Nơi Tôi Làm Việc Có Chút Không Bình Thường
C22: Chương 22
" Không sao đâu bác gái, con uống này được rồi không sao ạ "
Tuệ Lâm gật gật nhìn Từ Châu tỏ vẻ ưng ý với cô bạn của Uyển Ngư và Ngọc Tuyết, cô liền lên tiếng.
" Sao cậu biết mà đến đây vậy? "
" Tớ nghe mấy bạn cùng khối nói nên mới biết Ngọc Tuyết bị tai nạn nên đến thăm "
Từ Châu vừa nói vừa lấy ra gì đó rồi đưa cho và Ngọc Tuyết.
" Đây là nước yến và một số bánh mà hai cậu thích đó "
" Wow Châu Châu cậu sao biết được tớ thích ăn này vậy? "
" Nè Ngọc Tuyết cậu đừng nói vậy chứ? Chúng ta cũng chơi chung với nhau đủ lâu để biết sở thích của nhau cơ mà "
Nghe Từ Châu nói thế Ngọc Tuyết liền cười cười rồi bóc bánh ra ăn.
" Dù sao cũng cảm ơn cậu Châu Châu "
" Đừng khách sáo, mà Ngọc Tuyết cậu sao rồi? Khỏe chưa á? "
" Ừm tớ cũng đỡ rồi cần phải theo dõi vài ngày là có thể xuất viện rồi "
" Ừm vậy tốt rồi "
" Châu Châu cậu hiện tại làm gì vậy? "
Uyển Ngư đợi Ngọc Tuyết và Từ Châu nói xong thì cô mới xen vào hỏi Từ Châu vài chuyện.
" Hmm...tớ đang nộp đơn xin việc vào 1 khách sạn mới mở á, tên của nó là gì ta "
Từ Châu cố gắng để nhớ ra tên khách sạn, nhưng mãi rồi rốt cuộc cũng nhớ ra tên của khách sạn đó.
" À đúng rồi là Thượng Âm "
" Thượng Âm? "
Uyển Ngư lầm bầm tên khách sạn rồi suy nghĩ.
" Thượng Âm...làm gì có khách sạn nào tên đó nhỉ? Khu quanh đây làm gì có khách sạn mới nào chứ? "
Khoan đã...nếu là khách sạn mới mở thì lúc nãy mình có nghe Mạch Ngôn bảo là đối diện Xuân Dương có người mua tòa cao ốc đó làm khách sạn.
Không lẽ là nó sao? Vậy Từ Châu chẳng phải vào làm cho khách sạn mà người ta đồn đại rằng có nhiều ma quỷ sao?
Uyển Ngư có chút hốt hoảng rồi nhìn sang Từ Châu, thấy cô ấy đang nói chuyện vui vẻ cùng Ngọc Tuyết thì cô không tiện nói chuyện này.
Với cả khi không Uyển Ngư lại nói bậy bạ thì sẽ không hay, cô đành thôi rồi ngồi tám chuyện cùng cả hai.
" Nè hai cậu biết gì không? "
" Có chuyện gì sao? "
Ngọc Tuyết vừa ăn bánh vừa tò mò nhìn Từ Châu hỏi ngược lại, Uyển Ngư cũng đưa ánh mắt thắc mắc nhìn cô ấy.
" Cậu nói đi có chuyện gì nghiệm trọng hay sao? "
" Ông Chủ nơi mình sắp làm việc á, anh ấy đẹp trai lắm đó mấy cậu biết không? "
Uyển Ngư còn tưởng Từ Châu sẽ nói gì đó nghiệm trọng nhưng không ngờ lại là cô ấy nói kheo Ông Chủ của mình.
Uyển Ngư thở dài lắc đầu bao lâu nay cái nết của Từ Châu vẫn không bỏ, nết mê trai mãi không dứt.
" Hai cậu không biết đâu anh ấy vừa đẹp trai, nhà giàu rồi còn dịu dàng nữa, còn nữa...còn nữa anh ấy có giọng cực kỳ ấm áp luôn, anh ấy đúng gu người yêu của mình đó "
Uyển Ngư và Ngọc Tuyết chỉ biết ngồi đó thở dài rồi nghe Từ Châu khoe người đó đến nở hết cả mũi, thế rồi cô cùng cô nàng phải chịu trận.
Từ Châu cứ thao thao bất tuyệt nói mãi chẳng dứt, khiến Uyển Ngư và Ngọc Tuyết nhức hết cả đầu nhưng cũng phải chịu.
Nhưng rồi trong lúc đó có một cuộc gọi...gọi đến, Uyển Ngư liền lấy điện thoại rồi nhìn vào màng hình thì thấy người gọi là mẹ của cô.
Uyển Ngư liền vội vàng chạy nhanh ra ban công bệnh viện rồi bắt máy, bên kia điện thoại vang lên giọng nói.
" Alo mẹ gọi con? "
" Ngư Ngư mẹ đang trên đường lên thành phố đây "
" Mẹ lên thành phố sao? Sao không để con về mà mẹ phải vất vả lên đây? "
" Con lâu lâu mới về nên mẹ nhớ con với cả mẹ không an tâm để con mình ở thành phố nên mẹ quyết định lên đó "
" Mẹ cũng thiệt là...mà mẹ chừng nào lên tới vậy? Tới rồi thì gọi con, con ra đón mẹ "
" Không cần đâu vài phút nữa mẹ đến rồi "
" Hả? Sao mẹ không gọi báo con một tiếng, hiện tại con không ở nhà "
" Con không ở nhà thì con đang ở đâu vậy? "
" Con đang bệnh viện "
" Bệnh viện? Sao con lại vào đó con không khỏe chỗ nào sao? "
Thẩm Uyên nghe con gái mình nói ở bệnh viện liền lo lắng mà hỏi lại.
" Con không sao đâu mẹ, người ở bệnh viện là Tiểu Tuyết đó mẹ "
" Tuyết Tuyết sao? Sao con bé lại vào bệnh viện? Xảy ra chuyện gì rồi sao? "
" Tiểu Tuyết bị tai nạn xe, nhưng mẹ yên tâm Tiểu Tuyết hiện tại không sao rồi "
" Vậy mẹ cũng yên tâm, à phải rồi con cho mẹ địa chỉ bệnh viện rồi số phòng của con bé đi "
" Dạ mẹ "
Uyển Ngư liền nói ra số phòng của Ngọc Tuyết và cũng cho địa chỉ cho mẹ cô biết.
" Mẹ sẽ tới đó ngay thôi "
" Dạ mẹ đi cẩn thận "
" Mẹ biết rồi "
Nói xong Thẩm Uyên cũng cúp máy, còn Uyển Ngư thì vừa định quay lưng đi vào trong phòng thì đột nhiên cô lại nhớ ra 1 việc.
Là hiện tại Uyển Ngư không còn sống ở căn trọ lúc trước nữa mà cô đang sống chung với Mạch Ngôn.
Chết rồi mẹ mà biết Uyển Ngư sống cùng con trai thì sẽ chặt đầu cô ra mất, cô lo lắng mà liền gọi ngay cho Mạch Ngôn.
" Alo "
Bên kia vừa vang lên tiếng trả lời thì Uyển Ngư liền gấp gấp mà nói với Mạch Ngôn.
" Mạch Ngôn làm sao đây, mẹ tôi đang lên thành phố nhưng mà tôi không còn ở chỗ củ nữa, giờ làm sao đây? "
Mạch Ngôn nghe xong thì lại không tỏ ra gì là ngạc nhiên cả, cái đó khiến cho Uyển Ngư càng ngày trở nên số ruột.
Uyển Ngư liền hỏi dồn dập Mạch Ngôn với tâm lý rất khẩn trương.
" Anh đừng im lặng nữa, mau nghĩ cách đi nếu không tôi sẽ không xong với mẹ tôi đâu đấy "
Uyển Ngư lại chờ đợi thêm lúc lâu thì cô trở nên tức giận và định cúp máy, nhưng rồi bỗng giọng Mạch Ngôn lên tiếng.
" Em không cần làm quá, cứ nói là chỗ em ở có an ninh không được chặt chẽ và còn bị mất trộm nên quyết định đi chỗ khác thuê rồi vô tình thuê trúng nhà của tôi "
" Cách này có thật là hiểu quả không? "
Uyển Ngư đầy vẻ nghi hoặc lo lắng mà hỏi lại Mạch Ngôn.
" Em yên tâm cứ làm theo lời tôi nói đi "
" Được tạm thời cứ theo ý của anh vậy? Không chuyện gì nữa tôi cúp máy đây "
Uyển Ngư định cúp máy thì lần nữa Mạch Ngôn liền lên tiếng can ngăn.
" Khoan đã, em hãy nghĩ việc ở khách sạn Xuân Dương đi "
Uyển Ngư nghe xong liền như sét đánh ngang tai, đây không phải là đuổi việc cô đó chứ? Bộ cô làm gì sai để bị đuổi việc sao?
" Khoan...khoan đã sao tôi phải nghĩ việc chứ? Tôi làm gì sai quy tắc ở khách sạn sao? Chỉ cần anh nói tôi sẽ sửa đừng đuổi việc tôi được không? "
" Em đang nghĩ cái gì trong đâu vậy? Tôi chưa nói hết, em qua khách sạn đối diện để làm đi "
" Khách...khách sạn đối diện? "
Uyển Ngư nhưng không tin vào tai mình luôn, Mạch Ngôn anh dám ra lệnh cho cô sang đó làm sao?
Mạch Ngôn nghĩ gì vậy? Cô thực tập ở đây còn chỉ nữa tháng nữa là trở thành nhân viên chính thức rồi.
Bây giờ Mạch Ngôn bảo Uyển Ngư sang đó làm chẳng khác nào cô lại phải làm lại từ đầu, nó rất tốn thời gian.
Rồi 1 tháng rưỡi kia, công sức của Uyển Ngư lại đổ sông đổ biển dễ vậy sao? Mạch Ngôn quá đáng rồi đó.
" Không được, tôi qua đó chẳng khác nào làm lại từ đầu cả, với lại tôi chỉ còn nữa tháng nữa làm nhân viên chính thức rồi "
" Tôi biết, nhưng khoảng đó em không cần lo bên đó là vì mới mở em vào đó sẽ được nhận làm nhân viên chính thức "
" Anh nói thật đó chứ? Tôi không muốn tốn thời gian thêm đâu đấy "
" Tôi có nói dối em bao giờ chưa? "
" Thì...thì chưa "
" Với cả tòa cao óc hiện đang là khách sạn lúc trước có vấn đề "
Nơi Tôi Làm Việc Có Chút Không Bình Thường