Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 153: Cạnh Tranh 2

54@-

Trong tiếng bàn tán của mọi người, Lê Khả hỏi Tạ Tinh: “Nếu cạnh tranh, cậu thấy bọn mình có thắng không?”


Tạ Tinh nói: “Nhất định phải thắng!”


Đàn Dịch là nam phụ, sao có thể để một nhân vật vô danh cướp mất hào quang?


Lý Ký nói: “Tôi thấy cứ thuận theo tự nhiên, dù sao người ta cũng có lợi thế hơn.”


Lê Khả bĩu môi: “Cập Cách nói cũng có lý, không cần tạo áp lực cho mình. Mặc kệ mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột mới là mèo tốt.”


Đỗ Chuẩn ngồi đối diện, cười híp mắt hỏi: “Cô thấy chúng ta là mèo đen hay mèo trắng?”


Lê Khả nói: “Tất nhiên là mèo trắng, mèo trắng đẹp hơn.”


Phó Đạt trừng mắt: “Đang họp mà sao lại nói đến mèo thế?”


Đỗ Chuẩn nhanh mồm nhanh miệng, lập tức thuật lại nguyên văn cuộc đối thoại của mấy người, biện giải: “Đội trưởng Đàn, bọn tôi nói chuyện nghiêm túc nhé.”



Phó Đạt vừa tức vừa buồn cười: “Ngày nào cũng thế, anh thật lắm chuyện.”


Sắc mặt Đàn Dịch cũng bớt nghiêm lại, anh vô tình liếc qua Tạ Tinh: “Hôm nay gọi mọi người đến, một là thông báo tình hình vụ án, hai là hai đồng nghiệp của chi cục Đông Thành đã đến, đang ở trên lầu, chắc chỉ vài phút nữa sẽ xuống đây…”


Đang nói thì cửa bị đẩy ra.


Hoàng Chấn Nghĩa đi vào, theo sau là hai cán bộ công an mặc thường phục.


Cả hai đều còn trẻ, chừng 27, 28 tuổi.


“Chắc mọi người cũng nghe rồi, đây là hai đồng nghiệp đến từ chi cục Đông Thành, Kinh Thành.” Hoàng Chấn Nghĩa chỉ vào người đàn ông: “Người này là Giang Hàn Chi, Trung đội trưởng Đội hình sự chi cục Đông Thành. Còn đây là Na Uyển, cảnh sát Na. Mọi người hãy hoan nghênh họ!”


Tạ Tinh cùng mọi người đứng dậy, vỗ tay chào mừng.


Đàn Dịch bước đến, nói: “Chào cảnh sát Na, hoan nghênh. Hàn Chi, lâu quá không gặp.”


Giang Hàn Chi bắt tay anh: “Đúng thế. Tốt nghiệp cấp ba xong là chẳng liên lạc được cậu nữa, cậu đúng là không có nghĩa khí!”


Hoàng Chấn Nghĩa ngạc nhiên: “Sao? Hai người quen nhau à?”



Mọi người vốn tưởng anh ta chỉ nói đùa đôi câu, ai ngờ lại thành chê bai thẳng thừng, khiến ai nấy đều hơi khó xử.


Hoàng Chấn Nghĩa cười gượng định nói gì đó để xoa dịu, nhưng Đàn Dịch đã mở miệng.


Anh nói: “Hàn Chi, tôi tưởng cậu là người hiểu tôi nhất, không ngờ lại ngược lại. Bao nhiêu năm qua, không có tôi, chẳng phải cậu sống nhẹ nhõm hơn nhiều sao?”


Giang Hàn Chi sững người, một lúc sau mới nói: “Nghe cũng có lý. Nhưng giờ cậu là Đại đội trưởng, tôi vẫn chỉ là Trung đội trưởng, vẫn thua cậu. Chết tiệt, chuyến này lẽ ra tôi không nên đến đây.”


Đàn Dịch nói: “Chuyện gì đến cũng đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu đối phó với nó. Tối nay rảnh, chúng ta đi uống vài ly.”


Giang Hàn Chi gật đầu: “Được, gọi cả Sài Dục nữa, hơn một năm rồi không gặp cậu ấy.” Nói đến đây, anh quay sang những người khác, chắp tay: “Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, để mọi người chê cười rồi.”


“Ha ha ha…” Hoàng Chấn Nghĩa cười: “Đội trưởng Giang thật hài hước. Mời hai người ngồi bên này.”


Hai người ngồi xuống hàng ghế đầu.


Đàn Dịch quay lại chủ đề chính, sắp xếp lại ba vụ án.


Việc rà soát nhiều lần đôi khi sẽ nảy ra manh mối mới.



Tạ Tinh chỉ nghe là chính, nhưng phần Giang Hàn Chi giới thiệu chi tiết về hai vụ án ở Đông Thành thì cô ghi chép đầy đủ vào sổ.


Nạn nhân Tưởng Chi Thắng, 33 tuổi, đã có gia đình, tốt nghiệp khoa Kiến Trúc của Đại học Công Nghệ Kinh Thành, làm việc tại Viện thiết kế quận Đông Thành.


Cha là Tưởng Thế Long, 60 tuổi, Phó thị trưởng thường trực Kinh Thành, phụ trách mảng Chính Trị Và Luật Pháp.


Khác với vụ Thẩm Ý, Tưởng Chi Thắng có kẻ thù, thời trẻ từng đánh nhau với bạn học, đánh mù một mắt một nam sinh.


Thời đại học từng yêu hai lần, đều kết thúc trong cảnh ầm ĩ.


Giang Hàn Chi đã sơ bộ loại bỏ nghi ngờ với những người này.


Nạn nhân rời quán karaoke Kim Quỹ lúc hai giờ sáng, bắt taxi về nhà một mình, bị sát hại sau cây hòe lớn ở cổng chung cư.


Báo cáo khám nghiệm rất đơn giản, chết do ngạt thở, hung khí là dây điện, trên dây sạch sẽ không có dấu vân tay.


Tại hiện trường, một con búp bê cầu nắng được treo trên cành cây phía trên đầu nạn nhân. Trong bóng tối mờ mịt, búp bê trắng đến chói mắt, nụ cười khiến người ta rợn gáy.


Nạn nhân Chân Thanh, 21 tuổi, không tiền án, quê ở huyện Hưng Nghĩa, tính tình thật thà, quan hệ tốt với đồng nghiệp ở quán karaoke Kim Quỹ.



Sau đó phát hiện anh đã tử vong trong phòng trọ, hung khí cũng là loại dây điện giống hệt.


Chi cục Đông Thành không tìm được manh mối nào hữu ích tại hiện trường, vụ án đi vào bế tắc.


Đàn Dịch nói: “So với hiện trường đầu tiên trong vụ Thẩm Ý, cổng chung cư phức tạp hơn nhiều. Hung thủ không còn tâm trạng chơi đùa mà ra tay thẳng, nhưng cũng không loại trừ khả năng kẻ chủ mưu là một người, nhưng hung thủ thì có hai người.”


Giang Hàn Chi thở dài: “Ừ, cả hai khả năng đều có thể.”


Na Uyển nhìn Đàn Dịch: “Hung thủ quá ngông cuồng, coi mạng người như cỏ rác. Chúng ta phải đoàn kết, tranh thủ sớm đưa chúng ra trước pháp luật. Đội trưởng Đàn thấy sao?”


Đàn Dịch nói: “Cảnh sát Na nói rất đúng, Hàn Chi, cậu thấy sao?”


“Tất nhiên rồi.” Giang Hàn Chi đứng lên: “Đi thôi, chúng ta đến những địa điểm được nhắc trong hồ sơ vụ án xem thử.”


Cuộc họp kết thúc, Đàn Dịch đi cùng hai vị khách rời khỏi.


Tạ Tinh và Lê Khả cùng đi vào nhà vệ sinh.


Lê Khả nói: “Không biết tại sao, mình không thích họ lắm.”


Tạ Tinh nói: “Chẳng ai thích cạnh tranh đâu, mình cũng vậy.”


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 153: Cạnh Tranh 2
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...