Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Chương 41
72@-
Ngay lúc đó, An Noãn về phòng lấy một ít tiền rồi vui vẻ khoác tay dì Vương đi ra chợ lớn.
Chợ lớn cách đây không xa, đi bộ chừng 20 phút là tới.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
An Noãn cũng đã ở Bắc Kinh được mấy ngày, tuy phần lớn thời gian đều theo Sở Tuấn ở cục cảnh sát nhưng cũng đã nhìn thấy không ít người.
Bắc Kinh những năm 80, nhiều nơi đã khá là thời thượng. Đàn ông phụ nữ qua lại trên phố, người thì uốn tóc lọn to, người thì mặc quần bò, quần loe, quần bó.
Bây giờ là cuối hè, cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp mặc váy.
An Noãn đi trên phố, lướt qua những cô nàng thơm nức mùi nước hoa, bất giác thở dài một hơi.
“Cháu thích mấy bộ đồ này à?” Ánh mắt dì Vương cũng nhìn theo: “Dáng cháu đẹp, eo thon da lại trắng. Cái váy này cháu mặc chắc chắn đẹp… nhưng mà dì thấy bộ này chắc không rẻ đâu.”
An Noãn vội vàng lắc đầu: “Đẹp thì đẹp thật nhưng không tiện ạ. Cháu chỉ muốn mua hai cái quần bò, thêm hai cái áo sơ mi cộc tay, áo chui đầu gì đó. Còn mái tóc này nữa…”
An Noãn túm một lọn tóc: “Cháu muốn cắt tóc ngắn.”
“Tại sao thế?”
Dì Vương sờ vào tóc An Noãn: “Tóc này đẹp thế này cơ mà, vừa đen vừa mượt.”
“Cho đỡ mất công thôi ạ.” An Noãn không mấy để tâm: “Tóc ngắn dễ chăm, tiện lợi.”
Lại chẳng muốn yêu đương, để tóc đẹp thế làm gì, nếu không phải sợ trông kỳ quái thì cô đã cắt quả đầu cua cho xong.
“Con gái ai mà chẳng thích làm đẹp.” Dì Vương lắc đầu, không hiểu nổi.
Hai người nói chuyện rồi bước vào chợ lớn.
Đây là một khu chợ bán buôn quần áo, cũng có bán lẻ. Giá bán lẻ đắt hơn bán buôn một chút nhưng so với các cửa hàng bên ngoài thì vẫn rẻ hơn.
Dì Vương cũng là người biết vun vén, biết An Noãn từ nông thôn lên, không có nhiều tiền. Dì dẫn cô vào một tiệm lựa những bộ quần áo vừa đẹp vừa rẻ.
“Đến tiệm này đi, tiệm này là đắt hàng nhất trong chợ đấy.” Dì Vương dẫn An Noãn vào một tiệm quen, vừa lựa vừa nói: “Thời trang Tuyết Mạn, đây là tiệm nổi tiếng ở Bắc Kinh, có cả chuỗi cửa hàng đấy. Cháu xem cái này này, dáng quần bò này đẹp lắm, cháu mặc vào chắc chắn xinh…”
Cô gái trẻ trung dáng đẹp thì mặc gì mà không xinh cơ chứ.
An Noãn nhanh chóng chọn được hai bộ đồ để thay đổi.
Lại mua thêm hai đôi giày, một cái túi.
Cũng gần đủ rồi, tính ra thì trời cũng chẳng còn ấm được bao lâu nữa, cô lại mua thêm một chiếc áo khoác.
“Đẹp lắm.” Dì Vương nói: “Cứ lấy cái này.”
Một chiếc quần bò 28 tệ, một chiếc áo sơ mi cộc tay 15 tệ. Áo khoác 30, túi xách 22.
Highlands Redeem Zalo
Quả nhiên ở những nơi khác nhau, quan niệm về tiền bạc cũng khác nhau.
An Noãn có chút xót ruột, nhưng tiền cần tiêu vẫn phải tiêu, may mà bây giờ cô đã có tiền trong người.
Hôm nay vừa về ông Trạch đã cho cô một phong bì đỏ.
An Noãn vốn sống chết cũng không muốn tiêu tiền của ông nhưng lời ông nói rất chí tình chí lý.
“Ông biết cháu ra ngoài chắc chắn có mang theo tiền. Nhưng đây là Bắc Kinh, đồ đạc ở đây đắt đỏ, không giống như chỗ các cháu. Dù nhà có đủ mọi thứ nhưng cũng khó tránh khỏi có những khoản chi tiêu ngoài dự tính. Số tiền này ấy à, không phải gì khác, là quà ra mắt ông cho cháu, đáng lẽ ông muốn đưa cho cháu từ hôm đầu tiên cơ. Kể cả cuối cùng cháu và A Tuấn không thành đôi thì với tình nghĩa bao nhiêu năm của ông và ông nội cháu, chẳng lẽ ông không nên cho cháu một cái phong bì đỏ sao?”
Ông Trạch ngoài việc có hơi cố chấp trong chuyện hôn sự của cô và Sở Tuấn, những lúc khác, ông thực sự rất tâm lý.
An Noãn nghĩ đến số tiền mình có, hơn 200 tệ.
Đúng là quá ít.
Ở quê thì không ít nhưng ở đây thì quá ít.
Dù có thể tìm việc làm hay thậm chí là muốn buôn bán nhỏ cũng không phải dễ dàng bắt tay vào ngay được. Cũng cần vốn khởi động.
Ông Trạch rất kiên quyết, bắt cô phải nhận.
An Noãn không thể từ chối nên đành nhận lấy. Mở ra xem, trong phong bì là 1.000 tệ.
Đây quả là một món tiền khổng lồ.
An Noãn lặng lẽ cất tiền đi, quyết định đợi khi nào mình kiếm được tiền sẽ biếu lại ông một phong bì đỏ thật lớn hoặc mua cho ông chút quà.
Đôi khi có qua có lại mới toại lòng nhau, còn khiến người ta thoải mái hơn là kiên quyết từ chối. Lại còn kích cầu nội địa nữa chứ.
Dì Vương lén nói nhỏ với cô.
Chuyện nhân tình thế thái, ông cụ thật sự rất chu đáo.
Từng chút từng chút một tiêu tiền của Sở Tuấn, không bằng một lần nhận tiền của ông.
“Dì Vương, mình đi thôi ạ.” An Noãn nói: “Hôm nay cháu rảnh, cháu vào bếp cùng dì nhé. Món sườn xào chua ngọt của cháu ngon lắm đấy. Hầm thêm ít khoai tây mềm nữa, nhất định ông sẽ thích.”
“Được thôi.”
Dì Vương cười tủm tỉm.
Hai người xách quần áo đi ra ngoài, bất ngờ chạm mặt một người quen.
Bắc Kinh không nhỏ, người quen không nhiều, nhưng lúc người ta gặp vận rủi thì dễ gặp ma ám.
An Noãn lập tức cúi đầu đi thẳng về phía trước.
Dì Vương thấy lạ: “Sao thế cháu?”
“Không có gì ạ.” An Noãn nói khẽ: “Gặp người quen, đừng để cô ta nhìn thấy.”
Lời vừa dứt đã thấy Vân Duyệt Nhi ở phía đối diện nhìn sang.
An Noãn thật không ngờ lại gặp Vân Duyệt Nhi ở đây, một khu chợ đầu mối thế này hoàn toàn không hợp với một tiểu thư như cô ta. Một bộ quần áo trên người Vân Duyệt Nhi có thể mua được nửa cái sạp hàng ở đây.
Phía sau Vân Duyệt Nhi là hai người đàn ông, trông vừa giống trợ lý vừa giống vệ sĩ, cô ta mặc một bộ váy công sở tinh xảo, đeo kính râm, đang nghiêng đầu nói chuyện với ai đó, đột nhiên nhìn thấy An Noãn.
“An Noãn?” Vân Duyệt Nhi tháo kính râm, bước tới: “Thật sự là cô.”
An Noãn cười khách sáo: “Cô Vân, lại gặp nhau rồi.”
“Cô… đến đây mua quần áo à?” Vân Duyệt Nhi chỉ tay: “Đến đây… mua quần áo?”
“Đúng vậy.”
Vân Duyệt Nhi cười nói: “Sao không nói sớm, cái này còn cần phải mua sao, thích cái gì cứ lấy tự nhiên, đây là tiệm nhà tôi.”
Ồ, An Noãn hiểu rồi.
Bảo sao Vân Duyệt Nhi lại đến một nơi như thế này mua đồ, hóa ra là sản nghiệp của nhà, cô chủ đến thị sát.
“Không cần đâu, cảm ơn cô, tôi mua xong rồi.” An Noãn không muốn dính dáng đến Vân Duyệt Nhi, đáp lại qua loa một câu rồi đi ra ngoài.
Lần trước ở quán bar, tuy cô và Vân Duyệt Nhi không có xung đột trực diện nhưng gặp nhau cũng chẳng vui vẻ gì.
Vân Duyệt Nhi thích Hướng Hạo Nhiên, Hướng Hạo Nhiên lại như kẻ dở hơi cứ theo đuổi cô, vậy thì trong mắt cô ta, cô chẳng phải là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt sao?
Vân Duyệt Nhi nhà giàu thế mạnh, không thể đối đầu trực diện. Hơn nữa cũng không cần thiết, dù sao cô cũng không thích Hướng Hạo Nhiên, đâu phải là tình địch của cô ta.
Khổ nỗi, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Vân Duyệt Nhi giơ tay lên: “Đợi một chút.”
An Noãn thầm thở dài.
“Sao vậy? Cô Vân, có chuyện gì sao?”
Vân Duyệt Nhi nói: “An Noãn, tôi muốn nói chuyện với cô.”
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Ngay lúc đó, An Noãn về phòng lấy một ít tiền rồi vui vẻ khoác tay dì Vương đi ra chợ lớn.
Chợ lớn cách đây không xa, đi bộ chừng 20 phút là tới.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
An Noãn cũng đã ở Bắc Kinh được mấy ngày, tuy phần lớn thời gian đều theo Sở Tuấn ở cục cảnh sát nhưng cũng đã nhìn thấy không ít người.
Bắc Kinh những năm 80, nhiều nơi đã khá là thời thượng. Đàn ông phụ nữ qua lại trên phố, người thì uốn tóc lọn to, người thì mặc quần bò, quần loe, quần bó.
Bây giờ là cuối hè, cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp mặc váy.
An Noãn đi trên phố, lướt qua những cô nàng thơm nức mùi nước hoa, bất giác thở dài một hơi.
“Cháu thích mấy bộ đồ này à?” Ánh mắt dì Vương cũng nhìn theo: “Dáng cháu đẹp, eo thon da lại trắng. Cái váy này cháu mặc chắc chắn đẹp… nhưng mà dì thấy bộ này chắc không rẻ đâu.”
An Noãn vội vàng lắc đầu: “Đẹp thì đẹp thật nhưng không tiện ạ. Cháu chỉ muốn mua hai cái quần bò, thêm hai cái áo sơ mi cộc tay, áo chui đầu gì đó. Còn mái tóc này nữa…”
An Noãn túm một lọn tóc: “Cháu muốn cắt tóc ngắn.”
“Tại sao thế?”
Dì Vương sờ vào tóc An Noãn: “Tóc này đẹp thế này cơ mà, vừa đen vừa mượt.”
“Cho đỡ mất công thôi ạ.” An Noãn không mấy để tâm: “Tóc ngắn dễ chăm, tiện lợi.”
Lại chẳng muốn yêu đương, để tóc đẹp thế làm gì, nếu không phải sợ trông kỳ quái thì cô đã cắt quả đầu cua cho xong.
“Con gái ai mà chẳng thích làm đẹp.” Dì Vương lắc đầu, không hiểu nổi.
Hai người nói chuyện rồi bước vào chợ lớn.
Đây là một khu chợ bán buôn quần áo, cũng có bán lẻ. Giá bán lẻ đắt hơn bán buôn một chút nhưng so với các cửa hàng bên ngoài thì vẫn rẻ hơn.
Dì Vương cũng là người biết vun vén, biết An Noãn từ nông thôn lên, không có nhiều tiền. Dì dẫn cô vào một tiệm lựa những bộ quần áo vừa đẹp vừa rẻ.
“Đến tiệm này đi, tiệm này là đắt hàng nhất trong chợ đấy.” Dì Vương dẫn An Noãn vào một tiệm quen, vừa lựa vừa nói: “Thời trang Tuyết Mạn, đây là tiệm nổi tiếng ở Bắc Kinh, có cả chuỗi cửa hàng đấy. Cháu xem cái này này, dáng quần bò này đẹp lắm, cháu mặc vào chắc chắn xinh…”
Cô gái trẻ trung dáng đẹp thì mặc gì mà không xinh cơ chứ.
An Noãn nhanh chóng chọn được hai bộ đồ để thay đổi.
Lại mua thêm hai đôi giày, một cái túi.
Cũng gần đủ rồi, tính ra thì trời cũng chẳng còn ấm được bao lâu nữa, cô lại mua thêm một chiếc áo khoác.
“Đẹp lắm.” Dì Vương nói: “Cứ lấy cái này.”
Một chiếc quần bò 28 tệ, một chiếc áo sơ mi cộc tay 15 tệ. Áo khoác 30, túi xách 22.
Highlands Redeem Zalo
Quả nhiên ở những nơi khác nhau, quan niệm về tiền bạc cũng khác nhau.
An Noãn có chút xót ruột, nhưng tiền cần tiêu vẫn phải tiêu, may mà bây giờ cô đã có tiền trong người.
Hôm nay vừa về ông Trạch đã cho cô một phong bì đỏ.
An Noãn vốn sống chết cũng không muốn tiêu tiền của ông nhưng lời ông nói rất chí tình chí lý.
“Ông biết cháu ra ngoài chắc chắn có mang theo tiền. Nhưng đây là Bắc Kinh, đồ đạc ở đây đắt đỏ, không giống như chỗ các cháu. Dù nhà có đủ mọi thứ nhưng cũng khó tránh khỏi có những khoản chi tiêu ngoài dự tính. Số tiền này ấy à, không phải gì khác, là quà ra mắt ông cho cháu, đáng lẽ ông muốn đưa cho cháu từ hôm đầu tiên cơ. Kể cả cuối cùng cháu và A Tuấn không thành đôi thì với tình nghĩa bao nhiêu năm của ông và ông nội cháu, chẳng lẽ ông không nên cho cháu một cái phong bì đỏ sao?”
Ông Trạch ngoài việc có hơi cố chấp trong chuyện hôn sự của cô và Sở Tuấn, những lúc khác, ông thực sự rất tâm lý.
An Noãn nghĩ đến số tiền mình có, hơn 200 tệ.
Đúng là quá ít.
Ở quê thì không ít nhưng ở đây thì quá ít.
Dù có thể tìm việc làm hay thậm chí là muốn buôn bán nhỏ cũng không phải dễ dàng bắt tay vào ngay được. Cũng cần vốn khởi động.
Ông Trạch rất kiên quyết, bắt cô phải nhận.
An Noãn không thể từ chối nên đành nhận lấy. Mở ra xem, trong phong bì là 1.000 tệ.
Đây quả là một món tiền khổng lồ.
An Noãn lặng lẽ cất tiền đi, quyết định đợi khi nào mình kiếm được tiền sẽ biếu lại ông một phong bì đỏ thật lớn hoặc mua cho ông chút quà.
Đôi khi có qua có lại mới toại lòng nhau, còn khiến người ta thoải mái hơn là kiên quyết từ chối. Lại còn kích cầu nội địa nữa chứ.
Dì Vương lén nói nhỏ với cô.
Chuyện nhân tình thế thái, ông cụ thật sự rất chu đáo.
Từng chút từng chút một tiêu tiền của Sở Tuấn, không bằng một lần nhận tiền của ông.
“Dì Vương, mình đi thôi ạ.” An Noãn nói: “Hôm nay cháu rảnh, cháu vào bếp cùng dì nhé. Món sườn xào chua ngọt của cháu ngon lắm đấy. Hầm thêm ít khoai tây mềm nữa, nhất định ông sẽ thích.”
“Được thôi.”
Dì Vương cười tủm tỉm.
Hai người xách quần áo đi ra ngoài, bất ngờ chạm mặt một người quen.
Bắc Kinh không nhỏ, người quen không nhiều, nhưng lúc người ta gặp vận rủi thì dễ gặp ma ám.
An Noãn lập tức cúi đầu đi thẳng về phía trước.
Dì Vương thấy lạ: “Sao thế cháu?”
“Không có gì ạ.” An Noãn nói khẽ: “Gặp người quen, đừng để cô ta nhìn thấy.”
Lời vừa dứt đã thấy Vân Duyệt Nhi ở phía đối diện nhìn sang.
An Noãn thật không ngờ lại gặp Vân Duyệt Nhi ở đây, một khu chợ đầu mối thế này hoàn toàn không hợp với một tiểu thư như cô ta. Một bộ quần áo trên người Vân Duyệt Nhi có thể mua được nửa cái sạp hàng ở đây.
Phía sau Vân Duyệt Nhi là hai người đàn ông, trông vừa giống trợ lý vừa giống vệ sĩ, cô ta mặc một bộ váy công sở tinh xảo, đeo kính râm, đang nghiêng đầu nói chuyện với ai đó, đột nhiên nhìn thấy An Noãn.
“An Noãn?” Vân Duyệt Nhi tháo kính râm, bước tới: “Thật sự là cô.”
An Noãn cười khách sáo: “Cô Vân, lại gặp nhau rồi.”
“Cô… đến đây mua quần áo à?” Vân Duyệt Nhi chỉ tay: “Đến đây… mua quần áo?”
“Đúng vậy.”
Vân Duyệt Nhi cười nói: “Sao không nói sớm, cái này còn cần phải mua sao, thích cái gì cứ lấy tự nhiên, đây là tiệm nhà tôi.”
Ồ, An Noãn hiểu rồi.
Bảo sao Vân Duyệt Nhi lại đến một nơi như thế này mua đồ, hóa ra là sản nghiệp của nhà, cô chủ đến thị sát.
“Không cần đâu, cảm ơn cô, tôi mua xong rồi.” An Noãn không muốn dính dáng đến Vân Duyệt Nhi, đáp lại qua loa một câu rồi đi ra ngoài.
Lần trước ở quán bar, tuy cô và Vân Duyệt Nhi không có xung đột trực diện nhưng gặp nhau cũng chẳng vui vẻ gì.
Vân Duyệt Nhi thích Hướng Hạo Nhiên, Hướng Hạo Nhiên lại như kẻ dở hơi cứ theo đuổi cô, vậy thì trong mắt cô ta, cô chẳng phải là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt sao?
Vân Duyệt Nhi nhà giàu thế mạnh, không thể đối đầu trực diện. Hơn nữa cũng không cần thiết, dù sao cô cũng không thích Hướng Hạo Nhiên, đâu phải là tình địch của cô ta.
Khổ nỗi, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Vân Duyệt Nhi giơ tay lên: “Đợi một chút.”
An Noãn thầm thở dài.
“Sao vậy? Cô Vân, có chuyện gì sao?”
Vân Duyệt Nhi nói: “An Noãn, tôi muốn nói chuyện với cô.”
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Story
Chương 41
10.0/10 từ 43 lượt.