Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 20: Cậu ấy giỏi nhất là khiến người ta hiểu lầm
226@-
Ngày hôm sau, Dung Lãm và Ngô Tử Hiển hát lại OST một lần hoàn chỉnh, họ tháo tai nghe xuống, đồng loạt nhìn về phía Kỷ Văn Châu đang đứng sau cửa sổ quan sát.
Kỷ Văn Châu cười nói, nhưng miệng lại nói một cách dứt khoát: "Hoàn toàn không ổn."
"..."
"..."
Kỷ Văn Châu lật lời bài hát, nhấp một ngụm trà, rồi nhận xét: "Hai người hát riêng lẻ thì rất hay, nhưng lại không có cảm giác tương tác."
Không có cảm giác tương tác.
Trong buổi thu âm trước, Kỷ Văn Châu đã nêu ra vấn đề này. Nhưng làm thế nào để có cảm giác tương tác, Dung Lãm đến giờ vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.
"Lúc hai người livestream hát "Đêm Tuyệt Đẹp" không phải rất tốt sao? Tìm lại cảm giác lúc đó đi."
Dung Lãm bật cười: "Lúc đó là..."
Người ta nói song ca là sự cộng hưởng của tâm hồn, nhưng việc cộng hưởng với Ngô Tử Hiển lại là điều khó cầu.
Chưa kể đến khoảng cách về thân phận địa vị, Ngô Tử Hiển giống như một hang động sâu trong núi tuyết, gió bão gào thét, thế sự thay đổi đều bị ngăn cách bên ngoài. Hắn sống một mình trong thế giới chân không, không ai bước vào được.
"Thôi, sáng nay nghỉ ngơi một lát đi." Kỷ Văn Châu ném cuốn sổ ghi lời bài hát sang một bên.
Dung Lãm vừa tháo tai nghe xuống, đột nhiên thấy Ngô Tử Hiển đi về phía mình, đối phương cúi người xuống, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Dung Lãm sững người, vội vàng giơ đồng hồ lên, còn chưa kịp nhìn rõ, cổ tay cậu đột nhiên bị Ngô Tử Hiển nắm lấy. Ngón cái Ngô Tử Hiển ấn vào xương cổ tay cậu, bốn ngón tay còn lại bao lấy mu bàn tay cậu, nhẹ nhàng kéo lại gần.
Dung Lãm lập tức cứng đờ, sự chú ý đều tập trung vào nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của Ngô Tử Hiển. Như thể mạch đập cũng bị đối phương khống chế, dần dần ngừng đập.
Ngô Tử Hiển nhìn đồng hồ một lúc, rồi mới buông tay ra: "Biết rồi."
Nói xong, hắn quay người bước ra khỏi phòng thu, để lại Dung Lãm đứng yên tại chỗ –
Khoan đã.
Vừa rồi Ngô Tử Hiển chủ động tiếp xúc thân thể với cậu sao?
Bữa trưa vẫn là bánh mì sandwich, "bánh mì nhiều thịt" được dặn dò không cho rau nhìn đã thấy ngán, nhưng Ngô Tử Hiển ăn rất tao nhã.
Dung Lãm giải quyết nhanh hơn nên tự mình luyện tập bên cạnh.
"[Trong nếp gấp của vũ trụ ẩn giấu điềm báo của sự gặp gỡ.]" Cậu khẽ hát, nhưng vừa dứt lời, trong giọng hát đột nhiên xuất hiện giọng của một người khác.
"[Như những vì sao tình cờ va vào quỹ đạo của nhau.]"
Dung Lãm ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên nhìn Kỷ Văn Châu. Kỷ Văn Châu đang nhìn cậu, hơi nghiêng đầu.
Cậu lập tức hiểu ra, bất lực cười cười, tiếp tục hát: "[Lực hấp dẫn, nhịp tim bắt đầu loạn nhịp.]"
"[Trong mắt anh, ẩn chứa bí mật chưa được em mở khóa.]"
Hai người mặt đối mặt, nhìn nhau, cứ như vậy hát hết cả bài. Vì chỉ là ngẫu hứng nên không được hoàn chỉnh và tinh tế như khi Dung Lãm và Ngô Tử Hiển cùng hát, nhưng lại tự nhiên và thoải mái hơn.
Xuyên qua giọng hát như có thể nhìn thấy một nhóm người bước lên sân khấu biểu diễn, chào khán giả, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay. Mồ hôi phản chiếu ánh đèn đủ màu sắc trong quán bar mờ ảo và ồn ào, lấp lánh như kim cương.
Sau khi kết thúc, Kỷ Văn Châu nói đùa: "Lâu rồi không hát cùng nhau, thế nào, có cảm thấy như trở lại thời thanh xuân không?"
Dung Lãm suýt nữa thì bật cười, rồi lại làm mặt nghiêm túc, nói: "Là anh trở lại thời thanh xuân, em bây giờ vẫn còn trẻ mà."
Sau khi trêu chọc lẫn nhau, giờ ăn trưa cũng kết thúc, Dung Lãm và Ngô Tử Hiển lại bước vào phòng thu.
Dung Lãm chìm đắm trong hồi ức quá khứ, tâm trạng rất tốt. Cậu đang định đeo tai nghe vào thì đột nhiên nghe thấy Ngô Tử Hiển nói với mình:
"Tại sao khi song ca với anh em không bao giờ nhìn vào mắt anh?"
Dung Lãm nhất thời nghẹn lời nhìn Ngô Tử Hiển. Khi kịp phản ứng, cậu lại như bị phỏng mà vội vàng dời mắt đi.
Nhưng Ngô Tử Hiển không cho cậu cơ hội, hắn hạ giọng, song lại cứng rắn nói: "Dung Lãm, ngẩng đầu lên."
Giọng hắn khàn khàn như bị thiêu đốt, có thứ gì đó đang bị kìm nén, sắp bùng phát.
Dung Lãm vô thức ngẩng đầu lên.
"Anh khó coi lắm à?"
"Sao có thể." Dung Lãm lập tức phản bác, "Nếu anh Hiển mà còn khó coi thì ai mới đẹp? Chỉ là khi hát em không quen nhìn người khác, hơi ngại thôi."
Ngô Tử Hiển không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ thờ ơ nói: "Em không nhìn anh thì làm sao tương tác? Hay là em muốn nắm tay nhau hát như học sinh tiểu học?"
Dung Lãm giật mình, vội vàng phủ nhận: "Không phải."
"Vậy thì nhanh chóng giải quyết vấn đề đi, đã trì hoãn rất lâu rồi." Ngô Tử Hiển nhìn đối phương chằm chằm, "Nếu em còn cúi đầu xuống, anh sẽ nắm tay em hát đấy."
Chuyện, chuyện này là sao. Dung Lãm đỏ mặt.
Không phải Dung Lãm không muốn nhìn vào mắt Ngô Tử Hiển, mà cậu thực sự không biết nên nhìn thế nào. Nhìn chằm chằm thì như cố ý, ánh mắt lơ đãng lại như chột dạ, thậm chí cậu còn không biết nên chớp mắt khi nào.
Nói cho cùng, cậu vẫn sợ tâm tư sâu kín của mình bị đối phương phát hiện. Người này phần lớn thời gian đều như đang lơ lửng trên mây, nhưng đôi khi lại nhạy bén đến đáng sợ.
Sau khi bắt đầu hợp xướng lại, bị đôi mắt ướt át như nai con nhìn chằm chằm, Dung Lãm cảm thấy mình giống như đang bị chưng cất trong bình, dần dần hóa thành một vũng nước.
Cậu ép mình chìm đắm vào đó, thử đưa ra xúc tu thăm dò đối phương, từng chút một quấn quýt hòa quyện vào nhau.
Qua cửa kính, Kỷ Văn Châu ý tứ sâu xa nhìn hai người họ.
Không biết đã hát lại bao nhiêu lần, cuối cùng Kỷ Văn Châu cũng gật đầu hài lòng: "Hoàn hảo, thật muốn cho khán giả nghe sớm một chút. Hậu kỳ hai người không cần lo lắng, cứ giao cho tôi. Hai người vất vả rồi, có thể thu dọn đồ đạc về nhà."
Sau đó, anh ta nháy mắt, đặc biệt nhắc nhở Dung Lãm: "Tiểu Lãm, tối chủ nhật tụ tập nhé, đừng quên."
Dung Lãm cười: "Chỗ cũ, không quên được đâu."
Sau khi kết thúc công việc, Dung Lãm theo thói quen hút một điếu thuốc. Vì vậy cậu rời khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại Ngô Tử Hiển và Kỷ Văn Châu.
Rảnh rỗi sinh nông nỗi, Kỷ Văn Châu nghiêng người về phía trước, chủ động bắt chuyện với Ngô Tử Hiển: "Cậu và Tiểu Lãm quen nhau bao lâu rồi?"
Ngô Tử Hiển nhìn anh ta, một lúc sau mới trả lời: "Chưa đến năm năm."
"Vậy cũng khá lâu rồi, nhưng cậu ngày nào cũng chạy show ở ngoài, thời gian ở bên nhau chắc không nhiều lắm nhỉ."
"Ừ."
"Ban nhạc của chúng tôi cũng vậy, mới một năm rưỡi đã tan rã rồi. Nhưng vì ngày nào cũng ở bên nhau nên cảm thấy như đã qua rất lâu."
"Bốn người trong nhóm, ai cũng hòa thuận với nhau. Nhưng tôi và Dung Lãm thuê nhà ở ngoài, coi như thân thiết hơn một chút."
"À đúng rồi, lúc chúng tôi sống chung có nuôi một con chó, tên là Pidou, vì nó rất thích ăn da heo đông lạnh. Bây giờ nó vẫn ở nhà Tiểu Lãm, con chó già đó đã bảy tuổi rồi."
"Em ấy nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng tôi cảm thấy em ấy mới là anh. Em ấy chưa bao giờ nổi giận với tôi, chưa bao giờ nói nặng lời, khi cãi nhau cũng là em ấy chủ động làm lành trước."
"Có lẽ liên quan đến gia đình em ấy? Em ấy đã dẫn cậu về quê chưa? Phong cảnh cũng khá đẹp, khoai lang ở đó cũng ngọt, chỉ là nghèo thôi. Ngôi nhà cũ của em ấy được chống đỡ bằng một cây gậy, tôi còn lo nó sập."
Ngô Tử Hiển im lặng lắng nghe, không có phản ứng gì. Thấy hắn thờ ơ, Kỷ Văn Châu cảm thấy hơi mất hứng.
Anh ta đoán có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều, đang định kết thúc câu chuyện thì nghe thấy Ngô Tử Hiển lên tiếng:
"Vậy nên khi anh phát hiện ra cậu ấy đối xử với đồng đội mới cũng tốt như vậy, mình không hề đặc biệt. Anh mới từ yêu sinh hận, cắt đứt liên lạc với cậu ấy?"
Chưa đợi Kỷ Văn Châu lên tiếng, hắn lại nói: "Nếu anh thực sự hiểu cậu ấy, anh nên biết, Dung Lãm giỏi nhất là khiến người ta hiểu lầm."
Kỷ Văn Châu không nói gì, nụ cười trên mặt cứng lại, giống như được gắn vào vậy.
Sự im lặng đáng sợ kéo dài rất lâu, Kỷ Văn Châu cuối cùng cũng không hỏi Ngô Tử Hiển biết những chuyện cũ này từ đâu. Anh ta nheo mắt, khinh thường đáp trả:
"Cậu nói đúng, nhưng đã nhiều năm trôi qua, tôi đã buông bỏ từ lâu rồi." Anh ta cố tình dừng lại, "Tuy nhiên xem ra, có người vẫn còn ghi hận, đến bây giờ vẫn chưa quên được nhỉ?"
Vẻ mặt Ngô Tử Hiển không hề thay đổi.
"Tôi không hiểu ý anh."
Đúng lúc này, cửa phòng thu đột nhiên bị đẩy ra.
Dung Lãm vừa thò nửa người vào đã cảm thấy không khí có gì đó không ổn. Cậu lùi lại, do dự cười hỏi: "Em không làm phiền hai người chứ?"
Lúc này, khi nhìn thấy Dung Lãm, Ngô Tử Hiển đột nhiên nhớ lại năm năm trước.
Năm năm trước, lần đầu tiên họ gặp nhau, Dung Lãm cũng vô tình xông vào cười hỏi hắn và chị Mã: "Em không làm phiền hai người chứ?"
____________
Chị Mã vội vàng nói: "Không sao, chị và cậu ấy đang nói về em đấy."
Dung Lãm đi đến bên cạnh chị Mã. Chị Mã thân thiết nắm tay cậu
, quay sang Ngô Tử Hiển: "Tử Hiển, đây là Dung Lãm, có gì cần cứ tìm cậu ấy."
"Chào anh Hiển." Dung Lãm thân thiện chào hỏi.
Ngô Tử Hiển vốn không muốn để ý, nhưng vì phép lịch sự vẫn lạnh nhạt đáp lại một tiếng "ừm".
Năm năm trước, Ngô Tử Hiển vừa bị ném đến Thản Đồ Entertainment, trở thành một trong vô số thực tập sinh bình thường. Hắn bất mãn với sự tự ý của Ngô Nguyên Tu nên không tham gia các lớp học, đối xử xa cách với mọi người.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Tử Hiển, sếp Tôn đã kinh ngạc. Ông cảm thấy hắn nhất định sẽ nổi tiếng nên bảo chị Mã tìm ba đàn anh đến khuyên nhủ hắn, nhưng vẫn không thể làm ấm được tảng đá này. Mặc dù tiếc nuối, nhưng sếp Tôn hiểu rõ, dù có khuôn mặt đẹp đến đâu, song một người không có khát khao mãnh liệt muốn thành công thì cũng không thể tiến xa trong giới giải trí.
Coi như là lần cuối cùng, ông giao Ngô Tử Hiển cho Dung Lãm có tiếng tốt tính trong số các thực tập sinh. Năm đó Dung Lãm mới 16 tuổi, bị Ngô Tử Hiển coi thường cũng không có gì lạ.
May mà Ngô Tử Hiển cuối cùng cũng chú ý đến cậu nhóc đẹp trai này.
Khác với những người khác, Dung Lãm không bao giờ khuyên hắn đến luyện tập, cũng không gửi cho hắn những tin nhắn "dốc hết ruột gan". Dung Lãm chỉ điềm tĩnh mỉm cười mỗi khi gặp mặt, đến chào hỏi rồi đi, nhiều nhất cũng chỉ là tặng hắn một vài món quà nhỏ.
Mặc dù không tích cực, nhưng quý ở chỗ kiên trì.
Người bình thường gặp phải thái độ lạnh nhạt của Ngô Tử Hiển, ba bốn ngày đã không chịu nổi, còn Dung Lãm lại làm như vậy suốt hai tháng trời.
Ngô Tử Hiển cuối cùng cũng hỏi bạn cùng phòng: "Thằng nhóc hay cười ngốc nghếch đó là ai?"
"Là Dung Lãm." Bạn cùng phòng nhiệt tình giới thiệu, giống hệt một nhân viên bán xe, "Cậu ấy rất tốt, năng lực cũng mạnh, có việc gì cứ tìm cậu ấy."
Ngô Tử Hiển nhìn bóng lưng Dung Lãm, không nói gì.
Cho đến một hôm, khi Ngô Tử Hiển đang ăn thịt hầm trong nhà ăn, có người đột nhiên ngồi xuống đối diện hắn. Hắn ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy khuôn mặt mang nụ cười điềm tĩnh đó.
"Xin lỗi anh." Dung Lãm lên tiếng trước, "Không còn chỗ nào khác nữa."
Ngô Tử Hiển nhìn xung quanh, đúng là đã kín chỗ nên hắn không có lý do để từ chối.
"Được." Hắn lạnh nhạt đáp lại rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
"Cái này, anh có muốn không? Em chưa động đũa." Dung Lãm đột nhiên gọi Ngô Tử Hiển, chỉ vào cái dĩa nhỏ trước mặt, "Dạo này em đang kiểm soát cân nặng, không thể ăn thịt hầm, anh có thể lấy rau đổi với em."
Ngô Tử Hiển khựng lại, nhìn cậu.
"Em thấy anh hình như chỉ ăn thịt, dạo này em chỉ ăn rau, vừa hay."
Ngô Tử Hiển hơi do dự, nhưng vì thịt hầm, hắn vẫn đổi đĩa thức ăn với Dung Lãm.
Vừa ăn, Ngô Tử Hiển vừa nuốt cơm trong miệng xuống, bâng quơ nói: "Chỉ là nhiệm vụ quản lý giao thôi, cậu không cần phải như vậy."
Dung Lãm sững người, rồi bất lực lắc đầu: "Nhiệm vụ quản lý giao có thể làm qua loa, em làm vậy là tự nguyện."
Câu trả lời này, Ngô Tử Hiển không ngờ tới.
Dung Lãm nhìn Ngô Tử Hiển, chậm rãi nói: "Không biết tại sao, em có linh cảm, anh Hiển sẽ không ở trong cái ao nhỏ này quá lâu. Làm idol hay không là tự do của anh, anh có suy nghĩ và tầm nhìn hơn em, em không muốn ảnh hưởng đến anh. Em chỉ cảm thấy anh rất đặc biệt nên mới muốn nói chuyện với anh nhiều hơn."
Dung Lãm chân thành không hề giả tạo, mặc dù đang khen ngợi nhưng không khiến người ta cảm thấy nịnh hót. Cậu như có một sức hút kỳ lạ, khiến người ta tin tưởng từng câu nói của mình.
Ngô Tử Hiển đánh giá cậu, cảm thấy thằng nhóc này nói chuyện rất khéo.
Thấy Ngô Tử Hiển mãi không trả lời, Dung Lãm lại thử hỏi: "Em nói chuyện với anh thế này, không làm phiền anh chứ?"
"Phiền." Ngô Tử Hiển vẫn không nương tay.
Dung Lãm cũng không nóng vội, chỉ cười nói: "Ha ha, vậy sau này em sẽ chú ý, ít làm phiền anh hơn."
Hai người tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Trong sự im lặng gượng gạo, Ngô Tử Hiển đột nhiên hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?"
Dung Lãm ngoan ngoãn trả lời: "Em 16 tuổi rồi anh."
Ngô Tử Hiển nói: "Trông như 32 tuổi."
"Trong em già vậy sao?" Dung Lãm dở khóc dở cười.
"Ừ." Ngô Tử Hiển chậm rãi húp một ngụm canh, rồi mỉm cười nói, "Không đáng yêu chút nào."
—----
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Ngày hôm sau, Dung Lãm và Ngô Tử Hiển hát lại OST một lần hoàn chỉnh, họ tháo tai nghe xuống, đồng loạt nhìn về phía Kỷ Văn Châu đang đứng sau cửa sổ quan sát.
Kỷ Văn Châu cười nói, nhưng miệng lại nói một cách dứt khoát: "Hoàn toàn không ổn."
"..."
"..."
Kỷ Văn Châu lật lời bài hát, nhấp một ngụm trà, rồi nhận xét: "Hai người hát riêng lẻ thì rất hay, nhưng lại không có cảm giác tương tác."
Không có cảm giác tương tác.
Trong buổi thu âm trước, Kỷ Văn Châu đã nêu ra vấn đề này. Nhưng làm thế nào để có cảm giác tương tác, Dung Lãm đến giờ vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.
"Lúc hai người livestream hát "Đêm Tuyệt Đẹp" không phải rất tốt sao? Tìm lại cảm giác lúc đó đi."
Dung Lãm bật cười: "Lúc đó là..."
Người ta nói song ca là sự cộng hưởng của tâm hồn, nhưng việc cộng hưởng với Ngô Tử Hiển lại là điều khó cầu.
Chưa kể đến khoảng cách về thân phận địa vị, Ngô Tử Hiển giống như một hang động sâu trong núi tuyết, gió bão gào thét, thế sự thay đổi đều bị ngăn cách bên ngoài. Hắn sống một mình trong thế giới chân không, không ai bước vào được.
"Thôi, sáng nay nghỉ ngơi một lát đi." Kỷ Văn Châu ném cuốn sổ ghi lời bài hát sang một bên.
Dung Lãm vừa tháo tai nghe xuống, đột nhiên thấy Ngô Tử Hiển đi về phía mình, đối phương cúi người xuống, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Dung Lãm sững người, vội vàng giơ đồng hồ lên, còn chưa kịp nhìn rõ, cổ tay cậu đột nhiên bị Ngô Tử Hiển nắm lấy. Ngón cái Ngô Tử Hiển ấn vào xương cổ tay cậu, bốn ngón tay còn lại bao lấy mu bàn tay cậu, nhẹ nhàng kéo lại gần.
Dung Lãm lập tức cứng đờ, sự chú ý đều tập trung vào nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của Ngô Tử Hiển. Như thể mạch đập cũng bị đối phương khống chế, dần dần ngừng đập.
Ngô Tử Hiển nhìn đồng hồ một lúc, rồi mới buông tay ra: "Biết rồi."
Nói xong, hắn quay người bước ra khỏi phòng thu, để lại Dung Lãm đứng yên tại chỗ –
Khoan đã.
Vừa rồi Ngô Tử Hiển chủ động tiếp xúc thân thể với cậu sao?
Bữa trưa vẫn là bánh mì sandwich, "bánh mì nhiều thịt" được dặn dò không cho rau nhìn đã thấy ngán, nhưng Ngô Tử Hiển ăn rất tao nhã.
Dung Lãm giải quyết nhanh hơn nên tự mình luyện tập bên cạnh.
"[Trong nếp gấp của vũ trụ ẩn giấu điềm báo của sự gặp gỡ.]" Cậu khẽ hát, nhưng vừa dứt lời, trong giọng hát đột nhiên xuất hiện giọng của một người khác.
"[Như những vì sao tình cờ va vào quỹ đạo của nhau.]"
Dung Lãm ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên nhìn Kỷ Văn Châu. Kỷ Văn Châu đang nhìn cậu, hơi nghiêng đầu.
Cậu lập tức hiểu ra, bất lực cười cười, tiếp tục hát: "[Lực hấp dẫn, nhịp tim bắt đầu loạn nhịp.]"
"[Trong mắt anh, ẩn chứa bí mật chưa được em mở khóa.]"
Hai người mặt đối mặt, nhìn nhau, cứ như vậy hát hết cả bài. Vì chỉ là ngẫu hứng nên không được hoàn chỉnh và tinh tế như khi Dung Lãm và Ngô Tử Hiển cùng hát, nhưng lại tự nhiên và thoải mái hơn.
Xuyên qua giọng hát như có thể nhìn thấy một nhóm người bước lên sân khấu biểu diễn, chào khán giả, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay. Mồ hôi phản chiếu ánh đèn đủ màu sắc trong quán bar mờ ảo và ồn ào, lấp lánh như kim cương.
Sau khi kết thúc, Kỷ Văn Châu nói đùa: "Lâu rồi không hát cùng nhau, thế nào, có cảm thấy như trở lại thời thanh xuân không?"
Dung Lãm suýt nữa thì bật cười, rồi lại làm mặt nghiêm túc, nói: "Là anh trở lại thời thanh xuân, em bây giờ vẫn còn trẻ mà."
Sau khi trêu chọc lẫn nhau, giờ ăn trưa cũng kết thúc, Dung Lãm và Ngô Tử Hiển lại bước vào phòng thu.
Dung Lãm chìm đắm trong hồi ức quá khứ, tâm trạng rất tốt. Cậu đang định đeo tai nghe vào thì đột nhiên nghe thấy Ngô Tử Hiển nói với mình:
"Tại sao khi song ca với anh em không bao giờ nhìn vào mắt anh?"
Dung Lãm nhất thời nghẹn lời nhìn Ngô Tử Hiển. Khi kịp phản ứng, cậu lại như bị phỏng mà vội vàng dời mắt đi.
Nhưng Ngô Tử Hiển không cho cậu cơ hội, hắn hạ giọng, song lại cứng rắn nói: "Dung Lãm, ngẩng đầu lên."
Giọng hắn khàn khàn như bị thiêu đốt, có thứ gì đó đang bị kìm nén, sắp bùng phát.
Dung Lãm vô thức ngẩng đầu lên.
"Anh khó coi lắm à?"
"Sao có thể." Dung Lãm lập tức phản bác, "Nếu anh Hiển mà còn khó coi thì ai mới đẹp? Chỉ là khi hát em không quen nhìn người khác, hơi ngại thôi."
Ngô Tử Hiển không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ thờ ơ nói: "Em không nhìn anh thì làm sao tương tác? Hay là em muốn nắm tay nhau hát như học sinh tiểu học?"
Dung Lãm giật mình, vội vàng phủ nhận: "Không phải."
"Vậy thì nhanh chóng giải quyết vấn đề đi, đã trì hoãn rất lâu rồi." Ngô Tử Hiển nhìn đối phương chằm chằm, "Nếu em còn cúi đầu xuống, anh sẽ nắm tay em hát đấy."
Chuyện, chuyện này là sao. Dung Lãm đỏ mặt.
Không phải Dung Lãm không muốn nhìn vào mắt Ngô Tử Hiển, mà cậu thực sự không biết nên nhìn thế nào. Nhìn chằm chằm thì như cố ý, ánh mắt lơ đãng lại như chột dạ, thậm chí cậu còn không biết nên chớp mắt khi nào.
Nói cho cùng, cậu vẫn sợ tâm tư sâu kín của mình bị đối phương phát hiện. Người này phần lớn thời gian đều như đang lơ lửng trên mây, nhưng đôi khi lại nhạy bén đến đáng sợ.
Sau khi bắt đầu hợp xướng lại, bị đôi mắt ướt át như nai con nhìn chằm chằm, Dung Lãm cảm thấy mình giống như đang bị chưng cất trong bình, dần dần hóa thành một vũng nước.
Cậu ép mình chìm đắm vào đó, thử đưa ra xúc tu thăm dò đối phương, từng chút một quấn quýt hòa quyện vào nhau.
Qua cửa kính, Kỷ Văn Châu ý tứ sâu xa nhìn hai người họ.
Không biết đã hát lại bao nhiêu lần, cuối cùng Kỷ Văn Châu cũng gật đầu hài lòng: "Hoàn hảo, thật muốn cho khán giả nghe sớm một chút. Hậu kỳ hai người không cần lo lắng, cứ giao cho tôi. Hai người vất vả rồi, có thể thu dọn đồ đạc về nhà."
Sau đó, anh ta nháy mắt, đặc biệt nhắc nhở Dung Lãm: "Tiểu Lãm, tối chủ nhật tụ tập nhé, đừng quên."
Dung Lãm cười: "Chỗ cũ, không quên được đâu."
Sau khi kết thúc công việc, Dung Lãm theo thói quen hút một điếu thuốc. Vì vậy cậu rời khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại Ngô Tử Hiển và Kỷ Văn Châu.
Rảnh rỗi sinh nông nỗi, Kỷ Văn Châu nghiêng người về phía trước, chủ động bắt chuyện với Ngô Tử Hiển: "Cậu và Tiểu Lãm quen nhau bao lâu rồi?"
Ngô Tử Hiển nhìn anh ta, một lúc sau mới trả lời: "Chưa đến năm năm."
"Vậy cũng khá lâu rồi, nhưng cậu ngày nào cũng chạy show ở ngoài, thời gian ở bên nhau chắc không nhiều lắm nhỉ."
"Ừ."
"Ban nhạc của chúng tôi cũng vậy, mới một năm rưỡi đã tan rã rồi. Nhưng vì ngày nào cũng ở bên nhau nên cảm thấy như đã qua rất lâu."
"Bốn người trong nhóm, ai cũng hòa thuận với nhau. Nhưng tôi và Dung Lãm thuê nhà ở ngoài, coi như thân thiết hơn một chút."
"À đúng rồi, lúc chúng tôi sống chung có nuôi một con chó, tên là Pidou, vì nó rất thích ăn da heo đông lạnh. Bây giờ nó vẫn ở nhà Tiểu Lãm, con chó già đó đã bảy tuổi rồi."
"Em ấy nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng tôi cảm thấy em ấy mới là anh. Em ấy chưa bao giờ nổi giận với tôi, chưa bao giờ nói nặng lời, khi cãi nhau cũng là em ấy chủ động làm lành trước."
"Có lẽ liên quan đến gia đình em ấy? Em ấy đã dẫn cậu về quê chưa? Phong cảnh cũng khá đẹp, khoai lang ở đó cũng ngọt, chỉ là nghèo thôi. Ngôi nhà cũ của em ấy được chống đỡ bằng một cây gậy, tôi còn lo nó sập."
Ngô Tử Hiển im lặng lắng nghe, không có phản ứng gì. Thấy hắn thờ ơ, Kỷ Văn Châu cảm thấy hơi mất hứng.
Anh ta đoán có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều, đang định kết thúc câu chuyện thì nghe thấy Ngô Tử Hiển lên tiếng:
"Vậy nên khi anh phát hiện ra cậu ấy đối xử với đồng đội mới cũng tốt như vậy, mình không hề đặc biệt. Anh mới từ yêu sinh hận, cắt đứt liên lạc với cậu ấy?"
Chưa đợi Kỷ Văn Châu lên tiếng, hắn lại nói: "Nếu anh thực sự hiểu cậu ấy, anh nên biết, Dung Lãm giỏi nhất là khiến người ta hiểu lầm."
Kỷ Văn Châu không nói gì, nụ cười trên mặt cứng lại, giống như được gắn vào vậy.
Sự im lặng đáng sợ kéo dài rất lâu, Kỷ Văn Châu cuối cùng cũng không hỏi Ngô Tử Hiển biết những chuyện cũ này từ đâu. Anh ta nheo mắt, khinh thường đáp trả:
"Cậu nói đúng, nhưng đã nhiều năm trôi qua, tôi đã buông bỏ từ lâu rồi." Anh ta cố tình dừng lại, "Tuy nhiên xem ra, có người vẫn còn ghi hận, đến bây giờ vẫn chưa quên được nhỉ?"
Vẻ mặt Ngô Tử Hiển không hề thay đổi.
"Tôi không hiểu ý anh."
Đúng lúc này, cửa phòng thu đột nhiên bị đẩy ra.
Dung Lãm vừa thò nửa người vào đã cảm thấy không khí có gì đó không ổn. Cậu lùi lại, do dự cười hỏi: "Em không làm phiền hai người chứ?"
Lúc này, khi nhìn thấy Dung Lãm, Ngô Tử Hiển đột nhiên nhớ lại năm năm trước.
Năm năm trước, lần đầu tiên họ gặp nhau, Dung Lãm cũng vô tình xông vào cười hỏi hắn và chị Mã: "Em không làm phiền hai người chứ?"
____________
Chị Mã vội vàng nói: "Không sao, chị và cậu ấy đang nói về em đấy."
Dung Lãm đi đến bên cạnh chị Mã. Chị Mã thân thiết nắm tay cậu
, quay sang Ngô Tử Hiển: "Tử Hiển, đây là Dung Lãm, có gì cần cứ tìm cậu ấy."
"Chào anh Hiển." Dung Lãm thân thiện chào hỏi.
Ngô Tử Hiển vốn không muốn để ý, nhưng vì phép lịch sự vẫn lạnh nhạt đáp lại một tiếng "ừm".
Năm năm trước, Ngô Tử Hiển vừa bị ném đến Thản Đồ Entertainment, trở thành một trong vô số thực tập sinh bình thường. Hắn bất mãn với sự tự ý của Ngô Nguyên Tu nên không tham gia các lớp học, đối xử xa cách với mọi người.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Tử Hiển, sếp Tôn đã kinh ngạc. Ông cảm thấy hắn nhất định sẽ nổi tiếng nên bảo chị Mã tìm ba đàn anh đến khuyên nhủ hắn, nhưng vẫn không thể làm ấm được tảng đá này. Mặc dù tiếc nuối, nhưng sếp Tôn hiểu rõ, dù có khuôn mặt đẹp đến đâu, song một người không có khát khao mãnh liệt muốn thành công thì cũng không thể tiến xa trong giới giải trí.
Coi như là lần cuối cùng, ông giao Ngô Tử Hiển cho Dung Lãm có tiếng tốt tính trong số các thực tập sinh. Năm đó Dung Lãm mới 16 tuổi, bị Ngô Tử Hiển coi thường cũng không có gì lạ.
May mà Ngô Tử Hiển cuối cùng cũng chú ý đến cậu nhóc đẹp trai này.
Khác với những người khác, Dung Lãm không bao giờ khuyên hắn đến luyện tập, cũng không gửi cho hắn những tin nhắn "dốc hết ruột gan". Dung Lãm chỉ điềm tĩnh mỉm cười mỗi khi gặp mặt, đến chào hỏi rồi đi, nhiều nhất cũng chỉ là tặng hắn một vài món quà nhỏ.
Mặc dù không tích cực, nhưng quý ở chỗ kiên trì.
Người bình thường gặp phải thái độ lạnh nhạt của Ngô Tử Hiển, ba bốn ngày đã không chịu nổi, còn Dung Lãm lại làm như vậy suốt hai tháng trời.
Ngô Tử Hiển cuối cùng cũng hỏi bạn cùng phòng: "Thằng nhóc hay cười ngốc nghếch đó là ai?"
"Là Dung Lãm." Bạn cùng phòng nhiệt tình giới thiệu, giống hệt một nhân viên bán xe, "Cậu ấy rất tốt, năng lực cũng mạnh, có việc gì cứ tìm cậu ấy."
Ngô Tử Hiển nhìn bóng lưng Dung Lãm, không nói gì.
Cho đến một hôm, khi Ngô Tử Hiển đang ăn thịt hầm trong nhà ăn, có người đột nhiên ngồi xuống đối diện hắn. Hắn ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy khuôn mặt mang nụ cười điềm tĩnh đó.
"Xin lỗi anh." Dung Lãm lên tiếng trước, "Không còn chỗ nào khác nữa."
Ngô Tử Hiển nhìn xung quanh, đúng là đã kín chỗ nên hắn không có lý do để từ chối.
"Được." Hắn lạnh nhạt đáp lại rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
"Cái này, anh có muốn không? Em chưa động đũa." Dung Lãm đột nhiên gọi Ngô Tử Hiển, chỉ vào cái dĩa nhỏ trước mặt, "Dạo này em đang kiểm soát cân nặng, không thể ăn thịt hầm, anh có thể lấy rau đổi với em."
Ngô Tử Hiển khựng lại, nhìn cậu.
"Em thấy anh hình như chỉ ăn thịt, dạo này em chỉ ăn rau, vừa hay."
Ngô Tử Hiển hơi do dự, nhưng vì thịt hầm, hắn vẫn đổi đĩa thức ăn với Dung Lãm.
Vừa ăn, Ngô Tử Hiển vừa nuốt cơm trong miệng xuống, bâng quơ nói: "Chỉ là nhiệm vụ quản lý giao thôi, cậu không cần phải như vậy."
Dung Lãm sững người, rồi bất lực lắc đầu: "Nhiệm vụ quản lý giao có thể làm qua loa, em làm vậy là tự nguyện."
Câu trả lời này, Ngô Tử Hiển không ngờ tới.
Dung Lãm nhìn Ngô Tử Hiển, chậm rãi nói: "Không biết tại sao, em có linh cảm, anh Hiển sẽ không ở trong cái ao nhỏ này quá lâu. Làm idol hay không là tự do của anh, anh có suy nghĩ và tầm nhìn hơn em, em không muốn ảnh hưởng đến anh. Em chỉ cảm thấy anh rất đặc biệt nên mới muốn nói chuyện với anh nhiều hơn."
Dung Lãm chân thành không hề giả tạo, mặc dù đang khen ngợi nhưng không khiến người ta cảm thấy nịnh hót. Cậu như có một sức hút kỳ lạ, khiến người ta tin tưởng từng câu nói của mình.
Ngô Tử Hiển đánh giá cậu, cảm thấy thằng nhóc này nói chuyện rất khéo.
Thấy Ngô Tử Hiển mãi không trả lời, Dung Lãm lại thử hỏi: "Em nói chuyện với anh thế này, không làm phiền anh chứ?"
"Phiền." Ngô Tử Hiển vẫn không nương tay.
Dung Lãm cũng không nóng vội, chỉ cười nói: "Ha ha, vậy sau này em sẽ chú ý, ít làm phiền anh hơn."
Hai người tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Trong sự im lặng gượng gạo, Ngô Tử Hiển đột nhiên hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?"
Dung Lãm ngoan ngoãn trả lời: "Em 16 tuổi rồi anh."
Ngô Tử Hiển nói: "Trông như 32 tuổi."
"Trong em già vậy sao?" Dung Lãm dở khóc dở cười.
"Ừ." Ngô Tử Hiển chậm rãi húp một ngụm canh, rồi mỉm cười nói, "Không đáng yêu chút nào."
—----
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Story
Chương 20: Cậu ấy giỏi nhất là khiến người ta hiểu lầm
10.0/10 từ 27 lượt.