Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi
Chương 120: Câu Chuyện Thứ Sáu (15): Hoàn TG6
103@-Edit: 1kiss
————————————————–
Hỏi: Thân là tác giả tiểu thuyết gốc, xuyên không thành nam chính dưới ngòi bút của bản thân, còn con mèo nhà mình nuôi xuyên không thành nữ chính chuyển giới, bây giờ hai chúng tôi đồng thời bị nữ chính (hụt) của quyển tiểu thuyết khác vượt không gian đến đuổi giết, trải nghiệm sẽ như thế nào đây?
Đáp: Trải nghiệm cái quần què gì, còn không mau trốn đi!!
Trước đây, Từ Trạch vẫn cảm thấy nữ chính chuyển giới nhà hắn hở ra một tý là đảo lộn trời đất, hoàn toàn lấn át nam chính thì không tốt lắm, nhưng bây giờ bị Tiếu Vân Nhi ráo riết bám sát phía sau truy đuổi, hắn thật sự chỉ mong sao có thể đưa toàn bộ gia sản cho Bạch Thần nạp tiền, xài hack như ở những thế giới trước.
Đáng tiếc, đây là xuyên sách chứ không phải chơi game, hắn muốn bỏ tiền ra làm người chơi hệ nhân dân tệ/chiến sĩ xài hack đều không thể được.
Bạch Thần suốt dọc đường đều che chở cho Từ Trạch, hai người bọn họ chạy trốn đến khu rừng rậm ở trên ngọn núi phía sau thị trấn Kain, nhưng không thể cắt đuôi được bóng người với tà áo phất phơ theo sát phía sau. Thậm chí có mấy lần bởi vì né tránh không kịp, Bạch Thần còn bị kiếm khí của đối phương vô hình chém trúng thân thể, để lại hàng loạt vết máu, nhưng y vẫn nhẫn nhịn cắn chặt răng, cho dù bị thương nặng hơn nữa cũng không phát ra tiếng kêu nào.
Thân là Hoàng tử của tộc ma cà rồng, Bạch Thần lẽ ra phải nắm giữ siêu năng lực tự chữa trị cho bản thân, nhưng không biết có phải là do lưỡi kiếm của đối phương là bảo pháp của thế giới tu chân hay không, những vết thương trên người Bạch Thần không hề có dấu hiệu lành lại.
Dưới tình huống mất máu quá nhiều, y càng ngày càng lực bất tòng tâm, đừng nói mang theo Từ Trạch chạy trốn, ngay cả việc duy trì thần trí thanh tỉnh trong một thời gian ngắn nữa e là cũng rất khó khăn.
"Em đi trước đi, tôi đọ sức với gã xong sẽ đi tìm em..."
"Mẹ nó tôi không trốn nữa, tôi liều mạng với gã!"
Bạch Thần vừa đang định khuyên nhủ Từ Trạch một mình rời đi trước, liền nghe thấy người bên cạnh bỗng nhiên dừng chân lại, nghiến răng nghiến lợi nói như vậy.
"Tại sao em..." Bạch Thần hơi kinh ngạc nhìn Từ Trạch.
"Anh bị thương mà cũng không thèm nói cho tôi, còn hỏi tôi tại sao?!" Trong khi vô tình cúi đầu, Từ Trạch phát hiện ra phía sau lưng Bạch Thần toàn là những vết máu chằng chịt, hắn cảm thấy vừa đau lòng vừa giận dữ, nói: "Có trốn nữa cũng có thoát khỏi gã được đâu, anh còn gồng mình làm gì! Chi bằng quyết đấu một trận, cùng lắm thì cả hai ta đều hy sinh... Hừ, nam nữ chính đều đồng thời bỏ mạng, cuốn tiểu thuyết này bảo đảm độc giả sẽ nhớ mãi, mấy năm trôi qua cũng không quên được!"
"Có khi mỗi ngày họ đều sẽ viết bài mắng em đấy!" Bạch Thần miễn cưỡng mỉm cười, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiếu Vân Nhi đang từng bước một đến gần, tranh thủ những phút cuối cùng, gấp gáp khuyên Từ Trạch: "Em đừng ngốc nghếch nữa, mau chạy nhanh đi. Tôi vất vả lắm mới có thể thu gom được hồn phách của em, nếu em bị gã làm gì thì mọi công sức của tôi đều sẽ đổ sông đổ bể hết."
Từ Trạch rút ra khẩu súng lục đạn bạc mà hắn giấu ở trong túi áo, lập tức bắn hai phát về phía của Tiếu Vân Nhi, "Có chạy thì anh cũng là người nên chạy mới đúng! Theo tình tiết thông thường trong phim điện ảnh, nếu như không xử lý được gã, nếu như anh bị gã giết thì hồn mèo... hồn mèo của anh cũng biến mất, tôi biết đi đâu mới tìm được một Cửu Thiên Tuế thứ hai."
"Cửu Thiên Tuế... Ha hả, em chờ đấy!" Bạch Thần miệng thì đe dọa, nhưng trên mặt y lại không kìm được toát ra sự vui vẻ.
Bạch Thần vừa dứt câu liền mở lòng bàn tay ra, hướng lên phía trên, những giọt máu trước đó nhỏ ra từ vết thương của y liền liên tục bay lên từ mặt đất, cuối cùng ngưng tụ thành một quả cầu máu đỏ tươi trong lòng bàn tay của y.
Y điều khiển quả cầu máu đó đánh về phía Tiếu Vân Nhi đang dùng kiếm chém đôi viên đạn bạc, sau đó, sau đó kéo Từ Trạch lại gần, hôn lên môi hắn.
Thân là tác giả tiểu thuyết gốc, Từ Trạch đương nhiên biết một chiêu này là át chủ bài cuối cùng của nữ chính Phạm Trác —— Quả cầu máu chứa đầy chất kịch độc kia sẽ nổ tung thành một trận mưa máu, bất kể là nhân loại, động vật hay là ma cà rồng khác, chỉ cần hít vào một giọt thì chắc chắn mất mạng, trừ phi uống được thuốc giải là chính máu của Phạm Trác.
Mà Tiếu Vân Nhi là một đại năng giả ở thế giới tu chân, cũng không biết việc này nên hoàn toàn nhìn chiêu công kích của Bạch Thần bằng nửa con mắt. Tuy nhiên gã lại chưa từng thấy hai người đàn ông hôn nhau nên bị cảnh tượng phía trước chấn kinh, khi quả cầu máu kia bay đến nổ tung ở trước mặt thì không hề đề phòng, mãi cho đến khi bản thân hít phải vài giọt sương máu kịch độc mới triệu hồi một pháp khí dạng bình ngọc, hút vào toàn bộ máu độc đang tản ra khắp nơi.
"Bản tôn thấy tư chất của ngươi xuất sắc, vốn còn định thu ngươi làm đồ đệ, ai ngờ ngươi lại là kẻ tiểu nhân chỉ biết hạ độc..." Khi Tiếu Vân Nhi mở miệng nói một lần nữa, sát khí trong giọng nói của hắn đã nồng nặc đến mức có thể hóa thành một thanh kiếm mạnh mẽ đại sát tứ phương, mà thanh kiếm thật trong tay gã cũng lóe lên tia sáng chói mắt, "Hôm nay không thể để ngươi sống nữa!"
...
......
Ai mà biết được mi đuổi giết bọn ta ráo riết suốt dọc đường như vậy, bây giờ lại đổi ý định thành muốn thu Bạch Thần làm đệ tử, tác giả ông đây chưa từng sáng tác ra một nhân vật như mi!!
Mắt nhìn thấy tuyệt kỹ của Bạch Thần chẳng những không thể làm Tiếu Vân Nhi tổn hại may mảy, mà còn khơi dậy sát ý chân chính của đối phương, Từ Trạch quả thực tức đến hộc máu.
Nhưng còn không đợi hắn nghĩ gì thêm, một kiếm khí tàn nhẫn hơn tất thảy những kiếm khí trước đó của Tiếu Vân Nhi đã lao tới nơi bọn họ.
Chiêu kiếm này mang theo khí phách có thể hủy thiên diệt địa của một tu sĩ Hóa Thần kỳ, trước sự chênh lệch thực lực của hai bên, Từ Trạch tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chờ cơ chế quay ngược lại thời gian phát động, hoặc cứ như vậy an nghỉ, rơi vào bóng đêm vĩnh hằng.
Nhưng người đứng bên cạnh hắn lại dùng hết sức lực của mình tạo ra một kết giới bao quanh thân hắn, sau đó đẩy hắn ra xa.
"Nhanh..." Bạch thần chỉ mới nói được nửa chữ, đã bị một kiếm xuyên qua trái tim cắt ngang.
"Bạch Thần!" Từ Trạch mở to mắt nhìn người bảo vệ hắn ngã xuống mặt đất.
Tính cả lần Nhiếp Lăng Vân hy sinh trong thế giới võ hiệp, đây đã là lần thứ hai hắn nhìn thấy Bạch Thần xuyên không thành nữ chính một mình bỏ mạng.
Hắn lần đó cảm thấy cực kỳ thương tâm, còn lần này trái tim hắn không chỉ là bị đau đớn như bị dao cắt, mà còn vô cùng hoảng sợ.
Hoảng sợ vì Bạch Thần – nữ chính chuyển giới – tử vong rồi, nhưng cơ chế quay ngược thời gian lại không phát động ——
Bạch Thần có phải sẽ thực sự chết đi không?
Y sẽ không giống như lần trước đó, trong chớp mắt lại hoàn hảo nguyên vẹn đứng ở trước mặt hắn mà sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, bất kể là trong tiểu thuyết hay thế giới hiện thực, đều sẽ không còn một Bạch Thần tuỳ hứng kiêu căng nhưng lại khiến người ta không thể buông bỏ được nữa.
Từ Trạch cả người run rẩy, hai chân không thể đứng vững suýt nữa thì ngã gục xuống đất, nhưng hắn vẫn dùng hết chút sức lực cuối cùng, vội vàng nhào tới bên người Bạch Thần, ôm thi thể của y vào trong ngực.
"Tại sao ngươi lại tới nơi này..." Từ Trạch ngẩng đầu nhìn Tiếu Vân Nhi đang đi tới trước mặt hắn, nói như chất vấn lại như tự lẩm bẩm, "Ngươi muốn phi thăng thành tiên, ngươi muốn làm nhân vật chính, ngươi muốn có được Sở Tùy Phong... Ở trong thế giới của ngươi, ngươi muốn gì đều được nấy, tại sao lại còn tới nơi này..."
"Bản tôn vốn cho rằng đây là một giấc mơ của bản tôn, bây giờ nhìn lại nơi này càng giống như một nơi giao thoa giữa hai thế giới trong hàng nghìn thế giới hơn..." Tiếu Vân Nhi cất kiếm đi, nhìn Từ Trạch đang đau khổ rơi nước mắt lã chã, "Không biết nguyên nhân vì sao, nhưng hình như ngươi biết bản tôn là ai."
"Lão tổ Tiếu Vân Nhi, tu sĩ Hóa Thần kỳ của Cửu Thiên Kiếm tông..." Từ Trạch nỗ lực lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào gã: "Ta chẳng những biết ngươi là ai, còn biết tương lai ngươi muốn đột phá lên Đại Thừa kỳ nhưng lại độ kiếp thất bại, liền bỏ mạng như vậy, Cửu Thiên Kiếm tông cũng sẽ chia năm xẻ bảy, từ môn phái đứng đầu thiên hạ, trở thành môn phái phải lệ thuộc."
"Ồ?" Nghe những lời tiên đoán giống như đang nguyền rủa của Từ Trạch, Tiếu Vân Nhi không buồn không giận cũng không sợ, "Xem ra ngươi có chút năng lực đọc trộm mệnh trời, có điều, mệnh của bản tôn là do bản thân bản tôn quyết định, không phải do trời."
Tiếu Vân Nhi nói ra câu này rất khí phách, nhưng vừa dứt lời hắn vẫn không nhịn được bỗng nhiên ho khan hai tiếng, khóe miệng thậm chí còn chảy ra một dòng máu.
Từ Trạch ổn định lại cảm xúc đang quay cuồng trong lòng, hơi đắc chí vui vẻ nói, "Ta còn tưởng ngươi trúng độc của Bạch Thần sẽ không hề hấn gì, thì ra ngươi cũng chỉ đang kiên cường chống đỡ thôi... Ngươi xác định trúng kỳ độc của bọn ta ở đây, trong hàng ngàn thế giới tiểu thuyết khác của ngươi sẽ tìm được thuốc giải sao?"
Sắc mặt của Tiếu Vân Nhi không thay đổi, gã nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói: "Ngươi có điều kiện gì?"
"Ta không có điều kiện gì cả, người giải được độc là y, chứ không phải ta." Từ Trạch ôm Bạch Thần đang nhắm nghiền mắt trong lồ ng ngực càng chặt hơn, nở ra một nụ cười đắc thắng: "Trong thế giới của các ngươi có một loại tiên thảo có thể khiến người chết mọc lại xương thịt, chỉ mong loại tiên thảo đó cũng có thể cứu được Bạch Thần... Nếu không, mạng của ngươi thực sự có khả năng không phải do chính ngươi quyết định."
Lần này Tiếu Vân Nhi càng im lặng lâu hơn, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, không tỏ rõ ý kiến, nhưng sau khi gã vung ống tay áo lên, phong cảnh xung quanh bọn họ liền nhanh chóng biến từ rừng rậm thành đáy của một vực sâu ——
Hắn trực tiếp đưa Từ Trạch và Bạch Thần vào thế giới của 《 Phá Thiên Ký 》.
Từ Trạch thấy Bạch Thần chết rồi nhưng hai người bọn họ lại không bị quay ngược thời gian trở về, hắn đã hết hi vọng với thế giới giả tưởng phương Tây, nên lúc nãy mới nói như vậy, ép buộc Tiếu Vân Nhi dẫn bọn họ tới thế giới này tìm kiếm một con đường sống khác.
Hiện tại thấy ý định đã được thực hiện, tuy rằng tương lai phía trước vẫn vô cùng mịt mờ, nhưng Từ Trạch vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Nhưng mà còn không đợi hắn tiếp tục giao thiệp với Tiếu Vân Nhi, thi thể trong lồ ng ngực của hắn liền bỗng nhiên hóa thành tro tàn, hòa vào không khí, tan thành mây khói.
"Bạch Thần!" Từ Trạch chỉ kịp kêu lên một tiếng, lồ ng ngực liền đau nhức nhối, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi
————————————————–
Hỏi: Thân là tác giả tiểu thuyết gốc, xuyên không thành nam chính dưới ngòi bút của bản thân, còn con mèo nhà mình nuôi xuyên không thành nữ chính chuyển giới, bây giờ hai chúng tôi đồng thời bị nữ chính (hụt) của quyển tiểu thuyết khác vượt không gian đến đuổi giết, trải nghiệm sẽ như thế nào đây?
Đáp: Trải nghiệm cái quần què gì, còn không mau trốn đi!!
Trước đây, Từ Trạch vẫn cảm thấy nữ chính chuyển giới nhà hắn hở ra một tý là đảo lộn trời đất, hoàn toàn lấn át nam chính thì không tốt lắm, nhưng bây giờ bị Tiếu Vân Nhi ráo riết bám sát phía sau truy đuổi, hắn thật sự chỉ mong sao có thể đưa toàn bộ gia sản cho Bạch Thần nạp tiền, xài hack như ở những thế giới trước.
Đáng tiếc, đây là xuyên sách chứ không phải chơi game, hắn muốn bỏ tiền ra làm người chơi hệ nhân dân tệ/chiến sĩ xài hack đều không thể được.
Bạch Thần suốt dọc đường đều che chở cho Từ Trạch, hai người bọn họ chạy trốn đến khu rừng rậm ở trên ngọn núi phía sau thị trấn Kain, nhưng không thể cắt đuôi được bóng người với tà áo phất phơ theo sát phía sau. Thậm chí có mấy lần bởi vì né tránh không kịp, Bạch Thần còn bị kiếm khí của đối phương vô hình chém trúng thân thể, để lại hàng loạt vết máu, nhưng y vẫn nhẫn nhịn cắn chặt răng, cho dù bị thương nặng hơn nữa cũng không phát ra tiếng kêu nào.
Thân là Hoàng tử của tộc ma cà rồng, Bạch Thần lẽ ra phải nắm giữ siêu năng lực tự chữa trị cho bản thân, nhưng không biết có phải là do lưỡi kiếm của đối phương là bảo pháp của thế giới tu chân hay không, những vết thương trên người Bạch Thần không hề có dấu hiệu lành lại.
Dưới tình huống mất máu quá nhiều, y càng ngày càng lực bất tòng tâm, đừng nói mang theo Từ Trạch chạy trốn, ngay cả việc duy trì thần trí thanh tỉnh trong một thời gian ngắn nữa e là cũng rất khó khăn.
"Em đi trước đi, tôi đọ sức với gã xong sẽ đi tìm em..."
"Mẹ nó tôi không trốn nữa, tôi liều mạng với gã!"
Bạch Thần vừa đang định khuyên nhủ Từ Trạch một mình rời đi trước, liền nghe thấy người bên cạnh bỗng nhiên dừng chân lại, nghiến răng nghiến lợi nói như vậy.
"Tại sao em..." Bạch Thần hơi kinh ngạc nhìn Từ Trạch.
"Anh bị thương mà cũng không thèm nói cho tôi, còn hỏi tôi tại sao?!" Trong khi vô tình cúi đầu, Từ Trạch phát hiện ra phía sau lưng Bạch Thần toàn là những vết máu chằng chịt, hắn cảm thấy vừa đau lòng vừa giận dữ, nói: "Có trốn nữa cũng có thoát khỏi gã được đâu, anh còn gồng mình làm gì! Chi bằng quyết đấu một trận, cùng lắm thì cả hai ta đều hy sinh... Hừ, nam nữ chính đều đồng thời bỏ mạng, cuốn tiểu thuyết này bảo đảm độc giả sẽ nhớ mãi, mấy năm trôi qua cũng không quên được!"
"Có khi mỗi ngày họ đều sẽ viết bài mắng em đấy!" Bạch Thần miễn cưỡng mỉm cười, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiếu Vân Nhi đang từng bước một đến gần, tranh thủ những phút cuối cùng, gấp gáp khuyên Từ Trạch: "Em đừng ngốc nghếch nữa, mau chạy nhanh đi. Tôi vất vả lắm mới có thể thu gom được hồn phách của em, nếu em bị gã làm gì thì mọi công sức của tôi đều sẽ đổ sông đổ bể hết."
Từ Trạch rút ra khẩu súng lục đạn bạc mà hắn giấu ở trong túi áo, lập tức bắn hai phát về phía của Tiếu Vân Nhi, "Có chạy thì anh cũng là người nên chạy mới đúng! Theo tình tiết thông thường trong phim điện ảnh, nếu như không xử lý được gã, nếu như anh bị gã giết thì hồn mèo... hồn mèo của anh cũng biến mất, tôi biết đi đâu mới tìm được một Cửu Thiên Tuế thứ hai."
"Cửu Thiên Tuế... Ha hả, em chờ đấy!" Bạch Thần miệng thì đe dọa, nhưng trên mặt y lại không kìm được toát ra sự vui vẻ.
Bạch Thần vừa dứt câu liền mở lòng bàn tay ra, hướng lên phía trên, những giọt máu trước đó nhỏ ra từ vết thương của y liền liên tục bay lên từ mặt đất, cuối cùng ngưng tụ thành một quả cầu máu đỏ tươi trong lòng bàn tay của y.
Y điều khiển quả cầu máu đó đánh về phía Tiếu Vân Nhi đang dùng kiếm chém đôi viên đạn bạc, sau đó, sau đó kéo Từ Trạch lại gần, hôn lên môi hắn.
Thân là tác giả tiểu thuyết gốc, Từ Trạch đương nhiên biết một chiêu này là át chủ bài cuối cùng của nữ chính Phạm Trác —— Quả cầu máu chứa đầy chất kịch độc kia sẽ nổ tung thành một trận mưa máu, bất kể là nhân loại, động vật hay là ma cà rồng khác, chỉ cần hít vào một giọt thì chắc chắn mất mạng, trừ phi uống được thuốc giải là chính máu của Phạm Trác.
Mà Tiếu Vân Nhi là một đại năng giả ở thế giới tu chân, cũng không biết việc này nên hoàn toàn nhìn chiêu công kích của Bạch Thần bằng nửa con mắt. Tuy nhiên gã lại chưa từng thấy hai người đàn ông hôn nhau nên bị cảnh tượng phía trước chấn kinh, khi quả cầu máu kia bay đến nổ tung ở trước mặt thì không hề đề phòng, mãi cho đến khi bản thân hít phải vài giọt sương máu kịch độc mới triệu hồi một pháp khí dạng bình ngọc, hút vào toàn bộ máu độc đang tản ra khắp nơi.
"Bản tôn thấy tư chất của ngươi xuất sắc, vốn còn định thu ngươi làm đồ đệ, ai ngờ ngươi lại là kẻ tiểu nhân chỉ biết hạ độc..." Khi Tiếu Vân Nhi mở miệng nói một lần nữa, sát khí trong giọng nói của hắn đã nồng nặc đến mức có thể hóa thành một thanh kiếm mạnh mẽ đại sát tứ phương, mà thanh kiếm thật trong tay gã cũng lóe lên tia sáng chói mắt, "Hôm nay không thể để ngươi sống nữa!"
...
......
Ai mà biết được mi đuổi giết bọn ta ráo riết suốt dọc đường như vậy, bây giờ lại đổi ý định thành muốn thu Bạch Thần làm đệ tử, tác giả ông đây chưa từng sáng tác ra một nhân vật như mi!!
Mắt nhìn thấy tuyệt kỹ của Bạch Thần chẳng những không thể làm Tiếu Vân Nhi tổn hại may mảy, mà còn khơi dậy sát ý chân chính của đối phương, Từ Trạch quả thực tức đến hộc máu.
Nhưng còn không đợi hắn nghĩ gì thêm, một kiếm khí tàn nhẫn hơn tất thảy những kiếm khí trước đó của Tiếu Vân Nhi đã lao tới nơi bọn họ.
Chiêu kiếm này mang theo khí phách có thể hủy thiên diệt địa của một tu sĩ Hóa Thần kỳ, trước sự chênh lệch thực lực của hai bên, Từ Trạch tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chờ cơ chế quay ngược lại thời gian phát động, hoặc cứ như vậy an nghỉ, rơi vào bóng đêm vĩnh hằng.
Nhưng người đứng bên cạnh hắn lại dùng hết sức lực của mình tạo ra một kết giới bao quanh thân hắn, sau đó đẩy hắn ra xa.
"Nhanh..." Bạch thần chỉ mới nói được nửa chữ, đã bị một kiếm xuyên qua trái tim cắt ngang.
"Bạch Thần!" Từ Trạch mở to mắt nhìn người bảo vệ hắn ngã xuống mặt đất.
Tính cả lần Nhiếp Lăng Vân hy sinh trong thế giới võ hiệp, đây đã là lần thứ hai hắn nhìn thấy Bạch Thần xuyên không thành nữ chính một mình bỏ mạng.
Hắn lần đó cảm thấy cực kỳ thương tâm, còn lần này trái tim hắn không chỉ là bị đau đớn như bị dao cắt, mà còn vô cùng hoảng sợ.
Hoảng sợ vì Bạch Thần – nữ chính chuyển giới – tử vong rồi, nhưng cơ chế quay ngược thời gian lại không phát động ——
Bạch Thần có phải sẽ thực sự chết đi không?
Y sẽ không giống như lần trước đó, trong chớp mắt lại hoàn hảo nguyên vẹn đứng ở trước mặt hắn mà sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, bất kể là trong tiểu thuyết hay thế giới hiện thực, đều sẽ không còn một Bạch Thần tuỳ hứng kiêu căng nhưng lại khiến người ta không thể buông bỏ được nữa.
Từ Trạch cả người run rẩy, hai chân không thể đứng vững suýt nữa thì ngã gục xuống đất, nhưng hắn vẫn dùng hết chút sức lực cuối cùng, vội vàng nhào tới bên người Bạch Thần, ôm thi thể của y vào trong ngực.
"Tại sao ngươi lại tới nơi này..." Từ Trạch ngẩng đầu nhìn Tiếu Vân Nhi đang đi tới trước mặt hắn, nói như chất vấn lại như tự lẩm bẩm, "Ngươi muốn phi thăng thành tiên, ngươi muốn làm nhân vật chính, ngươi muốn có được Sở Tùy Phong... Ở trong thế giới của ngươi, ngươi muốn gì đều được nấy, tại sao lại còn tới nơi này..."
"Bản tôn vốn cho rằng đây là một giấc mơ của bản tôn, bây giờ nhìn lại nơi này càng giống như một nơi giao thoa giữa hai thế giới trong hàng nghìn thế giới hơn..." Tiếu Vân Nhi cất kiếm đi, nhìn Từ Trạch đang đau khổ rơi nước mắt lã chã, "Không biết nguyên nhân vì sao, nhưng hình như ngươi biết bản tôn là ai."
"Lão tổ Tiếu Vân Nhi, tu sĩ Hóa Thần kỳ của Cửu Thiên Kiếm tông..." Từ Trạch nỗ lực lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào gã: "Ta chẳng những biết ngươi là ai, còn biết tương lai ngươi muốn đột phá lên Đại Thừa kỳ nhưng lại độ kiếp thất bại, liền bỏ mạng như vậy, Cửu Thiên Kiếm tông cũng sẽ chia năm xẻ bảy, từ môn phái đứng đầu thiên hạ, trở thành môn phái phải lệ thuộc."
"Ồ?" Nghe những lời tiên đoán giống như đang nguyền rủa của Từ Trạch, Tiếu Vân Nhi không buồn không giận cũng không sợ, "Xem ra ngươi có chút năng lực đọc trộm mệnh trời, có điều, mệnh của bản tôn là do bản thân bản tôn quyết định, không phải do trời."
Tiếu Vân Nhi nói ra câu này rất khí phách, nhưng vừa dứt lời hắn vẫn không nhịn được bỗng nhiên ho khan hai tiếng, khóe miệng thậm chí còn chảy ra một dòng máu.
Từ Trạch ổn định lại cảm xúc đang quay cuồng trong lòng, hơi đắc chí vui vẻ nói, "Ta còn tưởng ngươi trúng độc của Bạch Thần sẽ không hề hấn gì, thì ra ngươi cũng chỉ đang kiên cường chống đỡ thôi... Ngươi xác định trúng kỳ độc của bọn ta ở đây, trong hàng ngàn thế giới tiểu thuyết khác của ngươi sẽ tìm được thuốc giải sao?"
Sắc mặt của Tiếu Vân Nhi không thay đổi, gã nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói: "Ngươi có điều kiện gì?"
"Ta không có điều kiện gì cả, người giải được độc là y, chứ không phải ta." Từ Trạch ôm Bạch Thần đang nhắm nghiền mắt trong lồ ng ngực càng chặt hơn, nở ra một nụ cười đắc thắng: "Trong thế giới của các ngươi có một loại tiên thảo có thể khiến người chết mọc lại xương thịt, chỉ mong loại tiên thảo đó cũng có thể cứu được Bạch Thần... Nếu không, mạng của ngươi thực sự có khả năng không phải do chính ngươi quyết định."
Lần này Tiếu Vân Nhi càng im lặng lâu hơn, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, không tỏ rõ ý kiến, nhưng sau khi gã vung ống tay áo lên, phong cảnh xung quanh bọn họ liền nhanh chóng biến từ rừng rậm thành đáy của một vực sâu ——
Hắn trực tiếp đưa Từ Trạch và Bạch Thần vào thế giới của 《 Phá Thiên Ký 》.
Từ Trạch thấy Bạch Thần chết rồi nhưng hai người bọn họ lại không bị quay ngược thời gian trở về, hắn đã hết hi vọng với thế giới giả tưởng phương Tây, nên lúc nãy mới nói như vậy, ép buộc Tiếu Vân Nhi dẫn bọn họ tới thế giới này tìm kiếm một con đường sống khác.
Hiện tại thấy ý định đã được thực hiện, tuy rằng tương lai phía trước vẫn vô cùng mịt mờ, nhưng Từ Trạch vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Nhưng mà còn không đợi hắn tiếp tục giao thiệp với Tiếu Vân Nhi, thi thể trong lồ ng ngực của hắn liền bỗng nhiên hóa thành tro tàn, hòa vào không khí, tan thành mây khói.
"Bạch Thần!" Từ Trạch chỉ kịp kêu lên một tiếng, lồ ng ngực liền đau nhức nhối, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi
Đánh giá:
Truyện Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi
Story
Chương 120: Câu Chuyện Thứ Sáu (15): Hoàn TG6
9.4/10 từ 56 lượt.