Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 22

69@-

Tâm trạng của Sở Tuấn lúc này rất thú vị.


Tóm lại, có lẽ là, vừa sợ anh em mình chịu khổ lại vừa sợ anh em mình lái Land Rover (ý nói thành công quá mức).


An Noãn là do anh mang đến, nhưng anh lại không vừa mắt.


Cho nên anh vừa không muốn có ai xem thường An Noãn, xem thường An Noãn cũng là xem thường anh.


Nhưng đồng thời anh cũng không muốn An Noãn quá xuất sắc. Mọi người ai cũng khen ngợi An Noãn lại khiến anh cảm thấy khó chịu trong lòng.


Cứ thấy nghèn nghẹn.


Cả ngày hôm đó An Noãn đều ở trong phòng đọc sách.


Lúc đầu Chu Niệm Xuyên còn lấy những thứ cơ bản ra dạy cô, dạy một lúc liền cảm thấy không ổn.


“Tiểu An à.” Chu Niệm Xuyên đặt cuốn sách trong tay xuống: “Cháu nói thật với chú, cháu thật sự chỉ học hết tiểu học à?”


“Thật mà chú.”


An Noãn gật đầu mạnh, lý lịch có thể tra.


“Nhưng cháu đây… đừng nói là học hết tiểu học, cho dù là sinh viên đại học mới đến cục, chú cũng chưa thấy mấy ai có tư duy rõ ràng, trôi chảy như cháu, nói một cái là hiểu.”



“Chú Chu, chú quá lời rồi.” An Noãn nói lảng tránh: “Cháu là… học theo kiểu tự mày mò. Chú là người được đào tạo bài bản, chưa thấy kiểu tự mày mò giống cháu nên cảm thấy mới lạ.”


“Ồ.”


Chu Niệm Xuyên cũng là một người thấu tình đạt lý, tuy không tin lắm nhưng thấy An Noãn không muốn nói thì cũng không gặng hỏi thêm.


“À phải rồi, cháu nói cháu học theo kiểu tự mày mò chú lại nhớ ra một chuyện, cháu đợi nhé.”


Chu Niệm Xuyên đi đến bàn làm việc của mình, một lúc sau quay lại liền lấy ra một túi tài liệu.


“Cái gì ạ?”


Túi tài liệu mở ra, bên trong có ghi chép chi tiết, có cả ảnh.


“Chú Chu, cái này cháu xem có tiện không ạ.”


Hồ sơ vụ án, cho dù là đã kết án thì cũng phải có điều kiện và thân phận đặc thù mới được phép xem.


Bây giờ cô cũng không phải là người của cảnh sát.


“Không sao, xem đi. Không phải vụ án của cục chúng ta, không liên quan gì. Đây là một vụ án một người bạn của chú trước đây đã xử lý. Tuy cuối cùng kết luận là một tai nạn nhưng bạn chú luôn cảm thấy có chút nghi ngờ. Nhưng chú xem đi xem lại cũng không thấy gì.”


Có thể thấy, đều không phải là bản gốc nhưng độ nét của ảnh rất cao.


Chu Niệm Xuyên đã nói vậy, An Noãn cũng nghiêm túc xem.



“Hai người đi leo núi, từ trên núi ngã xuống. Một chết một bị thương.”


“Ngọn núi đó cũng không phải là danh lam thắng cảnh gì, chỉ là một điểm tham quan nhỏ nổi tiếng ở địa phương. Gần vách đá có một đài quan sát gọi là ‘Khỉ ngắm trăng’, những người leo núi đều dừng lại tham quan ở đó.”


“Đi chơi núi, xảy ra chuyện cũng không phải là hiếm. Người đi ngang qua nghe thấy tiếng kêu cứu của họ liền cứu người lên. Lúc đó cả hai đều còn sống, nhưng một người hôn mê bất tỉnh, một người bị thương nặng.”


“Người bị thương nặng đó không đợi được đến lúc ra khỏi núi đã chết. Người còn lại sau khi được cấp cứu cũng mê man, nhưng anh ta nói nơi đó họ đã đi mấy lần rồi, không thể nào sơ ý như vậy. Anh ta nói có người muốn giết anh ta.”


Tự mình trượt chân rơi xuống vách đá và bị người khác mưu sát, đó là hai chuyện khác nhau.


Cảnh sát địa phương lập tức coi trọng, bắt đầu điều tra. Từ mối quan hệ của nạn nhân bắt đầu điều tra ngược lên nhưng không điều tra ra được gì.


“Vụ này cuối cùng kết luận là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng bạn chú vẫn luôn cho rằng không đơn giản như vậy. Chỉ là không tìm được điểm đáng ngờ, nên vẫn canh cánh trong lòng.”


An Noãn lật từng trang xem kỹ.


Ghi chép và lời nói của Chu Niệm Xuyên giống nhau.


Ảnh có hơn mười tấm, có giám định thương tích của nạn nhân, có ảnh của vách đá, nơi ngã xuống, v.v.


Chu Niệm Xuyên nói: “Cháu xem đi, có ý tưởng gì không?”


An Noãn sắp xếp từng tấm ảnh trên bàn, vừa xem vừa hỏi: “Quan hệ xã hội của nạn nhân đều đã rà soát hết chưa? Không có kẻ thù nào sao?”


“Có, nhưng hoặc là có chứng cứ ngoại phạm hoặc là mâu thuẫn không đủ để giết người, tóm lại rà soát một vòng nhưng không có người nào đáng ngờ.”



“Chú Chu, tấm này là đỉnh vách đá nơi nạn nhân ngã xuống ạ?”


“Đúng.”


Trên núi có đủ loại thực vật.


Cây bụi, cỏ dại, hai người đi đi lại lại trên đỉnh núi rồi lăn xuống, giẫm nát vô số lá xanh.


“Chú Chu, chú xem ở đây.” An Noãn chỉ vào một chỗ: “Chỗ này không giống lá cây.”


Chu Niệm Xuyên cũng nhìn qua.


Tấm ảnh này ông đã xem vô số lần, mỗi một chỗ trên đó, nhắm mắt lại cũng có thể hình dung ra được là gì.


“Đây… chắc là cỏ dại bị giẫm nát.”


“Không phải.” An Noãn nói: “Đây là rêu.”


“Hả?”


Chu Niệm Xuyên sững sờ một lúc rồi nhìn kỹ lại.


“Rêu?”


“Đúng, sau nhà cháu có một con sông nhỏ, bên bờ sông có rất nhiều rêu, bị giẫm nát xong chính là bộ dạng này.”



Ông không phải là không biết rêu, nếu là một mảng rêu nhỏ trước mắt ông có thể nhận ra ngay. Nhưng đây là một mớ hỗn độn, trên mặt đất lộn xộn, trong ảnh chỉ có vài hạt màu xanh như hạt gạo.


Giọng An Noãn rất chắc chắn: “Cháu chắc chắn, trước đây lúc ở nhà, cháu quen một ông cụ, ông ấy là chuyên gia thực vật học, nghiên cứu rất nhiều về lĩnh vực này. Ông ấy đã dạy cháu rất nhiều kiến thức liên quan.”


“Ồ.”


Chu Niệm Xuyên bán tín bán nghi nhưng cũng không tìm ra điểm gì để phản bác.


Những năm trước, người có năng lực về quê rất nhiều. Tùy tiện đến một ngôi làng nhỏ cũng có thể gặp được những học giả uyên bác. Nếu có tâm, thật sự có thể học được rất nhiều kiến thức.


An Noãn nói: “Ngọn núi trong ảnh hướng về phía mặt trời, khô ráo. Xét về điều kiện môi trường, đây không phải là nơi thích hợp để rêu mọc, nên sự xuất hiện của rêu ở đây rất kỳ lạ.”


Chu Niệm Xuyên lập tức nghiêm túc: “Ý của cháu là có người đã đặt rêu lên đá? Làm cho trơn trượt, mới dẫn đến du khách ngã xuống vách đá?”


An Noãn đặt ảnh xuống: “Cháu chỉ mới xem ảnh, không phải hiện trường thật, nên không dám khẳng định. Nhưng cháu nghĩ khả năng này là có. À, lúc đó có kiểm tra đế giày của nạn nhân không ạ? Nếu giẫm phải rêu rồi trượt ngã, chắc chắn sẽ để lại dấu vết trên đế giày.”


“Kiểm tra rồi, lúc đó không phát hiện gì đáng ngờ. Tuy người phá án không phải là thần thám gì nhưng cũng đều là cảnh sát hình sự lão làng, sẽ không có sơ suất như vậy.”


“Vậy cháu hiểu rồi.” An Noãn nói: “Đế giày nạn nhân không có rêu, chỗ hai người trượt ngã cũng không có rêu rõ rệt, chứng tỏ có người đã dọn sạch hiện trường.”


Chu Niệm Xuyên đột nhiên đập mạnh bàn một cái, vang lên một tiếng lớn.


An Noãn giật mình, rụt cổ lại.


“Chú biết rồi! Chú biết rồi! Hung thủ hoặc là chính một trong hai nạn nhân, hoặc là những người dân đầu tiên đến cứu! Chỉ có họ mới có cơ hội xóa bỏ chứng cứ…” Chu Niệm Xuyên kích động nói: “Chú đi gọi điện! Ông bạn già của chú cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một giấc rồi!”


“Chú, chú…” An Noãn gọi không kịp, Chu Niệm Xuyên đã chạy vội đi.


Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp Story Chương 22
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...