Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 25: Giông Tố Sắp Kéo Đến
214@-
"Chị nói cái gì..."
Sợ Dung Lãm lảng sang chuyện khác, chị Mã lặp lại lần nữa: "Không phải em thích Ngô Tử Hiển sao?"
Dung Lãm sững người, cơn gió đầu xuân lạnh buốt luồn vào từng thớ xương.
Nhìn vẻ mặt chắc nịch của chị Mã, cậu biết chuyện này không thể chối cãi được nữa. Im lặng hồi lâu, cậu mới ấp úng hỏi: "Sao chị lại nghĩ vậy?"
Chị Mã đắc ý nói: "Đừng coi thường giác quan thứ sáu của phụ nữ."
"Ra là vậy." Dung Lãm lẩm bẩm. "Vậy nên lúc đẩy em ra tranh giành tài nguyên với anh Hiển, chị mới nói những lời như thế."
Khi Ngô Tử Hiển còn chưa tách nhóm solo, công ty dần nhận ra hắn không còn nằm trong tầm kiểm soát. Sếp Tôn sợ mất cây hái ra tiền, vội vàng tìm người hút bớt nhân khí của Ngô Tử Hiển, nhằm mục đích làm suy yếu hắn.
Thế là Dung Lãm, người có độ nổi tiếng xếp thứ hai bị nhắm đến.
Nhưng công ty quyết định quá muộn, nhân khí của Ngô Tử Hiển lúc này đã vượt xa tổng số của ba thành viên còn lại. Lúc này, dù ai đứng ra cũng chỉ như châu chấu đá xe, cuối cùng chỉ chuốc lấy kết cục bị mắng chửi thậm tệ.
Dung Lãm không phải kẻ ngốc, dù họ có nói gì đi nữa, cậu vẫn lịch sự và khéo léo từ chối: "Thôi bỏ đi."
Cho đến một hôm, chị Mã lặng lẽ kéo cậu đến dưới gốc cây đa trong công ty, nghiêm túc nói: "Tiểu Lãm, nếu chúng ta không ra tay, Tử Hiển sẽ thực sự bay mất đấy. Đợi đến khi khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn, e là cả đời cũng chẳng gặp được nhau mấy lần đâu."
Dung Lãm ngẩn người, tim bỗng thắt lại, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói: "Hẹn nhau ăn bữa cơm thì chắc không vấn đề gì."
"Trong bữa ăn em định tự giới thiệu thế nào?"
"Đồng đội cũ."
Chị Mã: "Rồi nghe họ bàn luận về việc viết kịch bản phim điện ảnh riêng cho Tử Hiển, còn em thì ngay cả vai quần chúng trong phim chiếu rạp cũng chưa từng được đóng? Đợi đến khi chút tình nghĩa này trở thành giai đoạn 'nhớ lại những ngày tháng gian khổ' trong bữa tiệc mừng công của người ta, em đoán xem lần sau họ còn gửi thiệp mời cho em không?"
Bị chọc trúng điểm yếu, Dung Lãm im lặng không nói.
Cậu đã sớm biết Ngô Tử Hiển không phải người tầm thường, làm sao chưa từng gặp ác mộng như vậy: Xung quanh Ngô Tử Hiển có quá nhiều người, cậu chen không nổi vào đám đông huyên náo, ngay cả một câu chúc mừng cũng bị nhấn chìm trong tiếng hò reo ầm ĩ.
Từ đó về sau, cậu chỉ có thể nhìn thấy hào quang và sự hoàn hảo của hắn, còn những vết nứt ẩn giấu kia hoàn toàn không liên quan gì đến cậu, tự khắc sẽ có người xoa dịu cho Ngô Tử Hiển.
Nói cách khác, cậu chỉ có thể đứng từ xa nhìn "nghệ sĩ" Ngô Tử Hiển, không còn chạm được đến con người "thật" của hắn nữa.
Chẳng phải đây cũng là một kiểu "đời này không còn gặp lại" sao?
Chị Mã tiếp tục nói: "Em không muốn liều một phen để có thể ngẩng cao đầu đứng bên cạnh cậu ấy sao?"
Lời nói như mũi tên bắn thẳng vào giữa trán Dung Lãm.
Đó là một trong những quyết định mà cậu hối hận nhất, lúc đó cậu không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói – cái gọi là "liều một phen" chính là phải đạp lên Ngô Tử Hiển để leo lên.
Thời gian trở về hiện tại, chị Mã búng tàn thuốc: "Em xem, Tử Hiển còn chịu đi xem concert với em, chứng tỏ không ghét em. Trước ống kính khoác vai bá cổ, đưa nhau chai nước, tụi chị tự có cách đưa hai đứa lên hot search."
Công ty biết rõ, nhân khí của Ngô Tử Hiển hiện giờ vẫn là của riêng hắn. Việc cấp bách bây giờ là chuyển hóa nhân khí của Ngô Tử Hiển thành nhân khí của cả nhóm Forth. Ghép couple tuy rủi ro cao nhưng lại là cách hiệu quả nhất.
Dung Lãm hoàn hồn, cười nói với chị Mã: "Chị Mã, cùng một sai lầm không thể phạm hai lần."
"Hai~..."
"Chị Mã, đừng nói nữa." Dung Lãm cắn điếu thuốc, "Hơn nữa chị đoán sai rồi, em không có thích anh Hiển, thật đấy."
Em cũng, không có tư cách thích anh Hiển.
Hộp điện cũ trên đầu hai người kêu vo vo, khoảnh khắc bông tai của chị Mã được bật lửa chiếu sáng, tất cả cửa sổ trong khu chung cư bỗng tối om vì mất điện.
Cũng trong bóng tối như thế này, Dung Lãm khi ấy mới 17 tuổi ngẩng đầu lên khỏi kịch bản nhìn thấy Ngô Tử Hiển đứng ở cửa.
........
Vì ánh trăng mờ ảo, Ngô Tử Hiển chỉ có đường nét mơ hồ, ngay cả ngũ quan cũng không rõ ràng.
Nhưng Dung Lãm biết đó là hắn.
"Tưởng không có ai." Tay Ngô Tử Hiển vẫn đặt trên công tắc đèn phòng tập đàn. "Muộn thế này rồi mà vẫn chưa về?"
"Sắp rồi." Dung Lãm nhìn hắn đến ngẩn người, đặt kịch bản xuống, "Hôm nay đến đây thôi."
Hai người sóng vai bước ra khỏi cổng công ty giải trí Thản Đồ, Dung Lãm rụt nửa khuôn mặt vào cổ áo để chắn gió. Ánh đèn đường nhấp nháy hắt lên hàng cây bên đường những bóng ma quái dị, mấy cành cây khô bỗng như sống dậy vươn ra trong gió đêm thành hình lưới thép gai.
Đi được một lúc, Ngô Tử Hiển đột nhiên nói: "Lâu rồi không về cùng nhau nhỉ."
Quả thực rất lâu rồi.
Từ khi công ty bắt đầu dồn tài nguyên cho Dung Lãm, cậu ước gì có thể ngủ luôn trên sàn tập. Không phải vì quá coi trọng danh lợi, chỉ là y muốn cố gắng, cố gắng hơn nữa, nắm bắt cơ hội khó khăn lắm mới có được này để đến gần Ngô Tử Hiển hơn một chút.
Tiếp theo là một khoảng lặng kéo dài.
Dung Lãm hơi khó chịu với sự im lặng này, chủ động bắt chuyện với Ngô Tử Hiển: "Anh Hiển, đi ăn khuya không?"
Ngô Tử Hiển hơi do dự: "Quán mì?"
Dung Lãm lập tức cười đáp: "Được."
Ngô Tử Hiển cong môi, hơi nghiêng mặt nhìn cậu, vui vẻ nói: "Ok, em mời đấy."
Dung Lãm bận rộn như vậy chủ yếu là vì gần đây công ty nhận cho cậu một bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp. Tuy là kinh phí thấp, nhưng đối với một nhóm nhạc nam tuyến mười tám, đây cũng là một cơ hội tốt rồi.
Dung Lãm đóng vai một cậu ấm nhà giàu, điều này là một thử thách không nhỏ đối với Dung Lãm, người xuất thân từ vùng quê nghèo và chưa từng học qua lớp diễn xuất bài bản.
Người ngoài ai cũng nói vai diễn này rõ ràng phù hợp với Ngô Tử Hiển hơn, hắn chỉ cần đứng yên thôi cũng toát lên vẻ công tử. Nhưng công ty đã quyết tâm nâng đỡ Dung Lãm nên chuyện này râm ran lời ra tiếng vào, lan truyền rầm rộ trong nhóm thực tập sinh.
Ngô Tử Hiển lại luôn đứng ngoài cuộc, như thể chuyện này không liên quan gì đến hắn. Vì người trong cuộc không để tâm nên những kẻ nhiều chuyện cũng nhanh chóng giải tán.
"Đang xem gì vậy?" Sau khi tắm xong, thấy Dung Lãm vừa ăn mì gói vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại, Ngô Tử Hiển liền tự nhiên lại gần xem màn hình.
Hóa ra là video hướng dẫn nhảy Waltz.
Dung Lãm đỏ mặt, giải thích: "Tập bảy phải nhảy Waltz với nữ chính, em đang học dồn để lúc quay khỏi bị xấu mặt."
"Ừm..." Ngô Tử Hiển tiếp tục dùng khăn lau tóc, tóc mái dính từng lọn trên trán.
"Có cần anh dạy em không?" Ngô Tử Hiển đột nhiên hỏi.
Dung Lãm ngạc nhiên: "Anh còn biết cả cái này nữa à?"
"Hồi cấp ba, đây là môn tự chọn."
"Trường cấp ba nào lại có môn tự chọn là nhảy điệu Waltz chứ?" Dung Lãm cảm thấy mình như học nhầm trường.
"Cũng có thể không chọn, còn có cưỡi ngựa, cắm hoa, câu lạc bộ kịch, kèn Saxophone..." Thấy Dung Lãm càng nghe càng mơ màng, Ngô Tử Hiển không nói thêm nữa, kéo câu chuyện trở lại vấn đề chính, "Có cần anh dạy em không?"
Dung Lãm không muốn làm phiền Ngô Tử Hiển, theo phản xạ định từ chối, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống. Cậu do dự một lát, thăm dò nhìn Ngô Tử Hiển, nói: "Được không?"
Hai người đứng giữa phòng.
Căn phòng trọ chật hẹp, hai chàng trai cao lớn chỉ đứng như vậy thôi cũng đã thấy chật chội.
Vòng eo thon gọn săn chắc của Dung Lãm bị Ngô Tử Hiển dùng một tay ôm lấy, kéo mạnh về phía hắn. Dung Lãm loạng choạng được hắn vững vàng đỡ lấy trong vòng tay.
Cậu có thể cảm nhận được độ cong của cổ tay hắn vừa khít đặt trên eo mình. Sau đó, tay cậu được đối phương nhẹ nhàng nắm lấy, áp vào mạch đập đang nóng ran.
Dung Lãm như bức tượng thạch cao, tay chân cứng đờ không dám nhúc nhích.
"Đếm nhịp, đừng nhìn anh."
Được nhắc nhở như vậy, Dung Lãm vội vàng cúi đầu xuống.
Căn phòng thực sự quá nhỏ, Dung Lãm liên tục va vào đồ đạc, còn giẫm lên giày Ngô Tử Hiển ba lần. Ngô Tử Hiển vẫn không nói gì, chỉ tập trung đếm nhịp, sự rung động của yết hầu truyền đến theo lồng ngực áp sát vào nhau.
"Một hai ba, hai hai ba, ba hai ba..."
Ngô Tử Hiển dẫn Dung Lãm xoay vài vòng, mỗi món đồ trong phòng đều trở thành những thước phim tua nhanh ào ào chạy qua mắt cậu.
Thật ra, Dung Lãm không thích thủ pháp quay phim đột ngột chèn hồi tưởng khi nhìn vật nhớ người. Sử dụng kỹ thuật khơi gợi cảm xúc tầm thường như vậy đối với người sáng tạo mà nói thực ra là rất lười biếng.
Nhưng những năm sau đó, đối diện với căn phòng ngủ trống không, Dung Lãm lại vô số lần nhớ đến khoảnh khắc này. Nó lấp lánh trong dòng chảy thời gian, giống như những thước phim sến rện nhưng lại đặc sắc nhất.
Được Ngô Tử Hiển huấn luyện, Dung Lãm nhanh chóng thành thạo. Màn trình diễn trong phim chiếu mạng cũng khá tốt, thành công thu hút một lượng fan nữ.
Khi bốn thành viên Forth xem trực tiếp trên tivi, Tần Hữu không nhịn được reo lên: "Nhóm trưởng, em nhảy được đấy! Không ngờ em còn biết nhảy Waltz nữa chứ! Đỉnh của chóp!"
"Anh cứ tưởng em chỉ biết nhảy đầm." Đường Hiến Chi trêu chọc sở thích ông cụ non của cậu.
"Đương nhiên." Trước khi Dung Lãm mở miệng, Ngô Tử Hiển đột nhiên chen ngang, "Còn phải xem là học trò của ai chứ."
Dung Lãm ngẩn người, sau đó cười híp mắt làm động tác cúi chào: "Cảm ơn thầy Ngô đã dìu dắt, à đúng rồi, học phí tính sao ạ?"
Ngô Tử Hiển ngồi trên thảm ngẩng đầu nhìn cậu một lúc, sau đó hơi nhếch cằm, kiêu ngạo nói: "Phải mời anh ăn cơm."
Không lâu sau đó, lại tiếp tục có tin vui, Forth lần đầu tiên giành được hạng trong chương trình ca nhạc.
Fan hâm mộ hô vang tên các thành viên bên dưới sân khấu, mặc dù fan của Ngô Tử Hiển cực kỳ đông, nhưng âm thanh lớn nhất vẫn là tên nhóm Forth.
"Forth! Forth! Forth! Forth!"
Giữa làn sóng âm thanh cuồn cuộn, Tần Hữu vừa khóc vừa nhào về phía Đường Hiến Chi, ôm chầm lấy các trợ lý. Dung Lãm đáng lẽ phải cùng họ ăn mừng, nhưng lại bị chị Mã lặng lẽ kéo sang một bên.
"Vừa rồi sếp Tôn nói, bìa tạp chí Harper's Bazaar, em chụp." Chị nói.
Dung Lãm ngẩn người, rõ ràng đang đổ mồ hôi nhưng cơ thể lại bỗng lạnh toát: "Chủ đề Vùng Đất Băng Tuyết ạ?"
"Đúng."
"Trước đó đã nói sẽ giao cho anh Hiển rồi, hơn nữa khí chất của em cũng không phù hợp."
"Không có gì không phù hợp, em cũng rất đẹp trai, để fan hâm mộ được thấy một khía cạnh khác của em."
"Nhưng mà..."
"Em đến đây là để kết bạn hay để làm việc? Công ty chủ động đưa tài nguyên, bao nhiêu người cầu còn không được! Dung Lãm, chị tin các em đều có ước mơ trở thành thần tượng, đừng để chị coi thường em." Nhận thấy mình nói hơi nặng lời, chị Mã lại dịu giọng. "Gần đây lượng fan của em tăng nhanh đấy, tuy không thể so với Tử Hiển, nhưng khoảng cách đang được rút ngắn, chẳng phải là chuyện tốt sao?"
Dung Lãm không nói gì, chỉ ngây người nhìn các đồng đội.
Tần Hữu muốn xoa đầu Ngô Tử Hiển nhưng bị hắn né tránh như mèo con. Thế là Đường Hiến Chi từ phía sau giữ hắn lại, Tần Hữu nhân cơ hội xoa mạnh một cái làm tóc Ngô Tử Hiển rối tung lên.
Mới đầu Ngô Tử Hiển bày ra biểu cảm bất đắc dĩ, nhưng khi nhận ra mình không thể trốn thoát đành mặc kệ, cũng cười theo.
Cười cười, cảm nhận được ánh mắt của Dung Lãm, Ngô Tử Hiển quay sang nhìn cậu.
Ngô Tử Hiển rất ít khi cười, vừa như viên ngọc bị nứt một đường, lại như trăng đầu tháng. Xung quanh tối sầm lại, dường như chỉ có khuôn mặt Ngô Tử Hiển là được ánh sáng tính toán kỹ lưỡng dát lên một lớp viền vàng.
Dung Lãm bỗng thấy vô cùng tiếc nuối nếu Ngô Tử Hiển rời đi.
Cuối cùng cậu nhận lời chụp ảnh.
Cả công ty và Dung Lãm đều không ngờ rằng, mặc dù ảnh chụp rất đẹp nhưng chuyện này lại khiến fan của Ngô Tử Hiển hoàn toàn bùng nổ.
Trong cơn thịnh nộ, họ tấn công phần bình luận trên Weibo chính thức và siêu thoại Weibo của Dung Lãm một cách có tổ chức.
[ĐM! Thằng hoàng tộc nào đó có thể tự lực cánh sinh được không, suốt ngày hút máu anh nhà tao!]
[Phòng bạo đến mức cắt cảnh trung tâm của anh tao thành từng mảnh vụn, tưởng fan mua kính hiển vi về để trưng à? ]
[Cái nhóm rách nát này giải tán sớm đi! Killing part của bias tao bị cắt hết vào phần đệm của điệp khúc! Công ty chó chết bôi son tréc phấn lên mặt à?]
[Phản đối phòng bạo! Phản đối biến người ta thành công cụ! Yêu cầu đối xử công bằng với Ngô Tử Hiển! Đồ thị so sánh dữ liệu (hình ảnh) Dữ liệu fancam (hình ảnh) Đóng góp thương mại (hình ảnh) Thằng mờ nhạt Dung Lãm muốn làm ba của Forth à, nó xứng sao?]
...
Thậm chí còn có fan CP Tiên Lan cắt ghép video "Sự thật là giả dối", lượt xem lên đến hàng trăm nghìn. Vô số fan than khóc trong phần bình luận rằng Dung Lãm bị danh lợi làm mờ mắt, hai người không còn như xưa nữa.
"Đang xem gì vậy?" Đột nhiên nghe thấy giọng Ngô Tử Hiển trong phòng ngủ, có lẽ vì chột dạ, cũng có lẽ vì sợ sẽ ngại ngùng, lần này Dung Lãm trực tiếp úp màn hình điện thoại xuống bàn, dùng cơ thể che khuất tầm nhìn của Ngô Tử Hiển.
Cậu quay đầu lại, cười nói với Ngô Tử Hiển: "Không có gì, xem linh tinh thôi."
Ngô Tử Hiển không ngờ Dung Lãm lại tránh né mình. Anh mắt hắn trở nên lạnh nhạt, cuối cùng hắn không nói gì, mặt không cảm xúc quay người đi về phía giường ngủ.
—----
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
"Chị nói cái gì..."
Sợ Dung Lãm lảng sang chuyện khác, chị Mã lặp lại lần nữa: "Không phải em thích Ngô Tử Hiển sao?"
Dung Lãm sững người, cơn gió đầu xuân lạnh buốt luồn vào từng thớ xương.
Nhìn vẻ mặt chắc nịch của chị Mã, cậu biết chuyện này không thể chối cãi được nữa. Im lặng hồi lâu, cậu mới ấp úng hỏi: "Sao chị lại nghĩ vậy?"
Chị Mã đắc ý nói: "Đừng coi thường giác quan thứ sáu của phụ nữ."
"Ra là vậy." Dung Lãm lẩm bẩm. "Vậy nên lúc đẩy em ra tranh giành tài nguyên với anh Hiển, chị mới nói những lời như thế."
Khi Ngô Tử Hiển còn chưa tách nhóm solo, công ty dần nhận ra hắn không còn nằm trong tầm kiểm soát. Sếp Tôn sợ mất cây hái ra tiền, vội vàng tìm người hút bớt nhân khí của Ngô Tử Hiển, nhằm mục đích làm suy yếu hắn.
Thế là Dung Lãm, người có độ nổi tiếng xếp thứ hai bị nhắm đến.
Nhưng công ty quyết định quá muộn, nhân khí của Ngô Tử Hiển lúc này đã vượt xa tổng số của ba thành viên còn lại. Lúc này, dù ai đứng ra cũng chỉ như châu chấu đá xe, cuối cùng chỉ chuốc lấy kết cục bị mắng chửi thậm tệ.
Dung Lãm không phải kẻ ngốc, dù họ có nói gì đi nữa, cậu vẫn lịch sự và khéo léo từ chối: "Thôi bỏ đi."
Cho đến một hôm, chị Mã lặng lẽ kéo cậu đến dưới gốc cây đa trong công ty, nghiêm túc nói: "Tiểu Lãm, nếu chúng ta không ra tay, Tử Hiển sẽ thực sự bay mất đấy. Đợi đến khi khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn, e là cả đời cũng chẳng gặp được nhau mấy lần đâu."
Dung Lãm ngẩn người, tim bỗng thắt lại, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói: "Hẹn nhau ăn bữa cơm thì chắc không vấn đề gì."
"Trong bữa ăn em định tự giới thiệu thế nào?"
"Đồng đội cũ."
Chị Mã: "Rồi nghe họ bàn luận về việc viết kịch bản phim điện ảnh riêng cho Tử Hiển, còn em thì ngay cả vai quần chúng trong phim chiếu rạp cũng chưa từng được đóng? Đợi đến khi chút tình nghĩa này trở thành giai đoạn 'nhớ lại những ngày tháng gian khổ' trong bữa tiệc mừng công của người ta, em đoán xem lần sau họ còn gửi thiệp mời cho em không?"
Bị chọc trúng điểm yếu, Dung Lãm im lặng không nói.
Cậu đã sớm biết Ngô Tử Hiển không phải người tầm thường, làm sao chưa từng gặp ác mộng như vậy: Xung quanh Ngô Tử Hiển có quá nhiều người, cậu chen không nổi vào đám đông huyên náo, ngay cả một câu chúc mừng cũng bị nhấn chìm trong tiếng hò reo ầm ĩ.
Từ đó về sau, cậu chỉ có thể nhìn thấy hào quang và sự hoàn hảo của hắn, còn những vết nứt ẩn giấu kia hoàn toàn không liên quan gì đến cậu, tự khắc sẽ có người xoa dịu cho Ngô Tử Hiển.
Nói cách khác, cậu chỉ có thể đứng từ xa nhìn "nghệ sĩ" Ngô Tử Hiển, không còn chạm được đến con người "thật" của hắn nữa.
Chẳng phải đây cũng là một kiểu "đời này không còn gặp lại" sao?
Chị Mã tiếp tục nói: "Em không muốn liều một phen để có thể ngẩng cao đầu đứng bên cạnh cậu ấy sao?"
Lời nói như mũi tên bắn thẳng vào giữa trán Dung Lãm.
Đó là một trong những quyết định mà cậu hối hận nhất, lúc đó cậu không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói – cái gọi là "liều một phen" chính là phải đạp lên Ngô Tử Hiển để leo lên.
Thời gian trở về hiện tại, chị Mã búng tàn thuốc: "Em xem, Tử Hiển còn chịu đi xem concert với em, chứng tỏ không ghét em. Trước ống kính khoác vai bá cổ, đưa nhau chai nước, tụi chị tự có cách đưa hai đứa lên hot search."
Công ty biết rõ, nhân khí của Ngô Tử Hiển hiện giờ vẫn là của riêng hắn. Việc cấp bách bây giờ là chuyển hóa nhân khí của Ngô Tử Hiển thành nhân khí của cả nhóm Forth. Ghép couple tuy rủi ro cao nhưng lại là cách hiệu quả nhất.
Dung Lãm hoàn hồn, cười nói với chị Mã: "Chị Mã, cùng một sai lầm không thể phạm hai lần."
"Hai~..."
"Chị Mã, đừng nói nữa." Dung Lãm cắn điếu thuốc, "Hơn nữa chị đoán sai rồi, em không có thích anh Hiển, thật đấy."
Em cũng, không có tư cách thích anh Hiển.
Hộp điện cũ trên đầu hai người kêu vo vo, khoảnh khắc bông tai của chị Mã được bật lửa chiếu sáng, tất cả cửa sổ trong khu chung cư bỗng tối om vì mất điện.
Cũng trong bóng tối như thế này, Dung Lãm khi ấy mới 17 tuổi ngẩng đầu lên khỏi kịch bản nhìn thấy Ngô Tử Hiển đứng ở cửa.
........
Vì ánh trăng mờ ảo, Ngô Tử Hiển chỉ có đường nét mơ hồ, ngay cả ngũ quan cũng không rõ ràng.
Nhưng Dung Lãm biết đó là hắn.
"Tưởng không có ai." Tay Ngô Tử Hiển vẫn đặt trên công tắc đèn phòng tập đàn. "Muộn thế này rồi mà vẫn chưa về?"
"Sắp rồi." Dung Lãm nhìn hắn đến ngẩn người, đặt kịch bản xuống, "Hôm nay đến đây thôi."
Hai người sóng vai bước ra khỏi cổng công ty giải trí Thản Đồ, Dung Lãm rụt nửa khuôn mặt vào cổ áo để chắn gió. Ánh đèn đường nhấp nháy hắt lên hàng cây bên đường những bóng ma quái dị, mấy cành cây khô bỗng như sống dậy vươn ra trong gió đêm thành hình lưới thép gai.
Đi được một lúc, Ngô Tử Hiển đột nhiên nói: "Lâu rồi không về cùng nhau nhỉ."
Quả thực rất lâu rồi.
Từ khi công ty bắt đầu dồn tài nguyên cho Dung Lãm, cậu ước gì có thể ngủ luôn trên sàn tập. Không phải vì quá coi trọng danh lợi, chỉ là y muốn cố gắng, cố gắng hơn nữa, nắm bắt cơ hội khó khăn lắm mới có được này để đến gần Ngô Tử Hiển hơn một chút.
Tiếp theo là một khoảng lặng kéo dài.
Dung Lãm hơi khó chịu với sự im lặng này, chủ động bắt chuyện với Ngô Tử Hiển: "Anh Hiển, đi ăn khuya không?"
Ngô Tử Hiển hơi do dự: "Quán mì?"
Dung Lãm lập tức cười đáp: "Được."
Ngô Tử Hiển cong môi, hơi nghiêng mặt nhìn cậu, vui vẻ nói: "Ok, em mời đấy."
Dung Lãm bận rộn như vậy chủ yếu là vì gần đây công ty nhận cho cậu một bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp. Tuy là kinh phí thấp, nhưng đối với một nhóm nhạc nam tuyến mười tám, đây cũng là một cơ hội tốt rồi.
Dung Lãm đóng vai một cậu ấm nhà giàu, điều này là một thử thách không nhỏ đối với Dung Lãm, người xuất thân từ vùng quê nghèo và chưa từng học qua lớp diễn xuất bài bản.
Người ngoài ai cũng nói vai diễn này rõ ràng phù hợp với Ngô Tử Hiển hơn, hắn chỉ cần đứng yên thôi cũng toát lên vẻ công tử. Nhưng công ty đã quyết tâm nâng đỡ Dung Lãm nên chuyện này râm ran lời ra tiếng vào, lan truyền rầm rộ trong nhóm thực tập sinh.
Ngô Tử Hiển lại luôn đứng ngoài cuộc, như thể chuyện này không liên quan gì đến hắn. Vì người trong cuộc không để tâm nên những kẻ nhiều chuyện cũng nhanh chóng giải tán.
"Đang xem gì vậy?" Sau khi tắm xong, thấy Dung Lãm vừa ăn mì gói vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại, Ngô Tử Hiển liền tự nhiên lại gần xem màn hình.
Hóa ra là video hướng dẫn nhảy Waltz.
Dung Lãm đỏ mặt, giải thích: "Tập bảy phải nhảy Waltz với nữ chính, em đang học dồn để lúc quay khỏi bị xấu mặt."
"Ừm..." Ngô Tử Hiển tiếp tục dùng khăn lau tóc, tóc mái dính từng lọn trên trán.
"Có cần anh dạy em không?" Ngô Tử Hiển đột nhiên hỏi.
Dung Lãm ngạc nhiên: "Anh còn biết cả cái này nữa à?"
"Hồi cấp ba, đây là môn tự chọn."
"Trường cấp ba nào lại có môn tự chọn là nhảy điệu Waltz chứ?" Dung Lãm cảm thấy mình như học nhầm trường.
"Cũng có thể không chọn, còn có cưỡi ngựa, cắm hoa, câu lạc bộ kịch, kèn Saxophone..." Thấy Dung Lãm càng nghe càng mơ màng, Ngô Tử Hiển không nói thêm nữa, kéo câu chuyện trở lại vấn đề chính, "Có cần anh dạy em không?"
Dung Lãm không muốn làm phiền Ngô Tử Hiển, theo phản xạ định từ chối, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống. Cậu do dự một lát, thăm dò nhìn Ngô Tử Hiển, nói: "Được không?"
Hai người đứng giữa phòng.
Căn phòng trọ chật hẹp, hai chàng trai cao lớn chỉ đứng như vậy thôi cũng đã thấy chật chội.
Vòng eo thon gọn săn chắc của Dung Lãm bị Ngô Tử Hiển dùng một tay ôm lấy, kéo mạnh về phía hắn. Dung Lãm loạng choạng được hắn vững vàng đỡ lấy trong vòng tay.
Cậu có thể cảm nhận được độ cong của cổ tay hắn vừa khít đặt trên eo mình. Sau đó, tay cậu được đối phương nhẹ nhàng nắm lấy, áp vào mạch đập đang nóng ran.
Dung Lãm như bức tượng thạch cao, tay chân cứng đờ không dám nhúc nhích.
"Đếm nhịp, đừng nhìn anh."
Được nhắc nhở như vậy, Dung Lãm vội vàng cúi đầu xuống.
Căn phòng thực sự quá nhỏ, Dung Lãm liên tục va vào đồ đạc, còn giẫm lên giày Ngô Tử Hiển ba lần. Ngô Tử Hiển vẫn không nói gì, chỉ tập trung đếm nhịp, sự rung động của yết hầu truyền đến theo lồng ngực áp sát vào nhau.
"Một hai ba, hai hai ba, ba hai ba..."
Ngô Tử Hiển dẫn Dung Lãm xoay vài vòng, mỗi món đồ trong phòng đều trở thành những thước phim tua nhanh ào ào chạy qua mắt cậu.
Thật ra, Dung Lãm không thích thủ pháp quay phim đột ngột chèn hồi tưởng khi nhìn vật nhớ người. Sử dụng kỹ thuật khơi gợi cảm xúc tầm thường như vậy đối với người sáng tạo mà nói thực ra là rất lười biếng.
Nhưng những năm sau đó, đối diện với căn phòng ngủ trống không, Dung Lãm lại vô số lần nhớ đến khoảnh khắc này. Nó lấp lánh trong dòng chảy thời gian, giống như những thước phim sến rện nhưng lại đặc sắc nhất.
Được Ngô Tử Hiển huấn luyện, Dung Lãm nhanh chóng thành thạo. Màn trình diễn trong phim chiếu mạng cũng khá tốt, thành công thu hút một lượng fan nữ.
Khi bốn thành viên Forth xem trực tiếp trên tivi, Tần Hữu không nhịn được reo lên: "Nhóm trưởng, em nhảy được đấy! Không ngờ em còn biết nhảy Waltz nữa chứ! Đỉnh của chóp!"
"Anh cứ tưởng em chỉ biết nhảy đầm." Đường Hiến Chi trêu chọc sở thích ông cụ non của cậu.
"Đương nhiên." Trước khi Dung Lãm mở miệng, Ngô Tử Hiển đột nhiên chen ngang, "Còn phải xem là học trò của ai chứ."
Dung Lãm ngẩn người, sau đó cười híp mắt làm động tác cúi chào: "Cảm ơn thầy Ngô đã dìu dắt, à đúng rồi, học phí tính sao ạ?"
Ngô Tử Hiển ngồi trên thảm ngẩng đầu nhìn cậu một lúc, sau đó hơi nhếch cằm, kiêu ngạo nói: "Phải mời anh ăn cơm."
Không lâu sau đó, lại tiếp tục có tin vui, Forth lần đầu tiên giành được hạng trong chương trình ca nhạc.
Fan hâm mộ hô vang tên các thành viên bên dưới sân khấu, mặc dù fan của Ngô Tử Hiển cực kỳ đông, nhưng âm thanh lớn nhất vẫn là tên nhóm Forth.
"Forth! Forth! Forth! Forth!"
Giữa làn sóng âm thanh cuồn cuộn, Tần Hữu vừa khóc vừa nhào về phía Đường Hiến Chi, ôm chầm lấy các trợ lý. Dung Lãm đáng lẽ phải cùng họ ăn mừng, nhưng lại bị chị Mã lặng lẽ kéo sang một bên.
"Vừa rồi sếp Tôn nói, bìa tạp chí Harper's Bazaar, em chụp." Chị nói.
Dung Lãm ngẩn người, rõ ràng đang đổ mồ hôi nhưng cơ thể lại bỗng lạnh toát: "Chủ đề Vùng Đất Băng Tuyết ạ?"
"Đúng."
"Trước đó đã nói sẽ giao cho anh Hiển rồi, hơn nữa khí chất của em cũng không phù hợp."
"Không có gì không phù hợp, em cũng rất đẹp trai, để fan hâm mộ được thấy một khía cạnh khác của em."
"Nhưng mà..."
"Em đến đây là để kết bạn hay để làm việc? Công ty chủ động đưa tài nguyên, bao nhiêu người cầu còn không được! Dung Lãm, chị tin các em đều có ước mơ trở thành thần tượng, đừng để chị coi thường em." Nhận thấy mình nói hơi nặng lời, chị Mã lại dịu giọng. "Gần đây lượng fan của em tăng nhanh đấy, tuy không thể so với Tử Hiển, nhưng khoảng cách đang được rút ngắn, chẳng phải là chuyện tốt sao?"
Dung Lãm không nói gì, chỉ ngây người nhìn các đồng đội.
Tần Hữu muốn xoa đầu Ngô Tử Hiển nhưng bị hắn né tránh như mèo con. Thế là Đường Hiến Chi từ phía sau giữ hắn lại, Tần Hữu nhân cơ hội xoa mạnh một cái làm tóc Ngô Tử Hiển rối tung lên.
Mới đầu Ngô Tử Hiển bày ra biểu cảm bất đắc dĩ, nhưng khi nhận ra mình không thể trốn thoát đành mặc kệ, cũng cười theo.
Cười cười, cảm nhận được ánh mắt của Dung Lãm, Ngô Tử Hiển quay sang nhìn cậu.
Ngô Tử Hiển rất ít khi cười, vừa như viên ngọc bị nứt một đường, lại như trăng đầu tháng. Xung quanh tối sầm lại, dường như chỉ có khuôn mặt Ngô Tử Hiển là được ánh sáng tính toán kỹ lưỡng dát lên một lớp viền vàng.
Dung Lãm bỗng thấy vô cùng tiếc nuối nếu Ngô Tử Hiển rời đi.
Cuối cùng cậu nhận lời chụp ảnh.
Cả công ty và Dung Lãm đều không ngờ rằng, mặc dù ảnh chụp rất đẹp nhưng chuyện này lại khiến fan của Ngô Tử Hiển hoàn toàn bùng nổ.
Trong cơn thịnh nộ, họ tấn công phần bình luận trên Weibo chính thức và siêu thoại Weibo của Dung Lãm một cách có tổ chức.
[ĐM! Thằng hoàng tộc nào đó có thể tự lực cánh sinh được không, suốt ngày hút máu anh nhà tao!]
[Phòng bạo đến mức cắt cảnh trung tâm của anh tao thành từng mảnh vụn, tưởng fan mua kính hiển vi về để trưng à? ]
[Cái nhóm rách nát này giải tán sớm đi! Killing part của bias tao bị cắt hết vào phần đệm của điệp khúc! Công ty chó chết bôi son tréc phấn lên mặt à?]
[Phản đối phòng bạo! Phản đối biến người ta thành công cụ! Yêu cầu đối xử công bằng với Ngô Tử Hiển! Đồ thị so sánh dữ liệu (hình ảnh) Dữ liệu fancam (hình ảnh) Đóng góp thương mại (hình ảnh) Thằng mờ nhạt Dung Lãm muốn làm ba của Forth à, nó xứng sao?]
...
Thậm chí còn có fan CP Tiên Lan cắt ghép video "Sự thật là giả dối", lượt xem lên đến hàng trăm nghìn. Vô số fan than khóc trong phần bình luận rằng Dung Lãm bị danh lợi làm mờ mắt, hai người không còn như xưa nữa.
"Đang xem gì vậy?" Đột nhiên nghe thấy giọng Ngô Tử Hiển trong phòng ngủ, có lẽ vì chột dạ, cũng có lẽ vì sợ sẽ ngại ngùng, lần này Dung Lãm trực tiếp úp màn hình điện thoại xuống bàn, dùng cơ thể che khuất tầm nhìn của Ngô Tử Hiển.
Cậu quay đầu lại, cười nói với Ngô Tử Hiển: "Không có gì, xem linh tinh thôi."
Ngô Tử Hiển không ngờ Dung Lãm lại tránh né mình. Anh mắt hắn trở nên lạnh nhạt, cuối cùng hắn không nói gì, mặt không cảm xúc quay người đi về phía giường ngủ.
—----
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Story
Chương 25: Giông Tố Sắp Kéo Đến
10.0/10 từ 27 lượt.