Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 62: Đã Lập Lại Lộ Trình Cho Bạn

264@-

Ngày thứ ba Ngô Tử Hiển đi công tác, Dung Lãm vẫn không gặp được hắn.


 


– Rõ ràng đã xin lỗi rồi, cũng đã mây mưa rồi, rốt cuộc phải làm sao anh ấy mới tha thứ cho mình đây?


 


Dung Lãm thở dài, đặt điện thoại xuống, rồi chậm rãi chui vào trong chăn, trùm kín đầu.


 


Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng "két" một tiếng.


 


Dung Lãm hé một góc chăn ra, nhìn thấy em gái đang lén lút thò nửa người vào.


 


"Sao vậy?" Dung Lãm chống người dậy hỏi.


 


Em gái giật mình, vội vàng nói: "Không, chỉ là, đã mười một giờ rồi."


 


Dung Lãm đột nhiên nhận ra điều gì đó, vội vàng vén chăn xuống giường: "Anh quên mất, anh nấu cơm ngay đây."


 


"Không cần, mấy hôm trước em lấy được phiếu giảm giá của KFC, chúng ta ăn cái này đi." Em gái nói. "Bình thường anh ít khi ngủ nướng, em sợ anh xảy ra chuyện gì."


 


"Anh có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Dung Lãm cười hỏi.


 


Dung Cảnh bất lực buông vai xuống.


 


Cô thường cảm thấy, kể từ khi ba mẹ qua đời, anh trai quỷ sứ nghịch ngợm của mình dường như đã dần dần chết đi. Ngược lại, cô luôn thấy thấp thoáng bóng dáng của ba mẹ trên người Dung Lãm.


 


"Anh thực sự không sao chứ?"


 


"Không sao, anh thay quần áo đây, em và Sĩ Thành đợi anh một chút."


 


Chỉ nói chuyện vui, không nói chuyện buồn, điểm này cũng rất giống ba mẹ năm xưa.


 


Cuối cùng, Dung Cảnh cũng không nói gì thêm, cô giúp anh trai đóng cửa phòng ngủ: "Được rồi, anh thay đồ đi."


 


Tuy bình thường, Dung Lãm giống hệt như một người cha nghiêm khắc, không cho Dung Cảnh và em trai ăn đồ ăn vặt và đồ ăn nhanh. Nhưng Dung Cảnh có thể nhận ra, anh trai mình vẫn rất thích KFC và McDonald's. Nhưng vì phải làm gương cho hai đứa em nên mới không ăn.


 


Hôm nay có lẽ tâm trạng không tốt, Dung Lãm ăn rất nhiều đồ chiên rán và đồ ngọt, giấy gói chất thành đống trên dĩa.


 


Ăn xong, ba anh em đi bộ về nhà.


 


Đi ngang qua một công viên, em trai đề nghị muốn chơi ở đây một lát, Dung Lãm đồng ý. Vì vậy, em trai và Da Đông Lạnh chơi ném dĩa bay trên bãi cỏ, Dung Lãm và em gái ngồi trên xích đu trò chuyện.


 


"Kỳ nghỉ này sao anh không đi đâu hết vậy?" Em gái tò mò hỏi, "Không đi chơi với ghệ sao?"


 


Dung Lãm đã kể cho em gái nghe chuyện mình yêu đương, nhưng không nói đối tượng là Ngô Tử Hiển. Vì vậy, mặc dù Ngô Tử Hiển thường xuyên đến nhà chơi, nhưng em gái hay ở trường nên vẫn chưa biết.


 


Dung Lãm ngượng ngùng nói: "Cãi nhau rồi à."


 


"Vì sao?"


 


Có lẽ thực sự cần tìm một người để tâm sự, Dung Lãm do dự một chút, giấu đi thông tin quan trọng, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho em gái nghe.


 


Sau khi nghe xong, em gái trợn tròn mắt: "Không phải chứ, người ta bảo anh ở nhà suy nghĩ cho kỹ là anh ở nhà suy nghĩ thật sao?"



 


"Nếu không thì sao..."


 


"Anh ơi, chỉ số EQ mà anh vẫn luôn tự hào đâu rồi?" Em gái nói với vẻ mặt bất lực, "Bảo anh ở nhà suy nghĩ cho kỹ, ý là bảo anh vượt qua thách thức, đến tìm cô ấy đấy!"


 


"Là vậy sao?" Dung Lãm ngạc nhiên, "Anh ấy cũng không nói cho anh biết anh ấy ở đâu."*


 


*Anh ấy () và cô ấy () đều đọc là Tā. Cho nên khi nói chuyện qua lại người nghe sẽ không biết đối tượng được nhắc tới là nam hay nữ.


 


"Nếu dễ dàng tìm thấy như vậy thì làm sao thể hiện được sự kiên định của anh chứ??? Anh phải hỏi, phải dò la, tìm bạn bè của cô ấy, tìm người nhà của cô ấy, đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra cô ấy!"


 


Dung Lãm đột nhiên hiểu ra, cậu vừa định đứng dậy, lại dừng lại, ngồi xuống.


 


"Sao vậy?"


 


"Ừm..." Dung Lãm ngượng ngùng sờ gáy. "Chưa nghĩ ra sau khi gặp mặt sẽ nói gì."


 


Xin lỗi cũng vô dụng, đảm bảo cũng vô dụng, hứa hẹn cũng vô dụng, vậy phải nói như thế nào mới khiến Ngô Tử Hiển vui vẻ trở lại?


 


Sự im lặng lan tỏa giữa hai anh em.


 


Em gái đu đưa xích đu, đung đưa đôi chân nhỏ. Cô nhìn chú chó Golden Retriever đang nhảy cao ở đằng xa, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Lúc nhà mình nghèo nhất, con của hàng xóm thích Da Đông Lạnh, muốn mang về nuôi, cho nó cuộc sống tốt hơn, sao anh không đồng ý?"


 


Dung Lãm không hiểu tại sao em gái lại nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn trả lời ngay lập tức: "Da Đông Lạnh thích anh, hơn nữa anh không yên tâm giao Da Đông Lạnh cho người khác."


 


"Đúng vậy." Em gái gật đầu. "Vậy tại sao anh lại đẩy người mình thích ra xa?"


 


Dung Lãm cảm thấy mình bị đớ lưỡi, đột nhiên không biết trả lời thế nào. Sau đó, cậu suy nghĩ kỹ, rồi nghiêm túc phản bác: "Không đúng, người là người, chó là chó."


 


"Nhưng trái tim yêu thương thì không có gì khác."


 


Dung Lãm lại nghẹn lời.


 


"Em luôn cảm thấy... Anh vẫn chưa thoát ra khỏi chuyện năm xưa, thực ra anh cũng biết, đó không phải là lỗi của mình. Ai biết đêm đó sẽ có tuyết rơi? Ai biết lúc đó sẽ đột nhiên xuất hiện xe tải? Ai biết xe máy của ba mẹ sẽ bị trượt? Giáo viên của em đã nói rồi, trong luật pháp, chuyện này được gọi là 'tai nạn ngoài ý muốn', không thể lấy ra để kết tội được."


 


Dung Lãm sững người, gần như tưởng mình nghe nhầm.


 


Đây là lần đầu tiên hai anh em nói chuyện về chuyện cũ.


 


Mà em trai em gái cũng mất ba mẹ, cũng là những người duy nhất trên thế gian này có thể tha thứ cho cậu.


 


Dung Cảnh chỉ là chưa từng nói ra.


 


Hồi nhỏ, cô không biết làm thế nào để giải toả nỗi đau mất ba mẹ, cho nên mới công kích người anh bất lực. Khi lớn lên, nhìn Dung Lãm tỏ ra kiên cường, cô lại không biết nên mở lời ra sao.


 


"Em nghĩ, chúng ta rồi sẽ có ngày gặp lại ba mẹ, đến lúc đó hẵng xin lỗi, không cần phải vội." Dung Cảnh nhìn về phía trước nói, "Trước đó, hãy cứ yêu hết mình, được yêu hết mình, bị tổn thương hết mình, đó chắc chắn là điều ba mẹ muốn thấy khi gặp lại chúng ta."


 


Dung Lãm cảm thấy như trái tim bọc nhiều lớp màng bọc thực phẩm đột nhiên bị xé ra một khe hở. Có thứ gì đó trong cơ thể đang lớn lên từng chút một, một dòng nước ấm mơ hồ và không chân thực lan tỏa khắp người.


 


Cậu không nhịn được cười khan hai tiếng để ngăn nước mũi cay cay. Nhìn chằm chằm vào khe hở trên mặt đất, cậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ôm trán nói: "Khó lắm."


 


Cậu không kiểm soát được, những suy nghĩ tiêu cực, những chuyện cũ đã qua, những trải nghiệm đau khổ, tất cả đều ùa về hết lần này đến lần khác.



"Nếu như tiếp tục như vậy sẽ khiến người yêu anh phải buồn, vậy anh cũng không định thay đổi bản thân à?"


 


Làm sao Dung Lãm có thể cho phép mình làm tổn thương Ngô Tử Hiển, cậu vội vàng nói: "Đương nhiên không phải!"


 


Chưa dứt lời, cậu bị em gái vỗ mạnh vào lưng một cái "bốp", suýt nữa thì văng khỏi xích đu.


 


Dung Cảnh cười nói: "Anh, thực ra anh biết cô ấy muốn gì, chỉ là xem anh có dám cho hay không thôi."


 


Theo hiệu lệnh của đạo diễn, đoàn phim "Án Mạng Bí Ẩn" cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, người thì bóp eo, người thì đấm chân, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi lấy cơm hộp.


 


Đột nhiên, đạo diễn Lý gọi Ngô Tử Hiển đang chuẩn bị rời đi lại. Anh ta đi tới, quan tâm hỏi: "Tử Hiển, gần đây tâm trạng không tốt à?"


 


"Xin lỗi." Ngô Tử Hiển hỏi, "Có ảnh hưởng đến việc quay phim không?"


 


"Vậy thì không, trạng thái hiện tại của cậu thực sự giống cảnh sát Lục vừa mất cha."


 


"..."


 


"Chỉ là anh đây quan tâm cậu một chút thôi." Đạo diễn Lý cười cười vỗ vai hắn, "Cố lên, phấn chấn lên nào."


 


"Cảm ơn đạo diễn Lý." Ngô Tử Hiển thản nhiên nói.


 


Sau khi đạo diễn Lý rời đi, quản lý Lưu vội vàng tiến lên đưa quần áo và nước nóng cho Ngô Tử Hiển rồi hỏi: "Buổi trưa tính sao? Ra ngoài ăn à?"


 


"Cơm hộp là được rồi."


 


"Được."


 


Sau đó, quản lý Lưu thấy Ngô Tử Hiển lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện với Dung Lãm. Bắt đầu từ ba ngày trước, ngày nào Dung Lãm cũng đều gửi rất nhiều tin nhắn. Nhưng từ ngày thứ tư trở đi, đừng nói là đến tìm, đột nhiên cậu giống như biến mất khỏi thế gian vậy.


 


Ngô Tử Hiển không nhịn được khẽ nhíu mày.


 


Nhận thấy sếp đang bồn chồn, quản lý Lưu khéo léo gợi ý: "Nơi này cũng khá gần Nam Kinh, hay là chúng ta về thăm cậu Dung nhé?"


 


Nhưng Ngô Tử Hiển kiên quyết lắc đầu.


 


Lần này hắn không có giận dỗi, hắn chỉ muốn cho Dung Lãm một không gian riêng, nhân cơ hội này để Dung Lãm suy nghĩ kỹ về tương lai của hai người. Chuyện này không ai có thể suy nghĩ thay cậu được.


 


Vì Ngô Tử Hiển đã nói vậy, quản lý Lưu đành phải đưa hắn đến nhà ăn của đoàn phim. Vừa vào đến nơi, họ đã thấy một đám người đang xúm lại ríu rít trò chuyện.


 


Quản lý Lưu hỏi ra mới biết, có một diễn viên trẻ hái rất nhiều táo trên cây táo ở quê nhà, rửa sạch rồi chia cho mọi người ăn.


 


"Anh Ngô và anh Lưu cũng lấy một ít nhé?" Cô ấy cười nói, "Hoàn toàn tự nhiên, không có thuốc trừ sâu, do nhà em trồng đấy ạ."


 


Vì lịch sự, hai người mỗi người lấy một quả. Ngô Tử Hiển còn chưa kịp cắn một miếng, trong đám đông đột nhiên có người hét lên: "Má ơi, sao chua thế!"


 


Ngay sau đó, các nhân viên công tác liên tiếp phát ra âm thanh "phì phì phì", đồng lòng xác nhận táo thực sự không ngon.


 


Nữ diễn viên trẻ thấy vậy vội vàng nếm thử rồi vẫy tay lia lịa với Ngô Tử Hiển: "Anh Ngô, anh đừng có ăn, chua lắm."


 


Ngô Tử Hiển nhìn quả táo trên tay mình, to tròn, đỏ mọng. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn cắn một miếng. Khi cắn vỡ vỏ táo, nước ngọt lập tức tràn ngập khoang miệng, như chứa đầy ánh mặt trời cô đọng.


 



 


"Vẫn là anh may mắn, hai~, rõ ràng mọi năm đều rất ngọt mà." Cô ấy buồn bã cúi đầu, rồi đi tới nói với mọi người, "Đừng ăn nữa, đừng ăn nữa, lần sau em sẽ mang loại táo khác đến."


 


Mãi cho đến khi mọi người thất vọng giải tán, Ngô Tử Hiển vẫn nhìn chằm chằm vào quả táo đó.


 


"Sao vậy?" Quản lý Lưu nhận thấy sự khác thường của hắn.


 


Ngô Tử Hiển lắc đầu.


 


Trước đây, dưới ký túc xá của nhóm Forth, không biết ai đã trồng một cây táo. Mùa đông, táo chín, Dung Lãm và Ngô Tử Hiển thấy thèm bèn lén hái ăn.


 


Quả đầu tiên Ngô Tử Hiển hái được là táo ngọt, còn Dung Lãm hái liên tiếp ba quả đều là vừa chát vừa chua.


 


"Em ấy đột nhiên trở nên rất buồn, điều này khiến tôi không hiểu. Chỉ là một quả táo thôi mà, ngoài chợ thiếu gì táo to ngọt."


 


Ngô Tử Hiển vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của Dung Lãm, trong mắt cậu như có thứ gì đó đang chảy, tựa như xuyên qua cây táo, nhìn về một nơi rất xa rất xa.


 


"Em ấy nói với tôi: Em ấy và tôi dù đứng dưới cùng một gốc cây, cũng không thể ăn được những quả táo giống nhau." Ngô Tử Hiển nhớ lại, "Bây giờ hình như tôi đã hiểu ý em ấy rồi."


 


Hắn tiếp tục lẩm bẩm: "Có lẽ không hiểu cũng không sao, nếu lúc đó tôi đưa quả táo ngọt của mình cho em ấy, chắc chắn sẽ khiến em ấy vui vẻ..."


 


Đúng vậy, hắn không thể hiểu tại sao Dung Lãm lại hết lần này đến lần khác đẩy mình ra xa, cũng giống như hắn không hiểu tại sao Dung Lãm lại buồn vì một quả táo chát.


 


Nhưng có lẽ, hắn không cần phải biết rõ ràng như vậy. Ở bên cạnh đối phương khi đối phương cần mình, hoặc đưa cho đối phương một quả táo ngọt, đó mới là điều hắn thực sự cần làm.


 


Quản lý Lưu không biết Ngô Tử Hiển đang nói gì, nhưng anh ta hiểu, lúc này chắc sếp đã nghĩ thông suốt điều gì đó.


 


Quả nhiên, Ngô Tử Hiển quay đầu lại, nói với quản lý:


 


"Cho tôi mượn chìa khóa xe."


 


Quản lý Lưu cười hỏi: "Cậu muốn tôi lái xe đưa cậu đi sao?"


 


"Không, tôi tự đi là được."


 


Hai người đang nói chuyện thì một nhân viên đột nhiên chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói với Ngô Tử Hiển: "Anh Ngô, có người tìm anh."


 


Ngô Tử Hiển đi theo anh ta đến bên ngoài đoàn phim. Dưới gốc cây đa lớn, hắn thấy Dung Lãm đang bồn chồn đứng ngồi không yên. Cậu lẩm bẩm gì đó, đi đi lại lại dưới bóng cây đa.


 


"Cậu Dung, người đến rồi." Nhân viên nhiệt tình chào hỏi Dung Lãm, rồi lập tức rời đi sau khi dẫn người đến.


 


Nhất thời, bên ngoài chỉ còn lại hai người họ.


 


Ngô Tử Hiển nhìn Dung Lãm đang lo lắng, vừa thốt ra một chữ "em", Dung Lãm đột nhiên quỳ xuống.


 


"Anh Hiển." Cậu mở một chiếc hộp trang sức nhỏ, như dùng hết sức lực của mình, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn lớn tiếng nói, "Anh, anh có đồng ý kết hôn với em không?"


 


Dung Cảnh bảo cậu nghĩ xem Ngô Tử Hiển muốn gì, nếu Ngô Tử Hiển muốn một lời hứa mãi mãi, Dung Lãm không nghĩ ra được lời hứa nào có trọng lượng hơn cầu hôn.


 


Tuy bây giờ là giờ ăn cơm, mọi người đều đang ăn ở nhà ăn. Nhưng lại có vài cô gái ra ngoài hóng gió, tình cờ bắt gặp cảnh tượng này. Họ không nhịn được hét lên một tiếng, thu hút sự chú ý của hai người.


 


Sau đó, họ nhận ra mình đã thấy thứ không nên thấy, vội vàng che miệng lại, như thể vừa giết người, chạy nhanh khỏi hiện trường.



"Ah! Đợi đã..."


 


Ngô Tử Hiển không quan tâm người khác biết mối quan hệ của họ, nhưng hắn biết Dung Lãm rất để ý. Vì vậy, hắn nhìn Dung Lãm, đối phương quả nhiên đang hoảng hốt, há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào hướng các cô gái rời đi.


 


Cậu vài lần muốn nâng đầu gối đứng dậy đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì không nhúc nhích, cả người run rẩy.


 


Nhìn cậu như vậy, Ngô Tử Hiển đột nhiên khẽ cười.


 


Dung Lãm ngẩng đầu lên, thấy Ngô Tử Hiển đang cúi đầu chăm chú nhìn mình bằng vẻ mặt bất lực, trong mắt mang theo khát khao triền miên khó tả: "Bảo em suy nghĩ cho kỹ, nhưng có cần phải làm đến mức này không?"


 


Dung Lãm bị mê hoặc, gật gật đầu, khẳng định nói: "Có."


 


Ngô Tử Hiển dùng biểu cảm tình ý bảo: "Lên xe đi."


 


Ngô Tử Hiển lái xe chở Dung Lãm đi rất xa. Hắn dường như không có đích đến cụ thể, chỉ lái xe một cách vô định.


 


Trong xe, hai người trò chuyện rất nhiều.


 


Từ gia đình đến quá khứ, từ hiểu lầm bốn năm trước đến nỗi lòng của nhau. Khi Dung Lãm bình tĩnh kể lại đêm ba mẹ qua đời, Ngô Tử Hiển im lặng rất lâu. Cuối cùng, hắn nặng nề nói: "Xin lỗi."


 


"Anh xin lỗi cái gì?" Dung Lãm cười hỏi.


 


Cảm giác này rất xa lạ, đè nén nội tạng, cạy mở tâm hồn. Ngô Tử Hiển cảm thấy như có người đâm một nhát dao vào ngực mình, lưỡi dao cứa qua lại lên thịt mềm, trái tim đau đớn co rút lại.


 


Hắn đột nhiên hiểu ra, cảm giác này gọi là "đau lòng".


 


Ngô Tử Hiển đã sai lầm khi coi bộ giáp của Dung Lãm là rào cản ngăn mình đến gần. Để rồi khi Dung Lãm cởi bỏ bộ giáp ra, hắn mới phát hiện bên trong toàn là những vết thương tan nát. Dù chỉ là một cái ôm, cũng sẽ khiến Dung Lãm đau đớn vô cùng.


 


Hắn bắt đầu hối hận, tại sao khi Dung Lãm cần mình, hắn lại không ở bên cạnh cậu? Tại sao cứ liên tục hiểu lầm đối phương? Tại sao lại làm Dung Lãm khổ sở tủi thân vì sự không cam tâm vớ vẩn của mình?


 


Nhưng Ngô Tử Hiển biết, Dung Lãm không muốn nghe những lời hối hận và xin lỗi.


 


Hắn xoay vô lăng, nhẹ giọng nói: "Anh từng nghĩ mình không hiểu em, vì muốn hiểu nên đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc vô bổ. Nhưng có lẽ, hiểu hay không hiểu không quan trọng như anh nghĩ, cho nên anh quyết định, sau này dù có hiểu hay không, anh cũng sẽ lặng lẽ ở bên em."


 


Dung Lãm ngây người nhìn hắn.


 


Ngô Tử Hiển dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Nghe xong chuyện cũ của em, anh càng cảm thấy, việc khôi phục hy vọng không phải chuyện một sớm một chiều. Nhưng không sao, cứ từ từ, nếu em không hái được táo ngọt thì để anh đưa táo của anh cho em là được."


 


"Dung Lãm, anh sẽ không làm em thất vọng nữa." Cuối cùng, Ngô Tử Hiển trầm giọng nói, "Hơn nữa em biết đấy, anh rất may mắn. Vì vậy ở bên anh, rất nhiều chuyện trên thế giới này cũng sẽ không làm em thất vọng."


 


"Vậy còn nhẫn..."


 


"Tất nhiên rồi, em có biết anh đã chờ đợi bao lâu rồi không?" Ngô Tử Hiển mỉm cười, "Nếu mở ngăn kéo đầu giường ra, em sẽ thấy, ở đó đã có một cặp nhẫn từ lâu rồi."


 


Dung Lãm cảm thấy như có thứ gì đó trong lòng ngực đang căng phồng lên, khiến toàn thân cậu giãn ra. Cậu không chỉ một lần cảm thán, yêu một người lại có thể là chuyện mới mẻ và nồng nhiệt như vậy.


 


Đôi khi chua xót, đôi khi buồn khổ, đôi khi ngứa ngáy khó chịu, đôi khi lại muốn ôm chặt người đó vào lòng. "Yêu" có thể khiến ta dậm chân tại chỗ, nhưng đôi khi, chính nó lại đưa ta thoát khỏi ngục tù.


 


Lúc này, giọng nữ ôn hoà của hệ thống định vị trên xe vang lên đúng lúc——


 


"Bạn đã đi chệch hướng, đã lập lại lộ trình cho bạn, vui lòng quay đầu xe ở vị trí thích hợp."


 


—-----


Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Story Chương 62: Đã Lập Lại Lộ Trình Cho Bạn
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...