Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Chương 7
88@-
Ông thậm chí còn dụi dụi tai, nghi ngờ mình không chỉ mắt mình mờ mà tai cũng không còn thính nữa.
An Noãn kiên quyết gật đầu: “Năm đó ông và ông nội cháu chí đồng đạo hợp nhưng bây giờ là xã hội mới rồi, hứa hôn từ trong bụng mẹ cũng là truyền thống cũ, không còn phù hợp nữa. Cho nên cháu đến để hủy hôn. Ông xem, hôn thư và tín vật đều ở đây, chúng ta nói rõ ràng, coi như chuyện hôn sự này xóa bỏ.”
“Đợi đã, đợi đã.” Ông cụ Trạch sốt ruột, ngắt lời An Noãn.
An Noãn thấy sắc mặt ông cụ Trạch không tốt lắm, cũng không dám quá cứng rắn.
Lỡ mà làm ông cụ tức giận sinh bệnh thì cô không gánh nổi.
“Ông Trạch đừng vội, có gì từ từ nói.”
An Noãn khuyên nhủ nhẹ nhàng.
“Ta có thể không vội sao?” Ông cụ Trạch sốt ruột đến nỗi nói không rành mạch: “Con bé này, sao vừa đến đã đòi hủy hôn. Ta biết rồi, đều là do thằng nhóc thối nhà ta, ta đã giục nó mấy lần, bảo nó đi tìm cháu nhưng nó cứ nói bận, không có thời gian, chắc chắn là cháu giận nó, cảm thấy nhà ta không coi trọng?”
“Không có, không có ạ.” An Noãn vội vàng xua tay: “Cháu tin anh Trạch chắc chắn bận, là thật sự không có thời gian, cháu không trách anh ấy. Chỉ là chúng cháu còn chưa gặp mặt, cũng không có tình cảm, chuyện hôn sự thật sự không thích hợp…”
Ông cụ Trạch dùng gậy gõ xuống đất một cái, đứng dậy.
An Noãn vội vàng đỡ lấy.
“Tiểu Vương.” Ông cụ Trạch lớn tiếng gọi người giúp việc: “Gọi điện cho thằng nhóc thối đó, bảo nó mau về, nếu một tiếng nữa không về thì cả đời này cũng không cần về nữa.”
Tiểu Vương chính là người phụ nữ lúc nãy dìu ông cụ Trạch, bây giờ đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn, vừa thấy ông cụ nổi giận liền nhanh chóng đi gọi điện thoại.
An Noãn vô cùng bất đắc dĩ.
Thiếu gia được nuôi dưỡng trong gia đình như thế này sao có thể có tính tình tốt được? Thiếu gia nhà họ Trạch về, không dám trút giận với ông nội thì thể nào cũng giận cô.
“Tiểu An à.”
Ông cụ Trạch có một sự căng thẳng như sợ An Noãn chạy mất, bắt đầu ra sức quảng cáo cháu trai mình: “Cháu chưa gặp thằng nhóc nhà ông, thằng nhóc này ngoại hình không tệ, dáng người cũng cao ráo, nhân phẩm cũng rất tốt, trong sạch đứng đắn. Chỉ là có lúc miệng hơi độc, khẩu thị tâm phi, cháu cứ mắng lại là được, mắng không lại thì ông đây giúp cháu mắng. Thật sự không được thì đánh vài cái cũng được, da nó dày thịt nó béo, đánh không hỏng đâu…”
“…”
An Noãn nhất thời không biết nên nói gì.
Có một người ông như vậy thật là phúc của anh ta.
Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy, người có một ông nội thế này thì bản thân chắc cũng không đến nỗi nào. Dù sao gia phong gia giáo cũng là thứ truyền đời. Ông cụ Trạch thông tình đạt lý, con cháu bên dưới cũng không đến nỗi nào.
“Nó với cháu rất xứng đôi.” Ông cụ Trạch nói một tràng dài rồi kết luận: “Chuyện hôn sự này không thể hủy. Tin ông đi, hai đứa chắc chắn sẽ hòa hợp.”
“Ông Trạch, thật sự phải hủy…” An Noãn dở khóc dở cười: “Anh Trạch ưu tú như vậy, chắc chắn có rất nhiều cô gái thích. Cháu thật sự không xứng với anh ấy.”
“Nói bậy.”
Ông cụ Trạch nghiêm mặt nói: “Sao lại không xứng, ông nhìn người chuẩn lắm, cháu…”
Giày nam nữ
Ông cụ Trạch đang chuẩn bị tiến hành vòng khen ngợi thứ hai dành cho An Noãn thì bên ngoài truyền đến tiếng phanh xe.
“Này, Tiểu Vương ra xem thử có phải thằng nhóc đó về rồi không? Bảo nó mau vào đây.”
Ông cụ Trạch kích động đứng dậy.
An Noãn đành phải đứng dậy theo.
Cô cũng nhìn ra ngoài.
Tuy phản đối chuyện hôn sự này nhưng cô cũng rất tò mò vị hôn phu được ông cụ Trạch khen ngợi hết lời này rốt cuộc là người như thế nào?
Gã đàn ông khốn kiếp mà cô đã mắng suốt đường có thật sự khốn kiếp không?
Cô không mắng sai chứ?
An Noãn đột nhiên cảm thấy ngẩn ngơ, cô dụi dụi mắt.
Lúc nãy hình như thấy một người quen?
Không cho cô thời gian phản ứng nhiều, cửa bị đẩy ra.
Sở Tuấn đứng ở cửa.
Sở Tuấn gọi: “Ông nội.”
“Thằng nhóc, mau lại đây.” Ông cụ Trạch vẫy tay: “Vị hôn thê của cháu đến rồi.”
Sở Tuấn bước nhanh vào.
An Noãn sững sờ.
Anh ta là cháu của ông cụ Trạch?
Ông cụ Trạch nắm lấy tay Sở Tuấn, vỗ vỗ.
“Xem đi, đây là thằng nhóc nhà ông, có phải rất tuấn tú không, là trời sinh một đôi với cháu.”
An Noãn kinh ngạc chỉ vào Sở Tuấn.
“Anh là… cháu của ông Trạch?”
Sở Tuấn nhếch lên một nụ cười như không cười.
“Anh… không phải họ Sở sao?”
Cháu của ông cụ Trạch lại họ Sở?
Đây là lý lẽ gì?
“Đúng, tôi họ Sở, Sở Tuấn.” Sở Tuấn nói: “Tôi và anh trai là song sinh, một người theo họ cha, một người theo họ mẹ.”
“…”
Ông cụ Trạch nhìn tình hình của hai người.
“Này, hai đứa quen nhau à?”
“Trùng hợp quá.” An Noãn cười gượng một tiếng: “Ông Trạch, lúc nãy cháu có nói với ông, cảnh sát đã cứu cháu khỏi tay bọn buôn người tối qua chính là đội trưởng Sở ạ.”
Sở Tuấn gật đầu.
Ông cụ Trạch nghe xong cảm thấy rất vui.
“Thấy chưa, ông đã nói mà, đây chính là duyên phận! Thằng nhóc, để ông giới thiệu – đây là cháu gái của ông An, cũng là vị hôn thê của cháu.”
Sở Tuấn đưa tay ra: “Làm quen lại nhé, tôi là Sở Tuấn, cô An, chào cô.”
An Noãn lập tức nhớ lại chuyện tối qua.
Trong phòng nhà nghỉ, khi Sở Tuấn nghi ngờ cô có liên quan đến băng đảng buôn người, anh đã lục soát sơ qua người cô.
Sau khi kéo ra mặt dây chuyền uyên ương bằng gỗ từ cổ cô anh ta đã trở nên kỳ lạ.
Lúc đó cô đã có chút nghi ngờ, chỉ là một người họ Trạch, một người họ Sở, hoàn toàn không thể liên tưởng đến nhau.
Bây giờ nghĩ lại, thì ra lúc đó Sở Tuấn đã biết rồi. Nhưng anh ta không nói gì, còn có chút mỉa mai hỏi cô, lặn lội đến Bắc Kinh có phải là vì vị hôn phu có tiền, muốn trèo cao không?
Hóa ra là ý này.
Sợ cô trèo lên cành cao là anh ta.
Khi cạn lời người ta thật sự sẽ cười một cái.
“Chào đội trưởng Sở, hóa ra anh chính là vị hôn phu của tôi.” An Noãn đưa tay ra bắt tay anh: “Chẳng trách hôm qua khi anh lục soát người tôi, nhìn thấy tấm thẻ uyên ương của tôi lại hỏi tôi lặn lội đến tìm vị hôn phu có phải là vì tiền của anh ta không.”
Không khí trong phòng lập tức trầm xuống.
Cả người Sở Tuấn cứng đờ, chỉ muốn lao lên bịt miệng cô lại.
Anh không ngờ An Noãn lại là một người thù dai và biết cách tóm tắt như vậy.
Trong một câu không có một chữ thừa, nói đầy đủ hết mọi thứ.
Hôm nay xong đời rồi!
Sắc mặt ông cụ Trạch đen lại trông thấy.
“Cháu… hôm qua đã nhận ra Tiểu An mà con nói chuyện với người ta như vậy à?”
Dì Vương vốn đã bưng đĩa trái cây vừa cắt ra, cảm thấy không khí không ổn liền quả quyết lùi lại.
Ông cụ nửa đời chinh chiến sa trường, tuy về già tính tình đã tốt hơn nhưng lúc cần đánh người vẫn sẽ đánh. Trước đây đánh con trai, bây giờ con trai lớn rồi thì đánh cháu trai, vẫn rất thuận tay.
Sở Tuấn to gan lớn mật cũng bất giác lùi lại một bước.
Ông nội đánh người đau thật.
Anh không nhịn được trừng mắt nhìn An Noãn một cái, người phụ nữ này mách lẻo thật nhanh gọn, quả nhiên không phải dạng vừa.
“Con còn dám trừng Tiểu An? Nó không vu oan cho cháu chứ?”
Ông cụ Trạch thấy vậy tức không chịu nổi, giơ cây gậy lên vung ra.
Sở Tuấn không dám né, chỉ gồng cứng cơ vai lưng.
Nhưng anh không ngờ An Noãn lại hét lên một tiếng: “Ông Trạch, đừng…”
An Noãn đột nhiên chắn trước mặt Sở Tuấn.
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Ông thậm chí còn dụi dụi tai, nghi ngờ mình không chỉ mắt mình mờ mà tai cũng không còn thính nữa.
An Noãn kiên quyết gật đầu: “Năm đó ông và ông nội cháu chí đồng đạo hợp nhưng bây giờ là xã hội mới rồi, hứa hôn từ trong bụng mẹ cũng là truyền thống cũ, không còn phù hợp nữa. Cho nên cháu đến để hủy hôn. Ông xem, hôn thư và tín vật đều ở đây, chúng ta nói rõ ràng, coi như chuyện hôn sự này xóa bỏ.”
“Đợi đã, đợi đã.” Ông cụ Trạch sốt ruột, ngắt lời An Noãn.
An Noãn thấy sắc mặt ông cụ Trạch không tốt lắm, cũng không dám quá cứng rắn.
Lỡ mà làm ông cụ tức giận sinh bệnh thì cô không gánh nổi.
“Ông Trạch đừng vội, có gì từ từ nói.”
An Noãn khuyên nhủ nhẹ nhàng.
“Ta có thể không vội sao?” Ông cụ Trạch sốt ruột đến nỗi nói không rành mạch: “Con bé này, sao vừa đến đã đòi hủy hôn. Ta biết rồi, đều là do thằng nhóc thối nhà ta, ta đã giục nó mấy lần, bảo nó đi tìm cháu nhưng nó cứ nói bận, không có thời gian, chắc chắn là cháu giận nó, cảm thấy nhà ta không coi trọng?”
“Không có, không có ạ.” An Noãn vội vàng xua tay: “Cháu tin anh Trạch chắc chắn bận, là thật sự không có thời gian, cháu không trách anh ấy. Chỉ là chúng cháu còn chưa gặp mặt, cũng không có tình cảm, chuyện hôn sự thật sự không thích hợp…”
Ông cụ Trạch dùng gậy gõ xuống đất một cái, đứng dậy.
An Noãn vội vàng đỡ lấy.
“Tiểu Vương.” Ông cụ Trạch lớn tiếng gọi người giúp việc: “Gọi điện cho thằng nhóc thối đó, bảo nó mau về, nếu một tiếng nữa không về thì cả đời này cũng không cần về nữa.”
Tiểu Vương chính là người phụ nữ lúc nãy dìu ông cụ Trạch, bây giờ đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn, vừa thấy ông cụ nổi giận liền nhanh chóng đi gọi điện thoại.
An Noãn vô cùng bất đắc dĩ.
Thiếu gia được nuôi dưỡng trong gia đình như thế này sao có thể có tính tình tốt được? Thiếu gia nhà họ Trạch về, không dám trút giận với ông nội thì thể nào cũng giận cô.
“Tiểu An à.”
Ông cụ Trạch có một sự căng thẳng như sợ An Noãn chạy mất, bắt đầu ra sức quảng cáo cháu trai mình: “Cháu chưa gặp thằng nhóc nhà ông, thằng nhóc này ngoại hình không tệ, dáng người cũng cao ráo, nhân phẩm cũng rất tốt, trong sạch đứng đắn. Chỉ là có lúc miệng hơi độc, khẩu thị tâm phi, cháu cứ mắng lại là được, mắng không lại thì ông đây giúp cháu mắng. Thật sự không được thì đánh vài cái cũng được, da nó dày thịt nó béo, đánh không hỏng đâu…”
“…”
An Noãn nhất thời không biết nên nói gì.
Có một người ông như vậy thật là phúc của anh ta.
Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy, người có một ông nội thế này thì bản thân chắc cũng không đến nỗi nào. Dù sao gia phong gia giáo cũng là thứ truyền đời. Ông cụ Trạch thông tình đạt lý, con cháu bên dưới cũng không đến nỗi nào.
“Nó với cháu rất xứng đôi.” Ông cụ Trạch nói một tràng dài rồi kết luận: “Chuyện hôn sự này không thể hủy. Tin ông đi, hai đứa chắc chắn sẽ hòa hợp.”
“Ông Trạch, thật sự phải hủy…” An Noãn dở khóc dở cười: “Anh Trạch ưu tú như vậy, chắc chắn có rất nhiều cô gái thích. Cháu thật sự không xứng với anh ấy.”
“Nói bậy.”
Ông cụ Trạch nghiêm mặt nói: “Sao lại không xứng, ông nhìn người chuẩn lắm, cháu…”
Giày nam nữ
Ông cụ Trạch đang chuẩn bị tiến hành vòng khen ngợi thứ hai dành cho An Noãn thì bên ngoài truyền đến tiếng phanh xe.
“Này, Tiểu Vương ra xem thử có phải thằng nhóc đó về rồi không? Bảo nó mau vào đây.”
Ông cụ Trạch kích động đứng dậy.
An Noãn đành phải đứng dậy theo.
Cô cũng nhìn ra ngoài.
Tuy phản đối chuyện hôn sự này nhưng cô cũng rất tò mò vị hôn phu được ông cụ Trạch khen ngợi hết lời này rốt cuộc là người như thế nào?
Gã đàn ông khốn kiếp mà cô đã mắng suốt đường có thật sự khốn kiếp không?
Cô không mắng sai chứ?
An Noãn đột nhiên cảm thấy ngẩn ngơ, cô dụi dụi mắt.
Lúc nãy hình như thấy một người quen?
Không cho cô thời gian phản ứng nhiều, cửa bị đẩy ra.
Sở Tuấn đứng ở cửa.
Sở Tuấn gọi: “Ông nội.”
“Thằng nhóc, mau lại đây.” Ông cụ Trạch vẫy tay: “Vị hôn thê của cháu đến rồi.”
Sở Tuấn bước nhanh vào.
An Noãn sững sờ.
Anh ta là cháu của ông cụ Trạch?
Ông cụ Trạch nắm lấy tay Sở Tuấn, vỗ vỗ.
“Xem đi, đây là thằng nhóc nhà ông, có phải rất tuấn tú không, là trời sinh một đôi với cháu.”
An Noãn kinh ngạc chỉ vào Sở Tuấn.
“Anh là… cháu của ông Trạch?”
Sở Tuấn nhếch lên một nụ cười như không cười.
“Anh… không phải họ Sở sao?”
Cháu của ông cụ Trạch lại họ Sở?
Đây là lý lẽ gì?
“Đúng, tôi họ Sở, Sở Tuấn.” Sở Tuấn nói: “Tôi và anh trai là song sinh, một người theo họ cha, một người theo họ mẹ.”
“…”
Ông cụ Trạch nhìn tình hình của hai người.
“Này, hai đứa quen nhau à?”
“Trùng hợp quá.” An Noãn cười gượng một tiếng: “Ông Trạch, lúc nãy cháu có nói với ông, cảnh sát đã cứu cháu khỏi tay bọn buôn người tối qua chính là đội trưởng Sở ạ.”
Sở Tuấn gật đầu.
Ông cụ Trạch nghe xong cảm thấy rất vui.
“Thấy chưa, ông đã nói mà, đây chính là duyên phận! Thằng nhóc, để ông giới thiệu – đây là cháu gái của ông An, cũng là vị hôn thê của cháu.”
Sở Tuấn đưa tay ra: “Làm quen lại nhé, tôi là Sở Tuấn, cô An, chào cô.”
An Noãn lập tức nhớ lại chuyện tối qua.
Trong phòng nhà nghỉ, khi Sở Tuấn nghi ngờ cô có liên quan đến băng đảng buôn người, anh đã lục soát sơ qua người cô.
Sau khi kéo ra mặt dây chuyền uyên ương bằng gỗ từ cổ cô anh ta đã trở nên kỳ lạ.
Lúc đó cô đã có chút nghi ngờ, chỉ là một người họ Trạch, một người họ Sở, hoàn toàn không thể liên tưởng đến nhau.
Bây giờ nghĩ lại, thì ra lúc đó Sở Tuấn đã biết rồi. Nhưng anh ta không nói gì, còn có chút mỉa mai hỏi cô, lặn lội đến Bắc Kinh có phải là vì vị hôn phu có tiền, muốn trèo cao không?
Hóa ra là ý này.
Sợ cô trèo lên cành cao là anh ta.
Khi cạn lời người ta thật sự sẽ cười một cái.
“Chào đội trưởng Sở, hóa ra anh chính là vị hôn phu của tôi.” An Noãn đưa tay ra bắt tay anh: “Chẳng trách hôm qua khi anh lục soát người tôi, nhìn thấy tấm thẻ uyên ương của tôi lại hỏi tôi lặn lội đến tìm vị hôn phu có phải là vì tiền của anh ta không.”
Không khí trong phòng lập tức trầm xuống.
Cả người Sở Tuấn cứng đờ, chỉ muốn lao lên bịt miệng cô lại.
Anh không ngờ An Noãn lại là một người thù dai và biết cách tóm tắt như vậy.
Trong một câu không có một chữ thừa, nói đầy đủ hết mọi thứ.
Hôm nay xong đời rồi!
Sắc mặt ông cụ Trạch đen lại trông thấy.
“Cháu… hôm qua đã nhận ra Tiểu An mà con nói chuyện với người ta như vậy à?”
Dì Vương vốn đã bưng đĩa trái cây vừa cắt ra, cảm thấy không khí không ổn liền quả quyết lùi lại.
Ông cụ nửa đời chinh chiến sa trường, tuy về già tính tình đã tốt hơn nhưng lúc cần đánh người vẫn sẽ đánh. Trước đây đánh con trai, bây giờ con trai lớn rồi thì đánh cháu trai, vẫn rất thuận tay.
Sở Tuấn to gan lớn mật cũng bất giác lùi lại một bước.
Ông nội đánh người đau thật.
Anh không nhịn được trừng mắt nhìn An Noãn một cái, người phụ nữ này mách lẻo thật nhanh gọn, quả nhiên không phải dạng vừa.
“Con còn dám trừng Tiểu An? Nó không vu oan cho cháu chứ?”
Ông cụ Trạch thấy vậy tức không chịu nổi, giơ cây gậy lên vung ra.
Sở Tuấn không dám né, chỉ gồng cứng cơ vai lưng.
Nhưng anh không ngờ An Noãn lại hét lên một tiếng: “Ông Trạch, đừng…”
An Noãn đột nhiên chắn trước mặt Sở Tuấn.
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Story
Chương 7
10.0/10 từ 43 lượt.