Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 113: Vay Tiền

49@-

Sau khi tan họp, Hoàng Chấn Nghĩa và Đàn Dịch cùng rời đi.


Tạ Tinh và Tào Hải Sinh cũng về văn phòng. Vừa vào phòng, điện thoại di động của Tạ Tinh reo lên.


Vẫn là Đàn Dịch, anh bảo Tạ Tinh đến văn phòng của Hoàng Chấn Nghĩa.


Tạ Tinh biết, gọi cô đến chắc chắn là vì lá thư đó, Đàn Dịch không nhắc đến chuyện này trong cuộc họp, vậy chắc chắn sẽ báo cáo riêng.


Hai phút sau, cô gõ cửa văn phòng phó chi đội.


Hoàng Chấn Nghĩa vẫy tay: “Tiểu Tạ, vào ngồi đi.”


Tạ Tinh ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của ông ấy, liếc nhìn Đàn Dịch một cái, hỏi: “Phó chi đội Hoàng gọi em có việc gì sao ạ?”


Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Đúng, trên lá thư này chúng tôi không tìm thấy dấu vân tay của hung thủ, nên tôi muốn nghe phân tích của cô về lá thư này.”



“Vâng, em sẽ cố gắng hết sức.” Tạ Tinh lấy từ túi áo một đôi găng tay và đeo vào.


Đây là một bài kiểm tra nhỏ của Hoàng Chấn Nghĩa dành cho cô, cô phải hết sức cẩn trọng.


Hoàng Chấn Nghĩa cười: “Đoán được tôi sẽ bảo cô xem thư đúng không, học sinh xuất sắc đúng là học sinh xuất sắc, cái đầu nhỏ mà thông minh.”


Tạ Tinh nói: “Phó chi đội Hoàng quá khen, chủ yếu là làm bên pháp y lâu, nên cũng dần có một vài thói quen khác người. Thói quen của em là luôn mang theo găng tay và khẩu trang.”


“Thói quen này tốt đấy.” Hoàng Chấn Nghĩa đẩy lá thư tới: “Thực ra, sư phụ của cô cũng giỏi giám định chữ viết, nhưng tôi nghĩ, nếu cô là thành viên đội chuyên án, thì một việc không phiền hai người. Cô nghiên cứu xem có thể tìm được nhiều chi tiết hơn không.”


Tạ Tinh hỏi: “Ở đây có kính lúp không ạ?”


Hoàng Chấn Nghĩa lấy từ ngăn kéo ra một cái: “Biết ngay cô sẽ cần, đã chuẩn bị sẵn rồi.”


Tạ Tinh nhận lấy, chăm chú quan sát từng chữ trên lá thư…


Khoảng hai mươi phút sau, cô đặt kính lúp xuống, đẩy lá thư đến vị trí mọi người đều có thể quan sát.



“Thứ hai, thói quen viết của người này tuy không ổn định, nhưng nếu quan sát kỹ, vẫn thấy vai trò của tư duy quán tính. Các chữ “thị, hung, xuất”, ở nét cuối của mỗi chữ đều có cùng một kiểu xoay ngược, còn chữ “hải” có nét phẩy nhỏ, rõ ràng có kiểu hất bút xoay ngược.”


“Cuối cùng, người này viết đúng chữ “Ý”, cho thấy họ có trình độ văn hóa nhất định, điều này cũng củng cố kết luận rằng nét chữ là do tay trái viết. Ngoài ra, hàng chữ này được viết với khoảng cách đều, phân bố đồng đều trên đường kẻ ngang, cộng với thói quen viết nêu trên, đều cho thấy người viết thư cẩn thận, tâm tư kín đáo, điềm tĩnh và có khả năng tự kiểm soát mạnh.”


Hoàng Chấn Nghĩa gật đầu liên tục: “Phân tích hay lắm.”


Tạ Tinh nói: “Chỉ tiếc là không có tài liệu để đối chiếu, hiện tại những phân tích này có vẻ không có nhiều ý nghĩa.”


Hoàng Chấn Nghĩa đáp: “Bây giờ không có, không có nghĩa là sau này không có. Tiểu Tạ, cô viết thành hai bản báo cáo giám định, một bản cho tôi, một bản cho đội trưởng Đàn.”


Tạ Tinh đứng dậy: “Vâng, trước giờ cơm tối em sẽ nộp.”


Hoàng Chấn Nghĩa cười ha ha: “Tôi không phải Hoàng Thế Nhân (1), cũng không cần gấp thế, trước thứ Hai là được.”



(1) Hoàng Thế Nhân: hình tượng địa chủ độc ác trong vở nhạc kịch Bạch Mao Nữ. Hắn chuyên ức h**p đàn ông, bắt nạt phụ nữ, cho vay nặng lãi, không chuyện xấu nào không làm.



Tạ Tinh trở về văn phòng, Tào Hải Sinh đang dọn dẹp bàn làm việc, chuẩn bị tan ca.


Ông vừa sắp xếp tài liệu vừa dặn dò: “Em mới lấy bằng lái, ở ký túc xá cũng tốt, đừng lái xe lung tung.”


Tạ Tinh cảm thấy ấm lòng, hỏi: “Thầy, sức khỏe của cô khá hơn chưa ạ?”


Tào Hải Sinh cười: “Nhắc mới nhớ, đeo khẩu trang đúng là có tác dụng bảo vệ nhất định, thời gian qua, bà ấy đã đỡ hơn nhiều so với mọi năm.”


Tạ Tinh gật đầu: “Còn chuyện nhà cửa thì sao, thầy đã xin nhà chưa?” Cô đã nhắc đi nhắc lại mấy lần rồi.


Tào Hải Sinh dùng ngón trỏ chỉ vào cô: “Yên tâm, đã xin nhà rồi, thầy không xin tiền đâu.”


Nói cho cùng, 500 đồng mà Tạ Tinh đưa đã giúp ông rất nhiều, tạm thời giải quyết được khủng hoảng tài chính của nhà họ Tào. Bệnh nhân ăn uống tốt, dinh dưỡng được cải thiện, sức đề kháng cũng tăng lên đáng kể.


Tạ Tinh rót cho mình một cốc nước nóng: “Trời lạnh, thầy đừng đi xe đạp nữa, xa thế, đi hai chuyến xe buýt là được.”


Nhà Tào Hải Sinh quá xa, để tiết kiệm tiền, ông thường đạp xe một đoạn, rồi gửi xe ở chỗ làm của người thân, sau đó bắt xe buýt về nhà.



“Ơ, khoan đã thầy.” Tạ Tinh luôn có một ý tưởng, nhưng chưa dám thực hiện, giờ có thể thử một lần: “Thầy có tiền nhàn rỗi không ạ?”


Tào Hải Sinh khựng lại: “Xảy ra chuyện gì, cần bao nhiêu?”


Tạ Tinh nói: “Em cần gấp, trước Tết sẽ trả thầy, thầy có bao nhiêu thì cho em vay bấy nhiêu.”


“Trước Tết sẽ trả sao?” Tào Hải Sinh cúi đầu: “Được, mai thầy ra ngân hàng rút cho em ba nghìn đồng.”


Với hoàn cảnh trong nhà Tào Hải Sinh, ba nghìn đồng chắc là toàn bộ tiền tiết kiệm của ông.


Tạ Tinh rất biết ơn: “Cảm ơn thầy, thầy yên tâm, em sẽ viết giấy nợ cho thầy.”


“Nói gì ngốc thế, thầy đi đây.” Tào Hải Sinh đeo ba lô, mở cửa bước ra.


Tạ Tinh đắc ý cười thầm, nghĩ bụng, lát nữa sẽ hỏi vay thêm Lý Ký và Lê Khả.


Cổ phiếu đã tăng một thời gian, gần đây đang trong giai đoạn điều chỉnh giá, sau đó sẽ tăng mạnh liên tục. Đến lúc đó, cô chọn một giá cao để bán, có thể giúp họ sinh lời 50%.


Số tiền này với Lê Khả chẳng đáng là bao, nhưng với Lý Ký và Tào Hải Sinh thì là một khoản hỗ trợ không nhỏ.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 113: Vay Tiền
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...