Nói Gì Cũng Sẽ Không Nói Cho Kẻ Địch Biết Bé
Chương 5
307@-Mấy ngày sau, Liễu Giới Nguyên đem "Tuyệt đối không xào CP" thêm vào bên trong hiệp ước, ngoài ra còn thêm hai điều nữa là "Không quay cảnh đồng tính mùi mẫn" và "Chưa có sự đồng ý thì đối phương không được tag anh trên Weibo".
Vương Hợp Minh đã nhìn ra Liễu Giới Nguyên thật sự không muốn xào CP với Hoắc Linh Quân. Điều này cũng có thể hiểu được, dù sao với địa vị hiện giờ của Liễu Giới Nguyên thì có ra yêu cầu gì cũng không thấy kỳ lạ, có lẽ đây chính là cấm kỵ riêng của anh.
Đồng thời ông cũng nhìn ra hai người thật sự không quá hợp ý nhau, Liễu Giới Nguyên không thích Hoắc Linh Quân.
Việc liên quan tới cá nhân mỗi người này thì ông cũng đành bó tay.
Hoắc Linh Quân nhìn nhìn hiệp ước, nói cũng không nói gì mà cầm bút ký tên lên.
Sắp phải vào tổ quay, hai người ký xong thì phải đi thử trang phục, Liễu Giới Nguyên thử trước.
Liễu Giới Nguyên sắm vai nhân vật có tính cách cứng nhắc chất phác lại không giỏi ăn nói nên trang phục và trang điểm phải dán sát vào tính cách nhân vật – Vừa câu nệ vừa cục mịch, ngay cả khuy áo cũng phải thắt tới tận nút trên cùng, cà vạt và áo sơ mi được giặt tới trắng toát, không một chút cẩu thả.
Vì để phù hợp với giả thiết nhân vật của Vương Hợp Minh đưa ra, Liễu Giới Nguyên còn cạo tóc húi cua.
Sau khi cạo tóc húi cua xong, mọi người đều không thể nhịn được "ồ wow" một tiếng, phòng hóa trang đã không thể chịu nổi pheromone của ảnh đế Liễu nữa. Anh vốn là người có khí thế mười phần, lúc này cạo tóc húi cua xong thì càng hiển hiện đôi mày anh đĩnh cùng với đôi mắt càng thêm thâm thúy, quả thực đẹp trai tới ngu người.
Hoắc Linh Quân đứng ở một bên nhìn anh, bộ quần áo đứng đắn này vừa khoát lên người anh đúng là bị Liễu Giới Nguyên mặc ra vài phần hơi thở thời thượng, tóc húi cua rất thích hợp với anh, tuy rằng kiểu tóc cũ cũng rất không kém, có lẽ là giá trị nhan sắc cũng giống như kỹ thuật diễn của anh có thể điều chỉnh theo tình cảnh vậy.
Cậu lại nhớ tới ngày thử kính đó, Liễu Giới Nguyên đối mặt với việc cậu "đánh bất ngờ" cũng ứng đối với vẻ vô cùng tự nhiên.
Thật ra cậu gọi anh là ảnh đế Liễu là lời nói thật tình, nửa điểm cũng không có ý tứ trêu chọc.
Liễu Giới Nguyễn xác thực gánh nổi hai chữ Ảnh Đế.
Liễu Giới Nguyên thử trang phục xong thì tới phiên Hoắc Linh Quân, anh liền ngồi ở một bên xem kịch bản.
Trang phục của Hoắc Linh Quân lại hoàn toàn tương phản với Liễu Giới Nguyên, tóc để dài, sau ngày thử kính đó thì Vương Hợp Minh liền kêu cậu nuôi tóc dài nên cậu cũng không cắt tóc, hiện giờ tóc đã dài tới cằm cậu.
Thợ cắt tóc tỉ mỉ chỉnh sửa tóc cho cậu một phen, tạo hình nhìn có vẻ cực kỳ tùy ý nhưng khi chỉnh sửa xong cũng mất hơn một tiếng đồng hồ. Quả nhiên hiệu quả cũng rất tốt, trong gương là một người để tóc ba-bảy, mặt mày nhu hòa, khí chất tùy tiện, cảm giác như kiểu chỉ cần cầm thêm đàn ghi-ta là có thể lưu lạc đầu đường.
Hoắc Linh Quân cúi đầu, nâng lên mí mắt, gương mặt lại không có một chút nhu hòa nào mà là tràn ngập hư hỏng ác tính, trong phim người em trai đúng là có khí chất như vậy, giống như loài rắn độc công kích trái tim của anh trai mình, hư đến tận trong xương cốt.
Trong nháy mắt, Hoắc Linh Quân lại khôi phục vẻ mặt như cũ, nhà tạo mẫu tóc vỗ vỗ ngực, nói đùa: "Hù chết tôi rồi."
Hoắc Linh Quân cười cười. "Cám ơn đã khích lệ."
Liễu Giới Nguyên xoay đầu nhìn thoáng qua vừa lúc nhìn thấy lúm đồng tiền ở khóe miệng bên trái của Hoắc Linh Quân, giống như là mật đường đặc sệt khiến cho y trong chớp mắt phảng phất như ngửi được vị ngọt đâu đây.
Chỉ là vị ngọt này lướt qua trong giây lát rồi rơi xuống đầu tóc bị chắn đến không còn một mảnh.
Liễu Giới Nguyên khép lại kịch bản rồi đứng lên: "Tôi đi ra ngoài một lát."
Chờ tới khi anh trở về thì Hoắc Linh Quân đã thay xong quần áo, so với quần áo vừa với thân người của Liễu Giới Nguyên thì quần áo của Hoắc Linh Quân lại rộng thùng thình, áo sơ mi lớn hơn một số được cởi bỏ hai cái nút lộ ra nửa mảnh ngực rất phù hợp với giả thiết nhân vật – Dáng vẻ lưu manh, không chút chín chắn.
Nhưng bị Hoắc Linh Quân mặc ở trên người lại rất thích hợp ngoài ý muốn. Khi Liễu Giới Nguyên đi vào đập vào mặt là gương mặt tươi cười của Hoắc Linh Quân.
Má lúm đồng tiền double kill, mật đường x2 lần.
Liễu Giới Nguyên đang xoay người muốn chạy thì Vương Hợp Minh lại từ ngoài cửa đi vào, thấy Liễu Giới Nguyên thì nói: "Tóc húi cua này rất hợp với cậu đó."
Liễu Giới Nguyên nắm chặt kịch bản trong tay. "Phải không."
"Tiểu Hoắc cũng không tệ." Vương Hợp Minh thoạt nhìn rất hài lòng, nói với Liễu Giới Nguyên. "Cậu thấy thế nào?"
Liễu Giới Nguyên nói: "Giới giải trí có rất nhiều trai xinh gái đẹp, Hoắc Linh Quân cũng được thôi."
"Không phải hỏi cậu về gương mặt, tôi đang hỏi cậu về tạo hình có phải rất phù hợp với nhân vật đúng không?"
"..." Liễu Giới Nguyên xấu hổ ho khan, anh cũng không nhìn nữa mà thuận miệng nói. "Khá tốt."
Hai người thử xong, Vương Hợp Minh vô cùng vừa lòng, bộ thứ nhất đã xong liền bắt đầu thử bộ thứ hai.
Lúc Hoắc Linh Quân ngồi bên cạnh bàn nghỉ ngơi thì một cuộc video call gọi tới, vừa mới chuyển được thì đã thấy Hoắc Thu Thu bổ nhào vào trước màn hình. "Papi!"
Hoắc Linh Quân theo phản xạ có điều kiện né ra một chút, may mắn là đang call video nên nước miếng của bé con không phun vào cậu được mà đều phun lên trên màn hình điện thoại của Trần Tư Kỳ.
"Bé ngoan của tôi ơi." Trần Tư Kỳ lâu khô màn hình, "Ngài có thể giúp tôi đừng tưới nước lên di động của tôi được không."
"Papi, sao tới giờ còn chưa về nha."
Màn hình điện thoại cũng không che lấp được khuôn mặt phì nộn toàn thịt của bé, trong tay bé con đang cầm một cái bánh trôi hấp nhân đậu, đôi tay đưa bánh lên ăn, bánh đậu vừa ăn vừa rớt, trên mặt bé con chỗ nào cũng dính.
Hoắc Linh Quân nói: "Papi phải mất một lúc nữa thì mới có thể về nhà, con với chú Tư Kỳ ở nhà đợi nhé, phải nghe lời không được phá phách ha."
Hoắc Thu Thu nói. "Bé mới hông phá."
Hoắc Linh Quân nhìn đồ chơi loạn xà ngầu phía sau bé con, "Con tốt nhất là như vậy."
Hoắc Thu Thu nhìn ánh mắt của papa bé, bé liền xoắn mông cà lết cà lết chặn trước đám đồ chơi.
Hoắc Linh Quân: "..."
"Papi, ở nhâu (đâu) nha?" Bé con đưa mặt sát vào màn hình điện thoại, trừng đôi mắt to nhìn tới nhìn lui, trên màn hình của Hoắc Linh Quân chỉ còn lại một đôi mắt lớn thiệt lớn đang chớp chớp chớp giống như cây quạt nhỏ, lông mi tràn màn hình.
Hoắc Linh Quân phụt cười, lúc này Hoắc Thu Thu thấy được Liễu Giới Nguyên đang ở một bên xem kịch bản, nói: "Papi, nười (người) ló (đó) là ai nha, nhớn (lớn) lên giống bé nha."
Liễu Giới Nguyên: "..."
Liễu Giới Nguyên nói: "Xem cái trí nhớ này thì đúng là con trai cậu rồi."
Hoắc Linh Quân: "..."
Hoắc Linh Quân nói: "Ngại quá ảnh đế Liễu, con nít nói bừa thôi."
Sau đó cậu quay đầu lại nói với Hoắc Thu Thu: "Sao con lại tự mắng mình thế?"
Liễu Giới Nguyên: "..."
Liễu Giới Nguyên quăng kịch bản lên bàn, Hoắc Linh Quân không hề gì mà nở nụ cười giả dối với anh, má lúm đồng tiền bên khóe miệng như ẩn như hiện, một chút sợ sệt cũng không có.
.........
Hai người đối mặt với nhau.
Đối mặt.
Mặt.
Liễu Giới Nguyên K.O.
Anh lấy kịch bản lên lại, lật ra xem, tiếng lật giấy xoẹt xoẹt vang dội, sắc mặt lãnh khốc, dữ dễ sợ.
Thật không hiểu được người như Hoắc Linh Quân sao lại có người thích được, lúc trước ở trong nhóm cũng là người có nhân khí hàng Top, anh nhìn không ra Hoắc Linh Quân tốt ở chỗ nào, dù sao anh cũng sẽ không thích nổi loại người này.
Hoắc Thu Thu nói. "Hai nười (người) không cần cãi nhau mà."
Vừa nói bé vừa gặm một ngụm bánh trôi, da bánh kéo thật dài thật dài mà vẫn chưa bị đứt, vừa ăn vừa nói: "Sách đó nà của ai nha?"
Kịch bản đang lật đến trang, "Em trai nói xong thì cười rộ lên" đập vào mắt anh, Liễu Giới Nguyên đột nhiên khép lại kịch bản, nói: "Nhóc đã quên việc đụng trúng chú ở hành lang rồi à?"
Hoắc Thu Thu chẹp chẹp chẹp, khuôn mặt phình phình, rốt cuộc cũng đem da bánh trôi hấp nhân đậu nuốt vào trong miệng, "Hành nang (lang) nàm (làm) sao vậy?"
Đôi mắt bé con lúng liếng qua lại nhưng cố tình lại không nhìn anh, rõ ràng là đang chột dạ, Liễu Giới Nguyên cười một tiếng, "Vậy nhóc nói xem chú giống nhóc ở chỗ nào nào?"
Hoắc Thu Thu ngẩng đầu vừa định nói chuyện thì Hoắc Linh Quân cắt ngang: "Papi phải làm việc rồi không có thời gian nói chuyện với con, tắt đây."
Nói xong liền treo điện thoại.
Liễu Giới Nguyên liếc nhìn Hoắc Linh Quân một cái, trong lòng anh cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không để ý nhiều, vừa lúc đó thầy tạo hình kêu anh đi thử quần áo nên anh đứng dậy đi khỏi.
Hoắc Linh Quân nắm chặt điện thoại, đợi đến khi đám người đi hết rồi mới ngẩng đầu lên, trong gương là đôi mắt toát ra sự bất an của cậu.
Nhất định không thể để cho Liễu Giới Nguyên biết Thu Thu là con của anh ta.
Thử trang phục rất mất thời gian, chỗ nào không được cần phải sửa lại, sau đó còn phải hóa trang thử nữa, lăn lộn xong cũng đã chạng vạng rồi.
Vương Hợp Minh hy vọng trước khi điện ảnh bắt đầu quay thì phải hết sức bảo mật kiểu tóc mới này trước bàn dân thiên hạ, lúc ra về trợ lý liền tìm một cái mũ lưỡi trai đưa cho Liễu Giới Nguyên đội lên.
Lên xe, trợ lý liền báo cáo hành trình cho Liễu Giới Nguyên, buổi tối phải tham gia liên hoan của bạn tốt, bởi vì quá bận nên cũng bị Liễu Giới Nguyên xếp vào lịch trình của mình để dễ dàng quản lý.
Liễu Giới Nguyên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, một lát sau anh mở to mắt, anh mở ra trang web video, trên giao diện hiện ra tập thứ 6 của bộ kịch <<Không Thể Kháng Cự Lại Tổng Tài Điện Hạ>> mà anh đang xem.
Liễu Giới Nguyên click mở, tập 6 đã xem xong rồi, tập thứ 7 là VIP mới xem được.
Anh không tất yếu vì một bộ phim thần tượng không dinh dưỡng mà phải tiêu tiền huống chi bộ này còn do Hoắc Linh Quân diễn, sở dĩ xem đến tập 6 chỉ là muốn nghiên cứu kỹ thuật diễn của Hoắc Linh Quân một chút thôi, người ta có câu "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" mà, chỉ có thế mà thôi.
Anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nạp VIP.
Lúc đang muốn tắt web thì một cái làn đạn* lóe xuyên qua mi mắt.
(*Làn đạn – Đạn mạc: Bình luận live, bình luận chạy trên màn hình chạy vèo vèo che mất luôn cả hình ý =)).)
"A a a tập sau siêu siêu ngọt! Tui sắp bị nụ cười ngọt tới xỉu chết rồi a a a a a!!!"
......
......
"Hội viên Vàng VIP, cả năm liên tục chỉ ¥188, đến thời hạn gia hạn tự động nạp phí bổ sung 16 đồng mỗi tháng, có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào."
"Xác nhận thanh toán."
"Đinh, thanh toán thành công, hội viên Vàng VIP một tháng, ngài đã trở thành hội viên VIP tôn quý của bổn trạm, được quyền hưởng ưu đãi."
Hoắc Linh Quân ôm Hoắc Thu Thu xuống xe, cậu nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai mình, Hoắc Thu Thu lúc lắc đi theo. Trên chân bé mang giày nhỏ có nháy đèn, giẫm một cái sáng lên một lần, bling bling, đáng tiếc gót chân của bé còn chưa dài ra nên giẫm không mạnh được, đèn có khi sáng lên có khi không.
Bling bling — Bling bling — Bling bling — Bling — Bling.
Bé con thật sự đi quá chậm nên Hoắc Linh Quân ôm bé lên, giày nhỏ bling bling rớt xuống một chiếc, Hoắc Linh Quân nhặt lên cầm ở trong tay.
Hoắc Thu Thu ôm cổ Hoắc Linh Quân, đôi chân nhỏ lắc lư, bé mang đôi vớ bằng vải bông thật dày càng nhìn không thấy gót chân.
Vào tới phòng, Hoắc Linh Quân đặt bé ngồi trên ghế rồi mang giày vào cho bé, Hoắc Thu Thu nhoáng chân lên, giày lại rớt, Hoắc Linh Quân tức tới nỗi không cho mang nữa, dù sao trong phòng cũng có điều hòa nên cũng sẽ không bị đông lạnh.
Trần Tư Kỳ đưa menu cho Hoắc Linh Quân, "Phòng hôm nay vất vả lắm mới có thể đặt được, nghe nói lầu hai đã bị bao hết."
Hoắc Linh Quân chọn món cho Hoắc Thu Thu trước, theo thường lệ cậu gọi một chén soup bông tuyết thịt bằm sau đó mới tùy tiện chọn cho mình hai món ăn, "Lần sau đổi chỗ khác đi, dù sao cũng ăn ngán rồi."
Lúc Liễu Giới Nguyên đến thì một đám người đã đang ăn uống.
Bạn tốt nhìn thấy anh, liên tục cười nói. "Sao ông cạo trọc đầu thế?"
Liễu Giới Nguyên vừa vào cửa thì đã bỏ mũ xuống, anh tìm đại một vị trí ngồi xuống, trước nhấp một ngụm rượu vang đỏ, sau mới ăn một ngụm soup bông tuyết thịt bằm còn đang nóng hôi hổi.
"Nghe nói ông đang quay phim mới à?"
Bạn tốt cười: "Lại hợp tác cùng với vị mỹ nữ nào vậy?"
Liễu Giới Nguyên nói: "Bảo mật."
"Có phải có liên quan đến đầu tóc này của ông không? Không phải minh tinh các ông không thể tùy tiện cạo đầu à?"
"Ai nói vậy? Tôi muốn cạo thì cạo." Hôm nay soup bông tuyết thịt bằm đặc biệt ăn ngon, Liễu Giới Nguyên liền ăn nhiều hai ngụm.
Bạn tốt nói: "Nữ chính có xinh đẹp không, giới thiệu một chút cho tụi tôi nào."
Liễu Giới Nguyên nhớ tới gương mặt của Hoắc Linh Quân, cười một tiếng, ngoại trừ fans của Hoắc Linh Quân ra thì ai sẽ thích cậu ta chứ, anh nói: "Nữ chính không có, nam thì có một người."
"Tiểu sinh* nào may mắn có thể được diễn chung với ông thế?"
(*Tiểu sinh: Chỉ chung những nam diễn viên trẻ, tương tự cũng chưa có thành tựu chuyên môn đặc sắc nhưng có giá trị thương mại, dễ hút fangirl.)
"Trông thế nào?"
Trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười của Hoắc Linh Quân, Liễu Giới Nguyên nói: "Bình thường."
Bạn tốt nói: "Ông nói bình thường vậy thì chính là đẹp, giới thiệu cho tụi tôi đi, chỉ cần đẹp là được, giới tính không quan trọng."
"Ăn cơm của ông đi."
Hoắc Linh Quân uống lên chút rượu, cậu đứng dậy đi ra ngoài, Trần Tư Kỳ nhìn bóng dáng mở cửa của cậu, trong lòng thở dài. Người ngoài nhìn thì thấy Hoắc Linh Quân có lẽ kiên cường hơn bất kỳ ai khác nhưng sâu trong nội tâm, nơi mà người khác không thấy được lại là áp lực quá lâu, là vết thương đã kết vảy.
Cậu cần một không gian để hít thở, cần một chỗ có thể lẳng lặng một mình, đặc biệt là sau khi uống rượu, là khi mà cảm xúc khó có thể khống chế được, cậu sẽ cứ thế mà trốn đi.
Hoắc Linh Quân ngồi ở bên sân ngoài, trong tay cầm một ly rượu, có quá nhiều cảm xúc trong con ngươi thăm thẳm, vừa phức tạp vừa thâm sâu rồi trong chớp mắt lại biến mất.
"Anh Hoắc."
Động tác uống rượu của Hoắc Linh Quân dừng lại, cậu xoay người lại thì nhìn thấy người quen Hồ Diệc Đình trong nhóm AM1 cũ đang đứng nơi đó nặng nề nhìn cậu, "Đã lâu không gặp."
Tất cả cảm xúc trong mắt của Hoắc Linh Quân hoàn toàn biến mất, thật là nhân sinh không thể không gặp lại, thành phố A lớn như này thế mà ăn có một bữa cơm cũng có thể dễ dàng đụng mặt được.
Cậu gật đầu. "Đúng là đã lâu không gặp."
Hồ Diệc Đình đi tới: "Không ngờ anh thật sự trở lại, thật tốt quá."
Hoắc Linh Quân nói: "Sao cậu lại ở đây?"
Hồ Diệc Đình: "Đến ăn cơm, lúc nãy ở đại sảnh em đã thấy anh rồi nhưng anh đang ôm con trai nên mới không đi tới chào hỏi."
Cùng là đồng đội ngày xưa nhưng hiện giờ người ta là thành viên trong nhóm nam đang hồng, Hoắc Linh Quân cũng không có gì để nói, tuy Diệc Đình quan hệ với cậu khá tốt nhưng dù sao cũng đã đường ai nấy đi, nhiều lời vô ích.
Cậu đặt ly rượu qua một bên: "Tôi vẫn chưa ăn xong, đi trước đây."
"Từ từ." Hồ Diệc Đình ngăn cậu lại: "Anh Hoắc, mấy năm nay em cũng không được tốt, những sự việc lúc trước..."
"Đã qua rồi đừng nói nữa." Hoắc Linh Quân không muốn nghe những chuyện cũ năm xưa, lời xin lỗi của Hồ Diệc Đình cậu cũng đã nghe quá đủ.
"Anh Hoắc!" Hồ Diệc Đình tiến lên một bước chắn ở trước mặt cậu, trên mặt nồng lên mùi rượu: "Uống cùng em một ly đi, hôm nay em sẽ nói tất cả mọi việc cho anh biết hết."
Vào cửa, Hoắc Linh Quân cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, rượu vang đỏ tác dụng chậm, vừa rồi không cẩn thận uống hơi bị nhiều, "Cho cậu thời gian năm phút."
Hồ Diệc Đình gật gật đầu, hắn rót một ly rượu, "Chúng ta trước uống một ly đã."
Hoắc Linh Quân nhấp một ngụm, Hồ Diệc Đình cũng uống lên, hắn ngồi xuống lên tiếng, "Nói cái gì trước thì tốt đây, à em nhớ ra rồi, khi đó anh thật sự là nhất kỵ tuyệt trần*, ở trong nhóm tuyệt đối là Top..."
(*Nhất kỵ tuyệt trần: Xuất xứ từ thành ngữ xưa "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân trị thị lệ chi lai" – Thấy ngựa tung vó bụi mù đám phi tần cùng nhau mỉm cười, có điều không ai biết rằng đó là do trái vải đã về tới. Câu này nói về chuyện Dương Quý Phi thích ăn trái vải, hoàng đế liền sai người dùng khoái mã vận chuyển. Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua, sau thì nói tắt thành "Nhất kỵ tuyệt trần". Thời nay mang ý: Có một số người ở phương diện nào đó có năng lực hơn hẳn người thường khiến cho người khác chỉ nhìn chứ không theo nổi.)
Trần Tư Kỳ nhìn thoáng qua thời gian đã trôi qua hai mươi phút thế nhưng Linh Vân* vẫn chưa trở về, mỗi khi cậu cần yên tĩnh một mình nhiều nhất cũng chỉ có mười phút là trở về ngay, hôm nay sao lại thế này?
(*Nhũ danh của Quân Quân.)
Anh có chút không yên tâm, đối với Hoắc Thu Thu nói: "Bé bi nghe lời ở chỗ này chơi đồ chơi nhé, chú đi tìm papi của con, một lát sẽ về ha."
Hoắc Thu Thu cúi đầu chơi đồ chơi, dạ một tiếng.
"...Mọi người sẽ đỏ mắt không phải là bình thường sao, ai mà không muốn được thêm nhiều màn ảnh trên sân khấu chứ..."
Hoắc Linh Quân nói: "Không phải sẽ nói sự thật cho tôi biết à? Tôi không muốn nghe những thứ vô nghĩa."
Hồ Diệc Đình đột nhiên đứng lên: "Những thứ này sao gọi là vô nghĩa!"
Hoắc Linh Quân xoay người muốn đi thì cửa lại bị người mở ra, năm người còn lại trong nhóm AM1 cùng lúc đứng ở ngoài cửa, đứng giữa AM1 chính là Trình Tinh Ngôn – Hiện giờ là ACE* của nhóm, sau khi Hoắc Linh Quân rời nhóm thì gã thành công trở thành người đại diện nhóm và cũng là ACE.
(*ACE: Được xem như người đứng đầu nhóm, vị trí chủ chốt.)
"Anh Hoắc." Trình Tinh Ngôn đi vào, những người khác đóng cửa lại, "Không ngờ anh còn có mặt mũi trở về."
Sắc mặt Hoắc Linh Quân lạnh xuống: "Là các cậu làm chuyện xấu, vì sao tôi không có mặt mũi trở về?"
"Chuyện xấu gì?" Trình Tinh Ngôn cười. "Có phải anh nói tới việc năm đó chúng tôi bị anh bức tới nỗi không còn chỗ dung thân chỉ có thể chen chúc trong phòng chứa đồ để nghỉ ngơi, còn anh thì chiếm hết phòng nghỉ của bảy người chúng tôi bị fans phát hiện à? Hay là chuyện anh ôm được đùi vàng, bị trạm tỷ* chụp được anh lên chiếc siêu xe cả đêm không về?"
(*Trạm tỷ: Người đứng đầu của fansite, hay theo chân thần tượng ra sân bay, đến địa điểm làm việc, quay phim của họ để chụp ảnh rồi đăng lên mạng – Tương tự với master fan của KPOP.)
Sự việc năm đó như hiện lên trước mắt cậu, cảm giác phẫn nộ vẫn còn rõ rõ ràng ràng, ánh mắt Hoắc Linh Quận lạnh lẽo như sông băng, "Các cậu hắt nước bẩn lên người tôi, những việc đó tôi đều nhớ rõ hơn so với các cậu, để tôi xem fans sẽ nghĩ về các cậu như thế nào."
"Tiện tì rửa chân*."
(*Nguyên gốc là câu "": "Tiện tì rửa chân" – Theo thuật ngữ Internet thì dùng để chỉ những thần tượng trong cùng một công ty hoặc nhóm nhạc không phải là nồng cốt và ít được đánh giá cao. "Tiện tì rửa chân" vẫn thường xuyên xảy ra ở bất kỳ công ty nào trong giới giải trí. Nói chung, ý chỉ các thành viên có độ nổi tiếng thấp trong nhóm và không có sự tồn tại mạnh mẽ, không thể đe dọa được các thành viên khác, có mức độ yêu thích thấp trong Weifan, là ngôn ngữ dùng để hắc thần tượng. – Theo Baidubaike.)
Trong mắt Trình Tinh Ngôn nảy lên hận ý xen lẫn một tia tự ti xấu hổ và giận dữ, gã cắn răng nói: "Anh có tư cách gì mà nói như vậy, anh tưởng rằng anh còn là đại minh tinh không ai sánh được như trước kia sao, đã nát thành thế này nhưng vẫn không quản được cái miệng của mình, vậy thì hôm nay để cho tôi nhìn xem rốt cuộc ai mới là tiện tì rửa chân!"
Hồ Diệc Đình bỗng nhiên vặn tay của Hoắc Linh Quân lại, nói: "Anh, em khuyên anh đừng nên giãy giụa, lầu hai đã bị chúng tôi bao hết rồi, nơi này cũng không có camera, cho dù có."
"Thì cũng không ai tin tưởng chúng tôi đánh anh đâu."
Hồng lên thì chính là có lý, không hồng chính là không có nhân quyền.
Trần Tư Kỳ tìm một vòng nhưng vẫn không tìm thấy cậu, hỏi vài người đều nói không nhìn thấy liền cảm thấy không đúng rồi, trong tức thời hắn gấp tới độ không biết nên làm thế nào cho phải.
Hoắc Thu Thu tự mình chơi đồ chơi nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy papi trở về liền xoắn mông bò dậy chạy về phía cửa, nhân viên phục vụ nhìn thấy không cho bé chạy đi: "Đừng có gấp, một lát nữa papi về ngay, chúng ta chơi đồ chơi trước đi nha."
Hoắc Thu Thu không chịu, bé đẩy cửa đi, nhân viên phục vụ sợ bé bị ngã nên chỉ có thể giúp bé đẩy cửa ra trước.
"Bên ngoài không có papi nha—"
Hoắc Thu Thu không quan tâm mà lao ra cửa, ngẩng đầu lên thì thấy có một đám người ở hành lang đang đi lại đây liền nhấc chân nhào tới.
Ôm chặt đùi của Liễu Giới Nguyên.
Bé ngẩng đầu nhìn Liễu Giới Nguyên, nước mắt rất nhanh rớt xuống. "Papi của con không thấy đâu nữa."
= = = =
END CHƯƠNG 5.
Nói Gì Cũng Sẽ Không Nói Cho Kẻ Địch Biết Bé
Vương Hợp Minh đã nhìn ra Liễu Giới Nguyên thật sự không muốn xào CP với Hoắc Linh Quân. Điều này cũng có thể hiểu được, dù sao với địa vị hiện giờ của Liễu Giới Nguyên thì có ra yêu cầu gì cũng không thấy kỳ lạ, có lẽ đây chính là cấm kỵ riêng của anh.
Đồng thời ông cũng nhìn ra hai người thật sự không quá hợp ý nhau, Liễu Giới Nguyên không thích Hoắc Linh Quân.
Việc liên quan tới cá nhân mỗi người này thì ông cũng đành bó tay.
Hoắc Linh Quân nhìn nhìn hiệp ước, nói cũng không nói gì mà cầm bút ký tên lên.
Sắp phải vào tổ quay, hai người ký xong thì phải đi thử trang phục, Liễu Giới Nguyên thử trước.
Liễu Giới Nguyên sắm vai nhân vật có tính cách cứng nhắc chất phác lại không giỏi ăn nói nên trang phục và trang điểm phải dán sát vào tính cách nhân vật – Vừa câu nệ vừa cục mịch, ngay cả khuy áo cũng phải thắt tới tận nút trên cùng, cà vạt và áo sơ mi được giặt tới trắng toát, không một chút cẩu thả.
Vì để phù hợp với giả thiết nhân vật của Vương Hợp Minh đưa ra, Liễu Giới Nguyên còn cạo tóc húi cua.
Sau khi cạo tóc húi cua xong, mọi người đều không thể nhịn được "ồ wow" một tiếng, phòng hóa trang đã không thể chịu nổi pheromone của ảnh đế Liễu nữa. Anh vốn là người có khí thế mười phần, lúc này cạo tóc húi cua xong thì càng hiển hiện đôi mày anh đĩnh cùng với đôi mắt càng thêm thâm thúy, quả thực đẹp trai tới ngu người.
Hoắc Linh Quân đứng ở một bên nhìn anh, bộ quần áo đứng đắn này vừa khoát lên người anh đúng là bị Liễu Giới Nguyên mặc ra vài phần hơi thở thời thượng, tóc húi cua rất thích hợp với anh, tuy rằng kiểu tóc cũ cũng rất không kém, có lẽ là giá trị nhan sắc cũng giống như kỹ thuật diễn của anh có thể điều chỉnh theo tình cảnh vậy.
Cậu lại nhớ tới ngày thử kính đó, Liễu Giới Nguyên đối mặt với việc cậu "đánh bất ngờ" cũng ứng đối với vẻ vô cùng tự nhiên.
Thật ra cậu gọi anh là ảnh đế Liễu là lời nói thật tình, nửa điểm cũng không có ý tứ trêu chọc.
Liễu Giới Nguyễn xác thực gánh nổi hai chữ Ảnh Đế.
Liễu Giới Nguyên thử trang phục xong thì tới phiên Hoắc Linh Quân, anh liền ngồi ở một bên xem kịch bản.
Trang phục của Hoắc Linh Quân lại hoàn toàn tương phản với Liễu Giới Nguyên, tóc để dài, sau ngày thử kính đó thì Vương Hợp Minh liền kêu cậu nuôi tóc dài nên cậu cũng không cắt tóc, hiện giờ tóc đã dài tới cằm cậu.
Thợ cắt tóc tỉ mỉ chỉnh sửa tóc cho cậu một phen, tạo hình nhìn có vẻ cực kỳ tùy ý nhưng khi chỉnh sửa xong cũng mất hơn một tiếng đồng hồ. Quả nhiên hiệu quả cũng rất tốt, trong gương là một người để tóc ba-bảy, mặt mày nhu hòa, khí chất tùy tiện, cảm giác như kiểu chỉ cần cầm thêm đàn ghi-ta là có thể lưu lạc đầu đường.
Hoắc Linh Quân cúi đầu, nâng lên mí mắt, gương mặt lại không có một chút nhu hòa nào mà là tràn ngập hư hỏng ác tính, trong phim người em trai đúng là có khí chất như vậy, giống như loài rắn độc công kích trái tim của anh trai mình, hư đến tận trong xương cốt.
Trong nháy mắt, Hoắc Linh Quân lại khôi phục vẻ mặt như cũ, nhà tạo mẫu tóc vỗ vỗ ngực, nói đùa: "Hù chết tôi rồi."
Hoắc Linh Quân cười cười. "Cám ơn đã khích lệ."
Liễu Giới Nguyên xoay đầu nhìn thoáng qua vừa lúc nhìn thấy lúm đồng tiền ở khóe miệng bên trái của Hoắc Linh Quân, giống như là mật đường đặc sệt khiến cho y trong chớp mắt phảng phất như ngửi được vị ngọt đâu đây.
Chỉ là vị ngọt này lướt qua trong giây lát rồi rơi xuống đầu tóc bị chắn đến không còn một mảnh.
Liễu Giới Nguyên khép lại kịch bản rồi đứng lên: "Tôi đi ra ngoài một lát."
Chờ tới khi anh trở về thì Hoắc Linh Quân đã thay xong quần áo, so với quần áo vừa với thân người của Liễu Giới Nguyên thì quần áo của Hoắc Linh Quân lại rộng thùng thình, áo sơ mi lớn hơn một số được cởi bỏ hai cái nút lộ ra nửa mảnh ngực rất phù hợp với giả thiết nhân vật – Dáng vẻ lưu manh, không chút chín chắn.
Nhưng bị Hoắc Linh Quân mặc ở trên người lại rất thích hợp ngoài ý muốn. Khi Liễu Giới Nguyên đi vào đập vào mặt là gương mặt tươi cười của Hoắc Linh Quân.
Má lúm đồng tiền double kill, mật đường x2 lần.
Liễu Giới Nguyên đang xoay người muốn chạy thì Vương Hợp Minh lại từ ngoài cửa đi vào, thấy Liễu Giới Nguyên thì nói: "Tóc húi cua này rất hợp với cậu đó."
Liễu Giới Nguyên nắm chặt kịch bản trong tay. "Phải không."
"Tiểu Hoắc cũng không tệ." Vương Hợp Minh thoạt nhìn rất hài lòng, nói với Liễu Giới Nguyên. "Cậu thấy thế nào?"
Liễu Giới Nguyên nói: "Giới giải trí có rất nhiều trai xinh gái đẹp, Hoắc Linh Quân cũng được thôi."
"Không phải hỏi cậu về gương mặt, tôi đang hỏi cậu về tạo hình có phải rất phù hợp với nhân vật đúng không?"
"..." Liễu Giới Nguyên xấu hổ ho khan, anh cũng không nhìn nữa mà thuận miệng nói. "Khá tốt."
Hai người thử xong, Vương Hợp Minh vô cùng vừa lòng, bộ thứ nhất đã xong liền bắt đầu thử bộ thứ hai.
Lúc Hoắc Linh Quân ngồi bên cạnh bàn nghỉ ngơi thì một cuộc video call gọi tới, vừa mới chuyển được thì đã thấy Hoắc Thu Thu bổ nhào vào trước màn hình. "Papi!"
Hoắc Linh Quân theo phản xạ có điều kiện né ra một chút, may mắn là đang call video nên nước miếng của bé con không phun vào cậu được mà đều phun lên trên màn hình điện thoại của Trần Tư Kỳ.
"Bé ngoan của tôi ơi." Trần Tư Kỳ lâu khô màn hình, "Ngài có thể giúp tôi đừng tưới nước lên di động của tôi được không."
"Papi, sao tới giờ còn chưa về nha."
Màn hình điện thoại cũng không che lấp được khuôn mặt phì nộn toàn thịt của bé, trong tay bé con đang cầm một cái bánh trôi hấp nhân đậu, đôi tay đưa bánh lên ăn, bánh đậu vừa ăn vừa rớt, trên mặt bé con chỗ nào cũng dính.
Hoắc Linh Quân nói: "Papi phải mất một lúc nữa thì mới có thể về nhà, con với chú Tư Kỳ ở nhà đợi nhé, phải nghe lời không được phá phách ha."
Hoắc Thu Thu nói. "Bé mới hông phá."
Hoắc Linh Quân nhìn đồ chơi loạn xà ngầu phía sau bé con, "Con tốt nhất là như vậy."
Hoắc Thu Thu nhìn ánh mắt của papa bé, bé liền xoắn mông cà lết cà lết chặn trước đám đồ chơi.
Hoắc Linh Quân: "..."
"Papi, ở nhâu (đâu) nha?" Bé con đưa mặt sát vào màn hình điện thoại, trừng đôi mắt to nhìn tới nhìn lui, trên màn hình của Hoắc Linh Quân chỉ còn lại một đôi mắt lớn thiệt lớn đang chớp chớp chớp giống như cây quạt nhỏ, lông mi tràn màn hình.
Hoắc Linh Quân phụt cười, lúc này Hoắc Thu Thu thấy được Liễu Giới Nguyên đang ở một bên xem kịch bản, nói: "Papi, nười (người) ló (đó) là ai nha, nhớn (lớn) lên giống bé nha."
Liễu Giới Nguyên: "..."
Liễu Giới Nguyên nói: "Xem cái trí nhớ này thì đúng là con trai cậu rồi."
Hoắc Linh Quân: "..."
Hoắc Linh Quân nói: "Ngại quá ảnh đế Liễu, con nít nói bừa thôi."
Sau đó cậu quay đầu lại nói với Hoắc Thu Thu: "Sao con lại tự mắng mình thế?"
Liễu Giới Nguyên: "..."
Liễu Giới Nguyên quăng kịch bản lên bàn, Hoắc Linh Quân không hề gì mà nở nụ cười giả dối với anh, má lúm đồng tiền bên khóe miệng như ẩn như hiện, một chút sợ sệt cũng không có.
.........
Hai người đối mặt với nhau.
Đối mặt.
Mặt.
Liễu Giới Nguyên K.O.
Anh lấy kịch bản lên lại, lật ra xem, tiếng lật giấy xoẹt xoẹt vang dội, sắc mặt lãnh khốc, dữ dễ sợ.
Thật không hiểu được người như Hoắc Linh Quân sao lại có người thích được, lúc trước ở trong nhóm cũng là người có nhân khí hàng Top, anh nhìn không ra Hoắc Linh Quân tốt ở chỗ nào, dù sao anh cũng sẽ không thích nổi loại người này.
Hoắc Thu Thu nói. "Hai nười (người) không cần cãi nhau mà."
Vừa nói bé vừa gặm một ngụm bánh trôi, da bánh kéo thật dài thật dài mà vẫn chưa bị đứt, vừa ăn vừa nói: "Sách đó nà của ai nha?"
Kịch bản đang lật đến trang, "Em trai nói xong thì cười rộ lên" đập vào mắt anh, Liễu Giới Nguyên đột nhiên khép lại kịch bản, nói: "Nhóc đã quên việc đụng trúng chú ở hành lang rồi à?"
Hoắc Thu Thu chẹp chẹp chẹp, khuôn mặt phình phình, rốt cuộc cũng đem da bánh trôi hấp nhân đậu nuốt vào trong miệng, "Hành nang (lang) nàm (làm) sao vậy?"
Đôi mắt bé con lúng liếng qua lại nhưng cố tình lại không nhìn anh, rõ ràng là đang chột dạ, Liễu Giới Nguyên cười một tiếng, "Vậy nhóc nói xem chú giống nhóc ở chỗ nào nào?"
Hoắc Thu Thu ngẩng đầu vừa định nói chuyện thì Hoắc Linh Quân cắt ngang: "Papi phải làm việc rồi không có thời gian nói chuyện với con, tắt đây."
Nói xong liền treo điện thoại.
Liễu Giới Nguyên liếc nhìn Hoắc Linh Quân một cái, trong lòng anh cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không để ý nhiều, vừa lúc đó thầy tạo hình kêu anh đi thử quần áo nên anh đứng dậy đi khỏi.
Hoắc Linh Quân nắm chặt điện thoại, đợi đến khi đám người đi hết rồi mới ngẩng đầu lên, trong gương là đôi mắt toát ra sự bất an của cậu.
Nhất định không thể để cho Liễu Giới Nguyên biết Thu Thu là con của anh ta.
Thử trang phục rất mất thời gian, chỗ nào không được cần phải sửa lại, sau đó còn phải hóa trang thử nữa, lăn lộn xong cũng đã chạng vạng rồi.
Vương Hợp Minh hy vọng trước khi điện ảnh bắt đầu quay thì phải hết sức bảo mật kiểu tóc mới này trước bàn dân thiên hạ, lúc ra về trợ lý liền tìm một cái mũ lưỡi trai đưa cho Liễu Giới Nguyên đội lên.
Lên xe, trợ lý liền báo cáo hành trình cho Liễu Giới Nguyên, buổi tối phải tham gia liên hoan của bạn tốt, bởi vì quá bận nên cũng bị Liễu Giới Nguyên xếp vào lịch trình của mình để dễ dàng quản lý.
Liễu Giới Nguyên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, một lát sau anh mở to mắt, anh mở ra trang web video, trên giao diện hiện ra tập thứ 6 của bộ kịch <<Không Thể Kháng Cự Lại Tổng Tài Điện Hạ>> mà anh đang xem.
Liễu Giới Nguyên click mở, tập 6 đã xem xong rồi, tập thứ 7 là VIP mới xem được.
Anh không tất yếu vì một bộ phim thần tượng không dinh dưỡng mà phải tiêu tiền huống chi bộ này còn do Hoắc Linh Quân diễn, sở dĩ xem đến tập 6 chỉ là muốn nghiên cứu kỹ thuật diễn của Hoắc Linh Quân một chút thôi, người ta có câu "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" mà, chỉ có thế mà thôi.
Anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nạp VIP.
Lúc đang muốn tắt web thì một cái làn đạn* lóe xuyên qua mi mắt.
(*Làn đạn – Đạn mạc: Bình luận live, bình luận chạy trên màn hình chạy vèo vèo che mất luôn cả hình ý =)).)
"A a a tập sau siêu siêu ngọt! Tui sắp bị nụ cười ngọt tới xỉu chết rồi a a a a a!!!"
......
......
"Hội viên Vàng VIP, cả năm liên tục chỉ ¥188, đến thời hạn gia hạn tự động nạp phí bổ sung 16 đồng mỗi tháng, có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào."
"Xác nhận thanh toán."
"Đinh, thanh toán thành công, hội viên Vàng VIP một tháng, ngài đã trở thành hội viên VIP tôn quý của bổn trạm, được quyền hưởng ưu đãi."
Hoắc Linh Quân ôm Hoắc Thu Thu xuống xe, cậu nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai mình, Hoắc Thu Thu lúc lắc đi theo. Trên chân bé mang giày nhỏ có nháy đèn, giẫm một cái sáng lên một lần, bling bling, đáng tiếc gót chân của bé còn chưa dài ra nên giẫm không mạnh được, đèn có khi sáng lên có khi không.
Bling bling — Bling bling — Bling bling — Bling — Bling.
Bé con thật sự đi quá chậm nên Hoắc Linh Quân ôm bé lên, giày nhỏ bling bling rớt xuống một chiếc, Hoắc Linh Quân nhặt lên cầm ở trong tay.
Hoắc Thu Thu ôm cổ Hoắc Linh Quân, đôi chân nhỏ lắc lư, bé mang đôi vớ bằng vải bông thật dày càng nhìn không thấy gót chân.
Vào tới phòng, Hoắc Linh Quân đặt bé ngồi trên ghế rồi mang giày vào cho bé, Hoắc Thu Thu nhoáng chân lên, giày lại rớt, Hoắc Linh Quân tức tới nỗi không cho mang nữa, dù sao trong phòng cũng có điều hòa nên cũng sẽ không bị đông lạnh.
Trần Tư Kỳ đưa menu cho Hoắc Linh Quân, "Phòng hôm nay vất vả lắm mới có thể đặt được, nghe nói lầu hai đã bị bao hết."
Hoắc Linh Quân chọn món cho Hoắc Thu Thu trước, theo thường lệ cậu gọi một chén soup bông tuyết thịt bằm sau đó mới tùy tiện chọn cho mình hai món ăn, "Lần sau đổi chỗ khác đi, dù sao cũng ăn ngán rồi."
Lúc Liễu Giới Nguyên đến thì một đám người đã đang ăn uống.
Bạn tốt nhìn thấy anh, liên tục cười nói. "Sao ông cạo trọc đầu thế?"
Liễu Giới Nguyên vừa vào cửa thì đã bỏ mũ xuống, anh tìm đại một vị trí ngồi xuống, trước nhấp một ngụm rượu vang đỏ, sau mới ăn một ngụm soup bông tuyết thịt bằm còn đang nóng hôi hổi.
"Nghe nói ông đang quay phim mới à?"
Bạn tốt cười: "Lại hợp tác cùng với vị mỹ nữ nào vậy?"
Liễu Giới Nguyên nói: "Bảo mật."
"Có phải có liên quan đến đầu tóc này của ông không? Không phải minh tinh các ông không thể tùy tiện cạo đầu à?"
"Ai nói vậy? Tôi muốn cạo thì cạo." Hôm nay soup bông tuyết thịt bằm đặc biệt ăn ngon, Liễu Giới Nguyên liền ăn nhiều hai ngụm.
Bạn tốt nói: "Nữ chính có xinh đẹp không, giới thiệu một chút cho tụi tôi nào."
Liễu Giới Nguyên nhớ tới gương mặt của Hoắc Linh Quân, cười một tiếng, ngoại trừ fans của Hoắc Linh Quân ra thì ai sẽ thích cậu ta chứ, anh nói: "Nữ chính không có, nam thì có một người."
"Tiểu sinh* nào may mắn có thể được diễn chung với ông thế?"
(*Tiểu sinh: Chỉ chung những nam diễn viên trẻ, tương tự cũng chưa có thành tựu chuyên môn đặc sắc nhưng có giá trị thương mại, dễ hút fangirl.)
"Trông thế nào?"
Trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười của Hoắc Linh Quân, Liễu Giới Nguyên nói: "Bình thường."
Bạn tốt nói: "Ông nói bình thường vậy thì chính là đẹp, giới thiệu cho tụi tôi đi, chỉ cần đẹp là được, giới tính không quan trọng."
"Ăn cơm của ông đi."
Hoắc Linh Quân uống lên chút rượu, cậu đứng dậy đi ra ngoài, Trần Tư Kỳ nhìn bóng dáng mở cửa của cậu, trong lòng thở dài. Người ngoài nhìn thì thấy Hoắc Linh Quân có lẽ kiên cường hơn bất kỳ ai khác nhưng sâu trong nội tâm, nơi mà người khác không thấy được lại là áp lực quá lâu, là vết thương đã kết vảy.
Cậu cần một không gian để hít thở, cần một chỗ có thể lẳng lặng một mình, đặc biệt là sau khi uống rượu, là khi mà cảm xúc khó có thể khống chế được, cậu sẽ cứ thế mà trốn đi.
Hoắc Linh Quân ngồi ở bên sân ngoài, trong tay cầm một ly rượu, có quá nhiều cảm xúc trong con ngươi thăm thẳm, vừa phức tạp vừa thâm sâu rồi trong chớp mắt lại biến mất.
"Anh Hoắc."
Động tác uống rượu của Hoắc Linh Quân dừng lại, cậu xoay người lại thì nhìn thấy người quen Hồ Diệc Đình trong nhóm AM1 cũ đang đứng nơi đó nặng nề nhìn cậu, "Đã lâu không gặp."
Tất cả cảm xúc trong mắt của Hoắc Linh Quân hoàn toàn biến mất, thật là nhân sinh không thể không gặp lại, thành phố A lớn như này thế mà ăn có một bữa cơm cũng có thể dễ dàng đụng mặt được.
Cậu gật đầu. "Đúng là đã lâu không gặp."
Hồ Diệc Đình đi tới: "Không ngờ anh thật sự trở lại, thật tốt quá."
Hoắc Linh Quân nói: "Sao cậu lại ở đây?"
Hồ Diệc Đình: "Đến ăn cơm, lúc nãy ở đại sảnh em đã thấy anh rồi nhưng anh đang ôm con trai nên mới không đi tới chào hỏi."
Cùng là đồng đội ngày xưa nhưng hiện giờ người ta là thành viên trong nhóm nam đang hồng, Hoắc Linh Quân cũng không có gì để nói, tuy Diệc Đình quan hệ với cậu khá tốt nhưng dù sao cũng đã đường ai nấy đi, nhiều lời vô ích.
Cậu đặt ly rượu qua một bên: "Tôi vẫn chưa ăn xong, đi trước đây."
"Từ từ." Hồ Diệc Đình ngăn cậu lại: "Anh Hoắc, mấy năm nay em cũng không được tốt, những sự việc lúc trước..."
"Đã qua rồi đừng nói nữa." Hoắc Linh Quân không muốn nghe những chuyện cũ năm xưa, lời xin lỗi của Hồ Diệc Đình cậu cũng đã nghe quá đủ.
"Anh Hoắc!" Hồ Diệc Đình tiến lên một bước chắn ở trước mặt cậu, trên mặt nồng lên mùi rượu: "Uống cùng em một ly đi, hôm nay em sẽ nói tất cả mọi việc cho anh biết hết."
Vào cửa, Hoắc Linh Quân cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, rượu vang đỏ tác dụng chậm, vừa rồi không cẩn thận uống hơi bị nhiều, "Cho cậu thời gian năm phút."
Hồ Diệc Đình gật gật đầu, hắn rót một ly rượu, "Chúng ta trước uống một ly đã."
Hoắc Linh Quân nhấp một ngụm, Hồ Diệc Đình cũng uống lên, hắn ngồi xuống lên tiếng, "Nói cái gì trước thì tốt đây, à em nhớ ra rồi, khi đó anh thật sự là nhất kỵ tuyệt trần*, ở trong nhóm tuyệt đối là Top..."
(*Nhất kỵ tuyệt trần: Xuất xứ từ thành ngữ xưa "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân trị thị lệ chi lai" – Thấy ngựa tung vó bụi mù đám phi tần cùng nhau mỉm cười, có điều không ai biết rằng đó là do trái vải đã về tới. Câu này nói về chuyện Dương Quý Phi thích ăn trái vải, hoàng đế liền sai người dùng khoái mã vận chuyển. Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua, sau thì nói tắt thành "Nhất kỵ tuyệt trần". Thời nay mang ý: Có một số người ở phương diện nào đó có năng lực hơn hẳn người thường khiến cho người khác chỉ nhìn chứ không theo nổi.)
Trần Tư Kỳ nhìn thoáng qua thời gian đã trôi qua hai mươi phút thế nhưng Linh Vân* vẫn chưa trở về, mỗi khi cậu cần yên tĩnh một mình nhiều nhất cũng chỉ có mười phút là trở về ngay, hôm nay sao lại thế này?
(*Nhũ danh của Quân Quân.)
Anh có chút không yên tâm, đối với Hoắc Thu Thu nói: "Bé bi nghe lời ở chỗ này chơi đồ chơi nhé, chú đi tìm papi của con, một lát sẽ về ha."
Hoắc Thu Thu cúi đầu chơi đồ chơi, dạ một tiếng.
"...Mọi người sẽ đỏ mắt không phải là bình thường sao, ai mà không muốn được thêm nhiều màn ảnh trên sân khấu chứ..."
Hoắc Linh Quân nói: "Không phải sẽ nói sự thật cho tôi biết à? Tôi không muốn nghe những thứ vô nghĩa."
Hồ Diệc Đình đột nhiên đứng lên: "Những thứ này sao gọi là vô nghĩa!"
Hoắc Linh Quân xoay người muốn đi thì cửa lại bị người mở ra, năm người còn lại trong nhóm AM1 cùng lúc đứng ở ngoài cửa, đứng giữa AM1 chính là Trình Tinh Ngôn – Hiện giờ là ACE* của nhóm, sau khi Hoắc Linh Quân rời nhóm thì gã thành công trở thành người đại diện nhóm và cũng là ACE.
(*ACE: Được xem như người đứng đầu nhóm, vị trí chủ chốt.)
"Anh Hoắc." Trình Tinh Ngôn đi vào, những người khác đóng cửa lại, "Không ngờ anh còn có mặt mũi trở về."
Sắc mặt Hoắc Linh Quân lạnh xuống: "Là các cậu làm chuyện xấu, vì sao tôi không có mặt mũi trở về?"
"Chuyện xấu gì?" Trình Tinh Ngôn cười. "Có phải anh nói tới việc năm đó chúng tôi bị anh bức tới nỗi không còn chỗ dung thân chỉ có thể chen chúc trong phòng chứa đồ để nghỉ ngơi, còn anh thì chiếm hết phòng nghỉ của bảy người chúng tôi bị fans phát hiện à? Hay là chuyện anh ôm được đùi vàng, bị trạm tỷ* chụp được anh lên chiếc siêu xe cả đêm không về?"
(*Trạm tỷ: Người đứng đầu của fansite, hay theo chân thần tượng ra sân bay, đến địa điểm làm việc, quay phim của họ để chụp ảnh rồi đăng lên mạng – Tương tự với master fan của KPOP.)
Sự việc năm đó như hiện lên trước mắt cậu, cảm giác phẫn nộ vẫn còn rõ rõ ràng ràng, ánh mắt Hoắc Linh Quận lạnh lẽo như sông băng, "Các cậu hắt nước bẩn lên người tôi, những việc đó tôi đều nhớ rõ hơn so với các cậu, để tôi xem fans sẽ nghĩ về các cậu như thế nào."
"Tiện tì rửa chân*."
(*Nguyên gốc là câu "": "Tiện tì rửa chân" – Theo thuật ngữ Internet thì dùng để chỉ những thần tượng trong cùng một công ty hoặc nhóm nhạc không phải là nồng cốt và ít được đánh giá cao. "Tiện tì rửa chân" vẫn thường xuyên xảy ra ở bất kỳ công ty nào trong giới giải trí. Nói chung, ý chỉ các thành viên có độ nổi tiếng thấp trong nhóm và không có sự tồn tại mạnh mẽ, không thể đe dọa được các thành viên khác, có mức độ yêu thích thấp trong Weifan, là ngôn ngữ dùng để hắc thần tượng. – Theo Baidubaike.)
Trong mắt Trình Tinh Ngôn nảy lên hận ý xen lẫn một tia tự ti xấu hổ và giận dữ, gã cắn răng nói: "Anh có tư cách gì mà nói như vậy, anh tưởng rằng anh còn là đại minh tinh không ai sánh được như trước kia sao, đã nát thành thế này nhưng vẫn không quản được cái miệng của mình, vậy thì hôm nay để cho tôi nhìn xem rốt cuộc ai mới là tiện tì rửa chân!"
Hồ Diệc Đình bỗng nhiên vặn tay của Hoắc Linh Quân lại, nói: "Anh, em khuyên anh đừng nên giãy giụa, lầu hai đã bị chúng tôi bao hết rồi, nơi này cũng không có camera, cho dù có."
"Thì cũng không ai tin tưởng chúng tôi đánh anh đâu."
Hồng lên thì chính là có lý, không hồng chính là không có nhân quyền.
Trần Tư Kỳ tìm một vòng nhưng vẫn không tìm thấy cậu, hỏi vài người đều nói không nhìn thấy liền cảm thấy không đúng rồi, trong tức thời hắn gấp tới độ không biết nên làm thế nào cho phải.
Hoắc Thu Thu tự mình chơi đồ chơi nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy papi trở về liền xoắn mông bò dậy chạy về phía cửa, nhân viên phục vụ nhìn thấy không cho bé chạy đi: "Đừng có gấp, một lát nữa papi về ngay, chúng ta chơi đồ chơi trước đi nha."
Hoắc Thu Thu không chịu, bé đẩy cửa đi, nhân viên phục vụ sợ bé bị ngã nên chỉ có thể giúp bé đẩy cửa ra trước.
"Bên ngoài không có papi nha—"
Hoắc Thu Thu không quan tâm mà lao ra cửa, ngẩng đầu lên thì thấy có một đám người ở hành lang đang đi lại đây liền nhấc chân nhào tới.
Ôm chặt đùi của Liễu Giới Nguyên.
Bé ngẩng đầu nhìn Liễu Giới Nguyên, nước mắt rất nhanh rớt xuống. "Papi của con không thấy đâu nữa."
= = = =
END CHƯƠNG 5.
Nói Gì Cũng Sẽ Không Nói Cho Kẻ Địch Biết Bé
Đánh giá:
Truyện Nói Gì Cũng Sẽ Không Nói Cho Kẻ Địch Biết Bé
Story
Chương 5
10.0/10 từ 43 lượt.