Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Chương 283
75@-
Bà cụ như một con rối, hoặc là một thành viên cũ đã hợp tác lâu năm. Bảo ngã là ngã, bảo ở là ở, bảo đi là đi.
Nhưng An Noãn quát: “Không được đi.”
Chàng trai dừng lại.
“Vừa rồi tôi hoàn toàn không đâm vào bà, bà cố ý dàn cảnh muốn ăn vạ tôi đúng không?” An Noãn nói rõ: “Các người còn muốn lừa tôi về nhà, có phải là buôn người không?”
Dạo gần đây tình hình đã đỡ hơn nhờ chiến dịch trấn áp tội phạm của nhà nước.
Nhưng thời gian trước, nạn buôn người từng là một vấn đề xã hội vô cùng nghiêm trọng. Chính An Noãn cũng từng là nạn nhân.
An Noãn la lên câu này, những người xem náo nhiệt cũng nhận ra có điều không ổn.
Tại sao bị xe đâm nghiêm trọng như vậy nhưng bà cụ lại cứ khăng khăng không chịu đến bệnh viện? Lẽ nào thật sự có ẩn tình gì.
Mấy thanh niên vốn đang ở trung tâm đám đông góp lời khuyên đều bắt đầu từ từ lùi ra ngoài.
Không có bằng chứng xác thực sẽ không có ai ngăn cản họ. Loại người như họ nhìn là biết không dễ đụng vào, biết đâu nổi giận sẽ rút dao ra, không ai muốn gây chuyện.
Nhưng bà cụ và cháu trai thì đang ở ngay tâm điểm, muốn rút lui cũng không dễ.
An Noãn cũng không quan tâm có thể giữ họ lại hay không.
Giữ được thì tốt, còn không giữ được thì chỉ cần bản thân không bị đưa đi là được.
Hiện giờ cô không chỉ làm rơi trứng và thịt của bà cô mà còn đập phá một cửa hàng. Bà cô và ông chủ đã trở thành “thần hộ mệnh” của cô.
Trước khi bồi thường tiền không ai có thể đưa cô đi.
An Noãn bình tĩnh chờ đợi.
Chàng trai vẫn đỡ bà cụ lẩm bẩm định đi, bà cụ đột nhiên thay đổi hoàn toàn thái độ yếu ớt ban nãy, quay sang An Noãn chửi mắng không ngớt.
Chửi cũng chỉ mấy câu cũ rích.
Rằng An Noãn nói bậy vu khống người khác, người ta tốt bụng thì không được báo đáp, vân vân.
An Noãn mặc kệ bà cụ chửi thế nào, dù sao cô cũng đang bị ông chủ cửa hàng giữ lại trong tiệm, không thể ra ngoài.
Cũng không để Thiệu Tĩnh Hà ra ngoài.
Hơn nữa cô không đổ thêm dầu vào lửa, xung quanh toàn người dân bình thường, ông bà chú bác, cô không muốn kích động họ phải mạo hiểm nghĩa hiệp giúp đỡ. Nếu họ bị thương vì cô, cô sẽ cảm thấy áy náy.
Giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt.
Chỉ cần người không sao, những chuyện khác có thể bàn bạc sau.
An Noãn đột nhiên nhớ ra gì đó, nói với ông chủ: “Ông chủ, ở đây có điện thoại không, tôi gọi điện cho người nhà bảo họ mang tiền đến. Nếu không tiền trên người tôi cũng không đủ bồi thường.”
Dove_Serum vùng da cánh
Trong cửa hàng có điện thoại.
Ông chủ nửa tin nửa ngờ để An Noãn gọi điện.
Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, Sở Tuấn vẫn đang lên lớp.
Đang lên lớp thì nhận được điện thoại từ văn phòng đội cảnh sát hình sự — do An Noãn gọi đến.
Nếu không có chuyện gì xảy ra An Noãn sẽ không gọi điện vào giờ này, Sở Tuấn vội vàng đi nghe.
Nghe điện thoại xong An Noãn nói rõ mọi chuyện trong vài câu.
Sở Tuấn nghe xong lập tức căng thẳng.
Lớp học này chắc chắn không thể tiếp tục.
Chiếc xe địa hình đã bị An Noãn lái đi, may mà trong đồn còn hai chiếc xe, Sở Tuấn tìm đồn trưởng nói qua tình hình rồi mượn một chiếc.
Anh không quen đường ở đây, đồn trưởng sợ người ngoài tỉnh như anh có chuyện gì thì khó xử lý nên bảo Phùng Hướng Văn đi cùng anh qua đó xem sao.
An Noãn nói: “Anh yên tâm, lát nữa cảnh sát sẽ đến, vấn đề không lớn. Anh cứ từ từ lái xe rồi đến thẳng đồn cảnh sát tìm em.”
Cúp điện thoại, quả nhiên không đợi bao lâu thì cảnh sát đã đến.
Hai cảnh sát mặc đồng phục đi vào.
“Ai báo án?”
“Là tôi.” Ông chủ vội vàng giơ tay: “Đồng chí, đồng chí, có người đập phá cửa hàng của tôi.”
Bà cô bên cạnh cũng nói: “Cô ta còn làm rơi trứng của tôi.”
Lòng trắng lòng đỏ lẫn lộn vẫn còn trên đất ngoài kia.
Cảnh sát nghiêm mặt nhìn về phía An Noãn: “Có chuyện đó không?”
“Là tôi làm.” An Noãn nói: “Tôi sẵn sàng bồi thường.”
…
Cảnh sát nhìn cảnh tượng thảm hại trong cửa hàng rồi lại nhìn An Noãn, chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cũng không cãi nhau, cũng không đánh nhau, An Noãn trông cũng không điên điên khùng khùng, sao lại tự dưng đập phá cửa hàng người ta.
Không thể nào là có tiền nên tùy hứng nhỉ.
Cảnh sát nghiêm mặt: “Đồng chí, hành vi phá hoại tài sản của người khác một cách vô cớ như vậy không chỉ là vấn đề bồi thường. Nếu nạn nhân không chịu hòa giải sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.”
Thiệu Tĩnh Hà mặt mày khó coi, lo lắng nhìn An Noãn.
An Noãn nói: “Tôi thật lòng mong được thông cảm, tôi cũng không phải vô cớ phá hoại tài sản của người khác, thực sự là tình hình lúc nãy có chút nguy hiểm, tôi sợ nên mới phải làm vậy.”
Lập tức, An Noãn kể lại toàn bộ tình hình lúc nãy.
Cảnh sát nghe rất nghiêm túc.
Khi nghe An Noãn miêu tả bà cụ và cháu trai đỡ bà cùng với mấy thanh niên xem náo nhiệt gây chuyện, vẻ mặt của họ bắt đầu thay đổi một cách tinh tế.
An Noãn nói xong, giơ hai ngón tay: “Vừa rồi đã làm hỏng đồ của hai vị thực sự là bất đắc dĩ, xin hai vị thông cảm, tôi nguyện bồi thường gấp đôi.”
Người dân thường đều chất phác và thiện lương, mà An Noãn và Thiệu Tĩnh Hà lại là hai cô gái trông yếu đuối, dễ khiến người ta cảm thấy họ thuộc nhóm yếu thế.
Cho nên cô vừa nói vậy, hai người lập tức cảm thấy có thể thông cảm.
Không chỉ thông cảm mà còn cảm thấy An Noãn rất dũng cảm và thông minh.
Cô gái lái xe đến, rõ ràng không thiếu tiền. Sẵn sàng bồi thường gấp đôi thiệt hại, vậy còn vấn đề gì?
Không có gì để nói nữa, nếu còn đòi hỏi thêm thì không nên. Hôm nay chẳng phải là bị thiệt mà là được lợi rồi.
An Noãn lập tức lấy ra 50 tệ cho bà cô.
Cô không biết số rau củ trong tay bà cô bao nhiêu tiền nhưng số tiền này là quá đủ.
Huống chi thực sự vỡ chỉ có trứng, thịt chỉ bị bẩn, về nhà rửa sạch vẫn ăn được.
“Dì, số tiền này là cháu bồi thường cho dì, hôm nay thật sự xin lỗi.”
Bà cô rất ngại: “Nhiều quá, nhiều quá, gấp đôi cũng không cần nhiều thế…”
“Không sao.” An Noãn kiên quyết dúi tiền vào tay bà cô: “Còn làm mất thời gian của dì nữa, đáng mà.”
Rồi An Noãn quay đầu nói với ông chủ: “Chú ơi, chú cứ tính xem trong tiệm những món bị hỏng hết bao nhiêu thiệt hại. Nếu ngày mai không mở tiệm được ảnh hưởng đến buôn bán, tính cả thiệt hại đó vào. Hôm nay chú đã cứu cháu, cháu không thể để chú chịu thiệt.”
An Noãn sảng khoái như vậy, nạn nhân ngược lại còn thấy ngại.
Ban đầu hai cảnh sát chỉ định đến hoà giải mâu thuẫn, thường thì nếu không phải cố ý phá hoại nghiêm trọng, những mâu thuẫn dân sự như này họ cũng chỉ khuyên can là chính.
Bây giờ thì tốt rồi, An Noãn rất có thiện chí, đã xử lý xong cả hai bên bị hại.
Cảnh sát nói: “Tuy các cô đã thương lượng xong việc bồi thường nhưng vẫn phải cùng chúng tôi đến đồn để làm rõ tình hình.”
“Được.” An Noãn nói: “Đồng chí, tôi rất sẵn lòng phối hợp điều tra. Người nhà tôi cũng đang trên đường đến, họ cũng là cảnh sát, rất hiểu công việc vất vả của các anh.”
“Người nhà cô?”
Cảnh sát do dự một lúc: “Là ai?”
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Bà cụ như một con rối, hoặc là một thành viên cũ đã hợp tác lâu năm. Bảo ngã là ngã, bảo ở là ở, bảo đi là đi.
Nhưng An Noãn quát: “Không được đi.”
Chàng trai dừng lại.
“Vừa rồi tôi hoàn toàn không đâm vào bà, bà cố ý dàn cảnh muốn ăn vạ tôi đúng không?” An Noãn nói rõ: “Các người còn muốn lừa tôi về nhà, có phải là buôn người không?”
Dạo gần đây tình hình đã đỡ hơn nhờ chiến dịch trấn áp tội phạm của nhà nước.
Nhưng thời gian trước, nạn buôn người từng là một vấn đề xã hội vô cùng nghiêm trọng. Chính An Noãn cũng từng là nạn nhân.
An Noãn la lên câu này, những người xem náo nhiệt cũng nhận ra có điều không ổn.
Tại sao bị xe đâm nghiêm trọng như vậy nhưng bà cụ lại cứ khăng khăng không chịu đến bệnh viện? Lẽ nào thật sự có ẩn tình gì.
Mấy thanh niên vốn đang ở trung tâm đám đông góp lời khuyên đều bắt đầu từ từ lùi ra ngoài.
Không có bằng chứng xác thực sẽ không có ai ngăn cản họ. Loại người như họ nhìn là biết không dễ đụng vào, biết đâu nổi giận sẽ rút dao ra, không ai muốn gây chuyện.
Nhưng bà cụ và cháu trai thì đang ở ngay tâm điểm, muốn rút lui cũng không dễ.
An Noãn cũng không quan tâm có thể giữ họ lại hay không.
Giữ được thì tốt, còn không giữ được thì chỉ cần bản thân không bị đưa đi là được.
Hiện giờ cô không chỉ làm rơi trứng và thịt của bà cô mà còn đập phá một cửa hàng. Bà cô và ông chủ đã trở thành “thần hộ mệnh” của cô.
Trước khi bồi thường tiền không ai có thể đưa cô đi.
An Noãn bình tĩnh chờ đợi.
Chàng trai vẫn đỡ bà cụ lẩm bẩm định đi, bà cụ đột nhiên thay đổi hoàn toàn thái độ yếu ớt ban nãy, quay sang An Noãn chửi mắng không ngớt.
Chửi cũng chỉ mấy câu cũ rích.
Rằng An Noãn nói bậy vu khống người khác, người ta tốt bụng thì không được báo đáp, vân vân.
An Noãn mặc kệ bà cụ chửi thế nào, dù sao cô cũng đang bị ông chủ cửa hàng giữ lại trong tiệm, không thể ra ngoài.
Cũng không để Thiệu Tĩnh Hà ra ngoài.
Hơn nữa cô không đổ thêm dầu vào lửa, xung quanh toàn người dân bình thường, ông bà chú bác, cô không muốn kích động họ phải mạo hiểm nghĩa hiệp giúp đỡ. Nếu họ bị thương vì cô, cô sẽ cảm thấy áy náy.
Giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt.
Chỉ cần người không sao, những chuyện khác có thể bàn bạc sau.
An Noãn đột nhiên nhớ ra gì đó, nói với ông chủ: “Ông chủ, ở đây có điện thoại không, tôi gọi điện cho người nhà bảo họ mang tiền đến. Nếu không tiền trên người tôi cũng không đủ bồi thường.”
Dove_Serum vùng da cánh
Trong cửa hàng có điện thoại.
Ông chủ nửa tin nửa ngờ để An Noãn gọi điện.
Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, Sở Tuấn vẫn đang lên lớp.
Đang lên lớp thì nhận được điện thoại từ văn phòng đội cảnh sát hình sự — do An Noãn gọi đến.
Nếu không có chuyện gì xảy ra An Noãn sẽ không gọi điện vào giờ này, Sở Tuấn vội vàng đi nghe.
Nghe điện thoại xong An Noãn nói rõ mọi chuyện trong vài câu.
Sở Tuấn nghe xong lập tức căng thẳng.
Lớp học này chắc chắn không thể tiếp tục.
Chiếc xe địa hình đã bị An Noãn lái đi, may mà trong đồn còn hai chiếc xe, Sở Tuấn tìm đồn trưởng nói qua tình hình rồi mượn một chiếc.
Anh không quen đường ở đây, đồn trưởng sợ người ngoài tỉnh như anh có chuyện gì thì khó xử lý nên bảo Phùng Hướng Văn đi cùng anh qua đó xem sao.
An Noãn nói: “Anh yên tâm, lát nữa cảnh sát sẽ đến, vấn đề không lớn. Anh cứ từ từ lái xe rồi đến thẳng đồn cảnh sát tìm em.”
Cúp điện thoại, quả nhiên không đợi bao lâu thì cảnh sát đã đến.
Hai cảnh sát mặc đồng phục đi vào.
“Ai báo án?”
“Là tôi.” Ông chủ vội vàng giơ tay: “Đồng chí, đồng chí, có người đập phá cửa hàng của tôi.”
Bà cô bên cạnh cũng nói: “Cô ta còn làm rơi trứng của tôi.”
Lòng trắng lòng đỏ lẫn lộn vẫn còn trên đất ngoài kia.
Cảnh sát nghiêm mặt nhìn về phía An Noãn: “Có chuyện đó không?”
“Là tôi làm.” An Noãn nói: “Tôi sẵn sàng bồi thường.”
…
Cảnh sát nhìn cảnh tượng thảm hại trong cửa hàng rồi lại nhìn An Noãn, chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cũng không cãi nhau, cũng không đánh nhau, An Noãn trông cũng không điên điên khùng khùng, sao lại tự dưng đập phá cửa hàng người ta.
Không thể nào là có tiền nên tùy hứng nhỉ.
Cảnh sát nghiêm mặt: “Đồng chí, hành vi phá hoại tài sản của người khác một cách vô cớ như vậy không chỉ là vấn đề bồi thường. Nếu nạn nhân không chịu hòa giải sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.”
Thiệu Tĩnh Hà mặt mày khó coi, lo lắng nhìn An Noãn.
An Noãn nói: “Tôi thật lòng mong được thông cảm, tôi cũng không phải vô cớ phá hoại tài sản của người khác, thực sự là tình hình lúc nãy có chút nguy hiểm, tôi sợ nên mới phải làm vậy.”
Lập tức, An Noãn kể lại toàn bộ tình hình lúc nãy.
Cảnh sát nghe rất nghiêm túc.
Khi nghe An Noãn miêu tả bà cụ và cháu trai đỡ bà cùng với mấy thanh niên xem náo nhiệt gây chuyện, vẻ mặt của họ bắt đầu thay đổi một cách tinh tế.
An Noãn nói xong, giơ hai ngón tay: “Vừa rồi đã làm hỏng đồ của hai vị thực sự là bất đắc dĩ, xin hai vị thông cảm, tôi nguyện bồi thường gấp đôi.”
Người dân thường đều chất phác và thiện lương, mà An Noãn và Thiệu Tĩnh Hà lại là hai cô gái trông yếu đuối, dễ khiến người ta cảm thấy họ thuộc nhóm yếu thế.
Cho nên cô vừa nói vậy, hai người lập tức cảm thấy có thể thông cảm.
Không chỉ thông cảm mà còn cảm thấy An Noãn rất dũng cảm và thông minh.
Cô gái lái xe đến, rõ ràng không thiếu tiền. Sẵn sàng bồi thường gấp đôi thiệt hại, vậy còn vấn đề gì?
Không có gì để nói nữa, nếu còn đòi hỏi thêm thì không nên. Hôm nay chẳng phải là bị thiệt mà là được lợi rồi.
An Noãn lập tức lấy ra 50 tệ cho bà cô.
Cô không biết số rau củ trong tay bà cô bao nhiêu tiền nhưng số tiền này là quá đủ.
Huống chi thực sự vỡ chỉ có trứng, thịt chỉ bị bẩn, về nhà rửa sạch vẫn ăn được.
“Dì, số tiền này là cháu bồi thường cho dì, hôm nay thật sự xin lỗi.”
Bà cô rất ngại: “Nhiều quá, nhiều quá, gấp đôi cũng không cần nhiều thế…”
“Không sao.” An Noãn kiên quyết dúi tiền vào tay bà cô: “Còn làm mất thời gian của dì nữa, đáng mà.”
Rồi An Noãn quay đầu nói với ông chủ: “Chú ơi, chú cứ tính xem trong tiệm những món bị hỏng hết bao nhiêu thiệt hại. Nếu ngày mai không mở tiệm được ảnh hưởng đến buôn bán, tính cả thiệt hại đó vào. Hôm nay chú đã cứu cháu, cháu không thể để chú chịu thiệt.”
An Noãn sảng khoái như vậy, nạn nhân ngược lại còn thấy ngại.
Ban đầu hai cảnh sát chỉ định đến hoà giải mâu thuẫn, thường thì nếu không phải cố ý phá hoại nghiêm trọng, những mâu thuẫn dân sự như này họ cũng chỉ khuyên can là chính.
Bây giờ thì tốt rồi, An Noãn rất có thiện chí, đã xử lý xong cả hai bên bị hại.
Cảnh sát nói: “Tuy các cô đã thương lượng xong việc bồi thường nhưng vẫn phải cùng chúng tôi đến đồn để làm rõ tình hình.”
“Được.” An Noãn nói: “Đồng chí, tôi rất sẵn lòng phối hợp điều tra. Người nhà tôi cũng đang trên đường đến, họ cũng là cảnh sát, rất hiểu công việc vất vả của các anh.”
“Người nhà cô?”
Cảnh sát do dự một lúc: “Là ai?”
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Story
Chương 283
10.0/10 từ 43 lượt.