Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Chương 1260: Cao thủ chân chính – nghe thấy sát khí cách ba mươi dặm
A Lí ngơ ngác gật đầu, mới vừa rồi -- vương gia quả thực như là hóa thân ác ma, cảm giác đó.....
Hắn không muốn thử lại lần nữa .
Hoàng Phủ Cẩn vỗ vỗ đầu vai hắn, trấn an nói:“Đừng sợ, chết cũng chỉ là vậy thôi. Ngươi trải qua hai lần, về sau càng không có gì phải sợ .”
A Lí ngộ ra. Thì ra vương gia làm vậy để giúp hắn an tâm, bởi vì hắn đối Hắc y nhân sinh khiếp đảm.
Mà vương gia ra tay, cho hắn biết, không cần sợ, có vương gia ở đây, người kia không phải lợi hại nhất .
Tô Mạt trừng mắt, bĩu môi:“Này, Tĩnh điện hạ, chàng làm người ta sợ muốn chết.”
Hoàng Phủ Cẩn cười nhẹ, nắm lấy bàn tay nàng :“Đừng sợ, chẳng lẽ ta sẽ thật sự giết A Lí sao?”
Hắn nhấc Tô Mạt, để nàng ngồi trên đầu gối: “Người A Lí nhìn thấy hẳn là đã được huấn luyện từ nhỏ. Trên giang hồ có một môn phái chuyên huấn luyện sát thủ. Bọn chúng bắt những đứa trẻ chừng ba bốn tuổi, cho mỗi đứa một cây đao rồi nhốt chung với lũ sói. Mỗi đứa nhốt chung với một con sói, nếu đứa nhỏ giết được con sói đó chúng sẽ thả tiếp hai con rồi ba con.. cứ như vậy tiếp tục......”
Bọn chúng lấy giết người làm vui, coi nó như một loại nghệ thuật, làm cho người ta không rét mà run.
Nói xong, Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt, dịu dàng hỏi: “Thiên thủ Quan Âm luyện đến đâu rồi ?”
Tô Mạt trừng mắt :“Thuộc hết rồi!”
Hoàng Phủ Cẩn vẫn nhìn nàng chằm chằm: “Luyện đến đâu?”
Tô Mạt khó xử mím môi, nói như vậy, nội lực là phân cấp bậc, một bộ tâm pháp cần phải mỗi ngày tu luyện, tích thiểu thành đại. Mà rất nhiều võ công chiêu thức, chính là phân bộ, một bộ bao nhiêu chiêu, bao nhiêu thức.
Nhưng bộ thiên thủ Quan Âm này vừa phân cấp lại vừa phân bộ, vô cùng rườm rà rắc rối.
Một: Nó có chín chín tám mốt chiêu, mỗi chiêu có chín chín tám mốt thức.
Hai: Khi tất cả chiêu thức đều luyện thông rồi lại phải kết hợp với tâm pháp, tu luyện đến mức độ nào đó mới đạt đến tầng thứ nhất, rồi mới đến tầng thứ hai, tầng thứ ba…
Quả thực biến thái đến cực điểm.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Hắn không muốn thử lại lần nữa .
Hoàng Phủ Cẩn vỗ vỗ đầu vai hắn, trấn an nói:“Đừng sợ, chết cũng chỉ là vậy thôi. Ngươi trải qua hai lần, về sau càng không có gì phải sợ .”
A Lí ngộ ra. Thì ra vương gia làm vậy để giúp hắn an tâm, bởi vì hắn đối Hắc y nhân sinh khiếp đảm.
Mà vương gia ra tay, cho hắn biết, không cần sợ, có vương gia ở đây, người kia không phải lợi hại nhất .
Tô Mạt trừng mắt, bĩu môi:“Này, Tĩnh điện hạ, chàng làm người ta sợ muốn chết.”
Hoàng Phủ Cẩn cười nhẹ, nắm lấy bàn tay nàng :“Đừng sợ, chẳng lẽ ta sẽ thật sự giết A Lí sao?”
Hắn nhấc Tô Mạt, để nàng ngồi trên đầu gối: “Người A Lí nhìn thấy hẳn là đã được huấn luyện từ nhỏ. Trên giang hồ có một môn phái chuyên huấn luyện sát thủ. Bọn chúng bắt những đứa trẻ chừng ba bốn tuổi, cho mỗi đứa một cây đao rồi nhốt chung với lũ sói. Mỗi đứa nhốt chung với một con sói, nếu đứa nhỏ giết được con sói đó chúng sẽ thả tiếp hai con rồi ba con.. cứ như vậy tiếp tục......”
Bọn chúng lấy giết người làm vui, coi nó như một loại nghệ thuật, làm cho người ta không rét mà run.
Nói xong, Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt, dịu dàng hỏi: “Thiên thủ Quan Âm luyện đến đâu rồi ?”
Tô Mạt trừng mắt :“Thuộc hết rồi!”
Hoàng Phủ Cẩn vẫn nhìn nàng chằm chằm: “Luyện đến đâu?”
Tô Mạt khó xử mím môi, nói như vậy, nội lực là phân cấp bậc, một bộ tâm pháp cần phải mỗi ngày tu luyện, tích thiểu thành đại. Mà rất nhiều võ công chiêu thức, chính là phân bộ, một bộ bao nhiêu chiêu, bao nhiêu thức.
Nhưng bộ thiên thủ Quan Âm này vừa phân cấp lại vừa phân bộ, vô cùng rườm rà rắc rối.
Một: Nó có chín chín tám mốt chiêu, mỗi chiêu có chín chín tám mốt thức.
Hai: Khi tất cả chiêu thức đều luyện thông rồi lại phải kết hợp với tâm pháp, tu luyện đến mức độ nào đó mới đạt đến tầng thứ nhất, rồi mới đến tầng thứ hai, tầng thứ ba…
Quả thực biến thái đến cực điểm.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Đánh giá:
Truyện Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Story
Chương 1260: Cao thủ chân chính – nghe thấy sát khí cách ba mươi dặm
10.0/10 từ 42 lượt.
