Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 141: Bị Đánh

54@-

Mã Liên Hoa bị tên kính vàng thô bạo ôm chặt trong lòng, bàn tay to liên tục s* s**ng từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.


Mã Liên Hoa la hét om sòm, nắm tay nhỏ đấm loạn xạ, trông như đang phản kháng quyết liệt, nhưng cơ thể lại như rất hưởng thụ, cứ liên tục cọ sát vào người đàn ông.


Tên kính vàng bóp cổ cô ta một cái, đẩy vào trong nhà, trước khi đóng cửa còn nói:“Tao chơi đứa lớn trước, tụi mày trông chừng con nhỏ, đừng để nó chạy. Nếu nó không nghe lời, thì lôi ra chơi luân phiên.”


Gã cầm dao đá vào đùi Tạ Tinh một cú: “Phiền chết đi được, chỉ được nhìn mà không được sờ!”


“Không được đụng vào!” Gã kính vàng lặp lại một câu rồi đóng sầm cửa lại.


Tên không đi đuổi theo Tạ Tinh tỏ vẻ rất bất mãn, giơ chân đạp mạnh vào ngực cô một cú.


Cú đạp trúng ngay thiết bị nghe lén gắn trong người, thiết bị cấn vào da thịt khiến Tạ Tinh đau thấu tim gan, nước mắt trào ra: “Mấy người muốn làm gì? Tôi muốn về nhà… tôi muốn về nhà… huhuhu…”


Tên kia tát cô một cái vào mặt: “Im miệng cho tao.”


Cái tát không đến mức quá mạnh, nhưng cũng đủ khiến tai ù mắt hoa, răng không rụng nhưng mặt tê rần.



Tạ Tinh cảm thấy mình diễn đã đến nơi đến chốn, ngoan ngoãn bước vào trong nhà xưởng.


Trong xưởng có một cái bếp lò, bên cạnh là một cái ghế và một chiếc giường xếp, trên giường phủ một tấm chăn bẩn thỉu.


Tạ Tinh bị trói trên ghế.


Tường nhà xưởng mỏng, tiếng hét từ phòng bên cạnh vang lên như ngay sát tai.


Tiếng của Mã Liên Hoa giờ không còn là tiếng thét thảm thiết nữa, mà là một sự hoan lạc, một sự buông thả, một sự vô liêm sỉ.


Ba người đàn ông nhìn chằm chằm Tạ Tinh, như ba con sói đói.


Một gã ném con dao găm đi: “Mẹ kiếp, thế này ai mà chịu nổi chứ.”


Gã đàn ông có vết sẹo to tướng trên trán nói: “Không chịu nổi cũng phải chịu, ráng nhịn đi.” Nói xong, hắn đá vào bắp chân Tạ Tinh một cái: “Cô tên gì?”


Tạ Tinh cúi đầu: “Nghiêm Tĩnh.”


“Mắt kính à?” Hắn phát hiện ra điều thú vị: “Tên hay đấy, bố mẹ cô có tài thật.”



Gã sẹo to nói: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn, bọn tôi sẽ nhanh chóng thả cô thôi.”


Tạ Tinh mừng rỡ: “Thật sao?”


Gã sẹo to vừa định nói thì tiếng động ở phòng bên càng lúc càng lớn, tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên, tiếng giường lắc lư kẽo kẹt như thể động đất.


Quần của gã sẹo to đã biến dạng.


“Má nó, cái đồ chó chết kia làm dữ quá, thật chịu hết nổi rồi.” Cái gã đã đá vào ngực Tạ Tinh bắt đầu kéo quần xuống…


Ngay lúc hắn định kéo nốt lớp cuối cùng xuống, gã sẹo to chặn lại: “Con nhỏ này không tệ, sau này chưa biết thế nào, vẫn nên giữ kẽ một chút thì hơn.”


“Biết rồi!” Gã kia giận dỗi quay đi, tay phải bắt đầu bận rộn trước mặt mình một cách nhanh chóng.


Gã còn lại cũng làm y như vậy.


Gã sẹo to nói: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn, bọn tôi sẽ không đối xử với cô như cái đứa bên kia, hiểu chưa?”


Tạ Tinh nhìn hắn đầy mơ hồ.



Với một học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba, chắc hẳn hiểu được “đóa hoa tàn” có nghĩa là gì.


Tạ Tinh vội vàng gật đầu lia lịa: “Tôi không chống cự, tôi đợi các anh thả tôi ra.”


Gã sẹo to rút ra một tờ giấy vệ sinh vàng úa trong túi, lau nước mắt nước mũi cho cô, rồi tay ôm quần bước ra ngoài.


Ý chí khá vững vàng.


Người này khiến Tạ Tinh có chút bất ngờ, hắn trông không giống kẻ cầm đầu, vậy mà chỉ nói nhẹ nhàng vài câu đã khiến hai tên kia nghe lời.


Là sức hút cá nhân, hay là… điều gì khác?


Bên ngoài khu nhà xưởng, một chiếc xe tải nhỏ chậm rãi chạy ngang qua.


Người lái xe là Lưu Phong, hỏi: “Phó chi đội trưởng Hoàng, dừng xe ở đây lộ quá, làm sao bây giờ?”


Phó Đạt tháo tai nghe xuống: “Bên kia ít nhất có sáu người, có muốn thu lưới không?”


Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Trước mắt thì Tiểu Tạ tạm thời chưa gặp nguy hiểm, hơn nữa em ấy cũng chưa phát tín hiệu, chúng ta nên đợi thêm chút nữa. Tiểu Đàn, cậu thấy sao?”



Hoàng Chấn Nghĩa dặn Lưu Phong: “Cứ chạy thẳng, đến ngã tư phía trước thì rẽ phải.”


Nhậm Á Quang đang bám sát cánh cửa lên tiếng: “Đi mau, xe ba bánh ra rồi!”


Đàn Dịch căn dặn: “Anh Lưu chỉ cần tăng tốc một chút thôi, nhanh quá lại dễ bị nghi ngờ.”


“Đúng vậy!” Nhậm Á Quang đập nhẹ vào đầu: “Đội trưởng Đàn nói đúng!”


Hoàng Chấn Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra ghế với tư thế bốn chân duỗi ra: “Đúng là học sinh giỏi, nắm thời cơ quá chuẩn, tâm lý cũng vững vàng.”


Phó Đạt cũng nói: “Cảnh sát kỳ cựu cũng chỉ đến thế mà thôi, huống hồ em ấy còn là con gái? Giỏi thật đấy!”


Vương Tranh hơi lo lắng: “Tiểu Tạ bị đá không nhẹ đâu, tôi không đeo tai nghe mà còn nghe rõ ràng.”


Phó Đạt bĩu môi: “Đau thật đấy, cô bé khóc rồi.”


Hoàng Chấn Nghĩa thở dài: “Đây là số mệnh mà hầu hết các đặc vụ ngầm khó tránh khỏi. May mà em ấy là pháp y, chứ không thì mấy lời th* t*c đó cũng đủ khiến người ta chịu không nổi rồi.”


Đàn Dịch nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy lồng ngực nặng nề đến mức không thở nổi.


Nếu không phải chính anh đang ngồi ở đây, anh gần như không thể tin nổi một cô gái nhỏ được nuôi dạy trong môi trường an nhàn như thế lại dám nhận lấy nhiệm vụ gian nan đến vậy, một mình đối mặt với hiểm cảnh mà không chút nao núng, vẫn điềm tĩnh tiếp tục ẩn mình.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 141: Bị Đánh
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...