Nội Ứng Cuối Cùng
Chương 1
1.
Người bạn thân nhất của tôi tên là Hứa Tình, cô ấy là một cô nhi phải dựa vào phụ cấp của chính phủ mà học lên tới đại học.
Thời còn học đại học hai chúng tôi như hình với bóng.
Hôm tốt nghiệp cô ấy nói cô ấy muốn quay về quê để thi công chứ còn tôi thì lựa chọn ở lại Bắc Kinh.
Thời khắc tạm biệt chúng tôi ôm lấy nhau khóc ầm một trận.
Nhưng mà nửa tháng sau tôi lại không thể liên lạc được với cô ấy nữa.
Cho dù tôi có dùng bao nhiêu cách để nghe ngóng thế nhưng cũng không tìm được cô ấy.
Không ngờ tới, vào một đêm khuya một năm sau tôi lại nhận được tin nhắn của cô ấy: Trịnh Lâm mình là Hứa Tình, có lẽ mình sắp không ổn rồi, cậu phải cẩn thận Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo chính là bạn trai của tôi.
Ba ngày trước anh ta vừa mới đặt vé máy bay đi du lịch Vân Nam cho tôi.
Lúc này tôi đang thu dọn hành lí.
ngôn tình hài
2.
Tôi vô cùng kích động cuối cùng thì cũng Hứa Tình cũng đã liên lạc với tôi rồi.
Nhưng mà không ngờ tới câu phía sau của tin nhắn lại khiến tôi mờ mịt, tôi dừng lại việc thu dọn hành lí quay đầu qua nhìn Mạnh Hạo đang chơi Dota ở bên cạnh.
Tại sao phải cẩn thận anh ta chứ?
Tôi và Mạnh Hạo yêu nhau được 4 năm rồi hơn nữa Mạnh Hạo và Hứa Tình còn ở cùng một huyện, quan hệ của hai người rất tốt, ban đầu Hứa Tinh còn là người giới thiệu Mạnh Hạo cho tôi.
Nghĩ tới nghĩ lui nhưng nghĩ thế nào tôi cũng không hiểu.
Thế nên tôi gọi điện tới số điện thoại đã nhắn tin cho tôi nhưng mà cứ hiện lên là số điện thoại không tồn tại.
Tôi cảm thấy vô cùng kì lại, số điện thoại không tồn tại gửi tin nhắn cho tôi ư?
Sau đó tôi lại gọi điện thoại cho trung tâm chăm sóc khách hàng, trung tâm chăm sóc khách hàng nói với tôi đây là số điện thoại ảo, có lúc tín hiệu sẽ bị trì hoãn, ngày nhận được tin nhắn không chắc chắn là ngày gửi.
Tôi nghe vậy mà rơi vào sương mù.
Buổi tối tôi đọc được một tin nhắn ở trong nhóm chat đại học: các cậu có biết học bá tên Hứa Tình kia không? Nghe nói một năm trước mất tích, hôm qua được phát hiện ở biên giới giữa Vân Nam và Myanmar, máu đã bị hút cạn rồi.
3.
Trái tim như bị khoét ra, đau tới nỗi tôi khóc không ra tiếng.
Tôi ôm ngực mình chầm chậm ngồi xuống, cánh tay muốn với lấy bàn thế nhưng với rất nhiều lần cũng không được.
Tôi không tin, không tin cô ấy sẽ c.hết, rõ ràng một năm trước cô ấy còn sống chạy nhảy trước mặt tôi nói rằng nếu tôi tới Vân Nam thì cô ấy nhất định sẽ dẫn tôi đi lượn lờ khắp nơi để tôi nhìn ngắm nơi cô ấy trưởng thành.
Nhưng mà sau này sao tôi lại không thể tìm được cô ấy nữa rồi?
Tôi ôm miệng gào khóc cho tới khi quỳ xuống đất nôn khan.
Rạng sáng Mạnh Hạo quay về tôi vẫn còn đang khóc, cổ họng không thể phát ra âm thanh nữa, Mạnh Hảo hỏi tôi làm sao, tôi thút thít, nức nở kể chuyện cho anh ta.
Anh ta lập tức lướt lại tin nhắn ở trong nhóm chat sau đó tìm được người gửi tin nhắn kia rồi nhắn tin riêng cho cậu ấy.
Nhưng mà cậu ấy không trả lời.
Hai tiếng sai Mạnh hạo xuống dưới mua đồ ăn cho tôi thì người đó mới trả lời: Tôi cũng chỉ nghe nói thôi cụ thể thế nào thì không biết.
Tôi gọi điện qua thì cậu ấy lập tức ngắt, cuối cùng block tôi.
Sau khi quay lại Mạnh Hạo khuyên tôi: “Em xem, Trịnh Lâm chắc chắn người này tung tin đồn thất thiệt thế nên mới không dám nói chuyện tiếp với em, chúng ta sắp đi Vân Nam rồi, tới lúc đó anh giúp em nghe ngóng xem sao.”
Tôi nghẹn ngào hỏi Mạnh Hạo: “Có lẽ nào cô ấy thực sự chết rồi không?”
Mạnh Hạo lắc đầu: “Không đâu em yên tâm.”
4.
Đêm khuya, lần đầu tiên tôi gặp ác mộng trong mấy năm trở lại đây, trong mơ Hứa Tình vừa chạy vừa nôn ra máu bảo tôi cứu cô ấy.
Tôi giật mình tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại tôi ướt đẫm mồ hôi, tay thì cứ run lẩy bẩy.
Tôi không thể ngủ được thế nên cầm lấy điện thoại mở wechat lên nhìn avt của Hứa Tình, sau đó gửi tin nhắn cho cô ấy: cậu đang ở đâu? Tớ nhớ cậu quá!
Nước mắt không khống chế được rất nhanh đã làm ướt màn hình điện thoại, tôi che miệng nhỏ giọng khóc lóc.
Không biết khóc bao lâu vào lúc tôi đột nhiên muốn gọi cho người đó, tôi nhớ sô QQ, theo thói quen tôi dùng wechat tìm kiếm kết quả nhìn thấy một bức hình đại diện Kobe.
Trong phút chốc tôi nghĩ tới Mạnh Hạo, vận động viên bóng rỏ anh ta thích nhất chính là Kobe.
Nghĩ tới lời Hứa Tình nói, phải cẩn thậm Mạnh Hạo.
Trong lòng tôi vô cùng căng thẳng.
Trong lòng như có gì đó rạch qua tôi gửi tin nhắn cho Mạnh Hạo: “Anh giúp em rời khỏi nhóm trường à?”
Mạnh Hạo vẫn còn chưa ngủ: “Đúng vậy, anh sợ em nhìn thấy những tin đồn đó thì đau lòng nên đã giúp em rời khỏi nhóm rồi.”
Tôi siết chặt ngón tay, bình tĩnh rất lâu: “Chắc anh chưa rời khỏi đây nhỉ, có thể gửi số của người tung tin đồn đó cho em không? Ban ngày em đau lòng quá nên quên kết bạn với cậu ta rồi, em xem xem số QQ của cậu ta có đăng kí wechat không, xem có thể tìm được không.”
Năm phút sau Mạnh Hại gửi số QQ qua.
Giống y hệt với số mà tôi nhớ, chỉ là lần này không tìm được kết quả.
5.
Rất rõ ràng số đó là của Mạnh Hạo.
Trong mười phút ngắn ngủi anh ta tắt tính năng “kết bạn thông qua số QQ” trên wechat, tài khoản có bức hình đại diện Kobe đó cũng là anh ta.
Nói cách khác người nói Hứa Tình bị rút cạn máu cũng là anh ta.
Trong đêm đen tôi nhìn chằm chằm vào wechat của Mạnh Hạo người run lẩy bẩy.
Còn bảy tiếng nữa tôi sẽ tới Vân Nam.
Rất rõ ràng Hứa Tình gặp nguy hiểm.
Nhưng mà tôi biết rằng manh mối cực kì nhỏ.
Nếu như lúc này báo cảnh sát không những sẽ đánh rắn động cỏ mà còn phí sức của cảnh sát.
Nếu như tôi đi theo Mạnh Hạo thì có thể sẽ tìm được manh mối mới.
Tôi quyết định mạo hiểm một lần.
Tôi cầu nguyện trong lòng: Hứa Tình cậu nhất định đừng xảy ra chuyện gì...!nhất định đừng xảy ra chuyện gì...
Tôi cứ lẩm bẩm như vậy không ngừng, trời bắt đầu dần sáng.
Bảy giờ sáng Mạnh Hạo tới, cách thời gian xuất phát còn bốn tiếng.
Anh ta hiển nhiên rất hưng phấn: “Trịnh Lâm em chuẩn bị xong rồi chứ, hiện giờ Bắc Kinh tắt đường lắm chúng ta đi trước một tiếng đi.”
Tôi nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của anh ta trong lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi.
Người đã qua lại bốn năm có lẽ là một tên ma quỷ.
Tôi chỉ có thể giả vờ cười: “Được, em gọi điện thoại cho mẹ một lát.”
Tôi đi tới ban công gọi điện thoại cho mẹ tôi, trong dư quang tôi nhìn thấy Mạnh Hạo cũng đi theo qua đây, anh ta bắt đầu phòng bị tôi.
6.
Tôi ngây người một lát: “Mẹ ơi con phải đi Vân Nam du lịch cùng với Mạnh Hạo, mẹ không cần lo lắng nhớ qua đây cho cá của con ăn đấy, phải chú ý mấy điều con viết đặt ở trên bàn.”
Tôi ngắt điện thoại rồi cười chế nhạo Mạnh Hạo: “Anh đi theo em làm gì, ngày nào cũng ở cạnh nhau không chán à?”
Mạnh Hạo ôm tôi rồi cười: “Chán á? Vậy thì biết làm sao được cả đời này anh cũng phải bám lấy em.”
Tôi cũng hùa theo “Ừ” một tiến: “Cả đời này? Phải xem biểu hiện của anh thế nào đã, em hơi khát aanh đi ép chút nước chanh cho em đi...”
Tôi mượn cớ đuổi anh ta đi, thực ra trong lòng rất thấp thỏm còn chưa xuất phát mà Mạnh Hạo lại cảnh giác như vậy, có lẽ anh ta đã chuẩn bị xong tất cả, nếu như tôi động phải dây đỏ thì có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm.
Tôi nhất định phải nghĩ cách để truyền tin.
Nhân lúc Mạnh Hạo ép nước cho tôi, tôi chạy tới nhà vệ sinh gửi tin nhắn cho mẹ tôi: Mẹ ơi sau khi con đi Vân Nam, mỗi ngày vào sáng, trưa, tối gửi tin nhắn báo cáo cho mẹ, nếu như không gọi điện thoại đúng giờ vậy thì mẹ báo cảnh sát nhé.
Vừa mới gửi đi được ba giây thì mẹ tôi gọi điện thoại tới.
Nhưng tôi còn chưa kịp bắt máy thì đã nghe thấy Mạnh Hạo ở bên ngoài nói: “Dì à...!có chuyện gì ạ...!vâng, vâng, trời ạ dì yên tâm chỉ đi chơi một chuyến rồi quay về, trước đây Trịnh Lâm còn thường hay ra nước ngoài mà, dì đừng lo lắng quá, bảo dì báo cảnh sát ạ? Haha...!không sao ạ, cô ấy nằm mơ thấy ác mộng ạ, dì không tin cháu gọi cô ấy nhé...!Trịnh Lâm...”
“Vâng!”
Tôi đỡ lấy bồn rửa tay, cả người đổ mồ hôi.
7.
Sau khi ra ngoài Mạnh Hạo cười hì hì nhìn tôi: “Mẹ em nói em gửi tin nhắn báo cảnh sát gì đó, Trịnh Lâm...!em làm sao vậy? Em đang lo lắng gì thế?”
Tôi có thể nhìn thấy rất rõ ràng anh ta lộ ra nụ cười khiến người ta rợn cả tóc gáy, nụ cười đó trong phút chốc đã biến mất.
Tôi biết nhất định lúc này mặt bản thân trắn bệch nhưng tôi không thể hoảng hốt, tôi nhìn anh ta rồi khóc lớn sau đó chạy về phía anh ta rồi ôm chặt lấy anh ta: “Mạnh Hạo em mơ thấy Hứa Tình, trong mơ cô ấy c.hết rồi mà trong mơ em cũng c.hết, em sợ lắm...”
Mạnh Hạo xoa đầu tôi rồi an ủi: “Ngoan nào, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Tôi thút thít ánh mắt nhìn về cốc nước chanh trên bàn, tay siết chặt trong đó có một tờ giấy vệ sinh tôi lấy từ trong nhà vệ sinh.
Tôi phải dùng nó để để lại tin cho mẹ tôi.
Nguy hiểm thực sự sắp tới rồi.
Ở sâu trong đáy lòng tôi cũng rất băn khoăn, tôi không nên đi cùng Mạnh Hạo, hiện giờ mượn cớ rời đi là an toàn nhất, nhưng nghĩ tới câu nói “Tớ sắp không ổn rồi” của Hứa Tình nước mắt tôi lại lũ lượt rơi xuống.
Cô ấy là người bạn tốt nhất trên đời này của tôi, tôi nhất định phải cố gắng vì cô ấy một lần.
Sau khi hạ quyết tâm tôi hỏi Mạnh Hạo tại sao mẹ gọi điện thoại cho tôi mà anh ta lại bắt máy.
8.
Tôi mím chặt môi không lên tiếng.
Anh ta biết tôi sẽ không kiểm tra quyền iphone thế nên đã tính toán mưu đồ từ lâu để lừa lấy thông tin của tôi.
Tôi thuận theo lời anh ta hỏi: “Em uống say lúc nào thế nhỉ, sao lại không nhớ nữa?”
Mạnh Hạo sửng sốt một lát, tôi nói thay anh ta: “Thôi vậy em cũng không nhớ nữa, hiện giờ anh đăng xuất ID của em ra đi.”
Mạnh Hạo cũng không từ chối.
Trong lúc uống nước ép chanh tôi viết những điều cần chú ý khi chăm sóc cá cho mẹ, sau đó len lén dùng nước chanh để lại thông tin ở sau tờ giấy, chỉ cần mẹ tôi để tờ giấy này gần lửa thì có thể nhìn thấy chữ.
Quan nhiên Mạnh Hạo đi qua nhìn tớ giấy đó: “Sao trên tờ giấy này lại có mùi nước chanh nhỉ!”
Tôi nắm lấy tờ giấy: “Bởi vì em làm rơi nước chanh vào đấy, này nhìn đi nhìn đi bên trên là những điều cần chú ý khi chăm sóc cá, nhìn rõ chưa?”
Tôi đem tờ giấy lắc lắc trước mặt Mạnh Hạo một lát sau đó đặt trở lại bàn.
Lúc này Mạnh Hạo mới miễn cưỡng dỗ dành tôi.
Rời khỏi nhà đi tới bãi đỗ xe, tôi cố ý để Mạnh Hạo cầm va li cho mình sau đó nhanh chóng đi tới chỗ bảo vệ rồi nói với bác ấy: “Bác ơi nếu như mẹ cháu tới cho cá ăn thì bác nhớ nhắc bà ấy cá của cháu thích chơi trò chơi mà hồi nhỏ cháu và bà ấy thường chơi ấy...”
9.
Bác bảo vệ mỉm cười gật đầu.
Trước khi lên xe Mạnh Hạo nói: “Vừa nãy em nói gì với bác bảo vệ vậy, anh cũng đi dặn dò vài câu, hehe...”
Anh ta cười rất ấm áp nhưng tôi thì lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Anh ta cẩn thận tới nỗi không có chút sơ hở.
Tôi liếc mắt sang bên cạnh nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay anh ta, ở nơi đó loáng thoáng có thứ gì đó lóe lên, tôi giả vờ chụp phong cảnh rồi chụp đồng hồ của anh ta lại, sau khi tìm kiếm xong thì kết quả hiển thị đây là một loại đồng hồ tích hợp chức năng ghi âm và quay video của một công ti nước ngoài.
Trước khi Hứa Tình gửi tin nhắn cho tôi Mạnh Hạo luôn để chiếc đồng hồ này ở nhà của tôi nói rằng không cẩn thận làm rơi ở đây.
Tôi không dám tin nếu như bản thân báo cảnh sát thì sẽ xảy ra chuyện gì!
Sự sợ hãi trong lòng càng tăng thêm, tôi không ngừng hít thở rồi lại vội vàng chụp liền mấy tấm ảnh để che đậy.
Tôi tự nói với bản thân mình rằng đừng sợ, Trịnh Lâm, mày đã đăng xuất ID của mày ra rồi, Mạnh Hạo sẽ không nhìn thấy nhật kí tìm kiếm của mày đâu.
Nhưng mà tôi không thể ngờ rằng có bí mật thế nào nhưng vẫn có sơ hở, vừa mới lên máy bay không lâu tôi đã mê man.
Trong lúc mơ mơ màng màng tôi nghe thấy một câu: “Trịnh Lâm, em có biết không? Bác bảo vệ đó là chú ba của anh, là chú ruột.”.
Nội Ứng Cuối Cùng