Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 14: Kim Cương và Ngôi Sao May Mắn
172@-
Một khoảng thời gian sau đó, Forth hiếm khi rảnh rỗi. Công ty cuối cùng cũng động lòng trắc ẩn cho Dung Lãm và mọi người nghỉ vài ngày.
Dung Lãm thấy đã lâu rồi không đi thăm bà ngoại nên chuẩn bị về quê một chuyến. Em gái Dung Cảnh và em trai Dung Sĩ Thành vẫn còn học không thể đi cùng, cậu đành phải đi một mình.
Quê của Dung Lãm ở An Huy, gần Kim Lăng, nhưng vì địa hình hẻo lánh, phải đi tàu cao tốc rồi chuyển sang xe buýt, sau đó còn phải ngồi xe ba bánh lắc lư cả nửa ngày trời mới đến nơi. Khi Dung Lãm xuống xe, nửa người dưới đã tê cứng giống như bị người ta gối đầu lên cả đêm.
Dọc đường Dung Lãm gặp một vài cụ già, người nào người nấy lưng đều còng, chậm chạp và đờ đẫn. Họ thực sự đã già, nhưng có vẻ hơi già quá, trong ánh mắt chất chứa tầng tầng lớp lớp sự vỡ mộng.
Dung Lãm nghĩ, bà ngoại của mình không già như vậy.
Nhưng khi đến cửa nhà, cậu nhìn thấy bà ngoại đang ngủ gật khi phơi nắng. Bà cuộn tròn như con tôm, vạt áo sau chiếc áo màu xanh nhăn nhúm cuộn lên đến thắt lưng. Cằm bà chống vào lưng ghế, khóe miệng dính một vệt nước miếng sáng bóng, loang ra một vết bẩn to bằng đồng xu trên cổ áo bông màu đỏ sẫm.
Dung Lãm có chút buồn bã nghĩ, hóa ra bà ngoại cũng già yếu như họ rồi.
"Bà ngoại, đừng ngủ ở đây, cảm lạnh đấy." Dung Lãm đưa tay lay bà dậy.
Bà giật mình run lên, mơ mơ màng màng lớn tiếng: "Bà đâu có ngủ, bà đang phơi nắng!"
Dung Lãm dở khóc dở cười, thầm nghĩ bà cụ thật sĩ diện.
Khi nhìn rõ mặt Dung Lãm, bà ngoại lập tức vui mừng ra mặt, nhưng vẫn vừa cười vừa mắng: "Thằng nhóc thối còn biết đường về sao? Tổ cha mày quên bà cho rồi đi."
Dung Lãm vội vàng xoa lưng bà, dịu dàng dỗ dành: "Tại công việc của con bận rộn, chỉ cần có ba ngày nghỉ, con nhất định sẽ về. Bình thường con còn không gặp được Cảnh Cảnh và Sĩ Thành."
Bà ngoại trợn tròn mắt: "Bận đến vậy à?"
Dung Lãm dìu bà ngoại vào nhà, nhìn dáng vẻ run rẩy của bà, không nhịn được hỏi: "Bà ngoại, đến thành phố hưởng phúc với con không tốt sao? Nhà có thang máy sáng sủa lắm, ngày nào con cũng dẫn bà đi công viên xem hí khúc."
"Hưởng phúc cái gì? Bà quen sống ở đây rồi, xung quanh toàn là bạn đánh mạt chược. Lên thành phố, không quen ai, bà không chịu được. Bà nghĩ rồi, sau này bà chết, cứ chôn bà ở vườn rau này, yên tâm."
"Bà lại nói mấy lời này..."
Dung Lãm bất lực nghĩ, bà cụ này thật cứng đầu.
Dung Lãm hiếm khi về nhà, bà ngoại nhất quyết phải làm món cơm thịt khô mà cậu thích nhất.
Bà ngoại lấy miếng thịt khô từ móc sắt trên xà nhà xuống, dùng dao cạo lớp muối bên ngoài, đặt lên thớt "cạch cạch" thái thành từng miếng nhỏ, cho vào nồi. Bà dùng sạn ấn miếng thịt xuống để ép mỡ ra, mùi mặn ngọt hòa quyện với mùi khói bếp lan tỏa khắp sân, Dung Lãm đang chặt củi cũng ngửi thấy mùi thơm.
Lần này Dung Lãm chặt nhiều củi hơn để sau khi mình đi bà ngoại cũng có thể dùng. Bà ngoại đã dùng bếp củi cả đời, không muốn đổi sang bếp ga, cứ nói cơm nấu bằng củi ngon hơn.
Một nhát búa xuống, mảnh gỗ vụn vô tình bắn vào chuồng gà khiến con gà mái lông trắng đập cánh hoảng sợ.
Ba mươi phút sau, cơm thịt khô chín. Bà ngoại luộc thêm vài cọng rau xanh để ăn đỡ ngán.
Sau đó, bà bật tivi lên, nhưng không ai xem, cứ để đó cho có tiếng. Hạt cơm dính vào mặt sau của chiếc thìa nhôm, nóng đến mức đầu lưỡi phải phì phì. Cơm cháy dưới đáy bát ăn kèm với một miếng thịt khô, cắn một miếng, mùi thơm của mỡ heo hòa quyện với mùi khói bốc lên.
"Cho con cái này." Bà ngoại ngồi xuống bàn, đưa cho cậu một hộp sữa, "Uống sữa nhiều cho mau lớn."
"Con đã 21 tuổi rồi." Dung Lãm dở khóc dở cười.
"Mới 21 tuổi, vẫn còn nhỏ lắm, uống nhiều vào. Chỗ con làm việc cũng thiệt tình, một đứa nhỏ như vậy, sao lại nỡ để nó làm việc vất vả như thế?"
Những lời này Dung Lãm đã nghe từ năm 15 tuổi khi lang thang ở Kim Lăng, nghe đến tận bây giờ, chắc là phải nghe đến năm 40 tuổi. Đôi khi cậu cảm thấy, bà ngoại và những người khác hoàn toàn là hai đơn vị đo lường khác nhau.
Dung Lãm nhận lấy hộp sữa, trên đó phủ một lớp bụi mỏng. Cậu nhận ra điều gì đó, nhìn ngày sản xuất, quả nhiên đã hết hạn.
"Cho bà sữa bà không nỡ uống, để đến mức hết hạn. Bây giờ con lại mang về thêm mấy thùng sữa mới, phải làm sao đây?"
"Đâu có hết hạn, sao mà hết hạn được?" Bà ngoại cứng miệng cầm lấy xem, lập tức im bặt, rồi lại cứng đầu nói, "Hết hạn cũng có thể uống mà, con không uống thì bà uống."
Làm sao Dung Lãm để bà uống sữa hết hạn được, cậu lập tức giật lại rồi lấy một hộp sữa mới cho bà.
Hai bà cháu vừa ăn vừa trò chuyện, bà ngoại hỏi Dung Lãm: "Bà nói với hàng xóm, cháu ngoại tôi lên thành phố làm idol. Họ đều hỏi bà, idol là gì."
Dung Lãm suýt nữa thì sặc, cậu ngại ngùng sờ mũi, giải thích: "Là ca hát nhảy múa đó bà."
"Có lên tivi không?" Trong mắt bà ngoại có chút mong đợi.
"Bây giờ ít người xem tivi lắm bà, video cháu quay đều đăng lên mạng."
Đáng tiếc bà ngoại không biết dùng điện thoại, dạy bao nhiêu lần cũng không được.
"Vậy khi nào mới thấy con trên tivi?"
Dung Lãm kiên nhẫn trả lời bà: "Bà ngoại, tụi con không có lên tivi đâu. Sau khi ăn cơm xong con cho bà xem điện thoại, trong điện thoại có con."
Bà ngoại rất thất vọng, bà im lặng một lúc, rồi chỉ vào tivi nói: "Con có quen người này không, tuổi tác cũng gần bằng con, thường xuyên lên tivi."
Dung Lãm quay đầu lại nhìn, cậu thực sự quen người đó, hoá ra là quảng cáo mỹ phẩm của Ngô Tử Hiển. Làn gió của DIOR đã thổi đến cái làng lạc hậu này.
Dung Lãm bất lực, thầm nghĩ người này sao lại xuất hiện ở khắp mọi nơi vậy, ngay cả bà cụ ở nông thôn cũng quen mặt anh ấy.
Chi phí cho quảng cáo truyền hình rất lớn nên người đại diện thường là ngôi sao có địa vị không nhỏ, người ở cấp bậc như Dung Lãm căn bản không với tới được. Cậu đã không còn quá nhiều tham vọng, nhưng lúc này vẫn cảm thấy mình vô dụng, không thể cho bà ngoại nhìn thấy mình trên tivi, để bà có chút an ủi.
"Cậu ta có thể lên tivi, cháu bà cũng đẹp trai, lại còn thông minh chăm chỉ, tại sao không thể lên tivi?!" Bà ngoại nhíu mày, vừa cộc cằn vừa nghiêm túc hỏi.
Trong mắt bà ngoại, đương nhiên cậu số một.
Ngày ấy, khi còn là một thiếu niên tràn đầy sức sống, dựa vào giọng hát trời phú mà ra đời lăn lộn, không phải cậu chưa từng nghĩ đến ngày được mọi người biết đến. Nhưng sau khi nhìn thấy thế giới rộng lớn, cậu mới hiểu, mấy cái gọi là tài năng của mình khi đặt giữa muôn vạn người thực ra không đáng kể.
Cậu nghĩ mình là một cục vàng, nhưng trong giới giải trí xa hoa lộng lẫy, ngay cả sàn nhà cũng được lát bằng vàng.
Dung Lãm bất lực nói: "Người ta là đại minh tinh, khác với con."
Đến tuổi của bà ngoại, thỉnh thoảng lại hơi lãng tai, bà nhíu mày hỏi: "Cái gì?"
Dung Lãm cao giọng: "Người ta là đại minh tinh, khác với con."
"Cái gì?"
"..."
Dung Lãm đột nhiên mất hết sức lực, lặp đi lặp lại câu nói này, nó khiến cậu cảm thấy mình thật đáng thương, cậu không muốn mình đáng thương như vậy. Cảm giác mệt mỏi như sóng thần nhấn chìm cậu, khiến cậu chìm xuống.
Nhưng rất nhanh, Dung Lãm lại tự an ủi mình. Cậu gắp một miếng cơm, cười cười nói: "Bà ngoại, bà đừng hỏi nữa, người ta khác với con, sao phải so sánh chứ?"
Cùng ngày, sau khi giao thiết bị theo dõi giấc ngủ cho bác sĩ gia đình, Ngô Tử Hiển một mình đến sân golf gần nhà để chơi.
Đây là sân golf đầu tiên của Trung Quốc, Tống Mỹ Linh, Trương Học Lương, Marshall,... đều đã từng chơi golf ở đây. Là sân golf dành cho hội viên, không có nhiều khách, môi trường khá dễ chịu.
Ngô Tử Hiển không thích náo nhiệt, hắn chỉ mang theo một cậu bé nhặt bóng bên cạnh.
Nhưng vừa đánh một gậy, hắn đã nghe thấy có người gọi tên mình: "Tử Hiển, trùng hợp vậy, cậu cũng ở đây à?"
Hắn quay đầu lại, thấy ba người đang đứng, đều là bạn từ nhỏ. Tuy nói là bạn từ nhỏ, nhưng chỉ vì ba mẹ thân thiết, gặp nhau nhiều lần trong các buổi họp mặt gia đình. Ngô Tử Hiển không thân với họ, nhưng anh trai Ngô Tân Di của hắn lại rất thích họ, chỉ cần về Kim Lăng là nhất định sẽ ngày đêm quấn quýt bên nhau.
Hà Miểu hỏi: "Hiếm khi gặp mặt, chơi cùng nhé?"
Ngô Tử Hiển không có cảm tình gì với ba người họ. Nhưng ba người họ đều là đối tác kinh doanh của gia đình, cũng không nên làm mất mặt, nên hắn gật đầu đồng ý.
Khi Hà Mạc vung gậy, An Thanh Kiện bắt chuyện với Ngô Tử Hiển bên cạnh. Nhà anh ta làm công ty quảng cáo. Ngô Tử Hiển từng lập kỷ lục bán hàng 27 triệu tệ trong một giờ, khiến mọi người há hốc mồm, còn lên cả bản tin của CCTV. Cộng thêm hắn may mắn, mấy nghệ sĩ mà hắn ký hợp đồng trước đây đều nổi tiếng. Có thể nói, các nhà quảng cáo trên toàn quốc đều muốn kết giao để xây dựng mối quan hệ với Ngô Tử Hiển.
An Thanh Kiện bảo cậu bé nhặt bóng đưa một hộp xì gà đến. Anh ta mở ra rồi nói với Ngô Tử Hiển: "Xì gà Cohiba Siglo VI mới được vận chuyển từ Anh về, thử không?"
Những cậu ấm cô chiêu này thường "trưởng giả học làm sang", có thuốc lá không hút lại cứ hút xì gà, còn chỉ hút Cohiba cao cấp.
Ngô Tử Hiển trả lời lại: "Cảm ơn, tôi không thích mùi thuốc lá."
An Thanh Kiện khựng lại, lập tức ngại ngùng đem cất. Anh ta không nói chuyện nhiều với Ngô Tử Hiển nên không biết hắn kiêng thuốc lá.
Nhưng An Thanh Kiện không bỏ cuộc, anh ta lại nói đùa với Ngô Tử Hiển: "Mấy năm trước cũng không thấy cậu về Kim Lăng mấy lần, giờ ở đây nhiều hơn rồi. Sao vậy, là đã có người trong lòng hay giấu mỹ nhân trong nhà rồi?"
Ngô Tử Hiển không biểu cảm nói: "Vì trở lại Forth, có nhiều việc phải làm."
"Đúng đúng đúng, cậu trở lại nhóm của cậu rồi." An Thanh Kiện gật đầu lia lịa, "Nhưng tôi nghe nói, nhóm đó là đồ bỏ đi, mấy thành viên đều có tướng mạo của người thất bại."
"Tôi cũng là thành viên của Forth, anh đang nói móc tôi à?" Ngô Tử Hiển cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nghiền nát cỏ dưới chân.
An Thanh Kiện biết mình lỡ lời, vội vàng xin lỗi: "Cậu biết mà, tôi không có ý đó! Đừng để ý, đừng để ý!"
Ngay cả Thư Dung cũng nói, cậu con trai thứ này rất khó chiều. Nhưng người có thể khiến Ngô Tử Hiển nhíu mày ba lần chỉ trong ba câu nói ngắn ngủi cũng thật hiếm thấy.
Hai người không hợp nhau, nói chuyện được vài câu, Ngô Tử Hiển đang định rời đi thì Hà Mạc gọi hắn lại, nói đến lượt hắn đánh.
Ngô Tử Hiển đứng vững, lấy đà đánh bóng. Vừa đánh xong hắn đã nhận ra, lực vung gậy lần này mạnh hơn bình thường một chút.
Sau khi cậu bé nhặt bóng chạy đến xem, cậu ta ngồi trong xe golf hét lớn về phía bốn người: "Chúc mừng ông chủ! Một gậy vào lỗ!!!"
Bốn người đều không ngờ tới, An Thanh Kiện còn thốt lên "what the f*ck".
Cậu bé nhặt bóng phấn khích như vậy cũng phải thôi. Theo quy định của sân golf, một gậy vào lỗ sẽ thưởng cho cậu bé nhặt bóng 10.000 tệ tiền boa, mỗi cậu bé nhặt bóng trong nhóm được 5.000 tệ, tất cả mọi người trong sân golf, từ nhân viên đến nhân viên vệ sinh, nhân viên bảo trì cỏ mỗi người được 500 tệ, tổng cộng khoảng hai ba trăm nghìn tệ. Chưa kể đến việc thanh toán, tiệc tối và rượu sâm panh.
Đây chính là cái gọi là "một gậy đáng giá ngàn vàng".
Mặc dù tốn kém không ít, nhưng hầu hết mọi người vẫn vui vẻ nhận được vinh dự này. Dù sao xác suất cũng rất nhỏ, nghe nói là một phần nghìn. Ngô Tử Hiển mới chỉ đánh được hai lần. Hà Mạc và những người khác ngoài xem các trận đấu chuyên nghiệp thì chưa từng thấy.
"Quả nhiên là ngôi sao may mắn." Hà Mạc vừa vỗ tay vừa trêu chọc.
Biệt danh ngôi sao may mắn này là do Ngô Tân Di đặt, khi nói ba chữ này, anh ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nghiền nát Ngô Tử Hiển.
"Hahahaha, tôi phải nói cho Ngô Tân Di biết để anh ấy ghen tị chơi!"
"Tuyệt vời tuyệt vời! Vận may này không ai sánh bằng!"
Thế nhưng Ngô Tử Hiển lại rất bình thản. Hà Mạc đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được tò mò, rốt cuộc là chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của người này?
Ngô Tử Hiển khách sáo gật đầu, còn chưa kịp lên tiếng, điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông. Hắn đi ra xa, lấy điện thoại ra xem, là bác sĩ gia đình gọi đến.
"Cậu chủ, thiết bị kiểm tra giấc ngủ mà cậu đưa cho tôi, tôi vừa mới xem qua." Anh ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Bây giờ có tiện nói chuyện không? Có một số việc tôi muốn hỏi cậu."
—-----
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Một khoảng thời gian sau đó, Forth hiếm khi rảnh rỗi. Công ty cuối cùng cũng động lòng trắc ẩn cho Dung Lãm và mọi người nghỉ vài ngày.
Dung Lãm thấy đã lâu rồi không đi thăm bà ngoại nên chuẩn bị về quê một chuyến. Em gái Dung Cảnh và em trai Dung Sĩ Thành vẫn còn học không thể đi cùng, cậu đành phải đi một mình.
Quê của Dung Lãm ở An Huy, gần Kim Lăng, nhưng vì địa hình hẻo lánh, phải đi tàu cao tốc rồi chuyển sang xe buýt, sau đó còn phải ngồi xe ba bánh lắc lư cả nửa ngày trời mới đến nơi. Khi Dung Lãm xuống xe, nửa người dưới đã tê cứng giống như bị người ta gối đầu lên cả đêm.
Dọc đường Dung Lãm gặp một vài cụ già, người nào người nấy lưng đều còng, chậm chạp và đờ đẫn. Họ thực sự đã già, nhưng có vẻ hơi già quá, trong ánh mắt chất chứa tầng tầng lớp lớp sự vỡ mộng.
Dung Lãm nghĩ, bà ngoại của mình không già như vậy.
Nhưng khi đến cửa nhà, cậu nhìn thấy bà ngoại đang ngủ gật khi phơi nắng. Bà cuộn tròn như con tôm, vạt áo sau chiếc áo màu xanh nhăn nhúm cuộn lên đến thắt lưng. Cằm bà chống vào lưng ghế, khóe miệng dính một vệt nước miếng sáng bóng, loang ra một vết bẩn to bằng đồng xu trên cổ áo bông màu đỏ sẫm.
Dung Lãm có chút buồn bã nghĩ, hóa ra bà ngoại cũng già yếu như họ rồi.
"Bà ngoại, đừng ngủ ở đây, cảm lạnh đấy." Dung Lãm đưa tay lay bà dậy.
Bà giật mình run lên, mơ mơ màng màng lớn tiếng: "Bà đâu có ngủ, bà đang phơi nắng!"
Dung Lãm dở khóc dở cười, thầm nghĩ bà cụ thật sĩ diện.
Khi nhìn rõ mặt Dung Lãm, bà ngoại lập tức vui mừng ra mặt, nhưng vẫn vừa cười vừa mắng: "Thằng nhóc thối còn biết đường về sao? Tổ cha mày quên bà cho rồi đi."
Dung Lãm vội vàng xoa lưng bà, dịu dàng dỗ dành: "Tại công việc của con bận rộn, chỉ cần có ba ngày nghỉ, con nhất định sẽ về. Bình thường con còn không gặp được Cảnh Cảnh và Sĩ Thành."
Bà ngoại trợn tròn mắt: "Bận đến vậy à?"
Dung Lãm dìu bà ngoại vào nhà, nhìn dáng vẻ run rẩy của bà, không nhịn được hỏi: "Bà ngoại, đến thành phố hưởng phúc với con không tốt sao? Nhà có thang máy sáng sủa lắm, ngày nào con cũng dẫn bà đi công viên xem hí khúc."
"Hưởng phúc cái gì? Bà quen sống ở đây rồi, xung quanh toàn là bạn đánh mạt chược. Lên thành phố, không quen ai, bà không chịu được. Bà nghĩ rồi, sau này bà chết, cứ chôn bà ở vườn rau này, yên tâm."
"Bà lại nói mấy lời này..."
Dung Lãm bất lực nghĩ, bà cụ này thật cứng đầu.
Dung Lãm hiếm khi về nhà, bà ngoại nhất quyết phải làm món cơm thịt khô mà cậu thích nhất.
Bà ngoại lấy miếng thịt khô từ móc sắt trên xà nhà xuống, dùng dao cạo lớp muối bên ngoài, đặt lên thớt "cạch cạch" thái thành từng miếng nhỏ, cho vào nồi. Bà dùng sạn ấn miếng thịt xuống để ép mỡ ra, mùi mặn ngọt hòa quyện với mùi khói bếp lan tỏa khắp sân, Dung Lãm đang chặt củi cũng ngửi thấy mùi thơm.
Lần này Dung Lãm chặt nhiều củi hơn để sau khi mình đi bà ngoại cũng có thể dùng. Bà ngoại đã dùng bếp củi cả đời, không muốn đổi sang bếp ga, cứ nói cơm nấu bằng củi ngon hơn.
Một nhát búa xuống, mảnh gỗ vụn vô tình bắn vào chuồng gà khiến con gà mái lông trắng đập cánh hoảng sợ.
Ba mươi phút sau, cơm thịt khô chín. Bà ngoại luộc thêm vài cọng rau xanh để ăn đỡ ngán.
Sau đó, bà bật tivi lên, nhưng không ai xem, cứ để đó cho có tiếng. Hạt cơm dính vào mặt sau của chiếc thìa nhôm, nóng đến mức đầu lưỡi phải phì phì. Cơm cháy dưới đáy bát ăn kèm với một miếng thịt khô, cắn một miếng, mùi thơm của mỡ heo hòa quyện với mùi khói bốc lên.
"Cho con cái này." Bà ngoại ngồi xuống bàn, đưa cho cậu một hộp sữa, "Uống sữa nhiều cho mau lớn."
"Con đã 21 tuổi rồi." Dung Lãm dở khóc dở cười.
"Mới 21 tuổi, vẫn còn nhỏ lắm, uống nhiều vào. Chỗ con làm việc cũng thiệt tình, một đứa nhỏ như vậy, sao lại nỡ để nó làm việc vất vả như thế?"
Những lời này Dung Lãm đã nghe từ năm 15 tuổi khi lang thang ở Kim Lăng, nghe đến tận bây giờ, chắc là phải nghe đến năm 40 tuổi. Đôi khi cậu cảm thấy, bà ngoại và những người khác hoàn toàn là hai đơn vị đo lường khác nhau.
Dung Lãm nhận lấy hộp sữa, trên đó phủ một lớp bụi mỏng. Cậu nhận ra điều gì đó, nhìn ngày sản xuất, quả nhiên đã hết hạn.
"Cho bà sữa bà không nỡ uống, để đến mức hết hạn. Bây giờ con lại mang về thêm mấy thùng sữa mới, phải làm sao đây?"
"Đâu có hết hạn, sao mà hết hạn được?" Bà ngoại cứng miệng cầm lấy xem, lập tức im bặt, rồi lại cứng đầu nói, "Hết hạn cũng có thể uống mà, con không uống thì bà uống."
Làm sao Dung Lãm để bà uống sữa hết hạn được, cậu lập tức giật lại rồi lấy một hộp sữa mới cho bà.
Hai bà cháu vừa ăn vừa trò chuyện, bà ngoại hỏi Dung Lãm: "Bà nói với hàng xóm, cháu ngoại tôi lên thành phố làm idol. Họ đều hỏi bà, idol là gì."
Dung Lãm suýt nữa thì sặc, cậu ngại ngùng sờ mũi, giải thích: "Là ca hát nhảy múa đó bà."
"Có lên tivi không?" Trong mắt bà ngoại có chút mong đợi.
"Bây giờ ít người xem tivi lắm bà, video cháu quay đều đăng lên mạng."
Đáng tiếc bà ngoại không biết dùng điện thoại, dạy bao nhiêu lần cũng không được.
"Vậy khi nào mới thấy con trên tivi?"
Dung Lãm kiên nhẫn trả lời bà: "Bà ngoại, tụi con không có lên tivi đâu. Sau khi ăn cơm xong con cho bà xem điện thoại, trong điện thoại có con."
Bà ngoại rất thất vọng, bà im lặng một lúc, rồi chỉ vào tivi nói: "Con có quen người này không, tuổi tác cũng gần bằng con, thường xuyên lên tivi."
Dung Lãm quay đầu lại nhìn, cậu thực sự quen người đó, hoá ra là quảng cáo mỹ phẩm của Ngô Tử Hiển. Làn gió của DIOR đã thổi đến cái làng lạc hậu này.
Dung Lãm bất lực, thầm nghĩ người này sao lại xuất hiện ở khắp mọi nơi vậy, ngay cả bà cụ ở nông thôn cũng quen mặt anh ấy.
Chi phí cho quảng cáo truyền hình rất lớn nên người đại diện thường là ngôi sao có địa vị không nhỏ, người ở cấp bậc như Dung Lãm căn bản không với tới được. Cậu đã không còn quá nhiều tham vọng, nhưng lúc này vẫn cảm thấy mình vô dụng, không thể cho bà ngoại nhìn thấy mình trên tivi, để bà có chút an ủi.
"Cậu ta có thể lên tivi, cháu bà cũng đẹp trai, lại còn thông minh chăm chỉ, tại sao không thể lên tivi?!" Bà ngoại nhíu mày, vừa cộc cằn vừa nghiêm túc hỏi.
Trong mắt bà ngoại, đương nhiên cậu số một.
Ngày ấy, khi còn là một thiếu niên tràn đầy sức sống, dựa vào giọng hát trời phú mà ra đời lăn lộn, không phải cậu chưa từng nghĩ đến ngày được mọi người biết đến. Nhưng sau khi nhìn thấy thế giới rộng lớn, cậu mới hiểu, mấy cái gọi là tài năng của mình khi đặt giữa muôn vạn người thực ra không đáng kể.
Cậu nghĩ mình là một cục vàng, nhưng trong giới giải trí xa hoa lộng lẫy, ngay cả sàn nhà cũng được lát bằng vàng.
Dung Lãm bất lực nói: "Người ta là đại minh tinh, khác với con."
Đến tuổi của bà ngoại, thỉnh thoảng lại hơi lãng tai, bà nhíu mày hỏi: "Cái gì?"
Dung Lãm cao giọng: "Người ta là đại minh tinh, khác với con."
"Cái gì?"
"..."
Dung Lãm đột nhiên mất hết sức lực, lặp đi lặp lại câu nói này, nó khiến cậu cảm thấy mình thật đáng thương, cậu không muốn mình đáng thương như vậy. Cảm giác mệt mỏi như sóng thần nhấn chìm cậu, khiến cậu chìm xuống.
Nhưng rất nhanh, Dung Lãm lại tự an ủi mình. Cậu gắp một miếng cơm, cười cười nói: "Bà ngoại, bà đừng hỏi nữa, người ta khác với con, sao phải so sánh chứ?"
Cùng ngày, sau khi giao thiết bị theo dõi giấc ngủ cho bác sĩ gia đình, Ngô Tử Hiển một mình đến sân golf gần nhà để chơi.
Đây là sân golf đầu tiên của Trung Quốc, Tống Mỹ Linh, Trương Học Lương, Marshall,... đều đã từng chơi golf ở đây. Là sân golf dành cho hội viên, không có nhiều khách, môi trường khá dễ chịu.
Ngô Tử Hiển không thích náo nhiệt, hắn chỉ mang theo một cậu bé nhặt bóng bên cạnh.
Nhưng vừa đánh một gậy, hắn đã nghe thấy có người gọi tên mình: "Tử Hiển, trùng hợp vậy, cậu cũng ở đây à?"
Hắn quay đầu lại, thấy ba người đang đứng, đều là bạn từ nhỏ. Tuy nói là bạn từ nhỏ, nhưng chỉ vì ba mẹ thân thiết, gặp nhau nhiều lần trong các buổi họp mặt gia đình. Ngô Tử Hiển không thân với họ, nhưng anh trai Ngô Tân Di của hắn lại rất thích họ, chỉ cần về Kim Lăng là nhất định sẽ ngày đêm quấn quýt bên nhau.
Hà Miểu hỏi: "Hiếm khi gặp mặt, chơi cùng nhé?"
Ngô Tử Hiển không có cảm tình gì với ba người họ. Nhưng ba người họ đều là đối tác kinh doanh của gia đình, cũng không nên làm mất mặt, nên hắn gật đầu đồng ý.
Khi Hà Mạc vung gậy, An Thanh Kiện bắt chuyện với Ngô Tử Hiển bên cạnh. Nhà anh ta làm công ty quảng cáo. Ngô Tử Hiển từng lập kỷ lục bán hàng 27 triệu tệ trong một giờ, khiến mọi người há hốc mồm, còn lên cả bản tin của CCTV. Cộng thêm hắn may mắn, mấy nghệ sĩ mà hắn ký hợp đồng trước đây đều nổi tiếng. Có thể nói, các nhà quảng cáo trên toàn quốc đều muốn kết giao để xây dựng mối quan hệ với Ngô Tử Hiển.
An Thanh Kiện bảo cậu bé nhặt bóng đưa một hộp xì gà đến. Anh ta mở ra rồi nói với Ngô Tử Hiển: "Xì gà Cohiba Siglo VI mới được vận chuyển từ Anh về, thử không?"
Những cậu ấm cô chiêu này thường "trưởng giả học làm sang", có thuốc lá không hút lại cứ hút xì gà, còn chỉ hút Cohiba cao cấp.
Ngô Tử Hiển trả lời lại: "Cảm ơn, tôi không thích mùi thuốc lá."
An Thanh Kiện khựng lại, lập tức ngại ngùng đem cất. Anh ta không nói chuyện nhiều với Ngô Tử Hiển nên không biết hắn kiêng thuốc lá.
Nhưng An Thanh Kiện không bỏ cuộc, anh ta lại nói đùa với Ngô Tử Hiển: "Mấy năm trước cũng không thấy cậu về Kim Lăng mấy lần, giờ ở đây nhiều hơn rồi. Sao vậy, là đã có người trong lòng hay giấu mỹ nhân trong nhà rồi?"
Ngô Tử Hiển không biểu cảm nói: "Vì trở lại Forth, có nhiều việc phải làm."
"Đúng đúng đúng, cậu trở lại nhóm của cậu rồi." An Thanh Kiện gật đầu lia lịa, "Nhưng tôi nghe nói, nhóm đó là đồ bỏ đi, mấy thành viên đều có tướng mạo của người thất bại."
"Tôi cũng là thành viên của Forth, anh đang nói móc tôi à?" Ngô Tử Hiển cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nghiền nát cỏ dưới chân.
An Thanh Kiện biết mình lỡ lời, vội vàng xin lỗi: "Cậu biết mà, tôi không có ý đó! Đừng để ý, đừng để ý!"
Ngay cả Thư Dung cũng nói, cậu con trai thứ này rất khó chiều. Nhưng người có thể khiến Ngô Tử Hiển nhíu mày ba lần chỉ trong ba câu nói ngắn ngủi cũng thật hiếm thấy.
Hai người không hợp nhau, nói chuyện được vài câu, Ngô Tử Hiển đang định rời đi thì Hà Mạc gọi hắn lại, nói đến lượt hắn đánh.
Ngô Tử Hiển đứng vững, lấy đà đánh bóng. Vừa đánh xong hắn đã nhận ra, lực vung gậy lần này mạnh hơn bình thường một chút.
Sau khi cậu bé nhặt bóng chạy đến xem, cậu ta ngồi trong xe golf hét lớn về phía bốn người: "Chúc mừng ông chủ! Một gậy vào lỗ!!!"
Bốn người đều không ngờ tới, An Thanh Kiện còn thốt lên "what the f*ck".
Cậu bé nhặt bóng phấn khích như vậy cũng phải thôi. Theo quy định của sân golf, một gậy vào lỗ sẽ thưởng cho cậu bé nhặt bóng 10.000 tệ tiền boa, mỗi cậu bé nhặt bóng trong nhóm được 5.000 tệ, tất cả mọi người trong sân golf, từ nhân viên đến nhân viên vệ sinh, nhân viên bảo trì cỏ mỗi người được 500 tệ, tổng cộng khoảng hai ba trăm nghìn tệ. Chưa kể đến việc thanh toán, tiệc tối và rượu sâm panh.
Đây chính là cái gọi là "một gậy đáng giá ngàn vàng".
Mặc dù tốn kém không ít, nhưng hầu hết mọi người vẫn vui vẻ nhận được vinh dự này. Dù sao xác suất cũng rất nhỏ, nghe nói là một phần nghìn. Ngô Tử Hiển mới chỉ đánh được hai lần. Hà Mạc và những người khác ngoài xem các trận đấu chuyên nghiệp thì chưa từng thấy.
"Quả nhiên là ngôi sao may mắn." Hà Mạc vừa vỗ tay vừa trêu chọc.
Biệt danh ngôi sao may mắn này là do Ngô Tân Di đặt, khi nói ba chữ này, anh ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nghiền nát Ngô Tử Hiển.
"Hahahaha, tôi phải nói cho Ngô Tân Di biết để anh ấy ghen tị chơi!"
"Tuyệt vời tuyệt vời! Vận may này không ai sánh bằng!"
Thế nhưng Ngô Tử Hiển lại rất bình thản. Hà Mạc đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được tò mò, rốt cuộc là chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của người này?
Ngô Tử Hiển khách sáo gật đầu, còn chưa kịp lên tiếng, điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông. Hắn đi ra xa, lấy điện thoại ra xem, là bác sĩ gia đình gọi đến.
"Cậu chủ, thiết bị kiểm tra giấc ngủ mà cậu đưa cho tôi, tôi vừa mới xem qua." Anh ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Bây giờ có tiện nói chuyện không? Có một số việc tôi muốn hỏi cậu."
—-----
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Story
Chương 14: Kim Cương và Ngôi Sao May Mắn
10.0/10 từ 27 lượt.