Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 139: Cá Cắn Câu
57@-
Khách sạn Tạ Tinh thuê tên là An An, là một tòa nhà cũ kỹ hai tầng, bên trong đèn đuốc sáng choang, người qua lại tấp nập, trông có vẻ làm ăn không tệ.
Sau khi trả tiền ở quầy lễ tân, người phụ nữ dẫn cô lên lầu hai, phòng 2011.
Bà ta nói: “Phòng bốn người, cô ở một mình, nhà vệ sinh ở ngoài, không có chuyện gì thì đừng có đi lung tung, không thì chết lúc nào cũng không biết.”
Phòng không sạch sẽ, trên ga trải giường còn có tóc dài và vết máu kinh nguyệt không giặt sạch được, nhưng nhìn tổng thể vẫn tạm chấp nhận được.
Tạ Tinh khóa trái cửa, đặt ba lô lên bệ cửa sổ, mặt hướng ra ngoài, lấy ra một chiếc áo cũ không rõ của ai từ trong túi, đặt lên gối, rồi nằm xuống, nhắm mắt, bắt đầu thở bụng.
Cô là kiểu người có năng lực hành động mạnh, định lực cũng không tệ, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong một khách sạn đối diện con phố, Đàn Dịch đứng bên cửa sổ, dán mắt qua khe rèm quan sát khách sạn An An.
Ngoài khách sạn có một người phụ nữ đội mũ len, tuy không thấy rõ mặt nhưng nhìn thân hình thì ít nhất cũng hơn ba mươi tuổi, tuổi tác tương đương với nghi phạm.
Anh nói: “Cuối cùng cũng mắc câu.”
Phó Đạt lại gần, cầm ống nhòm nhìn một cái: “Tiểu Tạ ngủ rồi à? Dạn dữ ha!”
Đỗ Chuẩn từ trên giường bật dậy: “Chưa chắc ngủ được, nhưng chợp mắt một lúc là điều cần thiết, không thì ban ngày không đủ tỉnh táo, dễ xảy ra sơ suất.”
Đàn Dịch nói: “Anh Phó, cá đã cắn câu, mọi người cứ theo kế hoạch mà làm.”
Phó Đạt đặt ống nhòm xuống: “Được, tôi đi sắp xếp, làm theo bảng phân ca.”
…
Tạ Tinh ngủ được nửa buổi, sáu giờ sáng đã dậy.
Cô lấy ra cái cốc tráng men, mang theo khăn mặt và bàn chải đi đến buồng vệ sinh rửa mặt.
Khi từ nhà vệ sinh dạng ngồi ra ngoài, có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đang đánh răng trước tấm gương đầy vệt nước.
Tạ Tinh cười ngại ngùng, rửa mặt bằng nước lạnh, rồi cũng bắt đầu đánh răng.
Người phụ nữ nhìn cô kỹ lưỡng từ trên xuống dưới, như thể đang định giá một món hàng.
Tạ Tinh hỏi: “Dì ơi, mặt cháu còn dính bẩn à?”
“Gọi dì cái gì, gọi chị là được rồi.” Người phụ nữ mỉm cười hài lòng: “Cô bé xinh xắn đấy, lên thành phố làm gì vậy?”
Tạ Tinh ngừng đánh răng, nhìn vào gương ngắm mặt mình. “Haizz… xinh đẹp… cũng chẳng để làm gì.”
Cô không nói tiếp.
Người phụ nữ gặng hỏi: “Sao thế, xinh đẹp không phải là chuyện tốt à?”
Tạ Tinh uể oải lắc đầu: “Ở quê thì chẳng có tác dụng gì, chỉ là thứ dùng để đổi một mối hôn sự tốt cho anh trai em thôi.”
“Ối trời ơi.” Người phụ nữ đập đùi cái đét: “Ở quê thì đổi được hôn sự gì chứ, còn không bằng đi làm kiếm tiền cho nhà!”
Tạ Tinh nhổ bọt kem đánh răng ra: “Đúng thế, em cũng nghĩ vậy.”
Người phụ nữ hỏi: “Vậy em đến An Hải để đi làm à?”
Tạ Tinh súc miệng: “Vâng, lát nữa em sẽ đi tìm việc. Chị thì sao?”
Người phụ nữ đáp: “Chị cũng đi làm thuê. Chồng chị mất, nhà thì nghèo, con gửi cho bà nội chăm, chị ra ngoài kiếm tiền.”
Tạ Tinh hiện rõ niềm vui trên mặt: “Chị định đi đâu tìm việc? Có mối nào chắc chắn không?”
Người phụ nữ nói: “Tất nhiên rồi, không chắc thì lên thành phố làm gì.”
Người phụ nữ hỏi: “Em chưa có mối hả?”
Tạ Tinh thu dọn cốc tráng men. “Không sao, tìm rồi sẽ có thôi. Chị cứ từ từ dọn dẹp, em đi trước.”
Tạ Tinh rời khỏi nhà vệ sinh.
Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng cô, trong mắt ý cười nồng đậm.
Về đến phòng, Tạ Tinh hít sâu một hơi, giơ nắm đấm trước gương nhỏ, rồi cho cái cốc tráng men vào túi nilon, xếp gọn ba lô rồi ra khỏi cửa. Mới tới cầu thang thì đã chạm mặt người phụ nữ lúc nãy trong nhà vệ sinh.
Người phụ nữ mắt cười, dáng người hơi mập, cao khoảng một mét sáu ba, trông khá thân thiện. Cô ta mỉm cười hỏi: “Em gái định đi đâu đấy? Có muốn đi cùng không?”
Tạ Tinh đáp: “Em định đến mấy nhà hàng xem có tuyển người không.”
Người phụ nữ nói: “Đi nhà hàng làm gì, đi theo chị đi. Nhà máy đồng hồ điện tử Nhật Thanh đang tuyển công nhân, cần hai ba chục người, không bao ăn nhưng có ký túc xá.”
Tạ Tinh lập tức rạng rỡ: “Thật ạ? Chị đừng lừa em đấy nhé.”
Người phụ nữ nhiệt tình khoác tay cô. “Thật chứ, chị cũng đi mà, lừa em làm gì.”
Chỉ vài câu nói, hai người đi ra khỏi khách sạn.
“Thế thì tốt quá rồi.” Tạ Tinh liếc sang chiếc xe Charade quen thuộc bên kia đường, trong lòng an tâm hơn một chút: “Chị tên gì ạ?”
Người phụ nữ vẫy gọi một chiếc xe ba bánh: “Chị họ Mã, tên Mã Liên Hoa. Tên quê mùa đúng không? Biết sao được, bố mẹ không có học thức, em tên gì?”
Tạ Tinh nói: “Em họ Nghiêm, tên là Nghiêm Tĩnh, đọc tên nghe như mắt kính ấy.”
“Hahaha…” Người phụ nữ cười rung cả lớp mỡ: “Bố mẹ em cũng sáng tạo ghê. Đi nào, lên xe.”
Tạ Tinh liếc nhìn người lái xe ba bánh, chính là gã đàn ông hút thuốc mà cô đã gặp lúc rạng sáng.
Vậy nên, hai người này chắc là một tổ chuyên nhắm vào phụ nữ đi một mình, một người tìm mục tiêu, một người tiếp cận mục tiêu.
Tạ Tinh lên xe.
Người phụ nữ cũng leo lên theo, rút từ túi ra một chai nước: “Em gái, uống nước không?”
Tạ Tinh từ chối: “Cảm ơn chị Mã, em vừa uống ở khách sạn rồi, giờ chưa khát.”
Người phụ nữ cũng không để tâm, lại nhét chai nước về túi.
Tạ Tinh nói: “Chị Mã, nếu chị giúp em tìm được việc, em… em sẽ mời chị ăn một bữa thật ngon.”
“Hahaha…” Người phụ nữ cười như gà mái mẹ: “Được, chị chờ em mời ăn.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Khách sạn Tạ Tinh thuê tên là An An, là một tòa nhà cũ kỹ hai tầng, bên trong đèn đuốc sáng choang, người qua lại tấp nập, trông có vẻ làm ăn không tệ.
Sau khi trả tiền ở quầy lễ tân, người phụ nữ dẫn cô lên lầu hai, phòng 2011.
Bà ta nói: “Phòng bốn người, cô ở một mình, nhà vệ sinh ở ngoài, không có chuyện gì thì đừng có đi lung tung, không thì chết lúc nào cũng không biết.”
Phòng không sạch sẽ, trên ga trải giường còn có tóc dài và vết máu kinh nguyệt không giặt sạch được, nhưng nhìn tổng thể vẫn tạm chấp nhận được.
Tạ Tinh khóa trái cửa, đặt ba lô lên bệ cửa sổ, mặt hướng ra ngoài, lấy ra một chiếc áo cũ không rõ của ai từ trong túi, đặt lên gối, rồi nằm xuống, nhắm mắt, bắt đầu thở bụng.
Cô là kiểu người có năng lực hành động mạnh, định lực cũng không tệ, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong một khách sạn đối diện con phố, Đàn Dịch đứng bên cửa sổ, dán mắt qua khe rèm quan sát khách sạn An An.
Ngoài khách sạn có một người phụ nữ đội mũ len, tuy không thấy rõ mặt nhưng nhìn thân hình thì ít nhất cũng hơn ba mươi tuổi, tuổi tác tương đương với nghi phạm.
Anh nói: “Cuối cùng cũng mắc câu.”
Phó Đạt lại gần, cầm ống nhòm nhìn một cái: “Tiểu Tạ ngủ rồi à? Dạn dữ ha!”
Đỗ Chuẩn từ trên giường bật dậy: “Chưa chắc ngủ được, nhưng chợp mắt một lúc là điều cần thiết, không thì ban ngày không đủ tỉnh táo, dễ xảy ra sơ suất.”
Đàn Dịch nói: “Anh Phó, cá đã cắn câu, mọi người cứ theo kế hoạch mà làm.”
Phó Đạt đặt ống nhòm xuống: “Được, tôi đi sắp xếp, làm theo bảng phân ca.”
…
Tạ Tinh ngủ được nửa buổi, sáu giờ sáng đã dậy.
Cô lấy ra cái cốc tráng men, mang theo khăn mặt và bàn chải đi đến buồng vệ sinh rửa mặt.
Khi từ nhà vệ sinh dạng ngồi ra ngoài, có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đang đánh răng trước tấm gương đầy vệt nước.
Tạ Tinh cười ngại ngùng, rửa mặt bằng nước lạnh, rồi cũng bắt đầu đánh răng.
Người phụ nữ nhìn cô kỹ lưỡng từ trên xuống dưới, như thể đang định giá một món hàng.
Tạ Tinh hỏi: “Dì ơi, mặt cháu còn dính bẩn à?”
“Gọi dì cái gì, gọi chị là được rồi.” Người phụ nữ mỉm cười hài lòng: “Cô bé xinh xắn đấy, lên thành phố làm gì vậy?”
Tạ Tinh ngừng đánh răng, nhìn vào gương ngắm mặt mình. “Haizz… xinh đẹp… cũng chẳng để làm gì.”
Cô không nói tiếp.
Người phụ nữ gặng hỏi: “Sao thế, xinh đẹp không phải là chuyện tốt à?”
Tạ Tinh uể oải lắc đầu: “Ở quê thì chẳng có tác dụng gì, chỉ là thứ dùng để đổi một mối hôn sự tốt cho anh trai em thôi.”
“Ối trời ơi.” Người phụ nữ đập đùi cái đét: “Ở quê thì đổi được hôn sự gì chứ, còn không bằng đi làm kiếm tiền cho nhà!”
Tạ Tinh nhổ bọt kem đánh răng ra: “Đúng thế, em cũng nghĩ vậy.”
Người phụ nữ hỏi: “Vậy em đến An Hải để đi làm à?”
Tạ Tinh súc miệng: “Vâng, lát nữa em sẽ đi tìm việc. Chị thì sao?”
Người phụ nữ đáp: “Chị cũng đi làm thuê. Chồng chị mất, nhà thì nghèo, con gửi cho bà nội chăm, chị ra ngoài kiếm tiền.”
Tạ Tinh hiện rõ niềm vui trên mặt: “Chị định đi đâu tìm việc? Có mối nào chắc chắn không?”
Người phụ nữ nói: “Tất nhiên rồi, không chắc thì lên thành phố làm gì.”
Người phụ nữ hỏi: “Em chưa có mối hả?”
Tạ Tinh thu dọn cốc tráng men. “Không sao, tìm rồi sẽ có thôi. Chị cứ từ từ dọn dẹp, em đi trước.”
Tạ Tinh rời khỏi nhà vệ sinh.
Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng cô, trong mắt ý cười nồng đậm.
Về đến phòng, Tạ Tinh hít sâu một hơi, giơ nắm đấm trước gương nhỏ, rồi cho cái cốc tráng men vào túi nilon, xếp gọn ba lô rồi ra khỏi cửa. Mới tới cầu thang thì đã chạm mặt người phụ nữ lúc nãy trong nhà vệ sinh.
Người phụ nữ mắt cười, dáng người hơi mập, cao khoảng một mét sáu ba, trông khá thân thiện. Cô ta mỉm cười hỏi: “Em gái định đi đâu đấy? Có muốn đi cùng không?”
Tạ Tinh đáp: “Em định đến mấy nhà hàng xem có tuyển người không.”
Người phụ nữ nói: “Đi nhà hàng làm gì, đi theo chị đi. Nhà máy đồng hồ điện tử Nhật Thanh đang tuyển công nhân, cần hai ba chục người, không bao ăn nhưng có ký túc xá.”
Tạ Tinh lập tức rạng rỡ: “Thật ạ? Chị đừng lừa em đấy nhé.”
Người phụ nữ nhiệt tình khoác tay cô. “Thật chứ, chị cũng đi mà, lừa em làm gì.”
Chỉ vài câu nói, hai người đi ra khỏi khách sạn.
“Thế thì tốt quá rồi.” Tạ Tinh liếc sang chiếc xe Charade quen thuộc bên kia đường, trong lòng an tâm hơn một chút: “Chị tên gì ạ?”
Người phụ nữ vẫy gọi một chiếc xe ba bánh: “Chị họ Mã, tên Mã Liên Hoa. Tên quê mùa đúng không? Biết sao được, bố mẹ không có học thức, em tên gì?”
Tạ Tinh nói: “Em họ Nghiêm, tên là Nghiêm Tĩnh, đọc tên nghe như mắt kính ấy.”
“Hahaha…” Người phụ nữ cười rung cả lớp mỡ: “Bố mẹ em cũng sáng tạo ghê. Đi nào, lên xe.”
Tạ Tinh liếc nhìn người lái xe ba bánh, chính là gã đàn ông hút thuốc mà cô đã gặp lúc rạng sáng.
Vậy nên, hai người này chắc là một tổ chuyên nhắm vào phụ nữ đi một mình, một người tìm mục tiêu, một người tiếp cận mục tiêu.
Tạ Tinh lên xe.
Người phụ nữ cũng leo lên theo, rút từ túi ra một chai nước: “Em gái, uống nước không?”
Tạ Tinh từ chối: “Cảm ơn chị Mã, em vừa uống ở khách sạn rồi, giờ chưa khát.”
Người phụ nữ cũng không để tâm, lại nhét chai nước về túi.
Tạ Tinh nói: “Chị Mã, nếu chị giúp em tìm được việc, em… em sẽ mời chị ăn một bữa thật ngon.”
“Hahaha…” Người phụ nữ cười như gà mái mẹ: “Được, chị chờ em mời ăn.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 139: Cá Cắn Câu
10.0/10 từ 23 lượt.