Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Chương 50
74@-
Sở Tuấn ngây người một lúc, từ từ phản ứng lại.
“Cô…”
Anh đưa tay lên đè đầu, đau đầu.
An Noãn thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất, toàn thân như mất hết sức lực.
“Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.” An Noãn thở hổn hển, mệt không ra hơi, vừa vung tay vừa nói: “Anh mà có mệnh hệ gì, tôi biết ăn nói sao với ông đây.”
Sở Tuấn há miệng, nghiêng mặt ho hai tiếng.
An Noãn vội vàng đỡ anh dậy.
“Đừng động, từ từ thôi, đầu anh có vết thương, đừng cử động lung tung.” An Noãn nói: “Vừa nãy anh bị ngạt nước, tôi đang…”
An Noãn đột nhiên có chút ngượng ngùng, chỉ vào mình, rồi chỉ vào Sở Tuấn: “Tôi vừa mới làm hô hấp nhân tạo cho anh, không phải cố ý mạo phạm anh đâu… Cái đó, anh đừng hiểu lầm nhé.”
Sở Tuấn ho hai tiếng, vừa định nói thì đột nhiên một cơn đau đầu ập đến.
“Anh đừng động, đừng nói nữa.” An Noãn vội vàng đè Sở Tuấn lại: “Có chuyện gì lát nữa nói sau, tôi đã nhờ người dân đi tìm xe rồi.”
Sở Tuấn ôm đầu: “Đi tìm điện thoại, tôi phải gọi điện về cục.”
“Gần đây không có điện thoại, phải về thành phố trước đã.” An Noãn đè vai Sở Tuấn: “Đội trưởng Sở, anh đừng kích động vội, nằm xuống một lát được không? Gần đây ngay cả một bệnh viện đàng hoàng cũng không có, nếu có tình huống đột xuất thì phiền phức lắm.”
Nếu cô bị thương, Sở Tuấn không sao, còn có thể vác người đi thẳng.
Bây giờ là Sở Tuấn bị thương, cô không sao, thì đúng là không có cách nào cả.
Có những vết thương không thể di chuyển, cô không thể để Sở Tuấn mạo hiểm, cố chấp như vậy.
May mà Sở Tuấn nghe lời, từ từ nằm xuống.
An Noãn không dám lơ là chút nào, cứ nhìn chằm chằm Sở Tuấn, trong đầu nghĩ về các loại sơ cứu đã xem qua. Rồi hối hận sao năm đó không xem nhiều hơn.
Mười phút sau, tiếng động cơ ô tô vang lên, An Noãn tinh thần phấn chấn ngẩng đầu nhìn.
“Tốt quá rồi.” An Noãn nói: “Xe đến rồi.”
An Noãn vội vàng đứng dậy, quả nhiên, một chiếc xe van cũ nát xuất hiện trong tầm mắt.
Nói thật, đây mới là loại xe thường thấy ở thời đại này, loại xe như của Sở Tuấn, cả Bắc Kinh cũng không có mấy chiếc.
Chiếc xe xiêu vẹo đi đến trước mặt, khiến An Noãn hơi bất an.
Đây là vấn đề của xe hay vấn đề của tài xế?
Tai nạn giao thông cũng đủ nguy hiểm chết người.
Serum chống nắng Vaseline
Chiếc xe van xóc nảy ấy cuối cùng cũng dừng lại an toàn, cửa bên lái và ghế phụ cùng mở ra, người ngồi ghế phụ chính là người dân lúc nãy, còn người cầm lái là một thanh niên trẻ.
“Ở đây ở đây.” Người dân hét lên: “Tôi lái xe đến rồi đây.”
“À, không phải.” Chàng trai trẻ ngượng ngùng gãi đầu: “Đây là xe của anh tôi, tôi mới học. Nhưng anh ấy không có ở nhà, nghe nói ở đây có người bị thương nên tôi cắn răng lái qua đây.”
An Noãn nghe xong đầu óc choáng váng, đây là một “hung thần xa lộ” thật sự.
Từ đây đến bệnh viện gần nhất, lái xe mất 40 phút, mà lại không phải đường tốt, giao cho một người mới An Noãn thật sự không yên tâm.
Quay đầu nhìn Sở Tuấn, tuy đã tỉnh táo nhưng rõ ràng trạng thái rất tệ.
Không thể để Sở Tuấn lái xe, cũng không thể để một người mới lái một quãng đường xa như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì, đó không phải là chết một người mà là chết cả xe.
An Noãn quyết đoán nói: “Để tôi lái, tôi biết lái.”
“Hả?”
Người dân và tài xế đều kinh ngạc, Sở Tuấn cũng kinh ngạc.
Sở Tuấn mở to mắt quay đầu nhìn cô.
“An Noãn…”
“Tin tôi đi, tôi sẽ không đem mạng sống của các anh ra đùa, tôi cũng không đem mạng sống của mình ra đùa đâu.” An Noãn lấy chìa khóa từ tay tài xế: “Phiền hai anh giúp tôi đỡ người lên xe, nhất định không được rung lắc, cậu em, làm bẩn xe tôi sẽ đền tiền.”
Nói xong An Noãn lên xe, cắm chìa khóa khởi động một mạch.
Cô phải nhanh chóng làm quen với chiếc xe này.
Cô có tự tin.
Hai người bị sự tự tin của An Noãn làm cho choáng váng, một trái một phải đỡ Sở Tuấn lên xe.
“An Noãn, An Noãn.” Sở Tuấn đè đầu, chỉ cảm thấy buồn nôn, trời đất quay cuồng, nhưng An Noãn lái xe, chuyện này cũng quá không đáng tin.
Một cô gái từ nông thôn lên, mới ngồi xe hai ngày thôi, làm sao có thể biết lái xe. Đây là bị dồn vào thế bí mà.
Nhưng An Noãn đã đóng cửa xe.
Sở Tuấn từ phía sau nhìn lên, có thể thấy được khuôn mặt nghiêng của cô, có thể thấy một tay cầm vô lăng, một tay đổi số, thậm chí còn chỉnh lại gương chiếu hậu. Động tác đó… thật sự rất thành thạo.
Chiếc xe van tuy cũ nhưng đây là phương tiện giao thông nhanh nhất rồi.
An Noãn hỏi người dân, chọn một con đường không quá xóc, tuy xa hơn một chút nhưng tình trạng của Sở Tuấn bây giờ không thể rung lắc. Thà tốn thời gian còn hơn mạo hiểm.
Đường thời này không tốt, nhưng may là trên đường cũng không có ai.
An Noãn mấy phút đầu còn đang thích nghi, mười phút sau hoàn toàn làm chủ.
Tốc độ ổn định tăng lên khiến tài xế ở phía sau nhìn mà ngưỡng mộ.
Hai mươi phút sau đã đến bệnh viện mà bình thường phải mất 40 phút.
Xe lao vào bệnh viện, xoay đuôi đẹp mắt và dừng lại gọn gàng.
An Noãn nhảy xuống xe, hét lên: “Bác sĩ, bác sĩ, ở đây có bệnh nhân.”
Một trận hỗn loạn, Sở Tuấn được đưa vào phòng cấp cứu.
Cảnh sát nhận điện thoại sợ chết khiếp, vội vàng chuyển máy cho Trang Hạo Vũ.
An Noãn ba hai câu đã nói rõ sự việc, Trang Hạo Vũ nghe xong toát mồ hôi hột, liên tục nói: “Đồng chí An Noãn, phiền cô nhất định phải chăm sóc Sở Tuấn, tôi sẽ lập tức cử người qua.”
“Vâng, ngài yên tâm.”
An Noãn cúp máy, vội vàng chạy về phòng cấp cứu.
Bác sĩ đang kiểm tra cho Sở Tuấn, An Noãn lo lắng đứng bên cạnh.
“Thế nào rồi bác sĩ, anh ấy có sao không?”
“May mắn, không có chuyện gì lớn.” Bác sĩ quấn một lớp gạc lên đầu Sở Tuấn: “Chỉ là có chút chấn động não nhẹ, hôm nay có thể sẽ có tình trạng buồn nôn, nhập viện quan sát một tuần, nếu không có chuyện gì thì ngày mai có thể xuất viện.”
“Vâng ạ.” An Noãn vội nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần đâu.” Sở Tuấn khàn giọng nói: “Phiền bác sĩ, nếu không có chuyện gì lớn, tôi muốn xuất viện ngay bây giờ.”
“Xuất viện ngay bây giờ?” Bác sĩ ngẩn người: “Vậy không được, phải làm một số kiểm tra mới được. Bây giờ không có chuyện gì, không có nghĩa là thật sự không có chuyện gì.”
Sở Tuấn còn định nói nhưng An Noãn một tay bịt miệng anh lại.
“Làm, chúng tôi làm. Bác sĩ, phiền ông sắp xếp hết các kiểm tra cần thiết… Nhưng chúng tôi bây giờ không có tiền, phiền ông cứ kê đơn kiểm tra trước, lát nữa sẽ có người mang tiền đến.”
Hai người đi vội nên không mang theo nhiều tiền, thứ không bao giờ rời thân của Sở Tuấn chỉ có khẩu súng của anh.
Sở Tuấn gạt tay An Noãn ra, chưa kịp nói An Noãn đã trừng anh một cái.
“Tôi đã gọi cho cục trưởng Trang rồi, cục trưởng nói ông ấy sẽ sắp xếp, lập tức cử người qua, tình trạng của anh bây giờ, phải nghỉ ngơi.” An Noãn đưa tay đè lên vai Sở Tuấn: “A Tuấn, nghe lời đi, còn da lông mọc, còn chồi nảy cây.”
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Sở Tuấn ngây người một lúc, từ từ phản ứng lại.
“Cô…”
Anh đưa tay lên đè đầu, đau đầu.
An Noãn thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất, toàn thân như mất hết sức lực.
“Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.” An Noãn thở hổn hển, mệt không ra hơi, vừa vung tay vừa nói: “Anh mà có mệnh hệ gì, tôi biết ăn nói sao với ông đây.”
Sở Tuấn há miệng, nghiêng mặt ho hai tiếng.
An Noãn vội vàng đỡ anh dậy.
“Đừng động, từ từ thôi, đầu anh có vết thương, đừng cử động lung tung.” An Noãn nói: “Vừa nãy anh bị ngạt nước, tôi đang…”
An Noãn đột nhiên có chút ngượng ngùng, chỉ vào mình, rồi chỉ vào Sở Tuấn: “Tôi vừa mới làm hô hấp nhân tạo cho anh, không phải cố ý mạo phạm anh đâu… Cái đó, anh đừng hiểu lầm nhé.”
Sở Tuấn ho hai tiếng, vừa định nói thì đột nhiên một cơn đau đầu ập đến.
“Anh đừng động, đừng nói nữa.” An Noãn vội vàng đè Sở Tuấn lại: “Có chuyện gì lát nữa nói sau, tôi đã nhờ người dân đi tìm xe rồi.”
Sở Tuấn ôm đầu: “Đi tìm điện thoại, tôi phải gọi điện về cục.”
“Gần đây không có điện thoại, phải về thành phố trước đã.” An Noãn đè vai Sở Tuấn: “Đội trưởng Sở, anh đừng kích động vội, nằm xuống một lát được không? Gần đây ngay cả một bệnh viện đàng hoàng cũng không có, nếu có tình huống đột xuất thì phiền phức lắm.”
Nếu cô bị thương, Sở Tuấn không sao, còn có thể vác người đi thẳng.
Bây giờ là Sở Tuấn bị thương, cô không sao, thì đúng là không có cách nào cả.
Có những vết thương không thể di chuyển, cô không thể để Sở Tuấn mạo hiểm, cố chấp như vậy.
May mà Sở Tuấn nghe lời, từ từ nằm xuống.
An Noãn không dám lơ là chút nào, cứ nhìn chằm chằm Sở Tuấn, trong đầu nghĩ về các loại sơ cứu đã xem qua. Rồi hối hận sao năm đó không xem nhiều hơn.
Mười phút sau, tiếng động cơ ô tô vang lên, An Noãn tinh thần phấn chấn ngẩng đầu nhìn.
“Tốt quá rồi.” An Noãn nói: “Xe đến rồi.”
An Noãn vội vàng đứng dậy, quả nhiên, một chiếc xe van cũ nát xuất hiện trong tầm mắt.
Nói thật, đây mới là loại xe thường thấy ở thời đại này, loại xe như của Sở Tuấn, cả Bắc Kinh cũng không có mấy chiếc.
Chiếc xe xiêu vẹo đi đến trước mặt, khiến An Noãn hơi bất an.
Đây là vấn đề của xe hay vấn đề của tài xế?
Tai nạn giao thông cũng đủ nguy hiểm chết người.
Serum chống nắng Vaseline
Chiếc xe van xóc nảy ấy cuối cùng cũng dừng lại an toàn, cửa bên lái và ghế phụ cùng mở ra, người ngồi ghế phụ chính là người dân lúc nãy, còn người cầm lái là một thanh niên trẻ.
“Ở đây ở đây.” Người dân hét lên: “Tôi lái xe đến rồi đây.”
“À, không phải.” Chàng trai trẻ ngượng ngùng gãi đầu: “Đây là xe của anh tôi, tôi mới học. Nhưng anh ấy không có ở nhà, nghe nói ở đây có người bị thương nên tôi cắn răng lái qua đây.”
An Noãn nghe xong đầu óc choáng váng, đây là một “hung thần xa lộ” thật sự.
Từ đây đến bệnh viện gần nhất, lái xe mất 40 phút, mà lại không phải đường tốt, giao cho một người mới An Noãn thật sự không yên tâm.
Quay đầu nhìn Sở Tuấn, tuy đã tỉnh táo nhưng rõ ràng trạng thái rất tệ.
Không thể để Sở Tuấn lái xe, cũng không thể để một người mới lái một quãng đường xa như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì, đó không phải là chết một người mà là chết cả xe.
An Noãn quyết đoán nói: “Để tôi lái, tôi biết lái.”
“Hả?”
Người dân và tài xế đều kinh ngạc, Sở Tuấn cũng kinh ngạc.
Sở Tuấn mở to mắt quay đầu nhìn cô.
“An Noãn…”
“Tin tôi đi, tôi sẽ không đem mạng sống của các anh ra đùa, tôi cũng không đem mạng sống của mình ra đùa đâu.” An Noãn lấy chìa khóa từ tay tài xế: “Phiền hai anh giúp tôi đỡ người lên xe, nhất định không được rung lắc, cậu em, làm bẩn xe tôi sẽ đền tiền.”
Nói xong An Noãn lên xe, cắm chìa khóa khởi động một mạch.
Cô phải nhanh chóng làm quen với chiếc xe này.
Cô có tự tin.
Hai người bị sự tự tin của An Noãn làm cho choáng váng, một trái một phải đỡ Sở Tuấn lên xe.
“An Noãn, An Noãn.” Sở Tuấn đè đầu, chỉ cảm thấy buồn nôn, trời đất quay cuồng, nhưng An Noãn lái xe, chuyện này cũng quá không đáng tin.
Một cô gái từ nông thôn lên, mới ngồi xe hai ngày thôi, làm sao có thể biết lái xe. Đây là bị dồn vào thế bí mà.
Nhưng An Noãn đã đóng cửa xe.
Sở Tuấn từ phía sau nhìn lên, có thể thấy được khuôn mặt nghiêng của cô, có thể thấy một tay cầm vô lăng, một tay đổi số, thậm chí còn chỉnh lại gương chiếu hậu. Động tác đó… thật sự rất thành thạo.
Chiếc xe van tuy cũ nhưng đây là phương tiện giao thông nhanh nhất rồi.
An Noãn hỏi người dân, chọn một con đường không quá xóc, tuy xa hơn một chút nhưng tình trạng của Sở Tuấn bây giờ không thể rung lắc. Thà tốn thời gian còn hơn mạo hiểm.
Đường thời này không tốt, nhưng may là trên đường cũng không có ai.
An Noãn mấy phút đầu còn đang thích nghi, mười phút sau hoàn toàn làm chủ.
Tốc độ ổn định tăng lên khiến tài xế ở phía sau nhìn mà ngưỡng mộ.
Hai mươi phút sau đã đến bệnh viện mà bình thường phải mất 40 phút.
Xe lao vào bệnh viện, xoay đuôi đẹp mắt và dừng lại gọn gàng.
An Noãn nhảy xuống xe, hét lên: “Bác sĩ, bác sĩ, ở đây có bệnh nhân.”
Một trận hỗn loạn, Sở Tuấn được đưa vào phòng cấp cứu.
Cảnh sát nhận điện thoại sợ chết khiếp, vội vàng chuyển máy cho Trang Hạo Vũ.
An Noãn ba hai câu đã nói rõ sự việc, Trang Hạo Vũ nghe xong toát mồ hôi hột, liên tục nói: “Đồng chí An Noãn, phiền cô nhất định phải chăm sóc Sở Tuấn, tôi sẽ lập tức cử người qua.”
“Vâng, ngài yên tâm.”
An Noãn cúp máy, vội vàng chạy về phòng cấp cứu.
Bác sĩ đang kiểm tra cho Sở Tuấn, An Noãn lo lắng đứng bên cạnh.
“Thế nào rồi bác sĩ, anh ấy có sao không?”
“May mắn, không có chuyện gì lớn.” Bác sĩ quấn một lớp gạc lên đầu Sở Tuấn: “Chỉ là có chút chấn động não nhẹ, hôm nay có thể sẽ có tình trạng buồn nôn, nhập viện quan sát một tuần, nếu không có chuyện gì thì ngày mai có thể xuất viện.”
“Vâng ạ.” An Noãn vội nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần đâu.” Sở Tuấn khàn giọng nói: “Phiền bác sĩ, nếu không có chuyện gì lớn, tôi muốn xuất viện ngay bây giờ.”
“Xuất viện ngay bây giờ?” Bác sĩ ngẩn người: “Vậy không được, phải làm một số kiểm tra mới được. Bây giờ không có chuyện gì, không có nghĩa là thật sự không có chuyện gì.”
Sở Tuấn còn định nói nhưng An Noãn một tay bịt miệng anh lại.
“Làm, chúng tôi làm. Bác sĩ, phiền ông sắp xếp hết các kiểm tra cần thiết… Nhưng chúng tôi bây giờ không có tiền, phiền ông cứ kê đơn kiểm tra trước, lát nữa sẽ có người mang tiền đến.”
Hai người đi vội nên không mang theo nhiều tiền, thứ không bao giờ rời thân của Sở Tuấn chỉ có khẩu súng của anh.
Sở Tuấn gạt tay An Noãn ra, chưa kịp nói An Noãn đã trừng anh một cái.
“Tôi đã gọi cho cục trưởng Trang rồi, cục trưởng nói ông ấy sẽ sắp xếp, lập tức cử người qua, tình trạng của anh bây giờ, phải nghỉ ngơi.” An Noãn đưa tay đè lên vai Sở Tuấn: “A Tuấn, nghe lời đi, còn da lông mọc, còn chồi nảy cây.”
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Story
Chương 50
10.0/10 từ 43 lượt.