Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Chương 19
88@-
Bây giờ nói gì cũng sẽ kích động kẻ bắt cóc, chỉ có nói về tiền là không.
Kẻ bắt cóc vừa nghe: “Được, các người đừng giở trò gì, nếu dám giở trò tôi sẽ giết cô ta…”
“Không đâu, không đâu.” Phó viện trưởng liên tục đáp.
Sở Tuấn nói: “Tôi đi theo ông ấy, anh tuyệt đối đừng động vào em gái tôi, nó nhát gan, sức khỏe yếu, bị kinh hãi sẽ phát bệnh đấy.”
Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, Sở Tuấn và phó viện trưởng cùng rời khỏi. Mấy bảo vệ còn lại đứng xung quanh, không dám lại gần, cũng không dám rời đi.
An Noãn vẫn đang trò chuyện với kẻ bắt cóc.
Từ từ trò chuyện, nói những chuyện không quan trọng, những chủ đề khiến tâm trạng thoải mái.
Hai phút sau cô cảm thấy bóng đen trên mặt đất khẽ động.
An Noãn đột ngột mở to mắt.
Đến rồi.
Kẻ bắt cóc hoàn toàn không hay biết. Đối diện bọn họ, toàn bộ bệnh nhân đã được khuyên rời đi. Chỉ còn lại bảo vệ bệnh viện, dù sao cũng là những người đã từng trải nên giữ được bình tĩnh. Tuy nhiên nếu để ý kỹ có thể thấy một người trong số họ vừa liếc nhìn lên phía trên bên trái một cách không tự nhiên.
“Anh trai.” An Noãn đột nhiên tỏ ra vẻ đau đớn: “Tôi… tôi có chút khó thở, có thể cho tôi uống thuốc được không.”
Kẻ bắt cóc lập tức có chút căng thẳng: “Cái gì, cô muốn giở trò gì.”
“Tôi có thể giở trò gì chứ.” An Noãn túm cổ áo mình như thể khó thở: “Tôi cũng là đến khám bệnh, anh xem vết thương trên đầu tôi… tôi cần uống thuốc.”
Kẻ bắt cóc có chút hoảng.
Hắn vừa mới bắt giữ một sản phụ, đã rất phiền phức. Bây giờ đổi một người nếu lại xảy ra chuyện thì biết tìm người thứ ba ở đâu.
“Thuốc ở đâu?”
“Túi… túi quần, để tôi lấy.”
“Để tôi.” Kẻ bắt cóc quát.
“Vâng, vâng.” An Noãn liên tục gật đầu: “Túi bên phải.”
Cô buông tay xuống bên hông, ở nơi kẻ bắt cóc không nhìn thấy, ra hiệu OK.
Hiểu rồi, chuẩn bị xong, sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Kẻ bắt cóc từ từ buông một tay xuống sờ vào túi quần bên hông An Noãn.
Trong túi hình như có cái gì đó.
Một lúc làm hai việc chắc chắn sẽ phân tâm, dao của kẻ bắt cóc tuy không rời khỏi cổ An Noãn nhưng khi hắn hơi cúi người xuống sờ túi quần An Noãn, lực tay cầm dao tự nhiên sẽ yếu đi.
Serum chống nắng Vaseline
An Noãn cần chính là khoảnh khắc này.
Cô cảm nhận được lưỡi dao đã cách cổ một khoảng, đột ngột nắm lấy tay cầm dao của kẻ bắt cóc đẩy sang phải, bản thân thuận theo lực đó mà lao về phía ngược lại.
Người và dao cuối cùng đã kéo ra một khoảng cách.
Phía sau kẻ bắt cóc, một bóng đen lao xuống.
Trong khe hở này, Sở Tuấn, người đã luôn chờ đợi tìm kiếm cơ hội lập tức ra tay.
Anh lao ra từ xà ngang, hai tay nắm chặt tay cầm dao của kẻ bắt cóc, dùng kỹ thuật vặn một cái.
Một tiếng kêu thảm thiết, con dao rơi xuống đất.
Kẻ bắt cóc còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra đã bị ấn sấp mặt xuống sàn, đầu gối của Sở Tuấn đè lên lưng hắn, một tay đè lên vai hắn, sức rất lớn.
Kẻ bắt cóc giãy giụa.
Sở Tuấn thành thạo lấy còng tay từ thắt lưng ra còng hai tay hắn ra sau lưng.
Kẻ bắt cóc vẫn đang giãy giụa, bị anh ấn vào lưng một cái, cũng không biết ấn vào đâu, một tiếng kêu thảm thiết, cả người mềm nhũn trên đất.
Thân thủ của An Noãn thì không tốt như vậy, cô lao sang một bên rồi ngã sấp mặt xuống sàn một cách chắc nịch, phát ra một tiếng kêu thảm thiết khác.
Sàn bệnh viện là sàn xi măng, cũng không có thảm gì, ngã lên đó cảm giác… thật rất khó tả.
Vốn dĩ đã một thân thương tích, bây giờ thì hay rồi, thương tích chồng chất.
Bảo vệ lập tức xông lên đè người lại.
An Noãn từ từ bò dậy, đầu gối trái hình như bị va đập, đau nhói.
Cô đang định đưa tay lên xoa thì một bàn tay mạnh mẽ đã đỡ lấy cánh tay cô.
An Noãn thuận theo lực của Sở Tuấn đứng dậy.
“Cô sao rồi?” Sở Tuấn có chút lo lắng: “Bị thương ở đâu?”
“Không sao.” An Noãn vừa định đứng thẳng thì đầu gối lại nhói một cái, không khỏi cúi người xuống ôm: “A!”
Giây tiếp theo, chân cô bỗng lơ lửng.
Sở Tuấn đã bế ngang cô lên.
An Noãn giật mình, vội vàng đưa tay ôm lấy cổ Sở Tuấn.
“Sao thế?” An Noãn vẫn chưa hoàn hồn: “Đội trưởng Sở… anh… bế tôi làm gì?”
“Đừng động.” Sở Tuấn trầm giọng nói: “Đưa cô đi khám. Đừng cử động lung tung, lỡ xương có vấn đề, cử động sẽ càng có vấn đề lớn hơn.”
Nếu gãy xương mà không lệch, chỉ cần cố định tĩnh dưỡng là được. Lỡ cử động làm lệch là phải phẫu thuật.
Sở Tuấn nói quá nghiêm trọng.
An Noãn vội vàng nói: “Không sao, anh thả tôi xuống, tôi không sao…”
Nhưng Sở Tuấn không có ý định thả cô xuống, An Noãn cũng không dám giãy giụa.
Sở Tuấn bế rất vững, nếu cô giãy giụa mà lại ngã xuống lần nữa thì thật là tức chết.
Sở Tuấn rất quen thuộc bệnh viện này, đi thẳng đến phòng khám ngoại khoa, vào thẳng phòng mới đặt người xuống.
Tiếp đón họ vẫn là bác sĩ Triệu lần trước.
Bệnh viện rất lớn, chuyện lúc nãy đã lan truyền khắp nơi, tuy phần lớn mọi người không biết nội tình nhưng đều nghe ngóng được một chút.
Bác sĩ Triệu vừa thấy Sở Tuấn đã vội vàng mời vào.
“Mau vào, mau vào, cẩn thận…”
Sở Tuấn đặt An Noãn xuống một cách vững vàng, thở ra một hơi.
“Bác sĩ Triệu, phiền anh xem giúp cô ấy, bị va vào đầu gối… anh xem giúp xương có bị thương không.”
“Được.” Bác sĩ Triệu chuyên nghiệp nói: “Đồng chí An, cô yên tâm. Khoa xương của bệnh viện chúng tôi nổi tiếng cả Bắc Kinh đấy.”
An Noãn vén ống quần lên.
May mà không bị rách da.
Bác sĩ Triệu nói: “Tôi kiểm tra một chút, chỗ này có đau không?”
Đầu gối An Noãn bị người ta ấn một cái, đau đến hét lên.
Cô tiện tay nắm lấy một thứ gì đó bên cạnh, mềm mềm lại có đàn hồi, bóp xong mới muộn màng nhận ra đó là… cánh tay của Sở Tuấn.
Sở Tuấn cũng suýt nữa hét lên nhưng đã kìm lại được vào phút cuối.
Anh khẽ thở ra, nhưng không rút tay lại.
“Ráng chịu một chút.” Sở Tuấn kiên nhẫn nói: “Bác sĩ Triệu anh nhẹ tay một chút.”
“Được.”
Bác sĩ Triệu tuy đồng ý rất nhanh nhưng lực tay không hề nhỏ đi.
Kiểm tra xong, An Noãn đã nước mắt lưng tròng.
Sở Tuấn cúi đầu nhìn cô, cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Lúc nãy đối mặt với kẻ xấu, dũng khí mà An Noãn thể hiện không phải là dũng khí bình thường, nói là có dũng có mưu cũng không quá.
Vậy mà bây giờ, chỉ hơi đau chút đã như mèo con, khóc lóc sụt sịt, nước mắt long lanh.
“May mà xương không có vấn đề gì.” Bác sĩ Triệu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều thở phào, An Noãn ngẩng đầu nói: “Đội trưởng Sở, tôi đã nói không sao, bây giờ thì…”
Chưa nói xong An Noãn đột nhiên kinh ngạc nói: “Đội trưởng Sở, anh bị thương rồi.”
Sở Tuấn đang xắn tay áo, trên cánh tay có một vết máu. Chắc chắn là bị thương lúc nãy.
Một vết máu to thế vậy mà anh còn tỏ ra không sao, thậm chí không rên một tiếng.
Sở Tuấn quay đầu nhìn một cái, không để ý nói: “Không sao, chỉ là trầy xước một chút.”
Bác sĩ Triệu vội vàng ấn Sở Tuấn ngồi xuống.
“Đội trưởng Sở không nói gì, cứ tưởng anh không bị thương chứ.”
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Bây giờ nói gì cũng sẽ kích động kẻ bắt cóc, chỉ có nói về tiền là không.
Kẻ bắt cóc vừa nghe: “Được, các người đừng giở trò gì, nếu dám giở trò tôi sẽ giết cô ta…”
“Không đâu, không đâu.” Phó viện trưởng liên tục đáp.
Sở Tuấn nói: “Tôi đi theo ông ấy, anh tuyệt đối đừng động vào em gái tôi, nó nhát gan, sức khỏe yếu, bị kinh hãi sẽ phát bệnh đấy.”
Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, Sở Tuấn và phó viện trưởng cùng rời khỏi. Mấy bảo vệ còn lại đứng xung quanh, không dám lại gần, cũng không dám rời đi.
An Noãn vẫn đang trò chuyện với kẻ bắt cóc.
Từ từ trò chuyện, nói những chuyện không quan trọng, những chủ đề khiến tâm trạng thoải mái.
Hai phút sau cô cảm thấy bóng đen trên mặt đất khẽ động.
An Noãn đột ngột mở to mắt.
Đến rồi.
Kẻ bắt cóc hoàn toàn không hay biết. Đối diện bọn họ, toàn bộ bệnh nhân đã được khuyên rời đi. Chỉ còn lại bảo vệ bệnh viện, dù sao cũng là những người đã từng trải nên giữ được bình tĩnh. Tuy nhiên nếu để ý kỹ có thể thấy một người trong số họ vừa liếc nhìn lên phía trên bên trái một cách không tự nhiên.
“Anh trai.” An Noãn đột nhiên tỏ ra vẻ đau đớn: “Tôi… tôi có chút khó thở, có thể cho tôi uống thuốc được không.”
Kẻ bắt cóc lập tức có chút căng thẳng: “Cái gì, cô muốn giở trò gì.”
“Tôi có thể giở trò gì chứ.” An Noãn túm cổ áo mình như thể khó thở: “Tôi cũng là đến khám bệnh, anh xem vết thương trên đầu tôi… tôi cần uống thuốc.”
Kẻ bắt cóc có chút hoảng.
Hắn vừa mới bắt giữ một sản phụ, đã rất phiền phức. Bây giờ đổi một người nếu lại xảy ra chuyện thì biết tìm người thứ ba ở đâu.
“Thuốc ở đâu?”
“Túi… túi quần, để tôi lấy.”
“Để tôi.” Kẻ bắt cóc quát.
“Vâng, vâng.” An Noãn liên tục gật đầu: “Túi bên phải.”
Cô buông tay xuống bên hông, ở nơi kẻ bắt cóc không nhìn thấy, ra hiệu OK.
Hiểu rồi, chuẩn bị xong, sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Kẻ bắt cóc từ từ buông một tay xuống sờ vào túi quần bên hông An Noãn.
Trong túi hình như có cái gì đó.
Một lúc làm hai việc chắc chắn sẽ phân tâm, dao của kẻ bắt cóc tuy không rời khỏi cổ An Noãn nhưng khi hắn hơi cúi người xuống sờ túi quần An Noãn, lực tay cầm dao tự nhiên sẽ yếu đi.
Serum chống nắng Vaseline
An Noãn cần chính là khoảnh khắc này.
Cô cảm nhận được lưỡi dao đã cách cổ một khoảng, đột ngột nắm lấy tay cầm dao của kẻ bắt cóc đẩy sang phải, bản thân thuận theo lực đó mà lao về phía ngược lại.
Người và dao cuối cùng đã kéo ra một khoảng cách.
Phía sau kẻ bắt cóc, một bóng đen lao xuống.
Trong khe hở này, Sở Tuấn, người đã luôn chờ đợi tìm kiếm cơ hội lập tức ra tay.
Anh lao ra từ xà ngang, hai tay nắm chặt tay cầm dao của kẻ bắt cóc, dùng kỹ thuật vặn một cái.
Một tiếng kêu thảm thiết, con dao rơi xuống đất.
Kẻ bắt cóc còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra đã bị ấn sấp mặt xuống sàn, đầu gối của Sở Tuấn đè lên lưng hắn, một tay đè lên vai hắn, sức rất lớn.
Kẻ bắt cóc giãy giụa.
Sở Tuấn thành thạo lấy còng tay từ thắt lưng ra còng hai tay hắn ra sau lưng.
Kẻ bắt cóc vẫn đang giãy giụa, bị anh ấn vào lưng một cái, cũng không biết ấn vào đâu, một tiếng kêu thảm thiết, cả người mềm nhũn trên đất.
Thân thủ của An Noãn thì không tốt như vậy, cô lao sang một bên rồi ngã sấp mặt xuống sàn một cách chắc nịch, phát ra một tiếng kêu thảm thiết khác.
Sàn bệnh viện là sàn xi măng, cũng không có thảm gì, ngã lên đó cảm giác… thật rất khó tả.
Vốn dĩ đã một thân thương tích, bây giờ thì hay rồi, thương tích chồng chất.
Bảo vệ lập tức xông lên đè người lại.
An Noãn từ từ bò dậy, đầu gối trái hình như bị va đập, đau nhói.
Cô đang định đưa tay lên xoa thì một bàn tay mạnh mẽ đã đỡ lấy cánh tay cô.
An Noãn thuận theo lực của Sở Tuấn đứng dậy.
“Cô sao rồi?” Sở Tuấn có chút lo lắng: “Bị thương ở đâu?”
“Không sao.” An Noãn vừa định đứng thẳng thì đầu gối lại nhói một cái, không khỏi cúi người xuống ôm: “A!”
Giây tiếp theo, chân cô bỗng lơ lửng.
Sở Tuấn đã bế ngang cô lên.
An Noãn giật mình, vội vàng đưa tay ôm lấy cổ Sở Tuấn.
“Sao thế?” An Noãn vẫn chưa hoàn hồn: “Đội trưởng Sở… anh… bế tôi làm gì?”
“Đừng động.” Sở Tuấn trầm giọng nói: “Đưa cô đi khám. Đừng cử động lung tung, lỡ xương có vấn đề, cử động sẽ càng có vấn đề lớn hơn.”
Nếu gãy xương mà không lệch, chỉ cần cố định tĩnh dưỡng là được. Lỡ cử động làm lệch là phải phẫu thuật.
Sở Tuấn nói quá nghiêm trọng.
An Noãn vội vàng nói: “Không sao, anh thả tôi xuống, tôi không sao…”
Nhưng Sở Tuấn không có ý định thả cô xuống, An Noãn cũng không dám giãy giụa.
Sở Tuấn bế rất vững, nếu cô giãy giụa mà lại ngã xuống lần nữa thì thật là tức chết.
Sở Tuấn rất quen thuộc bệnh viện này, đi thẳng đến phòng khám ngoại khoa, vào thẳng phòng mới đặt người xuống.
Tiếp đón họ vẫn là bác sĩ Triệu lần trước.
Bệnh viện rất lớn, chuyện lúc nãy đã lan truyền khắp nơi, tuy phần lớn mọi người không biết nội tình nhưng đều nghe ngóng được một chút.
Bác sĩ Triệu vừa thấy Sở Tuấn đã vội vàng mời vào.
“Mau vào, mau vào, cẩn thận…”
Sở Tuấn đặt An Noãn xuống một cách vững vàng, thở ra một hơi.
“Bác sĩ Triệu, phiền anh xem giúp cô ấy, bị va vào đầu gối… anh xem giúp xương có bị thương không.”
“Được.” Bác sĩ Triệu chuyên nghiệp nói: “Đồng chí An, cô yên tâm. Khoa xương của bệnh viện chúng tôi nổi tiếng cả Bắc Kinh đấy.”
An Noãn vén ống quần lên.
May mà không bị rách da.
Bác sĩ Triệu nói: “Tôi kiểm tra một chút, chỗ này có đau không?”
Đầu gối An Noãn bị người ta ấn một cái, đau đến hét lên.
Cô tiện tay nắm lấy một thứ gì đó bên cạnh, mềm mềm lại có đàn hồi, bóp xong mới muộn màng nhận ra đó là… cánh tay của Sở Tuấn.
Sở Tuấn cũng suýt nữa hét lên nhưng đã kìm lại được vào phút cuối.
Anh khẽ thở ra, nhưng không rút tay lại.
“Ráng chịu một chút.” Sở Tuấn kiên nhẫn nói: “Bác sĩ Triệu anh nhẹ tay một chút.”
“Được.”
Bác sĩ Triệu tuy đồng ý rất nhanh nhưng lực tay không hề nhỏ đi.
Kiểm tra xong, An Noãn đã nước mắt lưng tròng.
Sở Tuấn cúi đầu nhìn cô, cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Lúc nãy đối mặt với kẻ xấu, dũng khí mà An Noãn thể hiện không phải là dũng khí bình thường, nói là có dũng có mưu cũng không quá.
Vậy mà bây giờ, chỉ hơi đau chút đã như mèo con, khóc lóc sụt sịt, nước mắt long lanh.
“May mà xương không có vấn đề gì.” Bác sĩ Triệu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều thở phào, An Noãn ngẩng đầu nói: “Đội trưởng Sở, tôi đã nói không sao, bây giờ thì…”
Chưa nói xong An Noãn đột nhiên kinh ngạc nói: “Đội trưởng Sở, anh bị thương rồi.”
Sở Tuấn đang xắn tay áo, trên cánh tay có một vết máu. Chắc chắn là bị thương lúc nãy.
Một vết máu to thế vậy mà anh còn tỏ ra không sao, thậm chí không rên một tiếng.
Sở Tuấn quay đầu nhìn một cái, không để ý nói: “Không sao, chỉ là trầy xước một chút.”
Bác sĩ Triệu vội vàng ấn Sở Tuấn ngồi xuống.
“Đội trưởng Sở không nói gì, cứ tưởng anh không bị thương chứ.”
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Story
Chương 19
10.0/10 từ 43 lượt.