Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 22: Anh Hiển, anh lại bị mộng du à?
460@-
"Em?" Dung Lãm càng thêm bất an, cười gượng hỏi dồn, "Em có gì để nói chứ?"
"Đúng vậy, đúng là không có gì để nói."
Ngô Tử Hiển nói như vậy khiến Dung Lãm không biết nói gì, để xua tan bầu không khí ngượng ngùng, cậu đành phải giả vờ bận rộn, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lúc này đúng là ngày rằm âm lịch, trăng tròn nhất, giống như một khối cầu hoàn hảo được đúc bằng thủy ngân lỏng.
Cậu nhìn chằm chằm vào mặt trăng, hàng mi run rẩy, vô thức nói: "Trăng đẹp quá."
Đột nhiên, Dung Lãm cảm nhận được một ánh nhìn. Cậu quay đầu lại, thấy Ngô Tử Hiển đang nhíu mày nhìn mình.
Nhận ra mình lỡ lời, Dung Lãm vội vàng giải thích: "Em không có ý đó, chỉ là cảm thán thôi, cảm thán thôi."
Ai cũng biết, "trăng đẹp quá" là câu nói mà Natsume Soseki khi còn là giáo viên tiếng Anh đã hướng dẫn học sinh dịch "I love you" một cách kín đáo. Trong hoàn cảnh này, Dung Lãm nói câu đó có vẻ hơi mập mờ.
Ngô Tử Hiển nhìn cậu, không trả lời, quay đầu đi.
"Anh không vui à?" Dung Lãm như nhận ra điều gì đó, cẩn thận hỏi.
"Không có." Ngô Tử Hiển lạnh nhạt trả lời.
Hắn phát hiện mình vẫn không nhìn thấu Dung Lãm, rốt cuộc đây chỉ là một lần lỡ lời hay là lời tỏ tình mượn cớ lỡ lời? Dung Lãm có thích hắn không? Hắn có hy vọng Dung Lãm thích mình không?
Lần đầu tiên trong đời, ngôi sao may mắn cảm thấy thất bại.
Hắn thua Dung Lãm.
Mấy hôm nay Dung Lãm bận rộn thu âm OST, Tần Hữu và mọi người cũng không nhàn rỗi, vừa quay xong show giải trí trở về.
Phải thừa nhận, "hiệu ứng Ngô Tử Hiển" thật đáng sợ. Hắn chỉ mới trở lại Forth vài tháng đã mang về tổng cộng hàng triệu fan cho các đồng đội khác.
Đặc biệt là Dung Lãm, nhờ song ca bài "Đêm tuyệt đẹp" mà nổi tiếng, những lời mời làm việc sau đó nhiều đến mức nhận không xuể.
Lần này Thản Đồ Entertainment đã đánh cược đúng.
Vì vậy công ty thừa thắng xông lên, quá trình sản xuất album cũng được đẩy nhanh tiến độ. Nghỉ ngơi được vài ngày, Forth lại bắt tay vào quay MV cho bài hát chủ đề.
Lần quay phim này có một cảnh ở công viên giải trí, sợ lặp lại sự cố ở chùa Kê Minh, nên đã bao trọn địa điểm từ trước.
Vừa bước vào, Dung Lãm đã nhìn quanh tứ phía, trông rất tò mò, như nàng tiên cá lần đầu tiên lên bờ. Ngay cả trong quá trình quay phim, cũng thường xuyên ngẩn người, bị đạo diễn nhắc nhở mấy lần.
Sau khi quay xong, mọi người đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, đôi khuyên tai hình rắn bạc trên tai Dung Lãm đột nhiên dừng lại khi lướt qua một nơi nào đó.
Đường Diên Chi nhìn theo ánh mắt của cậu, thì ra là vòng quay ngựa gỗ. Cuối cùng y cũng không nhịn được, dở khóc dở cười hỏi: "Nhóm trưởng, em làm sao thế? Cứ như lần đầu tiên đến đây vậy."
Dung Lãm không ngờ việc mình ít kiến thức lại bị người ta nhìn ra, trên mặt thoáng chút ngại ngùng. Nhưng cậu nhanh chóng thả lỏng, ngượng ngùng thừa nhận: "Đúng vậy, lần đầu tiên em đến."
"Hả? Không thể nào!" Tần Hữu vừa định hỏi ba mẹ cậu chưa từng dẫn cậu đến đây sao thì đột nhiên nhớ ra Dung Lãm không có ba mẹ, lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Anh lắp bắp mấy giây, rồi đề nghị, "Dù sao tiếp theo cũng không có việc gì, chúng ta chơi một chút rồi hẵng về nhé?"
Dung Lãm lập tức từ chối: "Thôi, chúng ta vẫn đang mặc đồ diễn. Hơn nữa em đã 21 tuổi rồi, cũng không hứng thú với những thứ này..."
"Mặc đồ diễn mới đẹp chứ." Đường Diên Chi khoác vai Dung Lãm kéo sang một bên, "Đi đi đi, anh chụp ảnh cho em, coi như là kế hoạch đặc biệt, phúc lợi cho fan."
Sau khi được chị Mã đồng ý, Tần Hữu và mọi người dẫn Dung Lãm trải nghiệm các trò chơi trong công viên. Chơi vòng quay ngựa gỗ, xe điện đụng, vòng đu quay, thậm chí còn thử thách cả nhà ma.
Dung Lãm từ ban đầu còn e dè đến sau đó hoàn toàn thả lỏng, kéo tay Tần Hữu nói:
"Anh Hữu, em muốn chơi cái này."
"Anh Diên Chi, chơi với em thêm một lần nữa đi."
"Đợi đã, em mua kem ốc quế cho hai người, em xem trên tivi thấy đến công viên giải trí đều phải ăn kem ốc quế."
Dung Lãm như vậy rất hiếm thấy, bình thường cậu rất ít khi nói "em muốn" làm gì làm gì, như thể cậu không có h*m m**n của riêng mình.
Lúc này cậu như mở vỏ sò ra để lộ phần thịt mềm mại nhất bên trong, khiến cho Tần Hữu và Đường Diên Chi tràn đầy cảm giác "tình phụ tử". Họ liên tục xoa đầu em út, cố gắng đáp ứng mọi nguyện vọng của cậu.
Nhưng "tình phụ tử" vừa mới bùng cháy đó nhanh chóng lụi tàn khi đối mặt với "tàu lượn siêu tốc", chỉ còn lại một làn khói xanh.
"Cái này không được, anh sợ độ cao." Đường Diên Chi liên tục xua tay.
Tần Hữu cũng lùi lại: "Hay là em đừng có chơi, lần trước anh xuống nôn đến hai ba lần."
Thấy Dung Lãm nhất quyết phải tự mình trải nghiệm, Đường Diên Chi đột nhiên nhìn Ngô Tử Hiển đang ngồi trên ghế dài đứng ngoài cuộc.
Y lập tức kéo Dung Lãm chạy đến, đá vào chân ghế dài: "Tử Hiển, cậu đi cùng Dung Lãm đi."
Ngô Tử Hiển đang xem xét tài liệu của công ty, nghe vậy ngẩng đầu lên: "Tại sao?"
Tần Hữu cũng hùa theo: "Tại sao cái gì? Em không phải là anh của em út sao?"
"Thôi thôi." Dung Lãm thấy vậy vội vàng nói đỡ cho Ngô Tử Hiển.
Ngô Tử Hiển bỏ điện thoại vào túi, bình tĩnh nói: "Anh hỏi Dung Lãm xem, có muốn không?"
Dung Lãm sững người, cậu vốn định nói không cần như thường lệ, nhưng lại nghĩ hôm nay mình đã trẻ con nhiều lần rồi, hình như trẻ con thêm lần nữa cũng không sao.
Vì vậy, cậu cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Ngô Tử Hiển, nhỏ giọng trả lời: "Em muốn. Anh đi cùng em một lần đi, anh Hiển, đây là lần đầu tiên em chơi đấy."
Ngô Tử Hiển thực sự không ngờ Dung Lãm lại đồng ý. Đối phương đã nói như vậy rồi, hắn đành phải đi cùng.
Nhưng rất nhanh, Ngô Tử Hiển đoán có lẽ Dung Lãm đã hối hận.
Vì quá ngại ngùng.
Cả hai đều kìm nén, e dè, chỉ nghe thấy tiếng bánh răng ma sát "cạch cạch" và tiếng thở hổn hển thỉnh thoảng phát ra rồi lại dừng của Dung Lãm. Đường ray lăn khiến bóng của họ xoắn lại với nhau rồi nhanh chóng tách ra.
Họ như những người xa lạ tình cờ ngồi chung ghế.
Tàu lượn đến đoạn dốc lớn nhất, bánh răng bắt đầu chuyển động, tàu lượn từ từ leo lên theo đường ray.
Thấy mặt Dung Lãm tái nhợt, Ngô Tử Hiển cảm thấy mình nên nói gì đó nên lên tiếng: "Nếu em sợ, có thể nắm lấy anh."
Dung Lãm lại khách sáo trả lời: "Không sao."
Không còn lời nào nữa.
"... " Thôi, cũng biết là sẽ như vậy mà.
Ngô Tử Hiển buồn chán nhìn chằm chằm vào cuối đường ray, đột nhiên nghe Dung Lãm nói: "Biết công viên giải trí vui như vậy thì em đã dẫn em gái em đến rồi. Hồi nhỏ em còn nói phí tiền, bây giờ nghĩ lại thấy có lỗi với nó."
Ngô Tử Hiển nhìn Dung Lãm.
"Lúc đó em đã hứa với ba mẹ nhất định sẽ chăm sóc hai đứa em thật 'tốt'. Bây giờ xem ra, đúng là không để tụi nó chết đói, nhưng có 'tốt' hay không thì không biết."
Ngô Tử Hiển im lặng một lúc, Dung Lãm vốn tưởng hắn sẽ nói vài lời an ủi khách sáo, không ngờ hắn lại hỏi ngược lại:
"Vậy còn em, Dung Lãm?"
Ngô Tử Hiển chậm rãi nói.
"Em tự chăm sóc bản thân thế nào?"
Dung Lãm sững người.
Ngay sau đó, hốc mắt cậu nóng lên, dung nham chua xót dâng lên sống mũi. Cậu vội vàng chớp mắt, kìm nén cảm xúc đang dâng trào.
Là vì đang ở trên cao không một bóng người sao? Sao cậu lại không giống cậu nữa rồi? Nói đúng hơn là, từ khi bước vào công viên giải trí, cậu đã biến thành một đứa trẻ.
Dung Lãm không trả lời Ngô Tử Hiển, chỉ nói: "Bài hát thiếu nhi mà vòng quay ngựa gỗ phát giống giai điệu mà mẹ em hay ngân nga cho em nghe hồi nhỏ."
"Ừm."
"Mấy hôm trước em còn mơ thấy, mơ thấy các bác các cô ở chợ mặc cả với người ta, hơi nhớ họ."
"Ừm."
"Anh Hiển, anh nghe xong thì quên đi nhé, đừng nói với anh Hữu và anh Diên Chi, đàn ông con trai nói mấy lời này hơi ngại."
"Ừm."
Tàu lượn dừng ở điểm cao nhất của công viên giải trí. Nhìn đỉnh tháp của tòa lâu đài thu nhỏ thành khối lego ở độ cao ba trăm mét phía dưới, Dung Lãm không khỏi nuốt nước bọt thì đột nhiên nghe thấy Ngô Tử Hiển gọi mình.
"Dung Lãm." Ngô Tử Hiển không nhìn cậu mà quay đầu sang một bên, nói nhỏ, "Lần sau lại cùng nhau đến nhé."
Tiếng bánh xe ma sát với đường ray át đi âm cuối, họ dừng lại trên đỉnh thành phố. Bầu trời được hoàng hôn nhuộm thành màu đỏ sẫm như vết rượu vang, hai con chim đen đang quấn quýt lấy nhau được dát vàng. Hồ nhân tạo phía dưới đột nhiên phản chiếu áng mây đỏ rực, giống như bầu trời đã sao chép một thế giới đang bùng cháy dưới chân họ.
Dung Lãm mở miệng, cậu còn chưa kịp trả lời thì dây an toàn đột nhiên siết chặt bụng. Tầm nhìn đảo lộn, cảm giác mất trọng lực nâng trái tim lên cao. Tàu lượn bắt đầu lao xuống theo hình xoắn ốc.
Cậu không kịp đề phòng, hét lên một tiếng lớn nhất từ trước đến nay.
Sau khi xuống tàu lượn, Dung Lãm ôm thùng rác định nôn nhưng lại không nôn ra được gì. Ngô Tử Hiển đứng bên cạnh như không có chuyện gì xảy ra.
"Thế nào?" Lúc này Tần Hữu và Đường Diên Chi chạy đến từ xa hỏi, "Chơi vui không?"
Dung Lãm vốn định nói vui, nhưng nghĩ đến Ngô Tử Hiển vẫn còn ở bên cạnh nên không trả lời, lặng lẽ liếc nhìn đối phương.
Ngô Tử Hiển thẳng thắn trả lời: "Khá vui."
Không biết tại sao, từ bầu không khí khi ngồi tàu lượn vừa rồi, Dung Lãm mơ hồ tìm thấy một chút hình bóng của hai người năm đó. Cậu như uống một ngụm nước ấm nên mỉm cười phụ họa theo:
"Em cũng rất vui."
Mặc dù Dung Lãm và Ngô Tử Hiển đã hẹn sau này lại đến công viên giải trí. Tuy nhiên Ngô Tử Hiển không nhắc đến nữa, Dung Lãm cũng không tiện hỏi.
Cậu ghi nhớ chuyện này trong lòng nhưng không tìm được cơ hội thích hợp để nói ra.
Hôm nay, bốn người Forth kết thúc công việc sớm, trở về ký túc xá. Ngô Tử Hiển nói tối nay muốn yên tĩnh xem phim, Tần Hữu và Đường Diên Chi liền tự giác nhường phòng khách cho hắn.
Khi Dung Lãm đến phòng khách, bóng tối như nhựa thông tan chảy, chỉ có ánh sáng của tivi chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của Ngô Tử Hiển lúc sáng lúc tối.
"Anh Hiển, sao lại ngồi dưới đất?" Vừa nói, Dung Lãm vừa ngồi xuống ghế sofa da, nhưng lại cách một khoảng.
Từ sau lần đi công viên giải trí trở về, quan hệ của hai người dường như gần gũi hơn một chút. Dung Lãm cũng không còn cố tình tránh hắn như lúc đầu nữa.
"Ừ, ngồi ghế sofa không thoải mái."
Dung Lãm nhìn màn hình tivi, trong hình có một người đàn ông tóc vàng đang ôm túi đồ bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Nhiệt độ cao làm không khí nóng lên khiến người đàn ông hơi choáng.
Dung Lãm cứ cảm thấy cảnh này quen quen, nghĩ một lúc, đột nhiên nhận ra: "Phim này em xem rồi."
Ngô Tử Hiển ngẩng mặt lên: "Bộ phim này rất kén người xem, không nhiều người xem đâu."
"Em cũng quên mất lúc đó tại sao mình lại xem, anh chàng này vừa mới chia tay bạn gái đúng không?"
Ngô Tử Hiển gật đầu.
"Vậy thì đúng là em xem rồi." Dung Lãm hỏi, "Thấy trên mạng đánh giá rất trái chiều, cũng không phải phim nổi tiếng lắm, sao đột nhiên anh lại xem phim này?"
"Anh thích phim hạng B, có một kiểu cảm hứng không trau chuốt. Bộ phim này anh xem ba lần rồi, lần đầu tiên là ở Liên hoan phim Busan, bản chưa cắt." Ngô Tử Hiển nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.
"Thích đến vậy sao?" Dung Lãm khá bất ngờ. Mặc dù cậu đã xem rồi, nhưng phim hơi khó hiểu, cậu thấy không hay lắm.
Dung Lãm lại hỏi: "Cắt cái gì vậy?"
"Một số tình tiết đồng tính." Ngô Tử Hiển trả lời.
Dung Lãm sững người.
Đúng lúc này, phim chiếu đến cảnh người đàn ông tóc vàng và anh chàng thợ sửa xe vừa quen biết hôn nhau trong xe. Hai người vừa hôn vừa c** q**n áo, nhưng phim đến đây lại đột ngột dừng lại, chuyển sang mạch truyện của các nhân vật khác.
"Chỗ này bị cắt rất nhiều." Ngô Tử Hiển giải thích, "Pete đã [bíp--] với Georgia ở trong xe. Georgia là trai thẳng, không muốn nhận [bíp--] của Pete, để Pete [bíp--], nhưng cuối cùng vẫn [bíp--]..."
"Thôi thôi thôi, đừng nói nữa!" Dung Lãm sợ hãi vội vàng ngăn cản anh người máy nào đó.
"Anh chỉ giúp em hiểu rõ cốt truyện thôi, nếu không có đoạn này, em sẽ không hiểu hành động của Georgia sau này." Ngô Tử Hiển thờ ơ nói rồi quay đầu nhìn Dung Lãm, cả người đột nhiên khựng lại.
Dù ánh sáng mờ ảo, Ngô Tử Hiển vẫn có thể nhìn thấy Dung Lãm đỏ mặt. Cậu dùng một tay che mặt, cả người co rúm, nhỏ giọng lúng túng lặp lại: "Em biết rồi, anh Hiển, không cần nói chi tiết vậy đâu."
Không ngờ Dung Lãm luôn điềm tĩnh lại bị phá vỡ phòng tuyến vì cảnh nóng trong phim hạng B.
Sao lại giống như trẻ con vậy.
Nhưng trước đây lúc mộng du, người r*n r* dưới thân mình chẳng phải cũng là cậu ấy sao? Lúc đó sao không thấy ngại ngùng?
Ngô Tử Hiển lặng lẽ uống một ngụm rượu có đá viên, yết hầu hắn trượt lên trượt xuống giống như một con nai bị mắc bẫy đang vùng vẫy.
Sau khi bình tĩnh lại, Dung Lãm tự cảm thấy phản ứng của mình hơi thái quá nên cố gắng chữa cháy: "Chẳng trách sau đó Georgia lại chia tay với Mary, nếu không có đoạn này thì đúng là khó hiểu."
Ngô Tử Hiển nói: "Đến cuối cùng Georgia vẫn do dự, không biết mình nên chọn ai."
"Nói là không biết, chi bằng nói là không muốn chọn thì đúng hơn?" Dung Lãm đưa ra ý kiến của mình, "Georgia rất quyến rũ, cả nam lẫn nữ đều yêu anh ta, em nghĩ anh ta thích cảm giác này. Bề ngoài thì anh ta đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng thực ra không ai có thể bước vào trái tim anh ta cả. Cho nên khi Mary đề nghị muốn tiến xa hơn, anh ta mới không chút do dự mà bỏ rơi cô ấy."
Ngô Tử Hiển nghe xong, không nói gì.
Đột nhiên, hắn nghiêng người tựa má vào xương bánh chè của Dung Lãm. Giống như một con mèo lớn luôn lạnh nhạt đột nhiên lại đến cọ cọ vào mắt cá chân cậu.
Dung Lãm được sủng ái mà lo sợ, không biết Ngô Tử Hiển bị làm sao, không dám nhúc nhích.
Ngô Tử Hiển nhìn Dung Lãm từ dưới lên trên không chớp mắt, đôi mắt hạnh nhân sáng rực trong bóng tối: "Em cũng là kiểu người đó à?"
Dung Lãm bị khuôn mặt hắn mê hoặc đến nỗi thần hồn điên đảo nên không nghe thấy gì. Đến khi kịp phản ứng, cậu lập tức phủ nhận: "Đương nhiên không phải, sao anh lại hỏi vậy?"
"... Không có gì."
Đêm đó, Ngô Tử Hiển không ngủ được.
Hắn ngồi dậy nhìn Dung Lãm đang ngủ ở giường bên cạnh.
Như bị ma xui quỷ khiến, Ngô Tử Hiển đi đến bên giường Dung Lãm, ngồi xuống, đặt tay lên gối của Dung Lãm. Hắn cứ giữ nguyên tư thế chống tay như vậy cho đến khi xương cổ tay được hơi ấm của Dung Lãm sưởi ấm.
Màu môi của Dung Lãm đậm dần từ viền vào trong, giống như ai đó dùng đầu ngón tay nghiền nát quả mâm xôi chín mọng. Nước ép sắp trào ra, nếu không hút hết sẽ chảy ra ngoài mất.
Nhìn một lúc, Ngô Tử Hiển không khỏi tự hỏi mình đang làm gì, trong lòng hơi rối.
Hắn vừa định rời đi thì cảm thấy người bên dưới động đậy.
"Anh Hiển?" Dung Lãm bị đánh thức mơ màng mở mắt ra rồi chống tay ngồi dậy, "Khuya rồi, có chuyện gì vậy?"
Ngô Tử Hiển khựng lại, hắn không nghĩ ra lý do hợp lý nên nhất thời không nói gì.
Dung Lãm tỉnh táo lại, đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhíu mày hỏi: "Anh, anh lại bị mộng du à?"
Ngô Tử Hiển vốn định phủ nhận, nhưng suy nghĩ một chút thì quyết định mặc kệ. Không ngờ những gì học được trong lớp diễn xuất lúc này lại có ích, Ngô Tử Hiển cố gắng thả lỏng suy nghĩ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hư không, trông rất mơ màng.
Đôi mắt vô hồn, động tác chậm chạp, sự im lặng kéo dài... Dung Lãm lập tức tin là thật. Quan trọng hơn là, cậu nằm mơ cũng không dám nghĩ, Ngô Tử Hiển khi tỉnh táo lại đến tìm mình vào nửa đêm.
Giả vờ mộng du chỉ vì lười kiếm cớ, không có ý gì khác, Ngô Tử Hiển tự nhủ.
Dung Lãm lẩm bẩm: "Sao lại tái phát rồi?"
Cậu cảm thấy mình nên tức giận, khó xử một chút, dù là giả vờ cũng được. Nhưng cậu không thể lừa dối bản thân, cậu thực sự có một niềm vui và mong đợi khi tìm lại được thứ đã mất.
Cậu tự giễu, mình đúng là khốn nạn.
Một phần vì muốn thăm dò, một phần vì tình cảm khó kìm nén, Dung Lãm do dự hồi lâu rồi đột nhiên tiến đến hôn lên môi Ngô Tử Hiển như chuồn chuồn chấm nước.
"Anh Hiển? Anh tỉnh chưa?" Dung Lãm cẩn thận hỏi.
Cảm giác ấm áp lướt qua môi, hơi khô, nhưng rất mềm mại. Hơi thở giao nhau, một cảm giác tê dại chưa từng có lan l*n đ*nh đầu Ngô Tử Hiển, như muốn kéo cả linh hồn hắn ra ngoài.
Hắn nghe rõ một sợi dây trong đầu đứt phựt.
Trước khi ý thức kịp phản ứng, cơ thể hắn đã như dã thú nắm lấy gáy con mồi, hôn mạnh xuống.
Trong không gian chật hẹp, mắt cá chân ai vô tình va vào bắp chân ai, quần áo phát ra tiếng sột soạt. Tiếng r*n r* và vùng vẫy của Dung Lãm đều bị hắn nuốt vào miệng, bàn tay đang đẩy loạn xạ vào ngực hắn cũng mất hết sức lực. Dung Lãm bị Ngô Tử Hiển dễ dàng ấn vào tường.
Đợi đến khi Ngô Tử Hiển buông cậu ra, Dung Lãm mới lấy lại được quyền được thở. Cơ chế tự bảo vệ của cơ thể khiến cậu vừa thở hổn hển vừa ho khan, mặt đỏ bừng, nước bọt chảy khắp nơi, rõ ràng là bị bắt nạt thê thảm.
Nhìn vẻ mặt không chống đỡ nổi h*m m**n của Dung Lãm, Ngô Tử Hiển bỗng cảm thấy bụng dưới căng cứng.
Trước đây hắn mộng du lâu như vậy, mỗi lần hai người nằm trên cùng một chiếc giường, chỉ ngủ thôi sao? Có làm chuyện gì vượt quá giới hạn của đoạn ghi âm không?
Ngô Tử Hiển muốn hỏi Dung Lãm tại sao lại nhẫn nhịn chịu đựng sự đụng chạm của mình hết lần này đến lần khác? Chỉ vì mộng du?
Nhưng khi mộng du, hắn rất khó tiến hành suy nghĩ phức tạp, cũng không thể nói ra những câu dài dòng. Nếu hỏi những câu này, trái lại sẽ khiến Dung Lãm nghi ngờ.
Ngô Tử Hiển khẽ thở dài, không muốn nghĩ nữa. Hắn lại nhìn Dung Lãm, nắm lấy cằm cậu hôn xuống lần nữa.
"Nhóm trưởng, Tử Hiển có mời em đến dự tiệc gia đình của cậu ấy không?"
Mấy ngày sau, khi Tần Hữu hỏi câu này, Dung Lãm đang lau chùi dụng cụ câu cá.
Cậu biết nhà họ Ngô sẽ tổ chức tiệc gia đình vào đầu năm. Tuy nói là tiệc gia đình, nhưng rất nhiều nhân vật có máu mặt trong giới giải trí đều sẽ đến dự, giống như một cách để Ngô Nguyên Tu duy trì các mối quan hệ.
Dung Lãm chưa bao giờ được mời, nên năm nay cũng cảm thấy không liên quan đến mình.
"Không có, sao vậy?"
"Anh muốn mở mang tầm mắt. Chúng ta cũng thân thiết hơn với Tử Hiển rồi, em nói với cậu ấy một chút, biết đâu cậu ấy sẽ dẫn chúng ta đi." Tần Hữu lại nói, "Anh nghe bạn bè trong giới nói, Liễu Mạn Văn cũng đến."
"Người ta là thanh mai trúc mã, chúng ta lấy gì mà so sánh với người ta chứ?" Đường Diên Chi bĩu môi, "Nếu anh muốn đi thì gọi điện cho Tử Hiển, nhóm trưởng không giúp được đâu."
Tần Hữu ngượng ngùng lẩm bẩm: "Còn không phải là vì anh ngại sao. Nhóm trưởng là bạn cùng phòng của Tử Hiển, em nhờ vả cậu ấy đi."
Dung Lãm nào có mặt mũi lớn như vậy.
Giúp Tần Hữu chuyện này sẽ khiến cậu giống như tự nhận mình có quan hệ đặc biệt gì đó với Ngô Tử Hiển, vô cùng tự luyến.
Nhưng cậu thực sự không chịu nổi sự nài nỉ của Tần Hữu, cuối cùng vẫn cắn răng dùng điện thoại của đối phương gọi điện.
Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, bên trong vang lên giọng nói trầm thấp của Ngô Tử Hiển: "Đang họp, có chuyện gì?"
Dung Lãm vội vàng nói: "Không có việc gì quan trọng, anh cứ họp đi, lát nữa nói chuyện sau."
"... Dung Lãm?"
"Dạ."
"Đợi đã." Đầu dây bên kia vang lên tiếng bước chân, theo cánh cửa kính đóng lại, giọng Ngô Tử Hiển cũng lớn hơn vài phần, "Nói đi."
"Em chỉ muốn hỏi, anh sắp tổ chức tiệc gia đình đúng không? Tụi em có thể đến ăn ké không?" Mặc dù cách điện thoại, Dung Lãm vẫn chột dạ cúi đầu xuống, giống như Ngô Tử Hiển đang đứng trước mặt mình vậy.
"Ý kiến của anh Hữu à?"
"Không phải!" Tần Hữu bên cạnh lập tức lớn tiếng phản bác, "Là ba đứa tụi anh đều muốn đi!"
Ngô Tử Hiển từ chối: "Em còn không thèm đi."
"Tại sao?!"
"Một bữa tiệc nhàm chán do người nhàm chán tổ chức."
Người nhàm chán trong miệng Ngô Tử Hiển chắc là chỉ anh trai hắn, Ngô Tân Di.
"Nói dóc, Liễu Mạn Văn cũng đến." Đường Tiên Chi lẩm bẩm, "Đây chẳng phải là không muốn người khác làm phiền thế giới của hai người sao."
Ngô Tử Hiển không nói gì nữa, nhưng Dung Lãm có thể cảm thấy hắn không vui vì câu nói này.
"Vậy thôi, nếu anh Hiển không đi thì tụi em đi cũng không có ý nghĩa gì." Lại là Dung Lãm ra mặt hòa giải, "Anh đừng để ý, tụi em chỉ muốn nhân cơ hội này hiểu thêm về anh một chút, tại vì cứ cảm thấy ngoài công việc ra không gặp được anh."
Ngô Tử Hiển im lặng một hồi, đột nhiên thay đổi thái độ, thỏa hiệp: "Biết rồi, anh sẽ thêm bốn chỗ ngồi nữa."
Không ngờ Ngô Tử Hiển lại đổi ý, Tần Hữu vui mừng muốn reo hò nhưng vội vàng che miệng lại.
Dung Lãm kịp phản ứng liền nói: "Cảm ơn anh."
"Ừ, còn việc gì nữa không, anh cúp máy đây."
Giọng Ngô Tử Hiển như một dải lụa được ngâm trong nước đá lướt qua tai Dung Lãm, rõ ràng đến mức như có thể nhìn thấy yết hầu hắn chuyển động.
"Dạ..." Dung Lãm còn chưa kịp nói hết một chữ đã nghe tiếng tút tút.
Ngành nghề kinh doanh chính của Tĩnh Thư Entertainment chủ yếu ở Bắc Kinh. Mặc dù Ngô Nguyên Tu nói năm nay cứ tổ chức qua loa ở quê nhà Kim Lăng là được rồi, nhưng Ngô Tân Di lại cảm thấy không đủ thể diện, nhất quyết phải chọn địa điểm là câu lạc bộ Trường An ở Bắc Kinh.
Dung Lãm và mọi người đặc biệt ngồi máy bay đến đó. Trên máy bay, Đường Diên Chi ra lệnh cho Tần Hữu tối nay không được chụp ảnh, không được bắt chuyện. Dù sao cũng được Ngô Tử Hiển mời đến, không thể để mất mặt.
Nhưng khi đến nơi, y lại là người đầu tiên thốt lên "what the f*ck": "Đây mẹ nó chẳng phải là Tạ Duệ sao?"
"Ai vậy?" Tần Hữu tò mò hỏi.
"Tổng giám đốc Truyền Thông Tinh Hỏa, người này tính tình khó gần, rất khó mời."
"Còn khó gần hơn cả Tử Hiển sao?"
Đường Diên Chi đảo mắt: "Kẻ tám lạng người nửa cân, chỉ là khác hướng."
Dung Lãm đột nhiên nhíu mày nói: "Sao Hồng Thiếu Hiên cũng đến vậy, người đứng bên cạnh chắc là Trường Tôn Lâm và Phùng Vọng Thu."
Đường Diên Chi liếc nhìn Hồng Thiếu Hiên trong đám đông rồi lặng lẽ dời mắt.
"Trời ạ, toàn là dân có máu mặt, lần đầu tiên anh gặp nhiều người thế này đấy." Thấy bầu không khí không ổn, Tần Hữu vội vàng chuyển chủ đề, "Sao đạo diễn Lục lại ngồi một mình ở đó vậy?"
Đường Diên Chi nói đùa: "Anh nói xem em có nên đến bắt chuyện, hỏi ông ấy có thể cho em một vai trong "Giang Sơn Cẩm Tú" không?"
"Hahahaha, anh thấy được đấy."
Quan sát kỹ một chút sẽ thấy, mặc dù toàn là những người nổi tiếng song vẫn giao tiếp "nghiêm khắc theo cấp bậc". Nghệ sĩ nói chuyện với nghệ sĩ, đạo diễn nói chuyện với đạo diễn, nhà đầu tư nói chuyện với nhà đầu tư.
Mặc dù ở cùng một không gian nhưng không phải ai muốn giao lưu với ai cũng được. Lát nữa khi vào phòng ăn cấp bậc khách mời cũng được phân chia rõ ràng, ba người sẽ càng phải đứng bên lề, có chút lạc lõng.
Tần Hữu càng lúc càng không thoải mái. Anh nhún vai, hỏi Dung Lãm: "Tử Hiển đâu?"
Lúc này Ngô Tử Hiển đang ở trong phòng nghỉ với anh trai mình, hắn sợ bên ngoài ồn ào, ở đây yên tĩnh hơn một chút. Nhưng hắn nhanh chóng hối hận vì đã để người ồn ào nhất ở kế bên.
"Thế nào, bữa tiệc tối nay anh tổ chức có ổn áp không? Chuẩn bị từ tháng 12 rồi, ít nhất cũng không làm mất mặt nhà họ Ngô chúng ta."
"Rượu vang trên bàn ăn mày nhất định phải thử, toàn là lấy từ hầm rượu dưới lòng đất của nhà máy rượu Braun. Mỗi chai đều có thiết bị theo dõi nhiệt độ và độ ẩm, nhiệt độ không đổi 13 độ, độ ẩm 70%."
"Anh cũng đã đào tạo nhân viên phục vụ. Anh nói cách bưng bê của các cậu không đúng, phải dùng bốn ngón tay đỡ khay, ngón cái đặt trên mép khay, không được chạm vào mép."
...
Mặc dù trong giới không thiếu những kẻ "bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa", nhưng người thích làm màu như Ngô Tân Di cũng hiếm thấy.
Anh ta có vẻ ngoài đẹp trai bảnh tỏn, trông giống như một con công. Phong cách hành xử cũng rất phô trương, bình thường rất hay bày vẽ.
Nói xong, anh ta còn không quên dìm hàng Ngô Tử Hiển: "Nếu giao chuyện này cho mày làm, chắc chắn mày sẽ gọi bừa vài người, chọn đại một nhà hàng làm cho xong chuyện. Mày từ nhỏ đã vậy, làm bài tập viết luận văn thì được, nhưng đến khi giao tiếp với người khác thì câm ngang."
Ngô Tử Hiển cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Đôi khi em thấy anh khá thú vị." Hắn nói.
Ngô Tân Di hơi nhíu mày: "Ý mày là gì?"
"Ngày nào cũng chỉ quan tâm đến hình thức bề ngoài, chẳng trách dạo này tỷ suất lợi nhuận trên vốn chủ sở hữu của Tĩnh Thư giảm liên tục ba lần."
Ngô Tân Di kìm nén cơn giận: "Mày không thấy mình quá cao ngạo sao? Làm ăn còn chưa biết ra sao đã bày đặt ra vẻ ta đây rồi. Duy trì hình tượng cũng rất quan trọng trong giới này đấy."
"Quá coi trọng đánh giá của người khác, bản chất là chưa phân biệt được mối quan hệ chủ thể - khách thể. Anh vẫn đang chờ ba tới xoa đầu khen ngoan."
Nhưng khi ba nghĩ đến chuyện tháng trước đã bán một chiếc máy bay riêng để bù lỗ cho khoản đầu tư thất bại của Ngô Tân Di, đồ chặn giấy trong thư phòng cũng đổi thành gỗ du, chắc là khen không nổi.
Ngô Tân Di không nhịn được nữa, đứng phắt dậy: "Mày đến đây là để chọc tức tao à? Mấy năm trước mày đâu có đến."
Ngay cả thư ký của Ngô Tân Di cũng nhìn không nổi nữa. Gần ba mươi tuổi rồi, cãi nhau với em trai mà còn nhảy dựng lên, đúng là không giống một doanh nhân thành đạt.
"Vốn không định đến, lần này là đi cùng bạn."
"Bạn nào?"
Sự tò mò lấn át cơn giận của Ngô Tân Di, người bạn nào lại có mặt mũi lớn như vậy, khiến cho Ngô tiên tử phải đích thân hạ phàm đi cùng? Hơn nữa, hai chữ "bạn bè" từ miệng Ngô Tử Hiển nói ra bản thân nó đã mang theo sự hài hước.
Lông mi khẽ run, Ngô Tử Hiển không nói gì nữa.
Ngô Tân Di ghét nhất là bộ dạng cao ngạo tự mãn của Ngô Tử Hiển. Hắn dựa vào ghế sofa nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ, hoàn toàn sống trong thế giới của riêng mình, cảm giác như giây tiếp theo sẽ đắc đạo thành tiên.
Con có thể đột nhiên trở thành con một không? Ngô Tân Di cầu nguyện với Phật Tổ.
Ba thành viên nhóm Forth không đủ tư cách vào hội trường, được sắp xếp vào phòng riêng với các nghệ sĩ khác. Mọi người đều là người trong giới, cũng quen mặt nhau, vì vậy có thể trò chuyện, bầu không khí bữa ăn khá thoải mái và vui vẻ.
Trong bữa ăn, Ngô Tân Di dẫn Ngô Tử Hiển đến kính rượu.
Tính cách của hai anh em hoàn toàn khác nhau, Ngô Tân Di nói chuyện rôm rả, còn Ngô Tử Hiển đứng phía sau không nói gì. Trong phòng có khá nhiều người, nên cho đến khi rời đi, Dung Lãm vẫn không thể nhìn vào mắt Ngô Tử Hiển.
Nhưng Dung Lãm đã quen nhìn hắn từ xa, bốn năm trước cũng vậy, lần này coi như là gần hơn.
Cách bày trí món ăn và nguyên liệu của câu lạc bộ Trường An đều rất cầu kỳ tinh tế, hương vị chỉ có thể nói là không tệ. Sau bữa ăn, Tần Hữu và Đường Tiên Chi muốn đến trung tâm tennis ở tầng 10, Dung Lãm một mình đến quán bar ở tầng 9 xem thử.
Vừa hay, cậu gặp Ngô Tân Di và mấy người bạn du học trở về của anh ta đang chơi bài poker Texas Hold'em. Ước chừng có bảy tám người, trước mặt bày rất nhiều chip tròn đủ màu sắc.
Trước đây Dung Lãm chỉ thấy bài poker Texas Hold'em trên phim truyền hình, vì tò mò nên y đứng xem một lúc, điều này đã khiến Ngô Tân Di chú ý.
Ngô Tân Di có trí nhớ tốt, anh ta biết Dung Lãm là người Ngô Tử Hiển dẫn theo. Cộng thêm việc Ngô Tử Hiển nói "lần này đi cùng bạn", càng khiến ánh mắt của Ngô Tân Di mang theo vài phần thích thú.
Bóng của xương mày Dung Lãm vừa hay che phủ hốc mắt, nhưng khi rũ mắt xuống lại bị hàng mi che khuất phần lớn vẻ sắc bén. Sống mũi cậu thẳng tắp, khóe miệng lại hơi cong lên một cách tự nhiên, như ngọn liễu được gió xuân thổi qua.
Đúng là đẹp trai, nổi bật trong giới.
Nếu Ngô Tử Hiển không phải không có hứng thú với đàn ông mà còn rất có thể là bất lực, Ngô Tân Di chắc chắn sẽ nghi ngờ Dung Lãm là người tình của em trai mình.
Nhưng dù chỉ là bạn bè bình thường, người có thể khiến Ngô Tử Hiển để tâm cũng rất đáng để trêu chọc.
"Dung Lãm." Ngô Tân Di nở nụ cười thân thiện, "Có muốn chơi cùng không?"
—----
Lời Gấu Gầy: Ngày nay up có 16 chương à, chủ yếu dụ mấy bà đọc chung rồi rạo rực với t cho vui
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
"Em?" Dung Lãm càng thêm bất an, cười gượng hỏi dồn, "Em có gì để nói chứ?"
"Đúng vậy, đúng là không có gì để nói."
Ngô Tử Hiển nói như vậy khiến Dung Lãm không biết nói gì, để xua tan bầu không khí ngượng ngùng, cậu đành phải giả vờ bận rộn, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lúc này đúng là ngày rằm âm lịch, trăng tròn nhất, giống như một khối cầu hoàn hảo được đúc bằng thủy ngân lỏng.
Cậu nhìn chằm chằm vào mặt trăng, hàng mi run rẩy, vô thức nói: "Trăng đẹp quá."
Đột nhiên, Dung Lãm cảm nhận được một ánh nhìn. Cậu quay đầu lại, thấy Ngô Tử Hiển đang nhíu mày nhìn mình.
Nhận ra mình lỡ lời, Dung Lãm vội vàng giải thích: "Em không có ý đó, chỉ là cảm thán thôi, cảm thán thôi."
Ai cũng biết, "trăng đẹp quá" là câu nói mà Natsume Soseki khi còn là giáo viên tiếng Anh đã hướng dẫn học sinh dịch "I love you" một cách kín đáo. Trong hoàn cảnh này, Dung Lãm nói câu đó có vẻ hơi mập mờ.
Ngô Tử Hiển nhìn cậu, không trả lời, quay đầu đi.
"Anh không vui à?" Dung Lãm như nhận ra điều gì đó, cẩn thận hỏi.
"Không có." Ngô Tử Hiển lạnh nhạt trả lời.
Hắn phát hiện mình vẫn không nhìn thấu Dung Lãm, rốt cuộc đây chỉ là một lần lỡ lời hay là lời tỏ tình mượn cớ lỡ lời? Dung Lãm có thích hắn không? Hắn có hy vọng Dung Lãm thích mình không?
Lần đầu tiên trong đời, ngôi sao may mắn cảm thấy thất bại.
Hắn thua Dung Lãm.
Mấy hôm nay Dung Lãm bận rộn thu âm OST, Tần Hữu và mọi người cũng không nhàn rỗi, vừa quay xong show giải trí trở về.
Phải thừa nhận, "hiệu ứng Ngô Tử Hiển" thật đáng sợ. Hắn chỉ mới trở lại Forth vài tháng đã mang về tổng cộng hàng triệu fan cho các đồng đội khác.
Đặc biệt là Dung Lãm, nhờ song ca bài "Đêm tuyệt đẹp" mà nổi tiếng, những lời mời làm việc sau đó nhiều đến mức nhận không xuể.
Lần này Thản Đồ Entertainment đã đánh cược đúng.
Vì vậy công ty thừa thắng xông lên, quá trình sản xuất album cũng được đẩy nhanh tiến độ. Nghỉ ngơi được vài ngày, Forth lại bắt tay vào quay MV cho bài hát chủ đề.
Lần quay phim này có một cảnh ở công viên giải trí, sợ lặp lại sự cố ở chùa Kê Minh, nên đã bao trọn địa điểm từ trước.
Vừa bước vào, Dung Lãm đã nhìn quanh tứ phía, trông rất tò mò, như nàng tiên cá lần đầu tiên lên bờ. Ngay cả trong quá trình quay phim, cũng thường xuyên ngẩn người, bị đạo diễn nhắc nhở mấy lần.
Sau khi quay xong, mọi người đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, đôi khuyên tai hình rắn bạc trên tai Dung Lãm đột nhiên dừng lại khi lướt qua một nơi nào đó.
Đường Diên Chi nhìn theo ánh mắt của cậu, thì ra là vòng quay ngựa gỗ. Cuối cùng y cũng không nhịn được, dở khóc dở cười hỏi: "Nhóm trưởng, em làm sao thế? Cứ như lần đầu tiên đến đây vậy."
Dung Lãm không ngờ việc mình ít kiến thức lại bị người ta nhìn ra, trên mặt thoáng chút ngại ngùng. Nhưng cậu nhanh chóng thả lỏng, ngượng ngùng thừa nhận: "Đúng vậy, lần đầu tiên em đến."
"Hả? Không thể nào!" Tần Hữu vừa định hỏi ba mẹ cậu chưa từng dẫn cậu đến đây sao thì đột nhiên nhớ ra Dung Lãm không có ba mẹ, lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Anh lắp bắp mấy giây, rồi đề nghị, "Dù sao tiếp theo cũng không có việc gì, chúng ta chơi một chút rồi hẵng về nhé?"
Dung Lãm lập tức từ chối: "Thôi, chúng ta vẫn đang mặc đồ diễn. Hơn nữa em đã 21 tuổi rồi, cũng không hứng thú với những thứ này..."
"Mặc đồ diễn mới đẹp chứ." Đường Diên Chi khoác vai Dung Lãm kéo sang một bên, "Đi đi đi, anh chụp ảnh cho em, coi như là kế hoạch đặc biệt, phúc lợi cho fan."
Sau khi được chị Mã đồng ý, Tần Hữu và mọi người dẫn Dung Lãm trải nghiệm các trò chơi trong công viên. Chơi vòng quay ngựa gỗ, xe điện đụng, vòng đu quay, thậm chí còn thử thách cả nhà ma.
Dung Lãm từ ban đầu còn e dè đến sau đó hoàn toàn thả lỏng, kéo tay Tần Hữu nói:
"Anh Hữu, em muốn chơi cái này."
"Anh Diên Chi, chơi với em thêm một lần nữa đi."
"Đợi đã, em mua kem ốc quế cho hai người, em xem trên tivi thấy đến công viên giải trí đều phải ăn kem ốc quế."
Dung Lãm như vậy rất hiếm thấy, bình thường cậu rất ít khi nói "em muốn" làm gì làm gì, như thể cậu không có h*m m**n của riêng mình.
Lúc này cậu như mở vỏ sò ra để lộ phần thịt mềm mại nhất bên trong, khiến cho Tần Hữu và Đường Diên Chi tràn đầy cảm giác "tình phụ tử". Họ liên tục xoa đầu em út, cố gắng đáp ứng mọi nguyện vọng của cậu.
Nhưng "tình phụ tử" vừa mới bùng cháy đó nhanh chóng lụi tàn khi đối mặt với "tàu lượn siêu tốc", chỉ còn lại một làn khói xanh.
"Cái này không được, anh sợ độ cao." Đường Diên Chi liên tục xua tay.
Tần Hữu cũng lùi lại: "Hay là em đừng có chơi, lần trước anh xuống nôn đến hai ba lần."
Thấy Dung Lãm nhất quyết phải tự mình trải nghiệm, Đường Diên Chi đột nhiên nhìn Ngô Tử Hiển đang ngồi trên ghế dài đứng ngoài cuộc.
Y lập tức kéo Dung Lãm chạy đến, đá vào chân ghế dài: "Tử Hiển, cậu đi cùng Dung Lãm đi."
Ngô Tử Hiển đang xem xét tài liệu của công ty, nghe vậy ngẩng đầu lên: "Tại sao?"
Tần Hữu cũng hùa theo: "Tại sao cái gì? Em không phải là anh của em út sao?"
"Thôi thôi." Dung Lãm thấy vậy vội vàng nói đỡ cho Ngô Tử Hiển.
Ngô Tử Hiển bỏ điện thoại vào túi, bình tĩnh nói: "Anh hỏi Dung Lãm xem, có muốn không?"
Dung Lãm sững người, cậu vốn định nói không cần như thường lệ, nhưng lại nghĩ hôm nay mình đã trẻ con nhiều lần rồi, hình như trẻ con thêm lần nữa cũng không sao.
Vì vậy, cậu cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Ngô Tử Hiển, nhỏ giọng trả lời: "Em muốn. Anh đi cùng em một lần đi, anh Hiển, đây là lần đầu tiên em chơi đấy."
Ngô Tử Hiển thực sự không ngờ Dung Lãm lại đồng ý. Đối phương đã nói như vậy rồi, hắn đành phải đi cùng.
Nhưng rất nhanh, Ngô Tử Hiển đoán có lẽ Dung Lãm đã hối hận.
Vì quá ngại ngùng.
Cả hai đều kìm nén, e dè, chỉ nghe thấy tiếng bánh răng ma sát "cạch cạch" và tiếng thở hổn hển thỉnh thoảng phát ra rồi lại dừng của Dung Lãm. Đường ray lăn khiến bóng của họ xoắn lại với nhau rồi nhanh chóng tách ra.
Họ như những người xa lạ tình cờ ngồi chung ghế.
Tàu lượn đến đoạn dốc lớn nhất, bánh răng bắt đầu chuyển động, tàu lượn từ từ leo lên theo đường ray.
Thấy mặt Dung Lãm tái nhợt, Ngô Tử Hiển cảm thấy mình nên nói gì đó nên lên tiếng: "Nếu em sợ, có thể nắm lấy anh."
Dung Lãm lại khách sáo trả lời: "Không sao."
Không còn lời nào nữa.
"... " Thôi, cũng biết là sẽ như vậy mà.
Ngô Tử Hiển buồn chán nhìn chằm chằm vào cuối đường ray, đột nhiên nghe Dung Lãm nói: "Biết công viên giải trí vui như vậy thì em đã dẫn em gái em đến rồi. Hồi nhỏ em còn nói phí tiền, bây giờ nghĩ lại thấy có lỗi với nó."
Ngô Tử Hiển nhìn Dung Lãm.
"Lúc đó em đã hứa với ba mẹ nhất định sẽ chăm sóc hai đứa em thật 'tốt'. Bây giờ xem ra, đúng là không để tụi nó chết đói, nhưng có 'tốt' hay không thì không biết."
Ngô Tử Hiển im lặng một lúc, Dung Lãm vốn tưởng hắn sẽ nói vài lời an ủi khách sáo, không ngờ hắn lại hỏi ngược lại:
"Vậy còn em, Dung Lãm?"
Ngô Tử Hiển chậm rãi nói.
"Em tự chăm sóc bản thân thế nào?"
Dung Lãm sững người.
Ngay sau đó, hốc mắt cậu nóng lên, dung nham chua xót dâng lên sống mũi. Cậu vội vàng chớp mắt, kìm nén cảm xúc đang dâng trào.
Là vì đang ở trên cao không một bóng người sao? Sao cậu lại không giống cậu nữa rồi? Nói đúng hơn là, từ khi bước vào công viên giải trí, cậu đã biến thành một đứa trẻ.
Dung Lãm không trả lời Ngô Tử Hiển, chỉ nói: "Bài hát thiếu nhi mà vòng quay ngựa gỗ phát giống giai điệu mà mẹ em hay ngân nga cho em nghe hồi nhỏ."
"Ừm."
"Mấy hôm trước em còn mơ thấy, mơ thấy các bác các cô ở chợ mặc cả với người ta, hơi nhớ họ."
"Ừm."
"Anh Hiển, anh nghe xong thì quên đi nhé, đừng nói với anh Hữu và anh Diên Chi, đàn ông con trai nói mấy lời này hơi ngại."
"Ừm."
Tàu lượn dừng ở điểm cao nhất của công viên giải trí. Nhìn đỉnh tháp của tòa lâu đài thu nhỏ thành khối lego ở độ cao ba trăm mét phía dưới, Dung Lãm không khỏi nuốt nước bọt thì đột nhiên nghe thấy Ngô Tử Hiển gọi mình.
"Dung Lãm." Ngô Tử Hiển không nhìn cậu mà quay đầu sang một bên, nói nhỏ, "Lần sau lại cùng nhau đến nhé."
Tiếng bánh xe ma sát với đường ray át đi âm cuối, họ dừng lại trên đỉnh thành phố. Bầu trời được hoàng hôn nhuộm thành màu đỏ sẫm như vết rượu vang, hai con chim đen đang quấn quýt lấy nhau được dát vàng. Hồ nhân tạo phía dưới đột nhiên phản chiếu áng mây đỏ rực, giống như bầu trời đã sao chép một thế giới đang bùng cháy dưới chân họ.
Dung Lãm mở miệng, cậu còn chưa kịp trả lời thì dây an toàn đột nhiên siết chặt bụng. Tầm nhìn đảo lộn, cảm giác mất trọng lực nâng trái tim lên cao. Tàu lượn bắt đầu lao xuống theo hình xoắn ốc.
Cậu không kịp đề phòng, hét lên một tiếng lớn nhất từ trước đến nay.
Sau khi xuống tàu lượn, Dung Lãm ôm thùng rác định nôn nhưng lại không nôn ra được gì. Ngô Tử Hiển đứng bên cạnh như không có chuyện gì xảy ra.
"Thế nào?" Lúc này Tần Hữu và Đường Diên Chi chạy đến từ xa hỏi, "Chơi vui không?"
Dung Lãm vốn định nói vui, nhưng nghĩ đến Ngô Tử Hiển vẫn còn ở bên cạnh nên không trả lời, lặng lẽ liếc nhìn đối phương.
Ngô Tử Hiển thẳng thắn trả lời: "Khá vui."
Không biết tại sao, từ bầu không khí khi ngồi tàu lượn vừa rồi, Dung Lãm mơ hồ tìm thấy một chút hình bóng của hai người năm đó. Cậu như uống một ngụm nước ấm nên mỉm cười phụ họa theo:
"Em cũng rất vui."
Mặc dù Dung Lãm và Ngô Tử Hiển đã hẹn sau này lại đến công viên giải trí. Tuy nhiên Ngô Tử Hiển không nhắc đến nữa, Dung Lãm cũng không tiện hỏi.
Cậu ghi nhớ chuyện này trong lòng nhưng không tìm được cơ hội thích hợp để nói ra.
Hôm nay, bốn người Forth kết thúc công việc sớm, trở về ký túc xá. Ngô Tử Hiển nói tối nay muốn yên tĩnh xem phim, Tần Hữu và Đường Diên Chi liền tự giác nhường phòng khách cho hắn.
Khi Dung Lãm đến phòng khách, bóng tối như nhựa thông tan chảy, chỉ có ánh sáng của tivi chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của Ngô Tử Hiển lúc sáng lúc tối.
"Anh Hiển, sao lại ngồi dưới đất?" Vừa nói, Dung Lãm vừa ngồi xuống ghế sofa da, nhưng lại cách một khoảng.
Từ sau lần đi công viên giải trí trở về, quan hệ của hai người dường như gần gũi hơn một chút. Dung Lãm cũng không còn cố tình tránh hắn như lúc đầu nữa.
"Ừ, ngồi ghế sofa không thoải mái."
Dung Lãm nhìn màn hình tivi, trong hình có một người đàn ông tóc vàng đang ôm túi đồ bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Nhiệt độ cao làm không khí nóng lên khiến người đàn ông hơi choáng.
Dung Lãm cứ cảm thấy cảnh này quen quen, nghĩ một lúc, đột nhiên nhận ra: "Phim này em xem rồi."
Ngô Tử Hiển ngẩng mặt lên: "Bộ phim này rất kén người xem, không nhiều người xem đâu."
"Em cũng quên mất lúc đó tại sao mình lại xem, anh chàng này vừa mới chia tay bạn gái đúng không?"
Ngô Tử Hiển gật đầu.
"Vậy thì đúng là em xem rồi." Dung Lãm hỏi, "Thấy trên mạng đánh giá rất trái chiều, cũng không phải phim nổi tiếng lắm, sao đột nhiên anh lại xem phim này?"
"Anh thích phim hạng B, có một kiểu cảm hứng không trau chuốt. Bộ phim này anh xem ba lần rồi, lần đầu tiên là ở Liên hoan phim Busan, bản chưa cắt." Ngô Tử Hiển nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.
"Thích đến vậy sao?" Dung Lãm khá bất ngờ. Mặc dù cậu đã xem rồi, nhưng phim hơi khó hiểu, cậu thấy không hay lắm.
Dung Lãm lại hỏi: "Cắt cái gì vậy?"
"Một số tình tiết đồng tính." Ngô Tử Hiển trả lời.
Dung Lãm sững người.
Đúng lúc này, phim chiếu đến cảnh người đàn ông tóc vàng và anh chàng thợ sửa xe vừa quen biết hôn nhau trong xe. Hai người vừa hôn vừa c** q**n áo, nhưng phim đến đây lại đột ngột dừng lại, chuyển sang mạch truyện của các nhân vật khác.
"Chỗ này bị cắt rất nhiều." Ngô Tử Hiển giải thích, "Pete đã [bíp--] với Georgia ở trong xe. Georgia là trai thẳng, không muốn nhận [bíp--] của Pete, để Pete [bíp--], nhưng cuối cùng vẫn [bíp--]..."
"Thôi thôi thôi, đừng nói nữa!" Dung Lãm sợ hãi vội vàng ngăn cản anh người máy nào đó.
"Anh chỉ giúp em hiểu rõ cốt truyện thôi, nếu không có đoạn này, em sẽ không hiểu hành động của Georgia sau này." Ngô Tử Hiển thờ ơ nói rồi quay đầu nhìn Dung Lãm, cả người đột nhiên khựng lại.
Dù ánh sáng mờ ảo, Ngô Tử Hiển vẫn có thể nhìn thấy Dung Lãm đỏ mặt. Cậu dùng một tay che mặt, cả người co rúm, nhỏ giọng lúng túng lặp lại: "Em biết rồi, anh Hiển, không cần nói chi tiết vậy đâu."
Không ngờ Dung Lãm luôn điềm tĩnh lại bị phá vỡ phòng tuyến vì cảnh nóng trong phim hạng B.
Sao lại giống như trẻ con vậy.
Nhưng trước đây lúc mộng du, người r*n r* dưới thân mình chẳng phải cũng là cậu ấy sao? Lúc đó sao không thấy ngại ngùng?
Ngô Tử Hiển lặng lẽ uống một ngụm rượu có đá viên, yết hầu hắn trượt lên trượt xuống giống như một con nai bị mắc bẫy đang vùng vẫy.
Sau khi bình tĩnh lại, Dung Lãm tự cảm thấy phản ứng của mình hơi thái quá nên cố gắng chữa cháy: "Chẳng trách sau đó Georgia lại chia tay với Mary, nếu không có đoạn này thì đúng là khó hiểu."
Ngô Tử Hiển nói: "Đến cuối cùng Georgia vẫn do dự, không biết mình nên chọn ai."
"Nói là không biết, chi bằng nói là không muốn chọn thì đúng hơn?" Dung Lãm đưa ra ý kiến của mình, "Georgia rất quyến rũ, cả nam lẫn nữ đều yêu anh ta, em nghĩ anh ta thích cảm giác này. Bề ngoài thì anh ta đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng thực ra không ai có thể bước vào trái tim anh ta cả. Cho nên khi Mary đề nghị muốn tiến xa hơn, anh ta mới không chút do dự mà bỏ rơi cô ấy."
Ngô Tử Hiển nghe xong, không nói gì.
Đột nhiên, hắn nghiêng người tựa má vào xương bánh chè của Dung Lãm. Giống như một con mèo lớn luôn lạnh nhạt đột nhiên lại đến cọ cọ vào mắt cá chân cậu.
Dung Lãm được sủng ái mà lo sợ, không biết Ngô Tử Hiển bị làm sao, không dám nhúc nhích.
Ngô Tử Hiển nhìn Dung Lãm từ dưới lên trên không chớp mắt, đôi mắt hạnh nhân sáng rực trong bóng tối: "Em cũng là kiểu người đó à?"
Dung Lãm bị khuôn mặt hắn mê hoặc đến nỗi thần hồn điên đảo nên không nghe thấy gì. Đến khi kịp phản ứng, cậu lập tức phủ nhận: "Đương nhiên không phải, sao anh lại hỏi vậy?"
"... Không có gì."
Đêm đó, Ngô Tử Hiển không ngủ được.
Hắn ngồi dậy nhìn Dung Lãm đang ngủ ở giường bên cạnh.
Như bị ma xui quỷ khiến, Ngô Tử Hiển đi đến bên giường Dung Lãm, ngồi xuống, đặt tay lên gối của Dung Lãm. Hắn cứ giữ nguyên tư thế chống tay như vậy cho đến khi xương cổ tay được hơi ấm của Dung Lãm sưởi ấm.
Màu môi của Dung Lãm đậm dần từ viền vào trong, giống như ai đó dùng đầu ngón tay nghiền nát quả mâm xôi chín mọng. Nước ép sắp trào ra, nếu không hút hết sẽ chảy ra ngoài mất.
Nhìn một lúc, Ngô Tử Hiển không khỏi tự hỏi mình đang làm gì, trong lòng hơi rối.
Hắn vừa định rời đi thì cảm thấy người bên dưới động đậy.
"Anh Hiển?" Dung Lãm bị đánh thức mơ màng mở mắt ra rồi chống tay ngồi dậy, "Khuya rồi, có chuyện gì vậy?"
Ngô Tử Hiển khựng lại, hắn không nghĩ ra lý do hợp lý nên nhất thời không nói gì.
Dung Lãm tỉnh táo lại, đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhíu mày hỏi: "Anh, anh lại bị mộng du à?"
Ngô Tử Hiển vốn định phủ nhận, nhưng suy nghĩ một chút thì quyết định mặc kệ. Không ngờ những gì học được trong lớp diễn xuất lúc này lại có ích, Ngô Tử Hiển cố gắng thả lỏng suy nghĩ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hư không, trông rất mơ màng.
Đôi mắt vô hồn, động tác chậm chạp, sự im lặng kéo dài... Dung Lãm lập tức tin là thật. Quan trọng hơn là, cậu nằm mơ cũng không dám nghĩ, Ngô Tử Hiển khi tỉnh táo lại đến tìm mình vào nửa đêm.
Giả vờ mộng du chỉ vì lười kiếm cớ, không có ý gì khác, Ngô Tử Hiển tự nhủ.
Dung Lãm lẩm bẩm: "Sao lại tái phát rồi?"
Cậu cảm thấy mình nên tức giận, khó xử một chút, dù là giả vờ cũng được. Nhưng cậu không thể lừa dối bản thân, cậu thực sự có một niềm vui và mong đợi khi tìm lại được thứ đã mất.
Cậu tự giễu, mình đúng là khốn nạn.
Một phần vì muốn thăm dò, một phần vì tình cảm khó kìm nén, Dung Lãm do dự hồi lâu rồi đột nhiên tiến đến hôn lên môi Ngô Tử Hiển như chuồn chuồn chấm nước.
"Anh Hiển? Anh tỉnh chưa?" Dung Lãm cẩn thận hỏi.
Cảm giác ấm áp lướt qua môi, hơi khô, nhưng rất mềm mại. Hơi thở giao nhau, một cảm giác tê dại chưa từng có lan l*n đ*nh đầu Ngô Tử Hiển, như muốn kéo cả linh hồn hắn ra ngoài.
Hắn nghe rõ một sợi dây trong đầu đứt phựt.
Trước khi ý thức kịp phản ứng, cơ thể hắn đã như dã thú nắm lấy gáy con mồi, hôn mạnh xuống.
Trong không gian chật hẹp, mắt cá chân ai vô tình va vào bắp chân ai, quần áo phát ra tiếng sột soạt. Tiếng r*n r* và vùng vẫy của Dung Lãm đều bị hắn nuốt vào miệng, bàn tay đang đẩy loạn xạ vào ngực hắn cũng mất hết sức lực. Dung Lãm bị Ngô Tử Hiển dễ dàng ấn vào tường.
Đợi đến khi Ngô Tử Hiển buông cậu ra, Dung Lãm mới lấy lại được quyền được thở. Cơ chế tự bảo vệ của cơ thể khiến cậu vừa thở hổn hển vừa ho khan, mặt đỏ bừng, nước bọt chảy khắp nơi, rõ ràng là bị bắt nạt thê thảm.
Nhìn vẻ mặt không chống đỡ nổi h*m m**n của Dung Lãm, Ngô Tử Hiển bỗng cảm thấy bụng dưới căng cứng.
Trước đây hắn mộng du lâu như vậy, mỗi lần hai người nằm trên cùng một chiếc giường, chỉ ngủ thôi sao? Có làm chuyện gì vượt quá giới hạn của đoạn ghi âm không?
Ngô Tử Hiển muốn hỏi Dung Lãm tại sao lại nhẫn nhịn chịu đựng sự đụng chạm của mình hết lần này đến lần khác? Chỉ vì mộng du?
Nhưng khi mộng du, hắn rất khó tiến hành suy nghĩ phức tạp, cũng không thể nói ra những câu dài dòng. Nếu hỏi những câu này, trái lại sẽ khiến Dung Lãm nghi ngờ.
Ngô Tử Hiển khẽ thở dài, không muốn nghĩ nữa. Hắn lại nhìn Dung Lãm, nắm lấy cằm cậu hôn xuống lần nữa.
"Nhóm trưởng, Tử Hiển có mời em đến dự tiệc gia đình của cậu ấy không?"
Mấy ngày sau, khi Tần Hữu hỏi câu này, Dung Lãm đang lau chùi dụng cụ câu cá.
Cậu biết nhà họ Ngô sẽ tổ chức tiệc gia đình vào đầu năm. Tuy nói là tiệc gia đình, nhưng rất nhiều nhân vật có máu mặt trong giới giải trí đều sẽ đến dự, giống như một cách để Ngô Nguyên Tu duy trì các mối quan hệ.
Dung Lãm chưa bao giờ được mời, nên năm nay cũng cảm thấy không liên quan đến mình.
"Không có, sao vậy?"
"Anh muốn mở mang tầm mắt. Chúng ta cũng thân thiết hơn với Tử Hiển rồi, em nói với cậu ấy một chút, biết đâu cậu ấy sẽ dẫn chúng ta đi." Tần Hữu lại nói, "Anh nghe bạn bè trong giới nói, Liễu Mạn Văn cũng đến."
"Người ta là thanh mai trúc mã, chúng ta lấy gì mà so sánh với người ta chứ?" Đường Diên Chi bĩu môi, "Nếu anh muốn đi thì gọi điện cho Tử Hiển, nhóm trưởng không giúp được đâu."
Tần Hữu ngượng ngùng lẩm bẩm: "Còn không phải là vì anh ngại sao. Nhóm trưởng là bạn cùng phòng của Tử Hiển, em nhờ vả cậu ấy đi."
Dung Lãm nào có mặt mũi lớn như vậy.
Giúp Tần Hữu chuyện này sẽ khiến cậu giống như tự nhận mình có quan hệ đặc biệt gì đó với Ngô Tử Hiển, vô cùng tự luyến.
Nhưng cậu thực sự không chịu nổi sự nài nỉ của Tần Hữu, cuối cùng vẫn cắn răng dùng điện thoại của đối phương gọi điện.
Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, bên trong vang lên giọng nói trầm thấp của Ngô Tử Hiển: "Đang họp, có chuyện gì?"
Dung Lãm vội vàng nói: "Không có việc gì quan trọng, anh cứ họp đi, lát nữa nói chuyện sau."
"... Dung Lãm?"
"Dạ."
"Đợi đã." Đầu dây bên kia vang lên tiếng bước chân, theo cánh cửa kính đóng lại, giọng Ngô Tử Hiển cũng lớn hơn vài phần, "Nói đi."
"Em chỉ muốn hỏi, anh sắp tổ chức tiệc gia đình đúng không? Tụi em có thể đến ăn ké không?" Mặc dù cách điện thoại, Dung Lãm vẫn chột dạ cúi đầu xuống, giống như Ngô Tử Hiển đang đứng trước mặt mình vậy.
"Ý kiến của anh Hữu à?"
"Không phải!" Tần Hữu bên cạnh lập tức lớn tiếng phản bác, "Là ba đứa tụi anh đều muốn đi!"
Ngô Tử Hiển từ chối: "Em còn không thèm đi."
"Tại sao?!"
"Một bữa tiệc nhàm chán do người nhàm chán tổ chức."
Người nhàm chán trong miệng Ngô Tử Hiển chắc là chỉ anh trai hắn, Ngô Tân Di.
"Nói dóc, Liễu Mạn Văn cũng đến." Đường Tiên Chi lẩm bẩm, "Đây chẳng phải là không muốn người khác làm phiền thế giới của hai người sao."
Ngô Tử Hiển không nói gì nữa, nhưng Dung Lãm có thể cảm thấy hắn không vui vì câu nói này.
"Vậy thôi, nếu anh Hiển không đi thì tụi em đi cũng không có ý nghĩa gì." Lại là Dung Lãm ra mặt hòa giải, "Anh đừng để ý, tụi em chỉ muốn nhân cơ hội này hiểu thêm về anh một chút, tại vì cứ cảm thấy ngoài công việc ra không gặp được anh."
Ngô Tử Hiển im lặng một hồi, đột nhiên thay đổi thái độ, thỏa hiệp: "Biết rồi, anh sẽ thêm bốn chỗ ngồi nữa."
Không ngờ Ngô Tử Hiển lại đổi ý, Tần Hữu vui mừng muốn reo hò nhưng vội vàng che miệng lại.
Dung Lãm kịp phản ứng liền nói: "Cảm ơn anh."
"Ừ, còn việc gì nữa không, anh cúp máy đây."
Giọng Ngô Tử Hiển như một dải lụa được ngâm trong nước đá lướt qua tai Dung Lãm, rõ ràng đến mức như có thể nhìn thấy yết hầu hắn chuyển động.
"Dạ..." Dung Lãm còn chưa kịp nói hết một chữ đã nghe tiếng tút tút.
Ngành nghề kinh doanh chính của Tĩnh Thư Entertainment chủ yếu ở Bắc Kinh. Mặc dù Ngô Nguyên Tu nói năm nay cứ tổ chức qua loa ở quê nhà Kim Lăng là được rồi, nhưng Ngô Tân Di lại cảm thấy không đủ thể diện, nhất quyết phải chọn địa điểm là câu lạc bộ Trường An ở Bắc Kinh.
Dung Lãm và mọi người đặc biệt ngồi máy bay đến đó. Trên máy bay, Đường Diên Chi ra lệnh cho Tần Hữu tối nay không được chụp ảnh, không được bắt chuyện. Dù sao cũng được Ngô Tử Hiển mời đến, không thể để mất mặt.
Nhưng khi đến nơi, y lại là người đầu tiên thốt lên "what the f*ck": "Đây mẹ nó chẳng phải là Tạ Duệ sao?"
"Ai vậy?" Tần Hữu tò mò hỏi.
"Tổng giám đốc Truyền Thông Tinh Hỏa, người này tính tình khó gần, rất khó mời."
"Còn khó gần hơn cả Tử Hiển sao?"
Đường Diên Chi đảo mắt: "Kẻ tám lạng người nửa cân, chỉ là khác hướng."
Dung Lãm đột nhiên nhíu mày nói: "Sao Hồng Thiếu Hiên cũng đến vậy, người đứng bên cạnh chắc là Trường Tôn Lâm và Phùng Vọng Thu."
Đường Diên Chi liếc nhìn Hồng Thiếu Hiên trong đám đông rồi lặng lẽ dời mắt.
"Trời ạ, toàn là dân có máu mặt, lần đầu tiên anh gặp nhiều người thế này đấy." Thấy bầu không khí không ổn, Tần Hữu vội vàng chuyển chủ đề, "Sao đạo diễn Lục lại ngồi một mình ở đó vậy?"
Đường Diên Chi nói đùa: "Anh nói xem em có nên đến bắt chuyện, hỏi ông ấy có thể cho em một vai trong "Giang Sơn Cẩm Tú" không?"
"Hahahaha, anh thấy được đấy."
Quan sát kỹ một chút sẽ thấy, mặc dù toàn là những người nổi tiếng song vẫn giao tiếp "nghiêm khắc theo cấp bậc". Nghệ sĩ nói chuyện với nghệ sĩ, đạo diễn nói chuyện với đạo diễn, nhà đầu tư nói chuyện với nhà đầu tư.
Mặc dù ở cùng một không gian nhưng không phải ai muốn giao lưu với ai cũng được. Lát nữa khi vào phòng ăn cấp bậc khách mời cũng được phân chia rõ ràng, ba người sẽ càng phải đứng bên lề, có chút lạc lõng.
Tần Hữu càng lúc càng không thoải mái. Anh nhún vai, hỏi Dung Lãm: "Tử Hiển đâu?"
Lúc này Ngô Tử Hiển đang ở trong phòng nghỉ với anh trai mình, hắn sợ bên ngoài ồn ào, ở đây yên tĩnh hơn một chút. Nhưng hắn nhanh chóng hối hận vì đã để người ồn ào nhất ở kế bên.
"Thế nào, bữa tiệc tối nay anh tổ chức có ổn áp không? Chuẩn bị từ tháng 12 rồi, ít nhất cũng không làm mất mặt nhà họ Ngô chúng ta."
"Rượu vang trên bàn ăn mày nhất định phải thử, toàn là lấy từ hầm rượu dưới lòng đất của nhà máy rượu Braun. Mỗi chai đều có thiết bị theo dõi nhiệt độ và độ ẩm, nhiệt độ không đổi 13 độ, độ ẩm 70%."
"Anh cũng đã đào tạo nhân viên phục vụ. Anh nói cách bưng bê của các cậu không đúng, phải dùng bốn ngón tay đỡ khay, ngón cái đặt trên mép khay, không được chạm vào mép."
...
Mặc dù trong giới không thiếu những kẻ "bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa", nhưng người thích làm màu như Ngô Tân Di cũng hiếm thấy.
Anh ta có vẻ ngoài đẹp trai bảnh tỏn, trông giống như một con công. Phong cách hành xử cũng rất phô trương, bình thường rất hay bày vẽ.
Nói xong, anh ta còn không quên dìm hàng Ngô Tử Hiển: "Nếu giao chuyện này cho mày làm, chắc chắn mày sẽ gọi bừa vài người, chọn đại một nhà hàng làm cho xong chuyện. Mày từ nhỏ đã vậy, làm bài tập viết luận văn thì được, nhưng đến khi giao tiếp với người khác thì câm ngang."
Ngô Tử Hiển cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Đôi khi em thấy anh khá thú vị." Hắn nói.
Ngô Tân Di hơi nhíu mày: "Ý mày là gì?"
"Ngày nào cũng chỉ quan tâm đến hình thức bề ngoài, chẳng trách dạo này tỷ suất lợi nhuận trên vốn chủ sở hữu của Tĩnh Thư giảm liên tục ba lần."
Ngô Tân Di kìm nén cơn giận: "Mày không thấy mình quá cao ngạo sao? Làm ăn còn chưa biết ra sao đã bày đặt ra vẻ ta đây rồi. Duy trì hình tượng cũng rất quan trọng trong giới này đấy."
"Quá coi trọng đánh giá của người khác, bản chất là chưa phân biệt được mối quan hệ chủ thể - khách thể. Anh vẫn đang chờ ba tới xoa đầu khen ngoan."
Nhưng khi ba nghĩ đến chuyện tháng trước đã bán một chiếc máy bay riêng để bù lỗ cho khoản đầu tư thất bại của Ngô Tân Di, đồ chặn giấy trong thư phòng cũng đổi thành gỗ du, chắc là khen không nổi.
Ngô Tân Di không nhịn được nữa, đứng phắt dậy: "Mày đến đây là để chọc tức tao à? Mấy năm trước mày đâu có đến."
Ngay cả thư ký của Ngô Tân Di cũng nhìn không nổi nữa. Gần ba mươi tuổi rồi, cãi nhau với em trai mà còn nhảy dựng lên, đúng là không giống một doanh nhân thành đạt.
"Vốn không định đến, lần này là đi cùng bạn."
"Bạn nào?"
Sự tò mò lấn át cơn giận của Ngô Tân Di, người bạn nào lại có mặt mũi lớn như vậy, khiến cho Ngô tiên tử phải đích thân hạ phàm đi cùng? Hơn nữa, hai chữ "bạn bè" từ miệng Ngô Tử Hiển nói ra bản thân nó đã mang theo sự hài hước.
Lông mi khẽ run, Ngô Tử Hiển không nói gì nữa.
Ngô Tân Di ghét nhất là bộ dạng cao ngạo tự mãn của Ngô Tử Hiển. Hắn dựa vào ghế sofa nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ, hoàn toàn sống trong thế giới của riêng mình, cảm giác như giây tiếp theo sẽ đắc đạo thành tiên.
Con có thể đột nhiên trở thành con một không? Ngô Tân Di cầu nguyện với Phật Tổ.
Ba thành viên nhóm Forth không đủ tư cách vào hội trường, được sắp xếp vào phòng riêng với các nghệ sĩ khác. Mọi người đều là người trong giới, cũng quen mặt nhau, vì vậy có thể trò chuyện, bầu không khí bữa ăn khá thoải mái và vui vẻ.
Trong bữa ăn, Ngô Tân Di dẫn Ngô Tử Hiển đến kính rượu.
Tính cách của hai anh em hoàn toàn khác nhau, Ngô Tân Di nói chuyện rôm rả, còn Ngô Tử Hiển đứng phía sau không nói gì. Trong phòng có khá nhiều người, nên cho đến khi rời đi, Dung Lãm vẫn không thể nhìn vào mắt Ngô Tử Hiển.
Nhưng Dung Lãm đã quen nhìn hắn từ xa, bốn năm trước cũng vậy, lần này coi như là gần hơn.
Cách bày trí món ăn và nguyên liệu của câu lạc bộ Trường An đều rất cầu kỳ tinh tế, hương vị chỉ có thể nói là không tệ. Sau bữa ăn, Tần Hữu và Đường Tiên Chi muốn đến trung tâm tennis ở tầng 10, Dung Lãm một mình đến quán bar ở tầng 9 xem thử.
Vừa hay, cậu gặp Ngô Tân Di và mấy người bạn du học trở về của anh ta đang chơi bài poker Texas Hold'em. Ước chừng có bảy tám người, trước mặt bày rất nhiều chip tròn đủ màu sắc.
Trước đây Dung Lãm chỉ thấy bài poker Texas Hold'em trên phim truyền hình, vì tò mò nên y đứng xem một lúc, điều này đã khiến Ngô Tân Di chú ý.
Ngô Tân Di có trí nhớ tốt, anh ta biết Dung Lãm là người Ngô Tử Hiển dẫn theo. Cộng thêm việc Ngô Tử Hiển nói "lần này đi cùng bạn", càng khiến ánh mắt của Ngô Tân Di mang theo vài phần thích thú.
Bóng của xương mày Dung Lãm vừa hay che phủ hốc mắt, nhưng khi rũ mắt xuống lại bị hàng mi che khuất phần lớn vẻ sắc bén. Sống mũi cậu thẳng tắp, khóe miệng lại hơi cong lên một cách tự nhiên, như ngọn liễu được gió xuân thổi qua.
Đúng là đẹp trai, nổi bật trong giới.
Nếu Ngô Tử Hiển không phải không có hứng thú với đàn ông mà còn rất có thể là bất lực, Ngô Tân Di chắc chắn sẽ nghi ngờ Dung Lãm là người tình của em trai mình.
Nhưng dù chỉ là bạn bè bình thường, người có thể khiến Ngô Tử Hiển để tâm cũng rất đáng để trêu chọc.
"Dung Lãm." Ngô Tân Di nở nụ cười thân thiện, "Có muốn chơi cùng không?"
—----
Lời Gấu Gầy: Ngày nay up có 16 chương à, chủ yếu dụ mấy bà đọc chung rồi rạo rực với t cho vui
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Story
Chương 22: Anh Hiển, anh lại bị mộng du à?
10.0/10 từ 27 lượt.