giỏi nhảy hơn.


Hồi đại học, trường không có câu lạc bộ làm đồ gỗ hay nấu ăn, nên cô đăng ký học võ và nhảy hip-hop. Vài năm kiên trì, cả hai tài mọn này đều giỏi hơn hát nhiều.


Hát xong, tiếng vỗ tay nhiệt liệt, nhất là từ Sài Dục và Đàn Dịch.


Sài Dục nói: “Hai cô ít đi karaoke nhỉ? Sau này đi thường xuyên lên, anh Sài dẫn đi chơi.”


Lê Khả từ chối ngay: “Cảm ơn anh Sài, bọn em bận lắm, hiếm khi được nghỉ một ngày, muốn đi leo núi thôi.”


Sài Dục nói: “Leo núi hay đấy, bọn anh cũng hay đi, lúc đó rủ hai em.”


Lê Khả vui vẻ: “Cảm ơn anh Sài.”


Tạ Tinh mỉm cười, nâng cốc bia.


Tạ Quân lên hát bài Chuyện Nhỏ Ở Thành Phố, giọng rất hay.


Sài Dục ghé sát tai Đàn Dịch nói nhỏ: “Hai chị em nhà họ Tạ đều là mấy cô cáo nhỏ.”


Đàn Dịch nói: “Đừng lúc nào cũng bảo người ta xảo quyệt, Tạ Tinh không từ chối thẳng chỉ là nể mặt cậu thôi, đến lúc đó vẫn sẽ không nghe điện thoại như thường.”



Đàn Dịch “suỵt” một tiếng, ra hiệu Tạ Quân vẫn đang hát.


Sài Dục lập tức chắp tay tạ lỗi về phía Tạ Quân đang nhìn sang.


Cảnh này lọt hết vào mắt Tạ Tinh. Cô thầm lắc đầu, tình yêu thật đáng sợ. Lúc yêu, nghĩ đối phương là báu vật quý giá nhất thế gian. Hết yêu, đối phương chỉ là hạt bụi không đáng bận tâm.


Tất nhiên, Sài Dục như vậy không hẳn là xấu, vì buông tay cho nhau cũng là một kiểu thiện ý.


Tạ Tinh chỉ tự nhắc mình, không yêu thì phải buông, nhìn thẳng vào sự thật.


Mất một người yêu đương nhiên đau lòng, nhưng nếu tự hạ thấp bản thân, thì đó mới là bi kịch.


Mọi người đều còn trẻ, đều là dân công sở, nên dù Giang Hàn Chi đã “thách đấu” thì vẫn chơi rất vui vẻ.


Tan cuộc, Thẩm Thanh và Tạ Quân đều say khướt, Giang Hàn Chi và Na Uyển thì nửa say nửa tỉnh, Sài Dục và Lê Khả ở trạng thái hơi chếnh choáng.


Chỉ có Tạ Tinh và Đàn Dịch là hoàn toàn tỉnh táo.


Đàn Dịch đỡ Thẩm Thanh, Tạ Tinh đỡ Tạ Quân, loạng choạng bước ra cửa quán karaoke Kim Quỹ, nhét họ vào ghế sau chiếc jeep nhỏ.


Qua bên kia xe, Đàn Dịch dịu giọng nói: “Trên đường về nhớ cẩn thận, về cục rồi gọi điện cho tôi.”


Tạ Tinh nói: “Không sao, Đội trưởng Đàn đừng lo.”



Đàn Dịch nói: “Nghe lời.”


Tạ Tinh nhún vai: “Được, cảm ơn Đội trưởng Đàn.”


Đàn Dịch quay sang lo cho Giang Hàn Chi: “Tôi đưa các cậu về khách sạn.”


Giang Hàn Chi lắc lư lên xe: “Ngày mai thứ bảy, tôi với Na Uyển được nghỉ, tối nay ở lại Túy Long.”


“Túy Long?” Sài Dục tỉnh táo hơn chút: “Hai người mua nhà ở An Hải à? Sao tôi chưa nghe nói!”


Giang Hàn Chi gật đầu trước rồi lại lắc đầu: “Nói chính xác thì là ông nội tôi mua nhà ở An Hải, về hưu xong thì ông vẫn ở đây.”


Đàn Dịch nói: “Trùng hợp quá, bọn tôi cũng ở đó, đi cùng nhé.”


Na Uyển nói: “Thế thì tốt quá, cảm ơn Đàn Dịch.”


Tạ Tinh lái xe ra: “Đội trưởng Giang, chị Na chơi vui nhé. Đội trưởng Đàn, anh Sài, bọn em đi trước đây.”


Bốn người cùng vẫy tay: “Đi đường cẩn thận.”


Trên đường từ khu phát triển trở về, men rượu của Lê Khả đã tan hết.


Cô nói: “Không ngờ Đội trưởng Đàn lại được hoan nghênh vậy, một người là đóa hoa của cục cảnh sát, một người là thiên kim tiểu thư nhà Thị trưởng, ai cũng có thân phận khủng.”



Lê Khả lại nói: “May mà mình đã kịp dừng lại, không thì chết lúc nào chẳng biết.”


Tạ Tinh vẫn chỉ trả lời một chữ “Ừ”.


Lê Khả tiếp tục lải nhải: “Tinh Tinh, cậu nghĩ Đội trưởng Đàn sẽ để mắt đến ai, hay là chẳng quan tâm ai cả?”


Tạ Tinh nói: “Hiện tại thì, cả hai đều không có cửa.”


Lê Khả ngạc nhiên nhìn Tạ Tinh: “Sao thế, họ chưa đủ xuất sắc à?”


Tạ Tinh hỏi ngược lại: “Xuất sắc thì nhất định phải thích sao?”


Lê Khả xì hơi như quả bóng xì: “Cũng đúng…”


Tạ Tinh cười: “Đội trưởng Đàn còn không nhiệt tình với họ bằng khi nói chuyện với Đội trưởng Giang và Thư ký Sài.”


Lê Khả lại bật dậy: “Tinh Tinh, cậu nói Đội trưởng Đàn có khi nào… ấy ấy không?”


Tạ Tinh nói: “Ấy ấy là gì?”


Lê Khả nghĩ nghĩ: “Không có gì, hehe…” Cô không dám nói, chỉ len lén cười.


Tạ Tinh nói: “Yên tâm, Đội trưởng Đàn thích con gái, không có chuyện đó đâu.”


Lê Khả liền vỗ vào đùi cô một cái: “Đồ đáng ghét, chỉ biết trêu mình.”


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 156: Đội Trưởng Đàn Có Khi Nào… Ấy Ấy Không?
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...