Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 143: Di Chuyển
63@-
“Rầm!” Cánh cửa bị người ta đá bật ra.
Tạ Tinh gắng gượng tỉnh lại một chút, nhưng đầu lại nặng đến mức không nhấc lên nổi.
Bọn buôn người bước vào phòng, bước chân nặng nề, lê lết, sau đó ở đâu đó vang lên một tiếng “bịch” lớn.
Tạ Tinh không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy bản thân sắp không gắng gượng được nữa.
“Má, ngủ say như heo, tụt mẹ hứng.” Giọng nói đó như đến từ địa ngục, vừa xa xăm vừa độc ác.
Một lúc sau, Tạ Tinh cảm thấy chân mình đau âm ỉ như có gì đó đâm vào.
“Đại Mậu, mẹ kiếp, mày phiền không chịu nổi!”
“Tao không phiền, mày đừng có lo chuyện bao đồng.”
“Tao cứ chọc vào mày đấy thì sao?”
“Ra ngoài mà làm loạn.”
Cửa mở ra, rồi lại đóng lại.
Gió lạnh tạt vào mặt, Tạ Tinh thấy mình tỉnh táo thêm được một chút, cả người nhẹ bẫng, cảm giác về thế giới xung quanh mờ nhòe, trì trệ, yếu ớt, như không thật.
Trong phòng không còn ai sao?
Không đúng, vẫn còn có người.
Tạ Tinh chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn về chiếc giường xếp.
Có một người đang nằm đó rất ngay ngắn, hơi thở nặng nề, dường như còn phát ra cả tiếng ngáy.
Phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra, lại có thêm một nạn nhân nữa.
Tạ Tinh đã vượt qua giai đoạn thuốc phát huy tác dụng mạnh nhất, đến nửa đêm, cô cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo mới dám buông lỏng bản thân mà ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, cô bị tiếng khóc lóc gào thét của một cô gái đánh thức.
Lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn, trong phòng vẫn bật đèn.
Bốn người đàn ông đều có mặt, Đại Hoành và Đại Mậu đang giữ chặt một cô gái trẻ, Đại Xung và Đại Sơn thì đứng đối diện họ.
Cô gái mắng: “Các người là đồ khốn, mau thả tôi ra, huhuhu…”
“Bốp!” Đại Mậu tát cô ta một cái.
Đại Sơn nói: “Khóc một tiếng là ăn một bạt tai, không phục thì thử xem sao.”
Cô gái l**m máu rịn ra nơi khóe môi, rồi lại gào lên the thé: “Cứu mạng! Có người giết người!”
Đại Mậu lại tát thêm một cái nữa.
Cô gái chửi: “Bọn khốn các người…”
Đại Sơn chộp lấy một miếng giẻ đen sì trên bậu cửa sổ, nhét thẳng vào miệng cô: “Rượu mời không uống, cứ thích uống rượu phạt.”
Tạ Tinh thầm gật đầu trong lòng: [cô gái này mạnh mẽ và bướng bỉnh đấy, có gan liều chết, tiếc là đầu óc không đủ linh hoạt. Đối mặt với bốn gã đàn ông lực lưỡng, tay chân lại bị trói, ngoài chịu thiệt ra thì còn làm được gì?]
Cô gái bắt đầu khóc nức nở…
Trên mặt cô còn lớp trang điểm đã nhòe nhoẹt, trông thảm hại vô cùng.
“Ồ, tỉnh rồi à, ngoan ghê, đỡ phải ăn bạt tai.” Đại Xung bước tới véo má Tạ Tinh, sau đó vòng ra sau lưng cô: “Gái trẻ đúng là mịn, hơn đứt mụ vợ già ở nhà tao.”
Đại Sơn nói: “Ai mà chẳng già, đừng có đứng núi này trông núi nọ.”
Đại Xung cởi trói cho Tạ Tinh, rồi vòng ra phía trước, vác cô lên vai: “Muốn gái trẻ thì ví cũng phải đầy, anh em chú ý một chút nhé.”
Tạ Tinh biết, bọn chúng rất cảnh giác, sợ bị phát hiện nên định chuyển họ đến nơi an toàn hơn.
Quả nhiên, cô bị đưa lên một chiếc xe van.
Trên xe không chỉ có mình cô, còn có năm đứa trẻ đang ngủ, ba bé trai tầm ba tuổi, hai đứa lớn khoảng mười hai, mười ba, một trai một gái.
Tạ Tinh chưa kịp nghĩ sâu, liền hỏi: “Trẻ con mười hai tuổi thì làm được gì?”
Đại Xung giả bộ thần bí cười: “Cô đoán xem?”
Toàn thân Tạ Tinh lạnh toát, trong đầu lóe lên một ý nghĩ chẳng lành.
Cô định nói thêm vài câu thì thấy Đại Xung xé một miếng băng keo, dán lên miệng cô.
Hắn dùng dây trói cô cố định lên ghế nằm, rồi ghé cái miệng hôi hám sát mặt cô mà ngửi ngửi: “Cô em xinh đẹp chịu khó một chút, đến nơi là ổn thôi.”
Hắn xuống xe, Tạ Tinh lập tức bắt đầu vận động trí óc.
Mấy bé trai tầm ba tuổi chắc chắn bị đem bán, mấy đứa lớn thì khó dạy, chắc chẳng ai mua.
Vậy… có khi nào mấy đứa này là trẻ em thiểu năng, có khi nào bị bán nội tạng không?
Tạ Tinh bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Đại Mậu vác cô gái kia lên xe, trói bên cạnh Tạ Tinh, trước khi rời đi còn thò tay bóp ngực cô ta một cái.
Đại Mậu vung nắm đấm sắt, đấm mạnh một cái vào ngực cô ta.
Cô gái kêu lên một tiếng đau đớn, rốt cuộc cũng yên lặng…
Đại Xung ngồi vào ghế lái, khởi động xe, rời khỏi khu nhà máy.
Tiếng đề máy xe vang lên rõ ràng trong tai nghe.
Phó Đạt nói: “Chúng bắt đầu chuyển đi rồi.”
Đàn Dịch nói: “Bọn chúng có thể đang định bán nội tạng của mấy đứa trẻ mười một, mười hai tuổi.”
“Đậu má!” Phó Đạt giật mình: “Vậy chẳng phải là giết người sao?”
“Bán nội tạng còn lời hơn cả buôn bán phụ nữ trẻ em.” Đàn Dịch gọi Hoàng Chấn Nghĩa dậy: “Phó chi đội trưởng Hoàng, nghi phạm đang chuẩn bị chuyển Tạ Tinh đi, trên xe còn hai đứa trẻ lớn khoảng mười tuổi, tôi nghi bọn trẻ bị bán nội tạng.”
Hoàng Chấn Nghĩa lập tức tỉnh táo: “Có bằng chứng không?”
Đàn Dịch nói: “Hiện tại chỉ là nghi ngờ thôi, có nên báo cho Phó cục trưởng Nghiêm không?”
Hoàng Chấn Nghĩa suy nghĩ một chút rồi nói: “Báo đi, thà báo nhầm còn hơn bỏ sót. Tốt nhất là để cục cảnh sát cử thêm một tổ nữa, đề phòng lúc cần lại không đủ người.”
Đàn Dịch đưa điện thoại di động ông ấy, rồi dặn Đỗ Chuẩn đang lái xe: “Anh Đỗ, đừng bám sát quá.”
Đỗ Chuẩn nói: “Đội trưởng Đàn yên tâm, không để hỏng chuyện đâu. Cậu thức trắng đêm rồi, tranh thủ chợp mắt đi.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
“Rầm!” Cánh cửa bị người ta đá bật ra.
Tạ Tinh gắng gượng tỉnh lại một chút, nhưng đầu lại nặng đến mức không nhấc lên nổi.
Bọn buôn người bước vào phòng, bước chân nặng nề, lê lết, sau đó ở đâu đó vang lên một tiếng “bịch” lớn.
Tạ Tinh không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy bản thân sắp không gắng gượng được nữa.
“Má, ngủ say như heo, tụt mẹ hứng.” Giọng nói đó như đến từ địa ngục, vừa xa xăm vừa độc ác.
Một lúc sau, Tạ Tinh cảm thấy chân mình đau âm ỉ như có gì đó đâm vào.
“Đại Mậu, mẹ kiếp, mày phiền không chịu nổi!”
“Tao không phiền, mày đừng có lo chuyện bao đồng.”
“Tao cứ chọc vào mày đấy thì sao?”
“Ra ngoài mà làm loạn.”
Cửa mở ra, rồi lại đóng lại.
Gió lạnh tạt vào mặt, Tạ Tinh thấy mình tỉnh táo thêm được một chút, cả người nhẹ bẫng, cảm giác về thế giới xung quanh mờ nhòe, trì trệ, yếu ớt, như không thật.
Trong phòng không còn ai sao?
Không đúng, vẫn còn có người.
Tạ Tinh chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn về chiếc giường xếp.
Có một người đang nằm đó rất ngay ngắn, hơi thở nặng nề, dường như còn phát ra cả tiếng ngáy.
Phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra, lại có thêm một nạn nhân nữa.
Tạ Tinh đã vượt qua giai đoạn thuốc phát huy tác dụng mạnh nhất, đến nửa đêm, cô cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo mới dám buông lỏng bản thân mà ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, cô bị tiếng khóc lóc gào thét của một cô gái đánh thức.
Lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn, trong phòng vẫn bật đèn.
Bốn người đàn ông đều có mặt, Đại Hoành và Đại Mậu đang giữ chặt một cô gái trẻ, Đại Xung và Đại Sơn thì đứng đối diện họ.
Cô gái mắng: “Các người là đồ khốn, mau thả tôi ra, huhuhu…”
“Bốp!” Đại Mậu tát cô ta một cái.
Đại Sơn nói: “Khóc một tiếng là ăn một bạt tai, không phục thì thử xem sao.”
Cô gái l**m máu rịn ra nơi khóe môi, rồi lại gào lên the thé: “Cứu mạng! Có người giết người!”
Đại Mậu lại tát thêm một cái nữa.
Cô gái chửi: “Bọn khốn các người…”
Đại Sơn chộp lấy một miếng giẻ đen sì trên bậu cửa sổ, nhét thẳng vào miệng cô: “Rượu mời không uống, cứ thích uống rượu phạt.”
Tạ Tinh thầm gật đầu trong lòng: [cô gái này mạnh mẽ và bướng bỉnh đấy, có gan liều chết, tiếc là đầu óc không đủ linh hoạt. Đối mặt với bốn gã đàn ông lực lưỡng, tay chân lại bị trói, ngoài chịu thiệt ra thì còn làm được gì?]
Cô gái bắt đầu khóc nức nở…
Trên mặt cô còn lớp trang điểm đã nhòe nhoẹt, trông thảm hại vô cùng.
“Ồ, tỉnh rồi à, ngoan ghê, đỡ phải ăn bạt tai.” Đại Xung bước tới véo má Tạ Tinh, sau đó vòng ra sau lưng cô: “Gái trẻ đúng là mịn, hơn đứt mụ vợ già ở nhà tao.”
Đại Sơn nói: “Ai mà chẳng già, đừng có đứng núi này trông núi nọ.”
Đại Xung cởi trói cho Tạ Tinh, rồi vòng ra phía trước, vác cô lên vai: “Muốn gái trẻ thì ví cũng phải đầy, anh em chú ý một chút nhé.”
Tạ Tinh biết, bọn chúng rất cảnh giác, sợ bị phát hiện nên định chuyển họ đến nơi an toàn hơn.
Quả nhiên, cô bị đưa lên một chiếc xe van.
Trên xe không chỉ có mình cô, còn có năm đứa trẻ đang ngủ, ba bé trai tầm ba tuổi, hai đứa lớn khoảng mười hai, mười ba, một trai một gái.
Tạ Tinh chưa kịp nghĩ sâu, liền hỏi: “Trẻ con mười hai tuổi thì làm được gì?”
Đại Xung giả bộ thần bí cười: “Cô đoán xem?”
Toàn thân Tạ Tinh lạnh toát, trong đầu lóe lên một ý nghĩ chẳng lành.
Cô định nói thêm vài câu thì thấy Đại Xung xé một miếng băng keo, dán lên miệng cô.
Hắn dùng dây trói cô cố định lên ghế nằm, rồi ghé cái miệng hôi hám sát mặt cô mà ngửi ngửi: “Cô em xinh đẹp chịu khó một chút, đến nơi là ổn thôi.”
Hắn xuống xe, Tạ Tinh lập tức bắt đầu vận động trí óc.
Mấy bé trai tầm ba tuổi chắc chắn bị đem bán, mấy đứa lớn thì khó dạy, chắc chẳng ai mua.
Vậy… có khi nào mấy đứa này là trẻ em thiểu năng, có khi nào bị bán nội tạng không?
Tạ Tinh bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Đại Mậu vác cô gái kia lên xe, trói bên cạnh Tạ Tinh, trước khi rời đi còn thò tay bóp ngực cô ta một cái.
Đại Mậu vung nắm đấm sắt, đấm mạnh một cái vào ngực cô ta.
Cô gái kêu lên một tiếng đau đớn, rốt cuộc cũng yên lặng…
Đại Xung ngồi vào ghế lái, khởi động xe, rời khỏi khu nhà máy.
Tiếng đề máy xe vang lên rõ ràng trong tai nghe.
Phó Đạt nói: “Chúng bắt đầu chuyển đi rồi.”
Đàn Dịch nói: “Bọn chúng có thể đang định bán nội tạng của mấy đứa trẻ mười một, mười hai tuổi.”
“Đậu má!” Phó Đạt giật mình: “Vậy chẳng phải là giết người sao?”
“Bán nội tạng còn lời hơn cả buôn bán phụ nữ trẻ em.” Đàn Dịch gọi Hoàng Chấn Nghĩa dậy: “Phó chi đội trưởng Hoàng, nghi phạm đang chuẩn bị chuyển Tạ Tinh đi, trên xe còn hai đứa trẻ lớn khoảng mười tuổi, tôi nghi bọn trẻ bị bán nội tạng.”
Hoàng Chấn Nghĩa lập tức tỉnh táo: “Có bằng chứng không?”
Đàn Dịch nói: “Hiện tại chỉ là nghi ngờ thôi, có nên báo cho Phó cục trưởng Nghiêm không?”
Hoàng Chấn Nghĩa suy nghĩ một chút rồi nói: “Báo đi, thà báo nhầm còn hơn bỏ sót. Tốt nhất là để cục cảnh sát cử thêm một tổ nữa, đề phòng lúc cần lại không đủ người.”
Đàn Dịch đưa điện thoại di động ông ấy, rồi dặn Đỗ Chuẩn đang lái xe: “Anh Đỗ, đừng bám sát quá.”
Đỗ Chuẩn nói: “Đội trưởng Đàn yên tâm, không để hỏng chuyện đâu. Cậu thức trắng đêm rồi, tranh thủ chợp mắt đi.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 143: Di Chuyển
10.0/10 từ 23 lượt.