Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Chương 66
77@-
“Chuyện tối nay A Tuấn đã giải thích với dì rồi.” Mẹ Sở rất ôn hòa: “Sợ lắm phải không?”
“Cũng… cũng không ạ.” An Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Sở Tuấn cười nói: “Cô đừng sợ, tôi đã nói với mẹ rồi. Tình hình hôm nay là do váy của cô đột nhiên bị hỏng, vì sợ người khác nhìn thấy nên mới nhờ tôi che giúp một chút, đúng lúc bị hai vị phu nhân nhìn thấy. Lại không tiện giải thích nên mới bị hiểu lầm như vậy.”
An Noãn bây giờ vẫn đang khoác áo của Sở Tuấn, và váy đúng là đã bị hỏng.
Mẹ Sở không có nhiều suy nghĩ phức tạp như hai người làm trong ngành điều tra hình sự.
Trong lòng bà, con trai là một đứa con trai thật thà, nhân phẩm tốt, lịch sự và chân thành. Mặc dù đôi khi có chút phóng khoáng nhưng phẩm đức không có vấn đề gì, sống trong sạch, có trách nhiệm. Nếu thật sự chiếm tiện nghi của cô gái nhà người ta, tuyệt đối sẽ không phủ nhận. Huống hồ là đối tượng có hôn ước, nếu hai người thật sự tình cảm mặn nồng, chắc chắn sẽ không che giấu.
Trên đường về, tâm trạng của bà rất phức tạp, còn tưởng rằng tối nay Sở Tuấn sẽ đề nghị kết hôn với An Noãn.
Vì vậy, khi Sở Tuấn vừa giải thích mẹ Sở đã tin ngay.
Nhìn sang An Noãn, bà lại càng tin hơn.
An Noãn trông cũng rất quang minh lỗi lạc, không phải kiểu phụ nữ bà từng gặp, vì muốn leo cao mà õng ẹo, làm trò hồ ly. Bà luôn tin vào con mắt của mình, sẽ không nhìn lầm người.
An Noãn có thể không phải là một cô con dâu phù hợp nhưng chắc chắn là một cô gái tốt.
“Được rồi, muộn thế này rồi, hai đứa mau đi nghỉ đi.” Mẹ Sở hòa nhã nói: “Noãn Noãn, cháu đừng lo lắng, chuyện này tuy mọi người hiểu lầm nhưng sẽ không có ai nói gì đâu. Cháu cũng không cần để trong lòng. Toàn là những chuyện đồn thổi vô căn cứ, qua rồi thì thôi.”
“Vâng ạ, cháu biết rồi.” An Noãn ngoan ngoãn nói: “Dì cũng nghỉ sớm đi ạ.”
“Được, dì cũng đi ngủ đây.”
Mẹ Sở lên lầu, Sở Tuấn và An Noãn mỗi người ngồi một đầu sofa, thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này coi như đã qua.
“Dì ngủ rồi, chúng ta cũng ngủ thôi.” An Noãn có chút mệt mỏi nói, nói xong lại cắn lưỡi: “Ý của tôi là, chúng ta, mỗi người, về phòng của mình… ngủ.”
Đang yên đang lành lại nghĩ bậy.
“À, ngủ, ngủ, tôi đi ngủ trước đây.”
Sở Tuấn đáp lời, vội vàng lên lầu.
Đúng là quá muộn rồi, ngày mai còn phải đi làm.
Đêm đó An Noãn trằn trọc, nghĩ về chuyện đối phó với Hướng Hạo Nhiên.
Nước cờ này không dễ đi.
Sáng hôm sau An Noãn thức dậy đã thấy quầng thâm mắt của mình, đành bất đắc dĩ thoa một chút phấn, trang điểm nhẹ.
Cô không có tiền mua son phấn, những thứ này đều là mẹ Sở tặng.
Dove_Serum vùng da cánh
Mẹ Sở có rất nhiều mỹ phẩm, đủ các loại hàng hiệu của thời đại này, cô cảm thấy quá quý giá, nhưng đối với mẹ Sở thì chỉ là chuyện tiện tay.
Lúc ăn sáng Sở Tuấn cứ nhìn An Noãn mãi.
Ăn hai miếng lại nhìn một cái.
Nhìn đến mức An Noãn cảm thấy khó chịu, cuối cùng nhân lúc ông cụ cúi đầu húp cháo, cô trừng Sở Tuấn một cái.
“Anh cứ nhìn tôi làm gì?” An Noãn nói nhỏ: “Quầng thâm mắt của tôi che không hết à?”
“Che hết rồi, che hết rồi.” Sở Tuấn liên tục gật đầu: “Nhưng tối qua cô không ngủ à? Ngày thường chưa bao giờ thấy cô trang điểm.”
Mặc dù Sở Tuấn là đàn ông nhưng trong nhà có một người mẹ tinh tế nên đối với những chuyện như lễ phục, trang sức, trang điểm, tuy không rành nhưng cũng biết một chút. Dù sao thì những năm qua, hai anh em họ đã đi mua sắm cùng mẹ không ít lần.
Bây giờ các con trai đã lớn hơn một chút nên cũng đỡ hơn.
Năm đó, khi hai chàng trai 18, 19 tuổi thanh xuân phơi phới, mẹ Sở đặc biệt thích dắt hai con trai đi dạo trung tâm thương mại, tay trái níu một người, tay phải níu một người, cao lớn đẹp trai, vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh.
“Tối qua ngủ không ngon, nghĩ chuyện cả đêm.” An Noãn ngáp một cái: “Chuyện này lát nữa tôi sẽ nói kỹ với anh.”
Ông cụ Trạch vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai người đang thì thầm to nhỏ.
“Bây giờ hai đứa cũng có chuyện riêng rồi à?” Ông cụ Trạch rất vui, cười tủm tỉm: “Ông đã nói rồi mà, cứ ở bên nhau nhiều, tự nhiên sẽ có tình cảm thôi, phải không.”
Phải… hay không phải?
Bây giờ cũng khó nói.
“Ông ơi, chúng cháu ăn xong rồi, chúng cháu đi làm đây ạ.” Vẫn là Sở Tuấn chống đỡ được.
“Được, đi đi, đi đi.” Ông cụ Trạch xua tay: “Cơm ở căng tin của các cháu không ngon, trưa nay dắt tiểu An đi ăn gì đó ngon ngon đi.”
“Cháu biết rồi ạ.”
“Đúng rồi, anh trai cháu đi công tác về rồi. Thứ bảy này cả nhà mình cùng ăn một bữa cơm.”
“Vâng ạ.”
“Đúng vậy, không phải cô đã xem tấm ảnh chụp chung đó rồi sao?” Sở Tuấn nói: “Tôi và anh trai là anh em sinh đôi cùng trứng, trông giống hệt nhau, chiều cao cũng tương tự. Hai chúng tôi đứng cạnh nhau, ngoài người nhà ra, rất ít người có thể phân biệt được.”
An Noãn nghĩ đến cảnh hai Sở Tuấn đứng cạnh nhau, thật kỳ diệu.
“Đúng rồi. Phương pháp mà tối qua cô nói, đã nghĩ ra chưa?” Sở Tuấn hỏi: “Cô có cách gì?”
“Ừm… có một cách.” An Noãn do dự một chút: “Nhưng không vội, đợi lúc anh không lái xe, trưa hoặc tối, chúng ta tìm thời gian nói kỹ hơn.”
Cách này quá kích thí/ch, trên đường nhiều xe nhiều người, đừng để xảy ra tai nạn gì.
Sở Tuấn cũng không hỏi thêm.
Anh biết tỏng ý tưởng của An Noãn chín phần mười là một ý tưởng tồi, anh đúng là cần phải chuẩn bị tâm lý một chút.
Đến cục cảnh sát, hai người tách ra.
An Noãn vào thư viện liền thấy Chu Niệm Xuyên cẩn thận nhìn mình.
“Sao vậy chú Chu?”
“Hôm nay Tiểu An trang điểm à?”
Một người thường ngày không trang điểm đột nhiên trang điểm, quả nhiên rất dễ bị người khác chú ý.
“Vâng ạ, trang điểm nhẹ một chút.” An Noãn chỉ vào mắt mình: “Tối qua cháu ngủ không ngon, trang điểm để che quầng thâm.”
Chu Niệm Xuyên có chút lo lắng: “Sao vậy? Tối qua ngủ không ngon à? Cháu… có phải cãi nhau với Tiểu Sở không? Hôm qua chú thấy tâm trạng cháu không được tốt lắm.”
“Không có đâu ạ.” An Noãn lúng túng nói: “Nhưng đúng là có chút phức tạp… Không sao đâu chú Chu, chúng ta tiếp tục thảo luận vụ án hôm qua.”
“Được.”
Chu Niệm Xuyên nói: “Đúng rồi, hôm nay cháu vào cơ quan có cảm thấy có gì đó không ổn không?”
“Chỗ nào không ổn ạ?”
“Khó nói lắm.” Chu Niệm Xuyên nghĩ ngợi: “Lúc chú đến thấy mấy cô bé ở phòng pháp y, mặt mày cứ như có bí mật gì đó.”
“Vậy à, cháu không gặp.”
Không ngờ Chu Niệm Xuyên cũng là một người khá hóng chuyện, còn để ý vẻ mặt bí mật của mấy cô gái phòng pháp y.
“Vậy à…” Chu Niệm Xuyên có chút tiếc nuối: “Mấy ngày nay chú thấy cháu hay qua phòng pháp y, còn tưởng là cháu biết.”
An Noãn vốn định nói, cô có thể qua phòng pháp y dò la tình hình. Nhưng nghĩ đến việc còn có một Đổng Tử Oanh tình hình chưa rõ, thôi thì không đi vẫn hơn.
“Cháu cũng không biết.” An Noãn nói: “Nếu gặp cháu sẽ hỏi.”
“Đừng đừng đừng, chú cũng không muốn biết đến thế.” Chu Niệm Xuyên lập tức có chút ngại ngùng, nói thế cứ như ông là một người rất hóng chuyện vậy.
Sở Tuấn vốn định nghe lời ông nội, trưa nay đưa An Noãn ra ngoài tìm nhà hàng ăn cơm, nhưng buổi sáng có chút việc bị trì hoãn, đành phải hẹn đến tối.
Anh còn đặc biệt tới báo.
“Nếu không có tình huống đột xuất, tối nay sáu giờ anh có thể tan làm đúng giờ. Nếu có việc bận anh sẽ báo cho em một tiếng.” Sở Tuấn nói: “Lần này em đừng có tự mình chạy đi nữa đấy, anh lại phải đuổi theo.”
Lời này nói ra thật sự rất dễ gây hiểu lầm.
Chu Niệm Xuyên đứng bên cạnh làm người vô hình, thầm nghĩ: Chẳng trách, hôm nay thấy tâm trạng An Noãn rõ ràng tốt hơn hôm qua, quả nhiên là cặp đôi nhỏ đã làm lành.
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
“Chuyện tối nay A Tuấn đã giải thích với dì rồi.” Mẹ Sở rất ôn hòa: “Sợ lắm phải không?”
“Cũng… cũng không ạ.” An Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Sở Tuấn cười nói: “Cô đừng sợ, tôi đã nói với mẹ rồi. Tình hình hôm nay là do váy của cô đột nhiên bị hỏng, vì sợ người khác nhìn thấy nên mới nhờ tôi che giúp một chút, đúng lúc bị hai vị phu nhân nhìn thấy. Lại không tiện giải thích nên mới bị hiểu lầm như vậy.”
An Noãn bây giờ vẫn đang khoác áo của Sở Tuấn, và váy đúng là đã bị hỏng.
Mẹ Sở không có nhiều suy nghĩ phức tạp như hai người làm trong ngành điều tra hình sự.
Trong lòng bà, con trai là một đứa con trai thật thà, nhân phẩm tốt, lịch sự và chân thành. Mặc dù đôi khi có chút phóng khoáng nhưng phẩm đức không có vấn đề gì, sống trong sạch, có trách nhiệm. Nếu thật sự chiếm tiện nghi của cô gái nhà người ta, tuyệt đối sẽ không phủ nhận. Huống hồ là đối tượng có hôn ước, nếu hai người thật sự tình cảm mặn nồng, chắc chắn sẽ không che giấu.
Trên đường về, tâm trạng của bà rất phức tạp, còn tưởng rằng tối nay Sở Tuấn sẽ đề nghị kết hôn với An Noãn.
Vì vậy, khi Sở Tuấn vừa giải thích mẹ Sở đã tin ngay.
Nhìn sang An Noãn, bà lại càng tin hơn.
An Noãn trông cũng rất quang minh lỗi lạc, không phải kiểu phụ nữ bà từng gặp, vì muốn leo cao mà õng ẹo, làm trò hồ ly. Bà luôn tin vào con mắt của mình, sẽ không nhìn lầm người.
An Noãn có thể không phải là một cô con dâu phù hợp nhưng chắc chắn là một cô gái tốt.
“Được rồi, muộn thế này rồi, hai đứa mau đi nghỉ đi.” Mẹ Sở hòa nhã nói: “Noãn Noãn, cháu đừng lo lắng, chuyện này tuy mọi người hiểu lầm nhưng sẽ không có ai nói gì đâu. Cháu cũng không cần để trong lòng. Toàn là những chuyện đồn thổi vô căn cứ, qua rồi thì thôi.”
“Vâng ạ, cháu biết rồi.” An Noãn ngoan ngoãn nói: “Dì cũng nghỉ sớm đi ạ.”
“Được, dì cũng đi ngủ đây.”
Mẹ Sở lên lầu, Sở Tuấn và An Noãn mỗi người ngồi một đầu sofa, thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này coi như đã qua.
“Dì ngủ rồi, chúng ta cũng ngủ thôi.” An Noãn có chút mệt mỏi nói, nói xong lại cắn lưỡi: “Ý của tôi là, chúng ta, mỗi người, về phòng của mình… ngủ.”
Đang yên đang lành lại nghĩ bậy.
“À, ngủ, ngủ, tôi đi ngủ trước đây.”
Sở Tuấn đáp lời, vội vàng lên lầu.
Đúng là quá muộn rồi, ngày mai còn phải đi làm.
Đêm đó An Noãn trằn trọc, nghĩ về chuyện đối phó với Hướng Hạo Nhiên.
Nước cờ này không dễ đi.
Sáng hôm sau An Noãn thức dậy đã thấy quầng thâm mắt của mình, đành bất đắc dĩ thoa một chút phấn, trang điểm nhẹ.
Cô không có tiền mua son phấn, những thứ này đều là mẹ Sở tặng.
Dove_Serum vùng da cánh
Mẹ Sở có rất nhiều mỹ phẩm, đủ các loại hàng hiệu của thời đại này, cô cảm thấy quá quý giá, nhưng đối với mẹ Sở thì chỉ là chuyện tiện tay.
Lúc ăn sáng Sở Tuấn cứ nhìn An Noãn mãi.
Ăn hai miếng lại nhìn một cái.
Nhìn đến mức An Noãn cảm thấy khó chịu, cuối cùng nhân lúc ông cụ cúi đầu húp cháo, cô trừng Sở Tuấn một cái.
“Anh cứ nhìn tôi làm gì?” An Noãn nói nhỏ: “Quầng thâm mắt của tôi che không hết à?”
“Che hết rồi, che hết rồi.” Sở Tuấn liên tục gật đầu: “Nhưng tối qua cô không ngủ à? Ngày thường chưa bao giờ thấy cô trang điểm.”
Mặc dù Sở Tuấn là đàn ông nhưng trong nhà có một người mẹ tinh tế nên đối với những chuyện như lễ phục, trang sức, trang điểm, tuy không rành nhưng cũng biết một chút. Dù sao thì những năm qua, hai anh em họ đã đi mua sắm cùng mẹ không ít lần.
Bây giờ các con trai đã lớn hơn một chút nên cũng đỡ hơn.
Năm đó, khi hai chàng trai 18, 19 tuổi thanh xuân phơi phới, mẹ Sở đặc biệt thích dắt hai con trai đi dạo trung tâm thương mại, tay trái níu một người, tay phải níu một người, cao lớn đẹp trai, vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh.
“Tối qua ngủ không ngon, nghĩ chuyện cả đêm.” An Noãn ngáp một cái: “Chuyện này lát nữa tôi sẽ nói kỹ với anh.”
Ông cụ Trạch vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai người đang thì thầm to nhỏ.
“Bây giờ hai đứa cũng có chuyện riêng rồi à?” Ông cụ Trạch rất vui, cười tủm tỉm: “Ông đã nói rồi mà, cứ ở bên nhau nhiều, tự nhiên sẽ có tình cảm thôi, phải không.”
Phải… hay không phải?
Bây giờ cũng khó nói.
“Ông ơi, chúng cháu ăn xong rồi, chúng cháu đi làm đây ạ.” Vẫn là Sở Tuấn chống đỡ được.
“Được, đi đi, đi đi.” Ông cụ Trạch xua tay: “Cơm ở căng tin của các cháu không ngon, trưa nay dắt tiểu An đi ăn gì đó ngon ngon đi.”
“Cháu biết rồi ạ.”
“Đúng rồi, anh trai cháu đi công tác về rồi. Thứ bảy này cả nhà mình cùng ăn một bữa cơm.”
“Vâng ạ.”
“Đúng vậy, không phải cô đã xem tấm ảnh chụp chung đó rồi sao?” Sở Tuấn nói: “Tôi và anh trai là anh em sinh đôi cùng trứng, trông giống hệt nhau, chiều cao cũng tương tự. Hai chúng tôi đứng cạnh nhau, ngoài người nhà ra, rất ít người có thể phân biệt được.”
An Noãn nghĩ đến cảnh hai Sở Tuấn đứng cạnh nhau, thật kỳ diệu.
“Đúng rồi. Phương pháp mà tối qua cô nói, đã nghĩ ra chưa?” Sở Tuấn hỏi: “Cô có cách gì?”
“Ừm… có một cách.” An Noãn do dự một chút: “Nhưng không vội, đợi lúc anh không lái xe, trưa hoặc tối, chúng ta tìm thời gian nói kỹ hơn.”
Cách này quá kích thí/ch, trên đường nhiều xe nhiều người, đừng để xảy ra tai nạn gì.
Sở Tuấn cũng không hỏi thêm.
Anh biết tỏng ý tưởng của An Noãn chín phần mười là một ý tưởng tồi, anh đúng là cần phải chuẩn bị tâm lý một chút.
Đến cục cảnh sát, hai người tách ra.
An Noãn vào thư viện liền thấy Chu Niệm Xuyên cẩn thận nhìn mình.
“Sao vậy chú Chu?”
“Hôm nay Tiểu An trang điểm à?”
Một người thường ngày không trang điểm đột nhiên trang điểm, quả nhiên rất dễ bị người khác chú ý.
“Vâng ạ, trang điểm nhẹ một chút.” An Noãn chỉ vào mắt mình: “Tối qua cháu ngủ không ngon, trang điểm để che quầng thâm.”
Chu Niệm Xuyên có chút lo lắng: “Sao vậy? Tối qua ngủ không ngon à? Cháu… có phải cãi nhau với Tiểu Sở không? Hôm qua chú thấy tâm trạng cháu không được tốt lắm.”
“Không có đâu ạ.” An Noãn lúng túng nói: “Nhưng đúng là có chút phức tạp… Không sao đâu chú Chu, chúng ta tiếp tục thảo luận vụ án hôm qua.”
“Được.”
Chu Niệm Xuyên nói: “Đúng rồi, hôm nay cháu vào cơ quan có cảm thấy có gì đó không ổn không?”
“Chỗ nào không ổn ạ?”
“Khó nói lắm.” Chu Niệm Xuyên nghĩ ngợi: “Lúc chú đến thấy mấy cô bé ở phòng pháp y, mặt mày cứ như có bí mật gì đó.”
“Vậy à, cháu không gặp.”
Không ngờ Chu Niệm Xuyên cũng là một người khá hóng chuyện, còn để ý vẻ mặt bí mật của mấy cô gái phòng pháp y.
“Vậy à…” Chu Niệm Xuyên có chút tiếc nuối: “Mấy ngày nay chú thấy cháu hay qua phòng pháp y, còn tưởng là cháu biết.”
An Noãn vốn định nói, cô có thể qua phòng pháp y dò la tình hình. Nhưng nghĩ đến việc còn có một Đổng Tử Oanh tình hình chưa rõ, thôi thì không đi vẫn hơn.
“Cháu cũng không biết.” An Noãn nói: “Nếu gặp cháu sẽ hỏi.”
“Đừng đừng đừng, chú cũng không muốn biết đến thế.” Chu Niệm Xuyên lập tức có chút ngại ngùng, nói thế cứ như ông là một người rất hóng chuyện vậy.
Sở Tuấn vốn định nghe lời ông nội, trưa nay đưa An Noãn ra ngoài tìm nhà hàng ăn cơm, nhưng buổi sáng có chút việc bị trì hoãn, đành phải hẹn đến tối.
Anh còn đặc biệt tới báo.
“Nếu không có tình huống đột xuất, tối nay sáu giờ anh có thể tan làm đúng giờ. Nếu có việc bận anh sẽ báo cho em một tiếng.” Sở Tuấn nói: “Lần này em đừng có tự mình chạy đi nữa đấy, anh lại phải đuổi theo.”
Lời này nói ra thật sự rất dễ gây hiểu lầm.
Chu Niệm Xuyên đứng bên cạnh làm người vô hình, thầm nghĩ: Chẳng trách, hôm nay thấy tâm trạng An Noãn rõ ràng tốt hơn hôm qua, quả nhiên là cặp đôi nhỏ đã làm lành.
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Story
Chương 66
10.0/10 từ 43 lượt.