Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Chương 55
82@-
Chiếc xe Sở Tuấn hay lái chắc chắn đã bị kéo đi sửa rồi, anh đã đổi một chiếc xe khác nên An Noãn không nhận ra ngay.
Lên xe, An Noãn thò đầu ra nhìn xung quanh.
Thật sự không thấy có gì bất thường, tại sao Sở Tuấn lại ở đây?
“Đừng nhìn nữa, thắt dây an toàn vào.”
Sở Tuấn nhàn nhạt nói một câu rồi ngập ngừng: “Đợi đã, cô xuống xe trước đi.”
Bị cái gì cái thế? An Noãn khó hiểu xuống xe.
Sở Tuấn cũng xuống xe, vỗ vỗ vào cửa sổ xe: “Cô lái đi.”
“Hả?”
“Tôi hơi mệt rồi, cô lái đi.” Sở Tuấn nói: “Đường này tuy cô không quen nhưng bây giờ trên đường ít người, cô lái không có vấn đề gì.”
“Nhưng tôi không có bằng lái.”
“Không sao, kỹ thuật của cô không có vấn đề, tôi đã lo thủ tục làm bằng lái cho cô rồi, mấy ngày nữa là có.”
Sở Tuấn quả nhiên là một người quyết đoán, anh ngồi vào ghế phụ, tựa lưng xuống.
An Noãn nhất thời cũng không rõ ý của Sở Tuấn là gì, lén nhìn thêm một cái, cảm thấy anh quả thực trông rất mệt mỏi, chắc là cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
“Được, tôi lái.” An Noãn vào ghế lái.
Làm quen với xe một chút.
Chiếc xe này tuy không bằng chiếc xe trước của Sở Tuấn nhưng cũng không tồi, so với chiếc xe van hôm qua lái thì dễ lái hơn nhiều, không kêu loảng xoảng.
Tuy không quen đường, An Noãn nhanh chóng bắt nhịp.
Tiếc là cô chưa đi qua con đường này, nếu không có thể để Sở Tuấn ngủ một lúc trên xe. Dù có lái xe chắc cũng phải mất một tiếng đồng hồ nữa.
Nhưng vì trong lòng có chuyện nên An Noãn có chút phân tâm.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, đã gặp rồi chi bằng bây giờ nói rõ mọi chuyện, chuyện này cũng không thể mập mờ kéo dài.
An Noãn nghĩ xem nên bắt đầu câu chuyện này thế nào, ngón tay vô thức gõ lên vô lăng.
Sở Tuấn nói trước: “Hôm nay tại sao không đợi tôi?”
“Hả?”
“Hôm nay tại sao không đợi tôi?” Sở Tuấn lặp lại một lần: “Tôi làm xong việc tìm cô mới biết cô đã đi rồi. May là Tiểu Trương ở phòng tiếp dân nói cho tôi, nói cô hỏi trạm xe buýt, nếu không tôi cũng không biết cô tự đi xe buýt về nhà.”
An Noãn bừng tỉnh: “Vậy là anh đến đón tôi à?”
Acnes
“Nếu không thì sao?” Sở Tuấn không hài lòng nói: “Tôi nhìn giờ, ước chừng có thể đợi được cô ở trạm Tiểu Hành. Nếu tôi không đến đón cô, cô tự về, nhanh cũng phải chín giờ, mười giờ.”
“Đúng là xa quá.” An Noãn thở dài: “Lúc nãy trên đường tôi cũng đang nghĩ về vấn đề này, nghĩ ra hai phương án giải quyết, cũng muốn bàn bạc với anh một chút.”
“Đợi đã.” Sở Tuấn ngắt lời anh.
“Sao thế?”
“Cô nói trước đi, tại sao hôm nay không đợi tôi.”
Sở Tuấn còn so đo, An Noãn đành nói: “Không phải là thấy anh bận sao, sợ làm phiền anh.”
“Không đúng.” Sở Tuấn nói: “Trước đây chúng ta đã nói rồi, tan làm qua tìm tôi, nếu tôi bận không về kịp thì sẽ sắp xếp cho cô. Nhưng hôm nay cô tự đi, ngay cả một lời chào cũng không nói, có phải nên giải thích cho tôi không. Hơn nữa vừa mới xảy ra chuyện như vậy, cô tự đi lẽ nào không sợ có nguy hiểm sao?”
Vấn đề này An Noãn thật sự chưa cân nhắc đến.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, đám người này cũng là nhắm vào Sở Tuấn, hơn nữa bây giờ đang bị bắt, cũng không đến nỗi liều lĩnh như vậy, dám bắt người từ cổng cục cảnh sát chứ.
Đúng là không coi ai ra gì!
Nhưng Sở Tuấn rất nghiêm túc, khiến An Noãn cảm thấy chuyện này hình như thật sự là mình sai.
“Xin lỗi.” An Noãn lập tức nhận lỗi.
Với thái độ vô cùng thành khẩn.
Tốc độ đó phải nói là rất nhanh, khiến Sở Tuấn còn rất nhiều lời chưa kịp nói.
“Xin lỗi.” An Noãn nói: “Hôm nay là tôi suy nghĩ không chu toàn, tôi không nghĩ nhiều như vậy. Để anh còn vất vả chạy một chuyến, lần sau sẽ không như vậy nữa, có chuyện tôi sẽ bàn bạc với anh trước.”
Sở Tuấn cũng không nói được gì nữa.
“Vậy… cô vừa mới định nói gì với tôi?” Sở Tuấn cũng không so đo nữa: “Cô vừa nói phương án giải quyết là gì?”
“Ồ, là thế này.” An Noãn trình bày ý mình: “Trước đây tôi nghĩ không chu đáo, cứ làm phiền anh cũng không ổn. Tôi nghĩ, hoặc là tôi chuyển đến gần cục cảnh sát, thuê một căn nhà ở. Hoặc là đổi công việc gần nhà anh.”
An Noãn nói xong, nhìn Sở Tuấn.
“Anh thấy thế nào?”
Trên đường không có người, tốc độ xe hơi nhanh, Sở Tuấn mở cửa sổ, gió vù vù thổi vào.
Nhất thời hai người đều không nói gì, không khí trong xe có chút khó xử.
Sở Tuấn khó tránh khỏi có chút thất vọng, nhưng cảm thấy cũng bình thường.
Chỉ là đi ra ngoài một chuyến, đạn bay vèo vèo vào người, ai mà không sợ. Suýt chút nữa thì mất mạng.
“Ồ, không phải…”
Nhưng An Noãn chưa nói xong, Sở Tuấn lại nói tiếp: “Cô cân nhắc có lý, nhưng hai cách này đều không ổn lắm.”
Sở Tuấn nghĩ giống như An Noãn nghĩ.
Hai cách này, đều có ưu có nhược.
Đến đơn vị khác, không chăm sóc được.
Ra ngoài thuê nhà ở, ông cũng sẽ không đồng ý.
An Noãn không khỏi nói: “Anh có cách nào không?”
“Chiếc xe này cô lái thế nào, có thuận tay không?”
“Rất tốt, rất thuận tay, xe của anh đều rất dễ lái.”
“Chiếc xe này cho cô lái.” Sở Tuấn nói: “Như vậy cô không cần phải chuyển ra ngoài, cũng không cần đổi đơn vị. Lái xe đi làm, thời gian đi lại trong vòng một tiếng, đi lại đều tiện. Như vậy nếu tôi tăng ca cô cũng không cần đợi tôi.”
An Noãn suýt nữa thì bẻ cong cả vô lăng.
“Như vậy sao được? Chiếc xe này cũng quá đắt.”
“Lại không phải tặng cho cô, chỉ là cho cô lái, tôi còn xe khác.” Sở Tuấn không để tâm: “Cũng đừng sợ tốn xăng, tôi thanh toán tiền xăng cho cô, cô cứ lái là được. Hoặc cô thích chiếc xe trước, sửa xong cũng có thể lái.”
Sự khác biệt giữa người và người thật sự còn lớn hơn cả giữa người và chó.
Trong lúc cô còn đang xót tiền xe buýt, không biết Sở Tuấn có mấy chiếc xe.
“Đừng, chiếc xe này là được rồi.” An Noãn nói ngay: “Chiếc xe kia của anh còn đắt hơn, tôi lái chiếc này là được rồi.”
Phương án Sở Tuấn đưa ra đúng là tối ưu nhất hiện giờ, không cần phải khách sáo. Khách sáo là tự làm khổ chính mình.
An Noãn nhận xe, Sở Tuấn trong lòng thoải mái hơn.
Anh nhìn đường.
“Con đường này đi thẳng thêm nửa tiếng nữa, cô cứ lái xe đi, tôi chợp mắt một lát. Đến ngã tư đèn đỏ thì gọi anh.”
“Ồ, được.”
Sở Tuấn nhắm mắt lại, gần như ngay lập tức đã ngủ thiếp đi.
An Noãn vốn còn đang do dự không biết nói chuyện chia tay thế nào, nghe Sở Tuấn nói vậy cũng không tiện mở miệng.
Hai ngày nay Sở Tuấn quá mệt, công việc chắc đã chiếm hết tinh thần của anh, lúc này nói chuyện yêu đương với anh có chút không thích hợp.
Hơn nữa, An Noãn cân nhắc trong lòng.
Chắc Sở Tuấn và Đổng Tử Oanh bây giờ cũng không muốn công khai, Nếu không thì, với tính cách của Sở Tuấn, như anh từng nói — nếu có người trong lòng, tuyệt đối không thể đồng ý hôn ước, để người trong lòng mình chịu thiệt thòi.
Vậy chắc là chưa đến lúc.
Sở Tuấn không phải người nhu nhược, chắc chắn sẽ có sắp xếp của riêng anh.
An Noãn suy nghĩ một lát, gật gù.
Mấy ngày nay cô đã nhận được không ít ân tình của Sở Tuấn, cô nên phối hợp một chút.
Nếu anh không nói vậy cô cứ coi như không biết đi.
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Chiếc xe Sở Tuấn hay lái chắc chắn đã bị kéo đi sửa rồi, anh đã đổi một chiếc xe khác nên An Noãn không nhận ra ngay.
Lên xe, An Noãn thò đầu ra nhìn xung quanh.
Thật sự không thấy có gì bất thường, tại sao Sở Tuấn lại ở đây?
“Đừng nhìn nữa, thắt dây an toàn vào.”
Sở Tuấn nhàn nhạt nói một câu rồi ngập ngừng: “Đợi đã, cô xuống xe trước đi.”
Bị cái gì cái thế? An Noãn khó hiểu xuống xe.
Sở Tuấn cũng xuống xe, vỗ vỗ vào cửa sổ xe: “Cô lái đi.”
“Hả?”
“Tôi hơi mệt rồi, cô lái đi.” Sở Tuấn nói: “Đường này tuy cô không quen nhưng bây giờ trên đường ít người, cô lái không có vấn đề gì.”
“Nhưng tôi không có bằng lái.”
“Không sao, kỹ thuật của cô không có vấn đề, tôi đã lo thủ tục làm bằng lái cho cô rồi, mấy ngày nữa là có.”
Sở Tuấn quả nhiên là một người quyết đoán, anh ngồi vào ghế phụ, tựa lưng xuống.
An Noãn nhất thời cũng không rõ ý của Sở Tuấn là gì, lén nhìn thêm một cái, cảm thấy anh quả thực trông rất mệt mỏi, chắc là cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
“Được, tôi lái.” An Noãn vào ghế lái.
Làm quen với xe một chút.
Chiếc xe này tuy không bằng chiếc xe trước của Sở Tuấn nhưng cũng không tồi, so với chiếc xe van hôm qua lái thì dễ lái hơn nhiều, không kêu loảng xoảng.
Tuy không quen đường, An Noãn nhanh chóng bắt nhịp.
Tiếc là cô chưa đi qua con đường này, nếu không có thể để Sở Tuấn ngủ một lúc trên xe. Dù có lái xe chắc cũng phải mất một tiếng đồng hồ nữa.
Nhưng vì trong lòng có chuyện nên An Noãn có chút phân tâm.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, đã gặp rồi chi bằng bây giờ nói rõ mọi chuyện, chuyện này cũng không thể mập mờ kéo dài.
An Noãn nghĩ xem nên bắt đầu câu chuyện này thế nào, ngón tay vô thức gõ lên vô lăng.
Sở Tuấn nói trước: “Hôm nay tại sao không đợi tôi?”
“Hả?”
“Hôm nay tại sao không đợi tôi?” Sở Tuấn lặp lại một lần: “Tôi làm xong việc tìm cô mới biết cô đã đi rồi. May là Tiểu Trương ở phòng tiếp dân nói cho tôi, nói cô hỏi trạm xe buýt, nếu không tôi cũng không biết cô tự đi xe buýt về nhà.”
An Noãn bừng tỉnh: “Vậy là anh đến đón tôi à?”
Acnes
“Nếu không thì sao?” Sở Tuấn không hài lòng nói: “Tôi nhìn giờ, ước chừng có thể đợi được cô ở trạm Tiểu Hành. Nếu tôi không đến đón cô, cô tự về, nhanh cũng phải chín giờ, mười giờ.”
“Đúng là xa quá.” An Noãn thở dài: “Lúc nãy trên đường tôi cũng đang nghĩ về vấn đề này, nghĩ ra hai phương án giải quyết, cũng muốn bàn bạc với anh một chút.”
“Đợi đã.” Sở Tuấn ngắt lời anh.
“Sao thế?”
“Cô nói trước đi, tại sao hôm nay không đợi tôi.”
Sở Tuấn còn so đo, An Noãn đành nói: “Không phải là thấy anh bận sao, sợ làm phiền anh.”
“Không đúng.” Sở Tuấn nói: “Trước đây chúng ta đã nói rồi, tan làm qua tìm tôi, nếu tôi bận không về kịp thì sẽ sắp xếp cho cô. Nhưng hôm nay cô tự đi, ngay cả một lời chào cũng không nói, có phải nên giải thích cho tôi không. Hơn nữa vừa mới xảy ra chuyện như vậy, cô tự đi lẽ nào không sợ có nguy hiểm sao?”
Vấn đề này An Noãn thật sự chưa cân nhắc đến.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, đám người này cũng là nhắm vào Sở Tuấn, hơn nữa bây giờ đang bị bắt, cũng không đến nỗi liều lĩnh như vậy, dám bắt người từ cổng cục cảnh sát chứ.
Đúng là không coi ai ra gì!
Nhưng Sở Tuấn rất nghiêm túc, khiến An Noãn cảm thấy chuyện này hình như thật sự là mình sai.
“Xin lỗi.” An Noãn lập tức nhận lỗi.
Với thái độ vô cùng thành khẩn.
Tốc độ đó phải nói là rất nhanh, khiến Sở Tuấn còn rất nhiều lời chưa kịp nói.
“Xin lỗi.” An Noãn nói: “Hôm nay là tôi suy nghĩ không chu toàn, tôi không nghĩ nhiều như vậy. Để anh còn vất vả chạy một chuyến, lần sau sẽ không như vậy nữa, có chuyện tôi sẽ bàn bạc với anh trước.”
Sở Tuấn cũng không nói được gì nữa.
“Vậy… cô vừa mới định nói gì với tôi?” Sở Tuấn cũng không so đo nữa: “Cô vừa nói phương án giải quyết là gì?”
“Ồ, là thế này.” An Noãn trình bày ý mình: “Trước đây tôi nghĩ không chu đáo, cứ làm phiền anh cũng không ổn. Tôi nghĩ, hoặc là tôi chuyển đến gần cục cảnh sát, thuê một căn nhà ở. Hoặc là đổi công việc gần nhà anh.”
An Noãn nói xong, nhìn Sở Tuấn.
“Anh thấy thế nào?”
Trên đường không có người, tốc độ xe hơi nhanh, Sở Tuấn mở cửa sổ, gió vù vù thổi vào.
Nhất thời hai người đều không nói gì, không khí trong xe có chút khó xử.
Sở Tuấn khó tránh khỏi có chút thất vọng, nhưng cảm thấy cũng bình thường.
Chỉ là đi ra ngoài một chuyến, đạn bay vèo vèo vào người, ai mà không sợ. Suýt chút nữa thì mất mạng.
“Ồ, không phải…”
Nhưng An Noãn chưa nói xong, Sở Tuấn lại nói tiếp: “Cô cân nhắc có lý, nhưng hai cách này đều không ổn lắm.”
Sở Tuấn nghĩ giống như An Noãn nghĩ.
Hai cách này, đều có ưu có nhược.
Đến đơn vị khác, không chăm sóc được.
Ra ngoài thuê nhà ở, ông cũng sẽ không đồng ý.
An Noãn không khỏi nói: “Anh có cách nào không?”
“Chiếc xe này cô lái thế nào, có thuận tay không?”
“Rất tốt, rất thuận tay, xe của anh đều rất dễ lái.”
“Chiếc xe này cho cô lái.” Sở Tuấn nói: “Như vậy cô không cần phải chuyển ra ngoài, cũng không cần đổi đơn vị. Lái xe đi làm, thời gian đi lại trong vòng một tiếng, đi lại đều tiện. Như vậy nếu tôi tăng ca cô cũng không cần đợi tôi.”
An Noãn suýt nữa thì bẻ cong cả vô lăng.
“Như vậy sao được? Chiếc xe này cũng quá đắt.”
“Lại không phải tặng cho cô, chỉ là cho cô lái, tôi còn xe khác.” Sở Tuấn không để tâm: “Cũng đừng sợ tốn xăng, tôi thanh toán tiền xăng cho cô, cô cứ lái là được. Hoặc cô thích chiếc xe trước, sửa xong cũng có thể lái.”
Sự khác biệt giữa người và người thật sự còn lớn hơn cả giữa người và chó.
Trong lúc cô còn đang xót tiền xe buýt, không biết Sở Tuấn có mấy chiếc xe.
“Đừng, chiếc xe này là được rồi.” An Noãn nói ngay: “Chiếc xe kia của anh còn đắt hơn, tôi lái chiếc này là được rồi.”
Phương án Sở Tuấn đưa ra đúng là tối ưu nhất hiện giờ, không cần phải khách sáo. Khách sáo là tự làm khổ chính mình.
An Noãn nhận xe, Sở Tuấn trong lòng thoải mái hơn.
Anh nhìn đường.
“Con đường này đi thẳng thêm nửa tiếng nữa, cô cứ lái xe đi, tôi chợp mắt một lát. Đến ngã tư đèn đỏ thì gọi anh.”
“Ồ, được.”
Sở Tuấn nhắm mắt lại, gần như ngay lập tức đã ngủ thiếp đi.
An Noãn vốn còn đang do dự không biết nói chuyện chia tay thế nào, nghe Sở Tuấn nói vậy cũng không tiện mở miệng.
Hai ngày nay Sở Tuấn quá mệt, công việc chắc đã chiếm hết tinh thần của anh, lúc này nói chuyện yêu đương với anh có chút không thích hợp.
Hơn nữa, An Noãn cân nhắc trong lòng.
Chắc Sở Tuấn và Đổng Tử Oanh bây giờ cũng không muốn công khai, Nếu không thì, với tính cách của Sở Tuấn, như anh từng nói — nếu có người trong lòng, tuyệt đối không thể đồng ý hôn ước, để người trong lòng mình chịu thiệt thòi.
Vậy chắc là chưa đến lúc.
Sở Tuấn không phải người nhu nhược, chắc chắn sẽ có sắp xếp của riêng anh.
An Noãn suy nghĩ một lát, gật gù.
Mấy ngày nay cô đã nhận được không ít ân tình của Sở Tuấn, cô nên phối hợp một chút.
Nếu anh không nói vậy cô cứ coi như không biết đi.
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Story
Chương 55
10.0/10 từ 43 lượt.