Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Chương 28
80@-
“Hả?” An Noãn ngây người.
Diễn biến câu chuyện không đúng rồi.
Nói là kẻ thù của kẻ thù là bạn mà?
Cô cũng không muốn làm bạn của những người này, sao lại không thể thả cô đi?
Anh hai cũng có chút kỳ lạ: “Lão đại, con nhỏ này… có vấn đề gì à?”
“Lương Nhu sớm muộn gì cũng là người của nhà họ Ngạc ta, cho dù có dạy dỗ cũng không đến lượt người khác dạy dỗ.” Người đàn ông nói: “Huống chi là một con nhỏ nhà quê không biết trời cao đất dày. Bị dạy dỗ rồi còn dám dẫn người về tìm Lương Nhu gây sự, đúng là tìm chết.”
An Noãn ngây người, đây là cái logic quái quỷ gì vậy.
Vận may của mình là gì thế này, ngày nào cũng gặp phải những kẻ kỳ quặc.
Tuy phát ngôn rất kinh người nhưng đàn em lại nghe răm rắp.
Đàn em bên cạnh người đàn ông đáp một tiếng, vung tay đi tới.
Trong đầu An Noãn ong ong, những người này ra tay không có nặng nhẹ, nói là dạy dỗ, có khi lại mất nửa cái mạng.
Chưa biết chừng, còn có thể tệ hơn.
An Noãn hít một hơi thật sâu: “Đợi đã, các người không thể động vào tôi.”
Nhưng người đàn ông lại cúi đầu xuống tỏ vẻ thâm trầm, tên đàn em thì nhe răng cười dữ tợn.
“Lão đại, con nhỏ này để cho em xử lý nhé. Dạo này em đang độc thân đây.”
Người đàn ông không để ý mà xua tay.
Nếu An Noãn là đàn ông, có lẽ dạy dỗ một trận chỉ là đánh một trận. Nhưng An Noãn là một cô gái, đương nhiên sẽ có những cách dạy dỗ khác. Đối với những người này, trong mắt không có pháp luật, hành động tùy tiện.
An Noãn thở ra một hơi, giơ tay cầm lấy một chai rượu trên bàn, không thèm nhìn mà đập vào bàn một cái.
“Xoảng” một tiếng, thân chai thủy tinh vỡ tan, chỉ còn lại một đoạn trong tay.
Mép chai sắc bén, lóe lên ánh sáng lạnh.
Người đàn ông giật mình, sau đó cười gằn: “Không ngờ đấy, cô cũng khá nóng nảy. Nóng nảy cũng tốt, tôi thích.”
Người đàn ông ngồi trên sofa vẫn luôn cúi đầu, vẻ mệt mỏi, thờ ơ. Lúc này cũng có chút hứng thú, ngẩng đầu lên nhìn.
An Noãn dùng tay trái dí phần sắc nhọn vào cổ mình.
Cô không thể đánh, đừng nói là cầm nửa cái chai thủy tinh, cho dù là cầm một con dao cũng không có tác dụng, không thể nào là đối thủ của mấy người đàn ông to lớn.
Bây giờ việc cô cần làm không phải là đánh nhau với họ mà là kéo dài thời gian.
Nước tẩy trang
Sở Tuấn đang ở không xa, lúc này chắc đã phát hiện cô biến mất, đang tìm người rồi.
“Cô dùng mạng của mình để uy h**p chúng tôi?” Người đàn ông cười ha hả: “Tôi sợ quá đi, cô đoán xem, cho dù cô chết ở đây, có ai biết không?”
An Noãn nói: “Vậy anh có biết tại sao tôi ăn mặc quê mùa như vậy nhưng lại đến một nơi cao cấp thế này, còn đi cùng Lương Nhu không?”
Đây đúng là một vấn đề, mọi người đều rất tò mò.
An Noãn lạnh lùng nói: “Bởi vì tôi là hôn thê của Sở Tuấn.”
Trong phòng im lặng trở lại.
Người đàn ông cũng ngẩng đầu lên nhìn An Noãn.
“Cô nói cô là ai? Hôn thê của ai?”
“Tôi là hôn thê của Sở Tuấn.” An Noãn nói: “Tuy tôi không biết anh là ai nhưng tôi tin anh nhất định quen biết thiếu gia Sở. Anh ấy đang ở phòng bên cạnh, bây giờ chắc đã đang tìm tôi rồi. Nếu hôm nay tôi chết ở đây, các người, một người cũng đừng hòng yên ổn.”
Người đàn ông đứng dậy, từng bước đi tới, kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện An Noãn.
“Thiếu gia Sở tôi tất nhiên là quen biết. Ở Bắc Kinh này ai mà không biết thiếu gia Sở chứ.” Người đàn ông đánh giá lại An Noãn: “Nhưng cô nói cô là hôn thê của anh ta, đầu óc anh ta… bị úng nước à?”
Đàn em trong phòng đều cười khẩy.
An Noãn mặt không biểu cảm.
“Xem ra anh không thân với anh ta, lẽ nào không biết anh ta có một vị hôn thê được hứa hôn từ trong bụng mẹ sao? Chính là tôi đây, tôi đang sống ở nhà họ Trạch, bây giờ mỗi ngày đều theo anh ta đến cục cảnh sát đi làm để bồi dưỡng tình cảm, nếu anh không tin có thể gọi điện thoại hỏi thử.”
Người đàn ông nhíu mày.
Anh ta cảm thấy An Noãn đang nói bậy nhưng… lại có vẻ nói rất nghiêm túc.
An Noãn hơi ngẩng cằm: “Tôi biết anh ở Bắc Kinh có thế lực, Sở Tuấn chỉ là một đội trưởng cảnh sát hình sự, năng lực có hạn. Nhưng nhà họ Trạch thì không dễ nói chuyện như vậy, tôi là do ông cụ đón đến Bắc Kinh, Sở Tuấn nuốt giận vào trong cũng không dám làm trái, nếu anh động vào tôi, ông cụ nổi giận, tôi nghĩ anh cũng phải lột một lớp da đấy.”
Ông cụ Trạch là người ở trong khu đại viện, có lính gác canh cổng. Hoàn toàn không phải là một loại với những tên côn đồ lặt vặt này.
Nhiều chuyện ông sẽ không quản.
Nhưng nếu ông muốn quản, đó sẽ là cơn thịnh nộ như sấm sét.
Cháu gái của ân nhân, cháu dâu tương lai của mình, vừa đến Bắc Kinh ngày thứ hai đã bị hại, chuyện này nhà họ Trạch mà không làm cho ra ngô ra khoai thì đừng hòng đứng vững ở Bắc Kinh nữa.
An Noãn vừa nói vậy, người trong phòng đều do dự.
Anh hai nói nhỏ: “Lão đại, con nhỏ này nói có vẻ rất có lý. Nếu cô ta thật sự là hôn thê của thiếu gia Sở thì…”
Những lời còn lại anh hai không nói hết nhưng ý đã quá rõ ràng.
Không dễ chọc.
Chọc vào không đáng.
Người đàn ông nhíu mày đang định nói thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài.
Hình như cửa phòng bên cạnh đã mở, tiếng người huyên náo.
Trong lòng An Noãn khẽ động, lớn tiếng hét lên: “Sở Tuấn, tôi ở đây! Sở Tuấn!”
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, đàn em bên cạnh giật mình định xông lên, nhưng thấy mảnh chai trong tay cô lay động bọn họ liền khựng lại.
Ở đây ai mà không biết Sở Tuấn chứ?
Lỡ cô ta thật sự là hôn thê của Sở Tuấn mà chết trong tay họ vậy thì xong đời rồi.
Tiếng động bên ngoài càng lớn hơn, An Noãn mơ hồ nghe thấy tiếng của Sở Tuấn, cô đột ngột đứng dậy lùi về phía sau cửa.
“Rầm” một tiếng lớn, cửa bị đẩy mạnh ra.
“An Noãn.”
Giọng của Sở Tuấn quả nhiên không phải là ảo giác.
Sở Tuấn xông vào.
An Noãn quay đầu nhìn, nửa cái chai thủy tinh trong tay lập tức ném xuống đất, quay người chạy về phía Sở Tuấn.
Hành động này có chút mạnh, đầu gối nhói một cái, An Noãn không tự chủ được mà lao về phía trước.
Sở Tuấn vội vàng xông tới, duỗi hai tay ra.
Vừa kịp lúc An Noãn ngã xuống đã ôm lấy eo cô, kéo người vào lòng mình.
An Noãn cả người mềm nhũn trong lòng Sở Tuấn.
Cô cuối cùng cũng thở phào một hơi, kiếp nạn hôm nay coi như đã qua.
Trên cổ có chút đau rát, An Noãn vùi đầu vào lòng Sở Tuấn.
Sở Tuấn có thể cảm nhận được, cả người cô đang run rẩy, nhìn những mảnh thủy tinh trên đất, lại nhìn cổ áo bị kéo loạn của An Noãn, sát khí trong mắt từ từ lan ra.
Anh không thích An Noãn, thậm chí ghét An Noãn, nhưng đó là hai chuyện khác nhau.
Về mặt công, An Noãn chỉ là một cô gái vô tội, không nên bị bắt nạt như vậy. Nếu không, anh làm cảnh sát chẳng phải là trò cười sao.
Về mặt tư, An Noãn là người nhà mình, đã là người nhà mình thì không thể để người ngoài bắt nạt. Ông nội nhất định sẽ đánh chết anh.
Sở Tuấn vỗ vỗ vai An Noãn, cúi đầu nói nhỏ: “Không sao chứ?”
“Không sao.”
An Noãn lí nhí đáp một tiếng, ngẩng đầu lên thì mắt đã đỏ hoe, ngấn nước, trên mặt đầy vệt nước mắt.
Tim Sở Tuấn như bị đâm một nhát.
Anh cảm thấy mình không thể tưởng tượng ra được, một cô gái có tính cách như An Noãn cũng sẽ có lúc yếu đuối như vậy. Cho dù là lúc bị bắt cóc không còn đường lui cô vẫn bình tĩnh đến thế.
Hôm nay thật sự đã bị dọa sợ, lại còn là ngay dưới mắt mình.
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
“Hả?” An Noãn ngây người.
Diễn biến câu chuyện không đúng rồi.
Nói là kẻ thù của kẻ thù là bạn mà?
Cô cũng không muốn làm bạn của những người này, sao lại không thể thả cô đi?
Anh hai cũng có chút kỳ lạ: “Lão đại, con nhỏ này… có vấn đề gì à?”
“Lương Nhu sớm muộn gì cũng là người của nhà họ Ngạc ta, cho dù có dạy dỗ cũng không đến lượt người khác dạy dỗ.” Người đàn ông nói: “Huống chi là một con nhỏ nhà quê không biết trời cao đất dày. Bị dạy dỗ rồi còn dám dẫn người về tìm Lương Nhu gây sự, đúng là tìm chết.”
An Noãn ngây người, đây là cái logic quái quỷ gì vậy.
Vận may của mình là gì thế này, ngày nào cũng gặp phải những kẻ kỳ quặc.
Tuy phát ngôn rất kinh người nhưng đàn em lại nghe răm rắp.
Đàn em bên cạnh người đàn ông đáp một tiếng, vung tay đi tới.
Trong đầu An Noãn ong ong, những người này ra tay không có nặng nhẹ, nói là dạy dỗ, có khi lại mất nửa cái mạng.
Chưa biết chừng, còn có thể tệ hơn.
An Noãn hít một hơi thật sâu: “Đợi đã, các người không thể động vào tôi.”
Nhưng người đàn ông lại cúi đầu xuống tỏ vẻ thâm trầm, tên đàn em thì nhe răng cười dữ tợn.
“Lão đại, con nhỏ này để cho em xử lý nhé. Dạo này em đang độc thân đây.”
Người đàn ông không để ý mà xua tay.
Nếu An Noãn là đàn ông, có lẽ dạy dỗ một trận chỉ là đánh một trận. Nhưng An Noãn là một cô gái, đương nhiên sẽ có những cách dạy dỗ khác. Đối với những người này, trong mắt không có pháp luật, hành động tùy tiện.
An Noãn thở ra một hơi, giơ tay cầm lấy một chai rượu trên bàn, không thèm nhìn mà đập vào bàn một cái.
“Xoảng” một tiếng, thân chai thủy tinh vỡ tan, chỉ còn lại một đoạn trong tay.
Mép chai sắc bén, lóe lên ánh sáng lạnh.
Người đàn ông giật mình, sau đó cười gằn: “Không ngờ đấy, cô cũng khá nóng nảy. Nóng nảy cũng tốt, tôi thích.”
Người đàn ông ngồi trên sofa vẫn luôn cúi đầu, vẻ mệt mỏi, thờ ơ. Lúc này cũng có chút hứng thú, ngẩng đầu lên nhìn.
An Noãn dùng tay trái dí phần sắc nhọn vào cổ mình.
Cô không thể đánh, đừng nói là cầm nửa cái chai thủy tinh, cho dù là cầm một con dao cũng không có tác dụng, không thể nào là đối thủ của mấy người đàn ông to lớn.
Bây giờ việc cô cần làm không phải là đánh nhau với họ mà là kéo dài thời gian.
Nước tẩy trang
Sở Tuấn đang ở không xa, lúc này chắc đã phát hiện cô biến mất, đang tìm người rồi.
“Cô dùng mạng của mình để uy h**p chúng tôi?” Người đàn ông cười ha hả: “Tôi sợ quá đi, cô đoán xem, cho dù cô chết ở đây, có ai biết không?”
An Noãn nói: “Vậy anh có biết tại sao tôi ăn mặc quê mùa như vậy nhưng lại đến một nơi cao cấp thế này, còn đi cùng Lương Nhu không?”
Đây đúng là một vấn đề, mọi người đều rất tò mò.
An Noãn lạnh lùng nói: “Bởi vì tôi là hôn thê của Sở Tuấn.”
Trong phòng im lặng trở lại.
Người đàn ông cũng ngẩng đầu lên nhìn An Noãn.
“Cô nói cô là ai? Hôn thê của ai?”
“Tôi là hôn thê của Sở Tuấn.” An Noãn nói: “Tuy tôi không biết anh là ai nhưng tôi tin anh nhất định quen biết thiếu gia Sở. Anh ấy đang ở phòng bên cạnh, bây giờ chắc đã đang tìm tôi rồi. Nếu hôm nay tôi chết ở đây, các người, một người cũng đừng hòng yên ổn.”
Người đàn ông đứng dậy, từng bước đi tới, kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện An Noãn.
“Thiếu gia Sở tôi tất nhiên là quen biết. Ở Bắc Kinh này ai mà không biết thiếu gia Sở chứ.” Người đàn ông đánh giá lại An Noãn: “Nhưng cô nói cô là hôn thê của anh ta, đầu óc anh ta… bị úng nước à?”
Đàn em trong phòng đều cười khẩy.
An Noãn mặt không biểu cảm.
“Xem ra anh không thân với anh ta, lẽ nào không biết anh ta có một vị hôn thê được hứa hôn từ trong bụng mẹ sao? Chính là tôi đây, tôi đang sống ở nhà họ Trạch, bây giờ mỗi ngày đều theo anh ta đến cục cảnh sát đi làm để bồi dưỡng tình cảm, nếu anh không tin có thể gọi điện thoại hỏi thử.”
Người đàn ông nhíu mày.
Anh ta cảm thấy An Noãn đang nói bậy nhưng… lại có vẻ nói rất nghiêm túc.
An Noãn hơi ngẩng cằm: “Tôi biết anh ở Bắc Kinh có thế lực, Sở Tuấn chỉ là một đội trưởng cảnh sát hình sự, năng lực có hạn. Nhưng nhà họ Trạch thì không dễ nói chuyện như vậy, tôi là do ông cụ đón đến Bắc Kinh, Sở Tuấn nuốt giận vào trong cũng không dám làm trái, nếu anh động vào tôi, ông cụ nổi giận, tôi nghĩ anh cũng phải lột một lớp da đấy.”
Ông cụ Trạch là người ở trong khu đại viện, có lính gác canh cổng. Hoàn toàn không phải là một loại với những tên côn đồ lặt vặt này.
Nhiều chuyện ông sẽ không quản.
Nhưng nếu ông muốn quản, đó sẽ là cơn thịnh nộ như sấm sét.
Cháu gái của ân nhân, cháu dâu tương lai của mình, vừa đến Bắc Kinh ngày thứ hai đã bị hại, chuyện này nhà họ Trạch mà không làm cho ra ngô ra khoai thì đừng hòng đứng vững ở Bắc Kinh nữa.
An Noãn vừa nói vậy, người trong phòng đều do dự.
Anh hai nói nhỏ: “Lão đại, con nhỏ này nói có vẻ rất có lý. Nếu cô ta thật sự là hôn thê của thiếu gia Sở thì…”
Những lời còn lại anh hai không nói hết nhưng ý đã quá rõ ràng.
Không dễ chọc.
Chọc vào không đáng.
Người đàn ông nhíu mày đang định nói thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài.
Hình như cửa phòng bên cạnh đã mở, tiếng người huyên náo.
Trong lòng An Noãn khẽ động, lớn tiếng hét lên: “Sở Tuấn, tôi ở đây! Sở Tuấn!”
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, đàn em bên cạnh giật mình định xông lên, nhưng thấy mảnh chai trong tay cô lay động bọn họ liền khựng lại.
Ở đây ai mà không biết Sở Tuấn chứ?
Lỡ cô ta thật sự là hôn thê của Sở Tuấn mà chết trong tay họ vậy thì xong đời rồi.
Tiếng động bên ngoài càng lớn hơn, An Noãn mơ hồ nghe thấy tiếng của Sở Tuấn, cô đột ngột đứng dậy lùi về phía sau cửa.
“Rầm” một tiếng lớn, cửa bị đẩy mạnh ra.
“An Noãn.”
Giọng của Sở Tuấn quả nhiên không phải là ảo giác.
Sở Tuấn xông vào.
An Noãn quay đầu nhìn, nửa cái chai thủy tinh trong tay lập tức ném xuống đất, quay người chạy về phía Sở Tuấn.
Hành động này có chút mạnh, đầu gối nhói một cái, An Noãn không tự chủ được mà lao về phía trước.
Sở Tuấn vội vàng xông tới, duỗi hai tay ra.
Vừa kịp lúc An Noãn ngã xuống đã ôm lấy eo cô, kéo người vào lòng mình.
An Noãn cả người mềm nhũn trong lòng Sở Tuấn.
Cô cuối cùng cũng thở phào một hơi, kiếp nạn hôm nay coi như đã qua.
Trên cổ có chút đau rát, An Noãn vùi đầu vào lòng Sở Tuấn.
Sở Tuấn có thể cảm nhận được, cả người cô đang run rẩy, nhìn những mảnh thủy tinh trên đất, lại nhìn cổ áo bị kéo loạn của An Noãn, sát khí trong mắt từ từ lan ra.
Anh không thích An Noãn, thậm chí ghét An Noãn, nhưng đó là hai chuyện khác nhau.
Về mặt công, An Noãn chỉ là một cô gái vô tội, không nên bị bắt nạt như vậy. Nếu không, anh làm cảnh sát chẳng phải là trò cười sao.
Về mặt tư, An Noãn là người nhà mình, đã là người nhà mình thì không thể để người ngoài bắt nạt. Ông nội nhất định sẽ đánh chết anh.
Sở Tuấn vỗ vỗ vai An Noãn, cúi đầu nói nhỏ: “Không sao chứ?”
“Không sao.”
An Noãn lí nhí đáp một tiếng, ngẩng đầu lên thì mắt đã đỏ hoe, ngấn nước, trên mặt đầy vệt nước mắt.
Tim Sở Tuấn như bị đâm một nhát.
Anh cảm thấy mình không thể tưởng tượng ra được, một cô gái có tính cách như An Noãn cũng sẽ có lúc yếu đuối như vậy. Cho dù là lúc bị bắt cóc không còn đường lui cô vẫn bình tĩnh đến thế.
Hôm nay thật sự đã bị dọa sợ, lại còn là ngay dưới mắt mình.
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Story
Chương 28
10.0/10 từ 43 lượt.