Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 117: Lật Lại Bản Án

58@-

Chi cục Phượng Sơn.


Đàn Dịch đã liên lạc trước với nhân viên trực chi cục. Xe vừa tới, đội trưởng chi cục Trình Vũ Tường xuất hiện, nhiệt tình mời họ vào văn phòng.


Mọi người ngồi xuống.


Trình Vũ Tường than thở: “Trời ạ, vụ Lữ Kinh đúng là đau đầu. Vợ chồng họ cứ hai ngày cãi một vụ nhỏ, ba ngày cãi một vụ lớn, Lữ Kinh động tí là đánh vợ. Trước khi vụ án xảy ra, vào lúc nửa đêm, hai người còn đánh nhau, hàng xóm nghe rõ mồn một. Mấy tiếng sau, Ngụy Phân Phương chết, cửa sổ không có dấu hiệu phá hoại, hung khí là con dao nhà họ, không tìm thấy vân tay người khác. Đội trưởng Đàn, anh nói xem, anh ta không phải là hung thủ thì ai là hung thủ?”


Người này ăn nói lưu loát, nói nhanh, đôi câu vài lời đã trình bày rõ đầu đuôi vụ án.


Đàn Dịch nói: “Mọi chứng cứ đều chỉ vào Lữ Kinh, tôi hiểu tâm trạng của đội trưởng Trình.”


“Đúng không?” Trình Vũ Tường lộ vẻ nhẹ nhõm: “Hung thủ nào cũng có tâm lý may rủi, làm sao ngoan ngoãn nhận tội được?”


Đàn Dịch gật đầu: “Theo lý là thế, nhưng giờ viện kiểm sát trả lại vụ án, không điều tra cũng phải điều tra. Đội trưởng Trình đừng có gánh nặng tâm lý.”


Trình Vũ Tường thở dài, lấy một túi hồ sơ đưa qua: “Tết đến nơi rồi, làm phiền đội trưởng Đàn quá. Đây là toàn bộ tài liệu vụ án, cần gì cứ nói, chi cục chúng tôi nhất định phối hợp.”


Đàn Dịch đứng dậy: “Được, chúng tôi đến hiện trường xem, không làm phiền thêm.”



Trình Vũ Tường nói: “Tốt, tôi tiễn mọi người.”


Nhóm người vừa đi, mấy cảnh sát hình sự trực ban bắt đầu xì xào.


“Trời, cái đám non nớt này mà đòi lật án sao?”


“Ừ, tôi muốn xem họ làm được trò trống gì.”


“Đừng coi thường, mấy người này đều là học sinh xuất sắc đấy.”


“Học sinh xuất sắc thì đã sao, hơn được kinh nghiệm mười mấy năm của chúng ta à?”


“Đẹp trai thì đẹp trai đấy, xinh gái thì cũng xinh, đúng là hơn chúng ta nhiều.”


“Mấy người không biết à, cô gái xinh nhất chính là pháp y Tiểu Tạ, tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, từng lên báo.”


“Lên báo thì sao, lên báo là thành phụ nữ thành công à?”


“Cô gái nhỏ xinh đẹp thế mà làm pháp y, cậu thấy chưa đủ thành công à?”


“Ừ, đúng là thế. Nghe nói vụ thi thể trương phình là do cô ấy xử lý.”



“Thôi, ngậm mẹ mồm lại đi, không mang họ Tạ được đâu mà đòi.”


“Ha ha ha…”



Hạt tuyết nhỏ li ti rơi ngày một dày, nhưng không đủ để phủ kín con đường lớn tấp nập xe cộ.


Tạ Tinh và mọi người lái xe đến số 339 đường Cổ Kiều.


Lê Khả bĩu môi: “Chắc khu Phượng Sơn lại bàn tán về chúng ta một trận nữa.”


Lý Ký nói: “Trách nhiệm công việc, đắc tội người khác là chuyện thường, cô đừng nghĩ nhiều.”


Tạ Tinh cũng bảo: “Quân tử có điều nên làm, có điều không nên làm. Biết điều có thể làm thì làm, biết điều không thể làm thì không làm, đó gọi là đạo lý làm và không làm của quân tử. Nghĩ nhiều chỉ tự chuốc phiền.”


Lê Khả cảm thấy đau đầu vì lời trích dẫn của cô: “Cậu bớt khoe chữ đi, nói câu tự chuốc phiền là đủ rồi.”


“Ha ha ha…” Đàn Dịch và Lý Ký cùng bật cười.


Đàn Dịch cảm khái, làm việc bao năm nay, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác thoải mái vui vẻ thế này.



Tuy An Hải chỉ là thành phố cấp địa phương, nhưng anh đã gặp được một nhóm đồng nghiệp rất tuyệt vời.



Con hẻm tối om và yên tĩnh, yên ắng đến mức nghe được tiếng nói chuyện mơ hồ từ ngôi nhà phía trước.


Tường nhà không cao, trên đầu tường gắn mảnh kính vỡ để chống trộm, cửa chính là loại cửa cũ khóa bằng then cài.


Lý Ký mở niêm phong trên cửa, đẩy ra, cửa kêu kẽo kẹt vang dội.


Sân nhỏ, chỉ khoảng bốn năm mét, không có nhà kho. Phía tây sân nhà chất đồ lặt vặt, phía đông là một đống củi, bên cạnh đống củi có một hầm than xây bằng gạch.


Giữa sân là nền xi măng, ngoài một chuỗi dấu chân máu của Lữ Kinh, không có gì khác, nền đất không thuận lợi để lấy dấu chân, nếu đêm xảy ra án mạng không có mưa tuyết, rất khó tìm dấu chân hung thủ.


Lý Ký nói: “Giả sử Lữ Kinh không phải hung thủ, cửa chính đã chốt, vậy hung thủ thật sự vào bằng cách nào?”


Đàn Dịch đeo găng tay, lấy một cái ghế từ đống đồ lặt vặt, đặt ra ngoài cửa chính.


Anh bước lên ghế, lấy một chiếc đèn pin từ trong túi xách, bật lên…


Lê Khả nói: “Túi xách của đội trưởng Đàn cũng là túi đựng cả thế giới.” Cô ấy dùng từ “cũng” vì túi của Tạ Tinh cũng tương tự.



Lê Khả “ồ” một tiếng: “Mai mốt tôi cũng sắm một cái.”


Lý Ký nói: “Trẻ nhỏ thật dễ dạy.”


Lê Khả mắng: “Xéo đi.”


Đàn Dịch đổi vị trí, vài phút sau, anh lấy một chiếc nhíp và một túi nhỏ từ trong túi xách, gắp thứ gì đó từ một mảnh kính.


Tạ Tinh hỏi: “Sợi vải à?”


“Đúng.” Đàn Dịch kiểm tra hết các vị trí có thể trèo tường, rồi nhảy xuống.


Lê Khả không hiểu: “Sao người ở khu Phượng Sơn không phát hiện ra?”


Đàn Dịch giải thích: “Sợi rất mảnh, ban ngày ánh sáng tán loạn, không để ý cũng bình thường.”


Đèn pin là nguồn sáng định hướng.


Cả nhóm vào phòng chính, Lý Ký bật đèn sợi đốt.


Ánh đèn vàng vọt chiếu sáng hình người được vẽ phấn trắng, những vết máu đen kịt bị giẫm lộn xộn trông rợn người.


Khi nhìn kỹ, bên phải hình người có vài giọt máu b*n r*, phòng chính là nhà bếp, phòng ngủ ở bên phải. Giả sử Lữ Kinh từ phòng ngủ đi ra, phát hiện nạn nhân, rút dao từ phía bên trái nạn nhân, máu sẽ bắn đến vị trí đó.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 117: Lật Lại Bản Án
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...