Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 274

74@-

“Tôi là vị hôn phu của Noãn Noãn, chúng tôi là do gia đình hai bên định sẵn, sao lại có chuyện lừa gạt.” Sở Tuấn lạnh lùng nói: “Hay là anh nghĩ rằng anh… mạnh hơn tôi.”


An Noãn một tay kéo Sở Tuấn lại.


“Dì Hồng, dì nhìn cho rõ, tôi đã có vị hôn phu rồi, Ma Đỉnh An bị người ta xúi giục đến tìm tôi gây chuyện, dì cũng không biết nặng nhẹ, muốn nhúng tay vào chuyện này sao?”


“Tôi không phải đến gây chuyện.” Ma Đỉnh An ngắt lời Sở Tuấn: “Tôi chỉ cảm thấy hai người không phù hợp…”


Sở Tuấn nếu còn có thể nhịn thì không phải là một vị hôn phu đủ tư cách.


Ngay lúc Mã Đỉnh An đang định tiến lên, Sở Tuấn lập tức nắm chặt cánh tay anh ta.


“Đi thôi.” Sở Tuấn nói: “Đến đồn cảnh sát.”


Ma Đỉnh An theo phản xạ giãy giụa một chút.


Sức của anh ta quả thực lớn.


Điểm này Sở Tuấn cũng phải thừa nhận. Nhưng hai người đánh nhau, sức chỉ là một phần. Đây không phải là cuộc thi vật tay.


Sở Tuấn không chỉ có sức mà còn có kỹ thuật.


Ma Đỉnh An còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Sở Tuấn đè xuống đất.


“Á!” Ma Đỉnh An hét lên một tiếng thảm thiết: “Giết người rồi!”



“Đừng la nữa.” Sở Tuấn lạnh lùng nói: “Không chết được, tôi không giết người.”


Sở Tuấn đè Ma Đỉnh An xuống đất, đầu gối chống lên lưng anh ta.


Tuy Ma Đỉnh An sức lực rất lớn, giãy giụa qua lại nhưng không biết bị Sở Tuấn ấn vào chỗ nào, chỉ cảm thấy toàn thân không dùng được sức.


Dì Hồng sốt ruột mặt đỏ bừng, muốn khuyên nhưng lại không dám tiến lên, chỉ vội vàng nói: “Đừng đánh, đừng đánh nhau. Sao lại thế này, sao lại đánh nhau.”


“Đi thôi.” Sở Tuấn nói: “Đến đồn cảnh sát, hôm nay nhất định phải làm rõ chuyện này. Danh tiếng vị hôn thê của tôi không phải có thể tùy tiện vu khống. Tuy Đông Lai chỉ là một huyện lỵ nhưng không phải là nơi ngoài vòng pháp luật, cũng phải tuân thủ pháp luật.”


Ma Đỉnh An người đầy cơ bắp nhưng bị Sở Tuấn kéo tay bẻ ngược ra sau, chỉ cảm thấy cánh tay như muốn gãy.


Lúc này anh ta cũng nhận ra không ổn.


Một người bình thường làm sao có thể lợi hại như vậy.


Năm đó anh ta đã thấy bố An đối phó với bọn côn đồ, tuy trông không quá mạnh mẽ nhưng một mình dễ dàng hạ gục mấy thanh niên.


Ma Đỉnh An lập tức toát mồ hôi lạnh.


“Tôi không đi.” Lúc này Ma Đỉnh An cũng chỉ có thể bất lực giận dữ: “Tôi không đi, anh thả tôi ra.”


Nhưng anh ta nói không được.


Nước hoa Bodymist
Sở Tuấn dễ dàng kéo người dậy, đẩy ra ngoài, thậm chí còn có thể rảnh tay ném chìa khóa xe cho An Noãn.


“Noãn Noãn, em đi lái xe.” Sở Tuấn nói: “Đến đồn cảnh sát.”



Sở Tuấn đẩy Ma Đỉnh An lên ghế sau rồi mình cũng ngồi lên.


Anh làm cảnh sát hình sự bao nhiêu năm, đương nhiên biết danh tiếng đối với một cô gái quan trọng đến đâu.


Một người đàn ông tự tiện đến nhà nói muốn cầu hôn, còn bịa đặt rằng hai người từng hẹn hò, từng yêu nhau – điều đó gần như hủy hoại hoàn toàn danh dự của An Noãn. Chỉ cần tin đồn đó lan ra, sẽ có vô số lời đàm tiếu.


Chuyện này rõ ràng là phạm pháp.


Bất kể đối phương là để hủy hoại danh tiếng của An Noãn hay là để chia rẽ hai người họ thì chuyện này đều quá độc ác. Phải có một lời giải thích mới được.


Hơn nữa anh còn có chút sợ hãi. Tối nay là có anh ở đó, anh có thể chế ngự được Ma Đỉnh An.


Nếu anh không ở đó thì sao.


Nếu chỉ có một mình An Noãn, chuyện này tối nay cô rất dễ bị thiệt. Sức lực giữa nam và nữ cách biệt quá lớn. Chỉ cần Mã Đỉnh An có ý đồ xấu, An Noãn liền gặp nguy hiểm.


Dì Hồng bên cạnh sốt ruột nhảy dựng lên.


An Noãn lạnh lùng liếc nhìn bà ta.


“Dì Hồng, đi thôi. Tôi lái xe đưa dì đi, tôi lái xe rất ổn, yên tâm, sẽ không say đâu.”


Dì Hồng méo mặt còn khó coi hơn cả khóc.


Bà cả đời còn chưa được đi ô tô, lại còn là một chiếc ô tô trông sang trọng như vậy.


Nhưng bây giờ chẳng có chút vui mừng nào, chỉ thấy sợ hãi.



Lúc này đường phố huyện lỵ đã rất yên tĩnh, một mảng tối đen, không có gì cả.


An Noãn lái xe rất thoải mái.


Ma Đỉnh An ở ghế sau ủ rũ ngả người.


Anh ta bây giờ chỉ có hối hận, vô cùng hối hận.


Nhưng dù Sở Tuấn hỏi hai lần ai xúi giục anh ta đến anh ta đều không nói.


Ma Đỉnh An này còn trọng nghĩa khí. Ít nhất anh ta cảm thấy mình nên trọng nghĩa khí.


Một khi người ta là có ý tốt, muốn tác thành cho hôn sự của anh ta thì chắc chắn không thể nói ra.


Dù sao mình cũng chỉ là dẫn mai mối đến nhà hỏi cưới, cũng không làm gì quá đáng, cũng không được coi là tội lưu manh nhỉ.


Sở Tuấn không biết nội tình, tất nhiên cũng không thể suy đoán nhiều hơn.


Nhưng lái được nửa đường, An Noãn đột nhiên nói: “Ma Đỉnh An, hôm nay có phải anh đã gặp Tống Vĩnh Phong không?”


“Sao em biết?”


Ma Đỉnh An thốt lên.


Nói xong anh ta nhận ra không ổn, vội vàng ngậm miệng.


Nhưng đã quá muộn.



Sở Tuấn không khỏi nói: “Noãn Noãn, đây là ai? Kẻ thù của em à?”


Anh biết mình ở Bắc Kinh có kẻ thù nhưng không ngờ một người bình thường như An Noãn vậy mà ở nhà cũng có kẻ thù.


Thật là đúng như câu: ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.


Lúc An Noãn ở Bắc Kinh đã gặp những người theo đuổi anh, bây giờ chuyện đã đảo ngược. Đến lượt anh phải lo lắng.


“Không biết có được coi là vậy không.” An Noãn giải thích: “Có một cô gái tên là Văn Nghênh Dung trước đây cùng làm ở một nhà máy may, không biết có thù oán gì với em, lúc nào cũng đối đầu với em. Người tên Tống Vĩnh Phong này là một người kinh doanh ở huyện, lúc đó đến nhà máy tụi em làm ăn nên đã gặp em một lần rồi bắt đầu nói những lời linh tinh. Sau đó em không gặp anh ta nữa, không may trưa nay lại gặp họ.”


An Noãn kể về những người từng theo đuổi mình, tất cả đều xếp vào loại linh tinh.


Sở Tuấn nghe mà chua xót trong lòng nhưng cũng phải thừa nhận.


An Noãn nói có lý – gái đẹp như cô, tính cách lại tốt, có người theo đuổi cũng là bình thường.


May mà anh ưu tú hơn họ.


An Noãn nói: “Trưa nay em gặp hai người họ ở quán ăn mà chúng ta thường đến. Không biết từ lúc nào họ đã thành một cặp, không hiểu sao cô ta lại châm chọc em. Có lẽ Văn Nghênh Dung nghĩ bây giờ cô ta ở bên Tống Vĩnh Phong là có thể khoe khoang với em.”


Tâm lý này tuy khó hiểu nhưng cũng có thể hiểu được.


“Nhưng em không ngờ cô ta lại độc ác như vậy.” An Noãn nói: “Vậy mà còn muốn hủy hoại danh tiếng của em, lại còn ngu ngốc, tìm một người còn ngu ngốc hơn làm tay sai.”


Dù đầu óc Ma Đỉnh An đơn giản nhưng cũng nghe ra An Noãn đang mắng anh ta.


Tiếc là An Noãn không biết Văn Nghênh Dung ở đâu, nếu không thì đã định đến tận nhà, nửa đêm lôi ra khỏi giường rồi ném Mã Đỉnh An cho cô ta.


Có thù là phải báo ngay.


Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp Story Chương 274
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...