Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 45: Em Không Kìm Được Mà Yêu Anh
244@-
Với việc món đồ cuối cùng được bán đấu giá thành công, Đêm từ thiện Ánh sáng Entropy đã kết thúc tốt đẹp, tổng cộng quyên góp được 120 triệu tệ. Buổi từ thiện này nhằm mục đích giúp đỡ trẻ em vùng núi sửa chữa lớp học và sân chơi.
Nhìn ngôi trường vùng núi trong video quảng cáo, Dung Lãm như đang nhìn lại quá khứ của mình. Cậu thực sự đã nghiến răng, đổ máu để bước ra khỏi đó, nhưng đối với hầu hết các cậu ấm cô chiêu ở đây, nó có lẽ giống như một câu chuyện của một thế giới khác.
Sau khi buổi tiệc từ thiện kết thúc, Ngô Tử Hiển rời đi cùng ba và anh trai. Dung Lãm cứ tưởng, mình sẽ không còn liên quan gì đến gia đình Ngô Tử Hiển trong thời gian ngắn nữa.
Nhưng chỉ một tuần sau, cậu lại gặp Ngô Tân Di ở cửa ký túc xá.
Lúc đó thời tiết dần nóng lên, Tần Hữu rủ Dung Lãm và Đường Diên Chi đi mua kem que. Ba người xách túi ni lông, mỗi người ngậm một que kem, đi bộ về ký túc xá.
Còn chưa đến cửa, họ đã nhìn thấy một chiếc siêu xe Pagani màu đỏ rất hào nhoáng đỗ ở phía trước. Một bóng người cao ráo đang dựa vào đầu xe, đeo kính râm. Chiếc áo sơ mi sặc sỡ, nếu không biết còn tưởng đây là khu nghỉ dưỡng ở Hawaii.
"Anh trai của Ngô Tử Hiển?" Đường Diên Chi là người đầu tiên hét lên, y có khả năng nhận dạng người khác vượt trội hơn người bình thường.
Ngô Tân Di tháo kính râm xuống, Dung Lãm lúc này mới nhận ra.
"Ngô tổng." Dung Lãm dẫn đồng đội tiến lên, lịch sự chào hỏi. "Anh Hiển không có ở đây, anh đến tìm anh ấy à?"
"Chậc, rõ ràng nó nói nó..." Ngô Tân Di quay sang Dung Lãm, lông mày lập tức nhíu lại, nhớ ra mình đã gặp khuôn mặt điển trai này ở đâu.
Những lời chưa nói ra lăn qua lăn lại trên đầu lưỡi, rồi lại nuốt xuống. Anh ta suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Biết rồi, biết rồi, không phải là đặc biệt đến đón mấy cậu sao. Có một quán bar mới mở ở Nam Kinh, em tôi nói muốn mời mấy cậu đến khuấy động. Nhưng nó thì trốn việc, để tôi đến làm c* li."
Tần Hữu lập tức hào hứng hỏi: "Tử Hiển có đến không?"
"Lát nữa sẽ đến, chúng ta chơi trước đi."
"Rượu uống thoải mái chứ?" Đường Diên Chi mắt sáng rực.
"Ha ha ha ha nói gì vậy, bạn của em tôi làm sao có thể không uống thoải mái được chứ, cứ uống thả ga, miễn phí toàn bộ."
Dung Lãm cảm thấy có gì đó không ổn. Chưa nói đến việc hai anh em này quan hệ không tốt, chỉ riêng việc Ngô Tử Hiển ghét nhất những nơi phức tạp như quán bar, bản thân anh ấy còn không muốn đến thì sao lại mời họ đến khuấy động chứ?
Cậu định từ chối vài lần nhưng đều bị cắt ngang, chưa kịp liên lạc với Ngô Tử Hiển, Tần Hữu và Đường Diên Chi đã hào hứng lên xe. Đường Diên Chi còn nói muốn sờ thử chiếc Pagani, Ngô Tân Di cũng cười ha hả nói được, muốn lái bao lâu cũng được.
Thấy hai người đều đã bị thuyết phục, chỉ còn Dung Lãm đứng yên tại chỗ. Ngô Tân Di mỉm cười, làm động tác "mời" với Dung Lãm.
Tuy không biết Ngô Tân Di muốn làm gì, nhưng dù sao cũng không thể đem ba người họ đi bán. Nghĩ đến đây, Dung Lãm bình tĩnh lại, rồi mỉm cười gật đầu, lên xe.
Họ cứ tưởng Ngô Tân Di chắc chắn sẽ đưa họ đến quán bar nhạc sàn, kiểu càng sôi động càng tốt. Không ngờ lại là một quán bar yên tĩnh, ba tầng, khá yên tĩnh và tao nhã.
Khi đẩy cửa vào, chuông gió leng keng, ánh đèn màu hổ phách chiếu lên bức tường gạch cũ kỹ. Bartender đang dùng súng phun lửa đốt hương thảo, khoảnh khắc ngọn lửa màu xanh bùng lên, mùi hương thảo mộc ngọt ngào xen lẫn vị đắng lan tỏa trong không khí. Cả tủ rượu trưng bày hàng trăm chai rượu, tiếng nhạc du dương, những cuộc trò chuyện nhỏ to giữa các bàn.
Ngô Tân Di sắp xếp cho họ một phòng VIP lớn nhất, Tần Hữu uống vài ly đã kéo Đường Diên Chi đi xem ban nhạc biểu diễn, chỉ còn lại Dung Lãm và Ngô Tân Di.
"Tiểu Lãm quê ở đâu?" Ngô Tân Di khoác tay lên vai cậu, tỏ vẻ thân thiết.
Dung Lãm cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn lịch sự trả lời: "Quê em ở An Huy."
"Bây giờ định cư ở Nam Kinh à? Gần đây nổi tiếng như vậy, mua nhà không thành vấn đề chứ?"
"May mắn thôi, vừa mới trả hết khoản vay mua nhà ở khu vực trường học, đang định đổi sang căn lớn hơn."
Ngô Tân Di uống một ngụm vodka, hời hợt nói: "Thích căn nào, để em trai tôi tặng cậu đi."
Dung Lãm sững người.
Cậu không hiểu tại sao Ngô Tân Di lại nói như vậy, tuy Ngô Tử Hiển không thiếu tiền, nhưng cũng không đến mức tùy tiện tặng nhà cho người khác.
"Ngô tổng nói đùa rồi, anh Hiển đã giúp tôi rất nhiều, làm sao tôi có thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy được. Hơn nữa, tôi có được ngày hôm nay cũng là nhờ anh Hiển, tôi mới là người nên tặng quà mới đúng."
Nghe câu trả lời lịch sự và xa cách, Ngô Tân Di chống cằm, thầm nghĩ, xem ra thằng nhóc này thực sự không biết.
Anh ta vừa định mở miệng nói gì đó thì cửa phòng VIP đột nhiên bị đẩy ra.
Dung Lãm vô tình liếc mắt rồi sững người: "Anh Hiển?"
Dưới ánh mắt của hai người, Ngô Tử Hiển chậm rãi bước vào, đứng trước bàn trà. Hắn cởi áo khoác ra, cố tình ném lên đầu Ngô Tân Di. Ngô Tân Di dùng sức kéo áo khoác ra, tay đang đặt trên vai Dung Lãm cũng thuận thế mà thu lại.
Anh ta không tức giận, cười hỏi: "Đến rồi à?"
"Ừ." Ngô Tử Hiển cúi đầu nhìn anh ta, ánh mắt u ám trầm tĩnh, kìm nén cơn giận đang cuộn trào.
Ngô Tân Di cười nói: "Không ngờ, mày thực sự lái xe một mạch từ Tô Châu đến đây."
"Anh muốn làm gì?" Ngô Tử Hiển không muốn nói nhảm với anh ta.
"Có thể trách tao sao? Không phải là mày để ba nhìn thấy thứ không nên thấy sao." Ngô Tân Di dùng dụng cụ cắt xì gà cắt một đường, "Ông già đó rất nhạy bén, bảo tao điều tra rõ ràng."
"Điều tra rõ ràng chưa?"
"Điều tra rõ ràng hay không không quan trọng, quan trọng là câu trả lời thế nào." Ngô Tân Di cười cười, "Coi thái độ của mày kìa."
Đối mặt với hai người đang nói chuyện khó hiểu này, Dung Lãm mặt mày ngơ ngác.
Không ngờ, Ngô Tử Hiển lại cười khẩy, hắn thản nhiên nói:
"Tôi dám để ba nhìn thấy, còn sợ anh đi mách lẻo sao? Ba đã không thể xem vào sự lựa chọn của tôi, tôi không giống con chó bị nhốt trong lồng."
Ngô Tân Di khẽ biến sắc.
"Nghe nói gần đây anh muốn sáp nhập Mộng Ngu và Tinh Diêu? Tôi thực sự không muốn tham gia, tránh bị người ta nói là bắt nạt người nhà." Ngô Tử Hiển đáp trả. "Tùy thuộc vào biểu hiện của anh đấy."
Ngô Tân Di trực tiếp ném một hộp xì gà về phía Ngô Tử Hiển, sượt qua má hắn, đập mạnh vào tường, rơi vãi khắp nơi.
Cách hai anh em này cư xử với nhau khiến Dung Lãm giật mình. Câu vừa định đứng dậy thì nghe Ngô Tân Di cười nói:
"Đôi khi tôi rất khâm phục cậu đấy Tiểu Lãm, nhẫn nhục chịu đựng ở bên cạnh loại người này."
Ngô Tử Hiển hơi cau mày: "Anh có ý gì?"
"Tao nói sai câu nào à? Mày bây giờ là một cỗ máy in tiền di động, ai mà không muốn bám víu chút hơi ấm? Công ty chắc chắn cũng bảo họ phải cung phụng mày? Nhưng nói thật, ai mà cam tâm tình nguyện chứ?" Ngô Tân Di rít một hơi xì gà, "Từ nhỏ đến lớn, nhân duyên của mày thế nào mày không tự biết à? Không ai chịu nổi việc làm bạn với một thằng lập dị. Dù có vài người đến vì khuôn mặt mày, cuối cùng chẳng phải đều bị dọa chạy sao?"
Anh ta vỗ mạnh vào đầu gối Dung Lãm: "Đúng không, Tiểu Lãm? Nó thật sự khiến người ta chán ghét..."
"Tôi cam tâm tình nguyện."
Dung Lãm đột nhiên cắt ngang lời Ngô Tân Di, khiến hai anh em đều sững người. Cậu ngẩng đầu nhìn Ngô Tử Hiển, thẳng thắn và nghiêm túc nói: "Tôi không thấy anh Hiển kỳ lạ chỗ nào cả, phải nói là đặc biệt mới đúng, 'người bình thường' làm sao trở thành đỉnh lưu được."
Ngô Tử Hiển thì có thể quen với những lời sến súa thỉnh thoảng thốt ra từ miệng Dung Lãm, nhưng Ngô Tân Di chưa từng nghe thấy, hoàn toàn sững sờ.
"Vậy mà Ngô tổng, em trai mình bị người ta nói là lập dị mà còn hùa theo?" Dung Lãm phủi tàn thuốc trên ống quần, mỉm cười với Ngô Tân Di, "Nếu có ai dám nói em trai tôi như vậy, tôi sẽ liều mạng với người đó."
Bầu không khí trong phòng VIP lập tức rơi vào một sự yên tĩnh kỳ lạ.
Mãi đến khi Ngô Tử Hiển cử động ngón tay, đột nhiên cười nhạt như thể đã nhận thua. Sau đó hắn nhìn về phía Ngô Tân Di, hơi hất cằm, "Anh nghe thấy rồi chứ?"
Ngô Tân Di không nói gì, chỉ cười gượng nhìn đối phương.
"Dung Lãm." Ngô Tử Hiển nói. "Đi thôi."
"Vâng." Dung Lãm lập tức ngoan ngoãn đi theo, trở về bên cạnh Ngô Tử Hiển, "Anh Hữu và anh Diên Chi có đi không?"
"Hỏi họ xem."
"Ừ, vừa nãy em thấy họ..."
Khi cửa đóng sầm lại, Ngô Tân Di càng nghĩ càng tức. Cuối cùng anh ta không nhịn được nữa, đá đổ bàn trà, nghiến răng xoa mặt.
Tần Hữu và Đường Diên Chi vẫn chưa chơi đủ, Ngô Tử Hiển để họ ở lại tiếp tục chơi rồi dẫn Dung Lãm lên xe.
Nhưng trong quá trình lái xe, hắn nhận thấy Dung Lãm vẫn luôn im lặng quan sát hắn.
"Tò mò à?" Ngô Tử Hiển hỏi bằng giọng đều đều.
Dung Lãm cười cười: "Em có thể tò mò sao?"
"Không có gì là không thể tò mò." Ngô Tử Hiển đánh lái. "Còn nhớ chuyện anh nói với em chuyện ba anh ép anh uống thuốc, đi khám bác sĩ tâm lý không?"
Dung Lãm gật đầu.
Ngô Tân Di không nói dối, hắn quả thực từ nhỏ đến lớn đều sống một mình.
Nhưng hắn không bị cô lập mà là chủ động chọn sống một mình, cho nên hắn thực sự không hiểu, tại sao Ngô Tân Di lại luôn lấy chuyện nhàm chán này ra để tìm kiếm cảm giác vượt trội trên người hắn.
Vô số thuốc men, các buổi khám bệnh, chụp chiếu, khóa học... khiến Ngô Tử Hiển phát ngán. Nhưng lúc đó hắn còn quá nhỏ, không có quyền quyết định cuộc đời mình, chỉ có thể bị động chấp nhận.
Khi đi công viên, mẹ sẽ đẩy lưng hắn, bảo hắn làm quen với những đứa trẻ khác; khi đi học, giáo viên sẽ quan tâm hỏi tại sao hắn lại thích một mình; Ngô Tân Di sẽ dẫn người khác cười nhạo hắn, mắng hắn là người máy, còn cố tình bắt chước dáng đi cứng nhắc của người máy...
Họ luôn lộ ra ánh mắt lo lắng, bất an, thậm chí là phản cảm.
Không bình thường, không bình thường, không bình thường...
Ba chữ này tràn ngập cuộc sống của Ngô Tử Hiển, nhưng lúc đó hắn chỉ là một đứa trẻ, hắn cũng sẽ sợ hãi, thậm chí thử che giấu bản tâm*, chiều lòng người khác - Vì thuốc rất đắng, máy móc trong bệnh viện rất lạnh, các bác sĩ luôn dùng ánh mắt dò xét để quan sát hắn. Hắn luôn cảm thấy mình bị ngăn cách với thế giới bởi một lớp màng, mình giống như một thằng quái thai có sáu con mắt ba cái mũi và bốn cái miệng.
*Bản tâm: Chỉ bản tính, tức tâm tính chân như xưa nay vốn có của chính mình.
Nhưng sau khi trải qua đủ loại dày vò và hoài nghi, một ngày nọ, hắn vô tình nhìn vào gương, bỗng dưng phát hiện, Ngô Tử Hiển vẫn là Ngô Tử Hiển.
Khoảnh khắc đó, hắn hiểu ra. Không có quái thai nào cả, ngay từ đầu đã không có.
Cũng từ đó, Ngô Tử Hiển không còn sợ hãi khi là chính mình nữa.
Ngô Tử Hiển không nói nhiều, chỉ dùng vài câu ngắn gọn để kể về quá khứ của mình. Sau khi nghe xong, Dung Lãm im lặng rất lâu.
"Sao vậy?" Ngô Tử Hiển hỏi, tưởng cậu buồn vì mình, thực ra không cần thiết.
"Không, em chỉ là đột nhiên nghĩ đến, anh trai anh hồi nhỏ luôn cười anh là người máy. Nhưng bây giờ, biệt danh mà fan đặt cho anh lại là bé người máy." Dung Lãm cong khóe môi, giọng nói dịu dàng, trầm tĩnh, như đang kể chuyện, "Có thể biến điều xấu thành biệt danh yêu thương, không phải rất giỏi sao?"
Ngô Tử Hiển đột nhiên dừng lại.
Dung Lãm nói tiếp: "Thực ra trước đây em không định debut, có thể nhận lương hàng tháng ở Thản Đồ là em đã mãn nguyện rồi. Nhưng vì anh tiền đồ rộng mở, em không muốn bị anh bỏ lại phía sau nên cũng cố gắng đến ngày hôm nay. Không chỉ em, em từng nói chuyện với các đàn em, rất nhiều người trong số họ đến làm idol vì ngưỡng mộ anh. Chắc là ngay cả bản thân anh cũng không biết, điều này tuyệt vời đến mức nào đâu."
"Ngô tổng nói có rất nhiều người cho rằng anh không bình thường, không thích anh, có lẽ là thật. Nhưng em tin rằng, có rất nhiều người, từ đạo diễn, đồng nghiệp đến người hâm mộ... đã được anh truyền cảm hứng, vì anh mà thay đổi số phận. Anh là idol nổi tiếng nhất cả nước, nếu không khác biệt với người thường thì cũng không thể ngồi vững trên vị trí này."
Vì đang mở cửa sổ xe, tóc mái hơi rối của Dung Lãm như bị bàn tay vô hình vuốt ngược ra sau, lộ ra vầng trán trơn bóng, làm nổi bật vẻ đẹp thanh xuân rạng rỡ của cậu.
Lúc này, radio trong xe vừa lúc vang lên bài hát cổ điển của Elvis Presley —
Wise men say, only fools rush in.
Người khôn ngoan nói, chỉ kẻ ngốc mới đắm chìm trong tình yêu.
But I can't help falling in love with you.
Nhưng em không kìm được mà yêu anh.
Shall I stay, would it be a sin
Nếu đây là một tội lỗi, em có nên dừng lại
For I can't help falling in love with you.
Bởi vì em không kìm được mà yêu anh.
...
Ngô Tử Hiển vẫn còn nhớ, hồi nhỏ có một bác sĩ tâm lý đã từng hỏi hắn: "Luôn ở một mình, Tử Hiển không thấy cô đơn sao?"
Cô đơn? Có lẽ vậy.
Nhưng Ngô Tử Hiển cho rằng, dù ôm nhau thật chặt vào ban đêm, dù ở giữa đám đông, con người vẫn thường xuyên cảm thấy cô đơn vì không được thấu hiểu.
Nên Ngô Tử Hiển không sợ cô đơn, kế hoạch của hắn là duy trì hiện trạng, cho đến một ngày nào đó, người thực sự có thể chấp nhận hắn xuất hiện. Người đó sẽ nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi nói: "Anh Hiển, anh thực sự rất đặc biệt."
Ngô Tử Hiển nghĩ, bây giờ, hắn đã đợi được rồi.
Tần Hữu và Đường Diên Chi chơi đến mức không về cả đêm, điều này lại tạo điều kiện cho Ngô Tử Hiển "mộng du".
Hắn thân mật với Dung Lãm từ phòng ngủ đến phòng khách, rồi đến bồn rửa tay, cuối cùng trở lại phòng khách, đối diện với chiếc gương lớn sát sàn.
Không nằm ngoài dự đoán, vừa nhìn thấy gương, Dung Lãm liền giãy giụa dữ dội.
Rõ ràng Dung Lãm rất cao, dáng người cũng chuẩn, khi đi cùng con gái toàn phải hơi khom lưng nói chuyện. Nhưng trong vòng tay Ngô Tử Hiển, bị hắn cầm lấy "d*c v*ng" nâng lên, cậu lại không thể thoát ra, đành mặc cho người ta trêu chọc.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Ngô Tử Hiển rất tốt.
"Anh Hiển, đừng ở đây, về phòng được không, về phòng anh muốn làm gì cũng được..." Dung Lãm không dám nhìn mình trong gương, quay mặt đi vùi vào vai Ngô Tử Hiển, run rẩy nói. "Nhỡ anh Hữu, và, và anh Diên Chi mở cửa nhìn thấy..."
Nhưng Ngô Tử Hiển đang mộng du mà, người mộng du làm sao có thể nghe lời được chứ?
Nên Ngô Tử Hiển cố tình đứng sát gương, để cậu nhìn rõ hơn.
Đẹp như vậy, tại sao lại không nhìn?
Dung Lãm trong gương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, che phủ đến bắp đùi thẳng tắp, vừa vặn che khuất chỗ quan trọng. Nhưng vạt áo lại bị Ngô Tử Hiển liên tục nhấc lên, lờ mờ lộ ra làn da đỏ ửng bên trong.
"Ưhm, muốn... muốn..." Dung Lãm nắm chặt cánh tay Ngô Tử Hiển, đoạn cơ bắp lộ ra từ tay áo căng cứng, cổ ngẩng cao, "Anh Hiển, xin anh, để cho em, haa..."
Ngô Tử Hiển lại tàn nhẫn ngăn cản.
"Thích không Dung Lãm?" Hắn hỏi.
Dung Lãm run lên dữ dội.
"Thích không?" Ngô Tử Hiển ghé sát tai Dung Lãm, hơi thở phả vào cổ cậu, "Nói ra thì anh sẽ tha cho em."
"Em, th... th... th..." Nhưng chữ 'thích' như nặng ngàn cân, dù Dung Lãm có cố gắng thế nào cũng không thể thốt ra được.
Dưới sự cọ xát thúc giục của Ngô Tử Hiển, Dung Lãm đột nhiên phát ra vài tiếng rên biến dạng. Làn da đỏ ửng vì hơi nóng, cơ lưng co lại thành hình chữ V sắc nét khi xoay người.
Nói đi.
Sao không nói?
Ngô Tử Hiển cắn mạnh vào gáy Dung Lãm, cậu liền xuất ra, lồng ngực phập phồng dữ dội.
– Nếu ngay cả lúc mộng du mà cũng không dám nói ra, vậy thì anh phải đợi đến bao giờ, đến bao giờ em mới chịu thừa nhận khi tỉnh táo?
Nhưng Ngô Tử Hiển cảm thấy, hắn không chịu nổi nữa rồi.
—---
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Với việc món đồ cuối cùng được bán đấu giá thành công, Đêm từ thiện Ánh sáng Entropy đã kết thúc tốt đẹp, tổng cộng quyên góp được 120 triệu tệ. Buổi từ thiện này nhằm mục đích giúp đỡ trẻ em vùng núi sửa chữa lớp học và sân chơi.
Nhìn ngôi trường vùng núi trong video quảng cáo, Dung Lãm như đang nhìn lại quá khứ của mình. Cậu thực sự đã nghiến răng, đổ máu để bước ra khỏi đó, nhưng đối với hầu hết các cậu ấm cô chiêu ở đây, nó có lẽ giống như một câu chuyện của một thế giới khác.
Sau khi buổi tiệc từ thiện kết thúc, Ngô Tử Hiển rời đi cùng ba và anh trai. Dung Lãm cứ tưởng, mình sẽ không còn liên quan gì đến gia đình Ngô Tử Hiển trong thời gian ngắn nữa.
Nhưng chỉ một tuần sau, cậu lại gặp Ngô Tân Di ở cửa ký túc xá.
Lúc đó thời tiết dần nóng lên, Tần Hữu rủ Dung Lãm và Đường Diên Chi đi mua kem que. Ba người xách túi ni lông, mỗi người ngậm một que kem, đi bộ về ký túc xá.
Còn chưa đến cửa, họ đã nhìn thấy một chiếc siêu xe Pagani màu đỏ rất hào nhoáng đỗ ở phía trước. Một bóng người cao ráo đang dựa vào đầu xe, đeo kính râm. Chiếc áo sơ mi sặc sỡ, nếu không biết còn tưởng đây là khu nghỉ dưỡng ở Hawaii.
"Anh trai của Ngô Tử Hiển?" Đường Diên Chi là người đầu tiên hét lên, y có khả năng nhận dạng người khác vượt trội hơn người bình thường.
Ngô Tân Di tháo kính râm xuống, Dung Lãm lúc này mới nhận ra.
"Ngô tổng." Dung Lãm dẫn đồng đội tiến lên, lịch sự chào hỏi. "Anh Hiển không có ở đây, anh đến tìm anh ấy à?"
"Chậc, rõ ràng nó nói nó..." Ngô Tân Di quay sang Dung Lãm, lông mày lập tức nhíu lại, nhớ ra mình đã gặp khuôn mặt điển trai này ở đâu.
Những lời chưa nói ra lăn qua lăn lại trên đầu lưỡi, rồi lại nuốt xuống. Anh ta suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Biết rồi, biết rồi, không phải là đặc biệt đến đón mấy cậu sao. Có một quán bar mới mở ở Nam Kinh, em tôi nói muốn mời mấy cậu đến khuấy động. Nhưng nó thì trốn việc, để tôi đến làm c* li."
Tần Hữu lập tức hào hứng hỏi: "Tử Hiển có đến không?"
"Lát nữa sẽ đến, chúng ta chơi trước đi."
"Rượu uống thoải mái chứ?" Đường Diên Chi mắt sáng rực.
"Ha ha ha ha nói gì vậy, bạn của em tôi làm sao có thể không uống thoải mái được chứ, cứ uống thả ga, miễn phí toàn bộ."
Dung Lãm cảm thấy có gì đó không ổn. Chưa nói đến việc hai anh em này quan hệ không tốt, chỉ riêng việc Ngô Tử Hiển ghét nhất những nơi phức tạp như quán bar, bản thân anh ấy còn không muốn đến thì sao lại mời họ đến khuấy động chứ?
Cậu định từ chối vài lần nhưng đều bị cắt ngang, chưa kịp liên lạc với Ngô Tử Hiển, Tần Hữu và Đường Diên Chi đã hào hứng lên xe. Đường Diên Chi còn nói muốn sờ thử chiếc Pagani, Ngô Tân Di cũng cười ha hả nói được, muốn lái bao lâu cũng được.
Thấy hai người đều đã bị thuyết phục, chỉ còn Dung Lãm đứng yên tại chỗ. Ngô Tân Di mỉm cười, làm động tác "mời" với Dung Lãm.
Tuy không biết Ngô Tân Di muốn làm gì, nhưng dù sao cũng không thể đem ba người họ đi bán. Nghĩ đến đây, Dung Lãm bình tĩnh lại, rồi mỉm cười gật đầu, lên xe.
Họ cứ tưởng Ngô Tân Di chắc chắn sẽ đưa họ đến quán bar nhạc sàn, kiểu càng sôi động càng tốt. Không ngờ lại là một quán bar yên tĩnh, ba tầng, khá yên tĩnh và tao nhã.
Khi đẩy cửa vào, chuông gió leng keng, ánh đèn màu hổ phách chiếu lên bức tường gạch cũ kỹ. Bartender đang dùng súng phun lửa đốt hương thảo, khoảnh khắc ngọn lửa màu xanh bùng lên, mùi hương thảo mộc ngọt ngào xen lẫn vị đắng lan tỏa trong không khí. Cả tủ rượu trưng bày hàng trăm chai rượu, tiếng nhạc du dương, những cuộc trò chuyện nhỏ to giữa các bàn.
Ngô Tân Di sắp xếp cho họ một phòng VIP lớn nhất, Tần Hữu uống vài ly đã kéo Đường Diên Chi đi xem ban nhạc biểu diễn, chỉ còn lại Dung Lãm và Ngô Tân Di.
"Tiểu Lãm quê ở đâu?" Ngô Tân Di khoác tay lên vai cậu, tỏ vẻ thân thiết.
Dung Lãm cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn lịch sự trả lời: "Quê em ở An Huy."
"Bây giờ định cư ở Nam Kinh à? Gần đây nổi tiếng như vậy, mua nhà không thành vấn đề chứ?"
"May mắn thôi, vừa mới trả hết khoản vay mua nhà ở khu vực trường học, đang định đổi sang căn lớn hơn."
Ngô Tân Di uống một ngụm vodka, hời hợt nói: "Thích căn nào, để em trai tôi tặng cậu đi."
Dung Lãm sững người.
Cậu không hiểu tại sao Ngô Tân Di lại nói như vậy, tuy Ngô Tử Hiển không thiếu tiền, nhưng cũng không đến mức tùy tiện tặng nhà cho người khác.
"Ngô tổng nói đùa rồi, anh Hiển đã giúp tôi rất nhiều, làm sao tôi có thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy được. Hơn nữa, tôi có được ngày hôm nay cũng là nhờ anh Hiển, tôi mới là người nên tặng quà mới đúng."
Nghe câu trả lời lịch sự và xa cách, Ngô Tân Di chống cằm, thầm nghĩ, xem ra thằng nhóc này thực sự không biết.
Anh ta vừa định mở miệng nói gì đó thì cửa phòng VIP đột nhiên bị đẩy ra.
Dung Lãm vô tình liếc mắt rồi sững người: "Anh Hiển?"
Dưới ánh mắt của hai người, Ngô Tử Hiển chậm rãi bước vào, đứng trước bàn trà. Hắn cởi áo khoác ra, cố tình ném lên đầu Ngô Tân Di. Ngô Tân Di dùng sức kéo áo khoác ra, tay đang đặt trên vai Dung Lãm cũng thuận thế mà thu lại.
Anh ta không tức giận, cười hỏi: "Đến rồi à?"
"Ừ." Ngô Tử Hiển cúi đầu nhìn anh ta, ánh mắt u ám trầm tĩnh, kìm nén cơn giận đang cuộn trào.
Ngô Tân Di cười nói: "Không ngờ, mày thực sự lái xe một mạch từ Tô Châu đến đây."
"Anh muốn làm gì?" Ngô Tử Hiển không muốn nói nhảm với anh ta.
"Có thể trách tao sao? Không phải là mày để ba nhìn thấy thứ không nên thấy sao." Ngô Tân Di dùng dụng cụ cắt xì gà cắt một đường, "Ông già đó rất nhạy bén, bảo tao điều tra rõ ràng."
"Điều tra rõ ràng chưa?"
"Điều tra rõ ràng hay không không quan trọng, quan trọng là câu trả lời thế nào." Ngô Tân Di cười cười, "Coi thái độ của mày kìa."
Đối mặt với hai người đang nói chuyện khó hiểu này, Dung Lãm mặt mày ngơ ngác.
Không ngờ, Ngô Tử Hiển lại cười khẩy, hắn thản nhiên nói:
"Tôi dám để ba nhìn thấy, còn sợ anh đi mách lẻo sao? Ba đã không thể xem vào sự lựa chọn của tôi, tôi không giống con chó bị nhốt trong lồng."
Ngô Tân Di khẽ biến sắc.
"Nghe nói gần đây anh muốn sáp nhập Mộng Ngu và Tinh Diêu? Tôi thực sự không muốn tham gia, tránh bị người ta nói là bắt nạt người nhà." Ngô Tử Hiển đáp trả. "Tùy thuộc vào biểu hiện của anh đấy."
Ngô Tân Di trực tiếp ném một hộp xì gà về phía Ngô Tử Hiển, sượt qua má hắn, đập mạnh vào tường, rơi vãi khắp nơi.
Cách hai anh em này cư xử với nhau khiến Dung Lãm giật mình. Câu vừa định đứng dậy thì nghe Ngô Tân Di cười nói:
"Đôi khi tôi rất khâm phục cậu đấy Tiểu Lãm, nhẫn nhục chịu đựng ở bên cạnh loại người này."
Ngô Tử Hiển hơi cau mày: "Anh có ý gì?"
"Tao nói sai câu nào à? Mày bây giờ là một cỗ máy in tiền di động, ai mà không muốn bám víu chút hơi ấm? Công ty chắc chắn cũng bảo họ phải cung phụng mày? Nhưng nói thật, ai mà cam tâm tình nguyện chứ?" Ngô Tân Di rít một hơi xì gà, "Từ nhỏ đến lớn, nhân duyên của mày thế nào mày không tự biết à? Không ai chịu nổi việc làm bạn với một thằng lập dị. Dù có vài người đến vì khuôn mặt mày, cuối cùng chẳng phải đều bị dọa chạy sao?"
Anh ta vỗ mạnh vào đầu gối Dung Lãm: "Đúng không, Tiểu Lãm? Nó thật sự khiến người ta chán ghét..."
"Tôi cam tâm tình nguyện."
Dung Lãm đột nhiên cắt ngang lời Ngô Tân Di, khiến hai anh em đều sững người. Cậu ngẩng đầu nhìn Ngô Tử Hiển, thẳng thắn và nghiêm túc nói: "Tôi không thấy anh Hiển kỳ lạ chỗ nào cả, phải nói là đặc biệt mới đúng, 'người bình thường' làm sao trở thành đỉnh lưu được."
Ngô Tử Hiển thì có thể quen với những lời sến súa thỉnh thoảng thốt ra từ miệng Dung Lãm, nhưng Ngô Tân Di chưa từng nghe thấy, hoàn toàn sững sờ.
"Vậy mà Ngô tổng, em trai mình bị người ta nói là lập dị mà còn hùa theo?" Dung Lãm phủi tàn thuốc trên ống quần, mỉm cười với Ngô Tân Di, "Nếu có ai dám nói em trai tôi như vậy, tôi sẽ liều mạng với người đó."
Bầu không khí trong phòng VIP lập tức rơi vào một sự yên tĩnh kỳ lạ.
Mãi đến khi Ngô Tử Hiển cử động ngón tay, đột nhiên cười nhạt như thể đã nhận thua. Sau đó hắn nhìn về phía Ngô Tân Di, hơi hất cằm, "Anh nghe thấy rồi chứ?"
Ngô Tân Di không nói gì, chỉ cười gượng nhìn đối phương.
"Dung Lãm." Ngô Tử Hiển nói. "Đi thôi."
"Vâng." Dung Lãm lập tức ngoan ngoãn đi theo, trở về bên cạnh Ngô Tử Hiển, "Anh Hữu và anh Diên Chi có đi không?"
"Hỏi họ xem."
"Ừ, vừa nãy em thấy họ..."
Khi cửa đóng sầm lại, Ngô Tân Di càng nghĩ càng tức. Cuối cùng anh ta không nhịn được nữa, đá đổ bàn trà, nghiến răng xoa mặt.
Tần Hữu và Đường Diên Chi vẫn chưa chơi đủ, Ngô Tử Hiển để họ ở lại tiếp tục chơi rồi dẫn Dung Lãm lên xe.
Nhưng trong quá trình lái xe, hắn nhận thấy Dung Lãm vẫn luôn im lặng quan sát hắn.
"Tò mò à?" Ngô Tử Hiển hỏi bằng giọng đều đều.
Dung Lãm cười cười: "Em có thể tò mò sao?"
"Không có gì là không thể tò mò." Ngô Tử Hiển đánh lái. "Còn nhớ chuyện anh nói với em chuyện ba anh ép anh uống thuốc, đi khám bác sĩ tâm lý không?"
Dung Lãm gật đầu.
Ngô Tân Di không nói dối, hắn quả thực từ nhỏ đến lớn đều sống một mình.
Nhưng hắn không bị cô lập mà là chủ động chọn sống một mình, cho nên hắn thực sự không hiểu, tại sao Ngô Tân Di lại luôn lấy chuyện nhàm chán này ra để tìm kiếm cảm giác vượt trội trên người hắn.
Vô số thuốc men, các buổi khám bệnh, chụp chiếu, khóa học... khiến Ngô Tử Hiển phát ngán. Nhưng lúc đó hắn còn quá nhỏ, không có quyền quyết định cuộc đời mình, chỉ có thể bị động chấp nhận.
Khi đi công viên, mẹ sẽ đẩy lưng hắn, bảo hắn làm quen với những đứa trẻ khác; khi đi học, giáo viên sẽ quan tâm hỏi tại sao hắn lại thích một mình; Ngô Tân Di sẽ dẫn người khác cười nhạo hắn, mắng hắn là người máy, còn cố tình bắt chước dáng đi cứng nhắc của người máy...
Họ luôn lộ ra ánh mắt lo lắng, bất an, thậm chí là phản cảm.
Không bình thường, không bình thường, không bình thường...
Ba chữ này tràn ngập cuộc sống của Ngô Tử Hiển, nhưng lúc đó hắn chỉ là một đứa trẻ, hắn cũng sẽ sợ hãi, thậm chí thử che giấu bản tâm*, chiều lòng người khác - Vì thuốc rất đắng, máy móc trong bệnh viện rất lạnh, các bác sĩ luôn dùng ánh mắt dò xét để quan sát hắn. Hắn luôn cảm thấy mình bị ngăn cách với thế giới bởi một lớp màng, mình giống như một thằng quái thai có sáu con mắt ba cái mũi và bốn cái miệng.
*Bản tâm: Chỉ bản tính, tức tâm tính chân như xưa nay vốn có của chính mình.
Nhưng sau khi trải qua đủ loại dày vò và hoài nghi, một ngày nọ, hắn vô tình nhìn vào gương, bỗng dưng phát hiện, Ngô Tử Hiển vẫn là Ngô Tử Hiển.
Khoảnh khắc đó, hắn hiểu ra. Không có quái thai nào cả, ngay từ đầu đã không có.
Cũng từ đó, Ngô Tử Hiển không còn sợ hãi khi là chính mình nữa.
Ngô Tử Hiển không nói nhiều, chỉ dùng vài câu ngắn gọn để kể về quá khứ của mình. Sau khi nghe xong, Dung Lãm im lặng rất lâu.
"Sao vậy?" Ngô Tử Hiển hỏi, tưởng cậu buồn vì mình, thực ra không cần thiết.
"Không, em chỉ là đột nhiên nghĩ đến, anh trai anh hồi nhỏ luôn cười anh là người máy. Nhưng bây giờ, biệt danh mà fan đặt cho anh lại là bé người máy." Dung Lãm cong khóe môi, giọng nói dịu dàng, trầm tĩnh, như đang kể chuyện, "Có thể biến điều xấu thành biệt danh yêu thương, không phải rất giỏi sao?"
Ngô Tử Hiển đột nhiên dừng lại.
Dung Lãm nói tiếp: "Thực ra trước đây em không định debut, có thể nhận lương hàng tháng ở Thản Đồ là em đã mãn nguyện rồi. Nhưng vì anh tiền đồ rộng mở, em không muốn bị anh bỏ lại phía sau nên cũng cố gắng đến ngày hôm nay. Không chỉ em, em từng nói chuyện với các đàn em, rất nhiều người trong số họ đến làm idol vì ngưỡng mộ anh. Chắc là ngay cả bản thân anh cũng không biết, điều này tuyệt vời đến mức nào đâu."
"Ngô tổng nói có rất nhiều người cho rằng anh không bình thường, không thích anh, có lẽ là thật. Nhưng em tin rằng, có rất nhiều người, từ đạo diễn, đồng nghiệp đến người hâm mộ... đã được anh truyền cảm hứng, vì anh mà thay đổi số phận. Anh là idol nổi tiếng nhất cả nước, nếu không khác biệt với người thường thì cũng không thể ngồi vững trên vị trí này."
Vì đang mở cửa sổ xe, tóc mái hơi rối của Dung Lãm như bị bàn tay vô hình vuốt ngược ra sau, lộ ra vầng trán trơn bóng, làm nổi bật vẻ đẹp thanh xuân rạng rỡ của cậu.
Lúc này, radio trong xe vừa lúc vang lên bài hát cổ điển của Elvis Presley —
Wise men say, only fools rush in.
Người khôn ngoan nói, chỉ kẻ ngốc mới đắm chìm trong tình yêu.
But I can't help falling in love with you.
Nhưng em không kìm được mà yêu anh.
Shall I stay, would it be a sin
Nếu đây là một tội lỗi, em có nên dừng lại
For I can't help falling in love with you.
Bởi vì em không kìm được mà yêu anh.
...
Ngô Tử Hiển vẫn còn nhớ, hồi nhỏ có một bác sĩ tâm lý đã từng hỏi hắn: "Luôn ở một mình, Tử Hiển không thấy cô đơn sao?"
Cô đơn? Có lẽ vậy.
Nhưng Ngô Tử Hiển cho rằng, dù ôm nhau thật chặt vào ban đêm, dù ở giữa đám đông, con người vẫn thường xuyên cảm thấy cô đơn vì không được thấu hiểu.
Nên Ngô Tử Hiển không sợ cô đơn, kế hoạch của hắn là duy trì hiện trạng, cho đến một ngày nào đó, người thực sự có thể chấp nhận hắn xuất hiện. Người đó sẽ nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi nói: "Anh Hiển, anh thực sự rất đặc biệt."
Ngô Tử Hiển nghĩ, bây giờ, hắn đã đợi được rồi.
Tần Hữu và Đường Diên Chi chơi đến mức không về cả đêm, điều này lại tạo điều kiện cho Ngô Tử Hiển "mộng du".
Hắn thân mật với Dung Lãm từ phòng ngủ đến phòng khách, rồi đến bồn rửa tay, cuối cùng trở lại phòng khách, đối diện với chiếc gương lớn sát sàn.
Không nằm ngoài dự đoán, vừa nhìn thấy gương, Dung Lãm liền giãy giụa dữ dội.
Rõ ràng Dung Lãm rất cao, dáng người cũng chuẩn, khi đi cùng con gái toàn phải hơi khom lưng nói chuyện. Nhưng trong vòng tay Ngô Tử Hiển, bị hắn cầm lấy "d*c v*ng" nâng lên, cậu lại không thể thoát ra, đành mặc cho người ta trêu chọc.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Ngô Tử Hiển rất tốt.
"Anh Hiển, đừng ở đây, về phòng được không, về phòng anh muốn làm gì cũng được..." Dung Lãm không dám nhìn mình trong gương, quay mặt đi vùi vào vai Ngô Tử Hiển, run rẩy nói. "Nhỡ anh Hữu, và, và anh Diên Chi mở cửa nhìn thấy..."
Nhưng Ngô Tử Hiển đang mộng du mà, người mộng du làm sao có thể nghe lời được chứ?
Nên Ngô Tử Hiển cố tình đứng sát gương, để cậu nhìn rõ hơn.
Đẹp như vậy, tại sao lại không nhìn?
Dung Lãm trong gương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, che phủ đến bắp đùi thẳng tắp, vừa vặn che khuất chỗ quan trọng. Nhưng vạt áo lại bị Ngô Tử Hiển liên tục nhấc lên, lờ mờ lộ ra làn da đỏ ửng bên trong.
"Ưhm, muốn... muốn..." Dung Lãm nắm chặt cánh tay Ngô Tử Hiển, đoạn cơ bắp lộ ra từ tay áo căng cứng, cổ ngẩng cao, "Anh Hiển, xin anh, để cho em, haa..."
Ngô Tử Hiển lại tàn nhẫn ngăn cản.
"Thích không Dung Lãm?" Hắn hỏi.
Dung Lãm run lên dữ dội.
"Thích không?" Ngô Tử Hiển ghé sát tai Dung Lãm, hơi thở phả vào cổ cậu, "Nói ra thì anh sẽ tha cho em."
"Em, th... th... th..." Nhưng chữ 'thích' như nặng ngàn cân, dù Dung Lãm có cố gắng thế nào cũng không thể thốt ra được.
Dưới sự cọ xát thúc giục của Ngô Tử Hiển, Dung Lãm đột nhiên phát ra vài tiếng rên biến dạng. Làn da đỏ ửng vì hơi nóng, cơ lưng co lại thành hình chữ V sắc nét khi xoay người.
Nói đi.
Sao không nói?
Ngô Tử Hiển cắn mạnh vào gáy Dung Lãm, cậu liền xuất ra, lồng ngực phập phồng dữ dội.
– Nếu ngay cả lúc mộng du mà cũng không dám nói ra, vậy thì anh phải đợi đến bao giờ, đến bao giờ em mới chịu thừa nhận khi tỉnh táo?
Nhưng Ngô Tử Hiển cảm thấy, hắn không chịu nổi nữa rồi.
—---
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Story
Chương 45: Em Không Kìm Được Mà Yêu Anh
10.0/10 từ 27 lượt.