Nơi Có Biển - Thập Tê
Chương 83: Lang Niên 08
Chương 08
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Lang Dịch đang ngủ thì đột nhiên bừng tỉnh, phải mất một lúc mới nhớ ra đây không phải là biệt thự nghỉ dưỡng bên bờ biển mà là bệnh viện ở thành phố Y.
Dư Niên vẫn ngủ yên trên vai anh, không giống hôm đó, khi Lang Dịch tỉnh dậy vào rạng sáng thì Dư Niên đã không còn ở đó nữa. Từ lần ấy, họ đã rất lâu không gặp lại nhau.
Sau đó, Lang Dịch chủ động hẹn gặp Tần Việt Nhiên. Người này vì Dư Niên mà giữa bộn bề công việc cũng gắng dành ra chút thời gian để gặp mặt anh.
Vừa gặp chưa kịp chào hỏi gì nhiều, Tần Việt Nhiên đã không nhịn được trêu chọc: “Tôi cứ tưởng mọi chuyện đều chắc như đinh đóng cột rồi, sao cậu lại để người chạy mất thế?”
Lang Dịch nhíu mày đầy bực bội, đưa tay vuốt tóc ra sau một cách lộn xộn.
“Lại không tìm thấy dây buộc tóc hả?” Tần Việt Nhiên cười, “Cậu nên mua hẳn một hộp để sẵn trong xe ấy, cần thì tiện lấy. Hoặc mua mấy cái đẹp đẹp đeo sẵn ở cổ tay.”
Câu nói vu vơ của Tần Việt Nhiên bỗng nhắc Lang Dịch nhớ ra, anh đã không chỉ một lần thấy một chiếc dây buộc tóc trên cổ tay Dư Niên. Hồi đó anh còn từng trêu cậu, hỏi có phải là bạn gái tặng không.
Chỉ là lời nói đùa, Lang Dịch nói ra rồi cũng quên luôn. Về sau lại biết Dư Niên thích con trai, chuyện đó cũng bị anh bỏ qua không để tâm.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, sợi dây buộc tóc ấy chắc chắn không phải ngẫu nhiên xuất hiện. Lang Dịch như nắm được một mấu chốt quan trọng, vội vàng quay sang hỏi Tần Việt Nhiên để xác nhận: “Cái dây buộc tóc trên cổ tay Dư Niên.”
Chưa đợi anh nói hết, Tần Việt Nhiên đã thừa nhận: “Là cậu nhóc cố tình chuẩn bị cho cậu đấy. Từ hồi năm nhất đại học, khi phát hiện cậu bắt đầu để tóc dài rồi.”
Những điều Tần Việt Nhiên không nói ra là ở nhà Dư Niên có hẳn một chiếc hộp để riêng dây buộc tóc, đủ kiểu dáng và màu sắc, trong đó không thiếu những mẫu rất dễ thương.
Dù Dư Niên biết Lang Dịch có thể vĩnh viễn cũng chẳng dùng đến những thứ cậu mua, nhưng chỉ cần nhìn thấy cái nào đẹp là cậu lại không kìm được mà mua về một cái.
“Vì sao chứ” Lang Dịch khẽ lẩm bẩm, không hiểu nổi tại sao lại có người âm thầm thích một người lâu đến thế.
“Thật ra nhóc con từng đi tìm cậu.” Tần Việt Nhiên thở dài “Đợt năm tư, chiều hôm sinh nhật Lão Tam, lúc cậu với tôi đang đợi tan học ấy.”
Thật ra, nói đến đây thì Tần Việt Nhiên cũng có chút áy náy. Nếu không phải do anh khuyến khích Dư Niên đi gặp Lang Dịch, có lẽ cậu nhóc đã chẳng nghe thấy những lời nói đó từ anh ta.
“Cậu từng nói cậu không thích sinh viên năm nhất, cậu thích kiểu trưởng thành hơn, còn phải là người cười lên thật đẹp.”
Nói thật thì Lang Dịch đã sớm quên mất chuyện đó. Khó trách trước đây Dư Niên lại hỏi anh có bao giờ thay đổi tiêu chuẩn chọn bạn đời không, cũng như vì sao cậu thà tin anh thích Bạch Du còn hơn là thích mình. Suy cho cùng, đều là hậu quả từ lời Lang Dịch từng nói ra ngày đó.
Giờ phút này, Lang Dịch nhìn Dư Niên đang ngủ say bên cạnh, không hề hối hận vì đã lừa cậu lên xe, rồi bất chấp vẻ mặt kinh ngạc của Dư Niên mà kéo cậu thẳng lên đường cao tốc.
Lang Dịch nhẹ nhàng kéo chiếc áo khoác đang đắp trên người Dư Niên lại, rồi nghiêng người sát tai cậu, giọng trầm thấp gần như cố chấp: “Đã nói là thích rồi, một ngày cũng không được thiếu.”
“Thật bá đạo.” Dư Niên khàn giọng đáp khẽ “Ai quy định thế?”
Lang Dịch không ngờ Dư Niên đã tỉnh, hơi thở vừa rồi còn đang nín nhịn lập tức thả lỏng ra. Nhưng anh không thấy mình nói sai chút nào.
Tóc xõa của Lang Dịch khẽ cọ vào người khiến Dư Niên thấy hơi nhột. Cậu ngẩng đầu liếc anh một cái rồi lại quay đi, vờ hỏi một cách lơ đãng: “Sao không buộc tóc lại?”
Lang Dịch bắt chước dáng vẻ của Dư Niên mỗi lần nghịch sợi dây buộc tóc, khẽ cong môi cười: “Không nỡ.”
Ánh mắt Dư Niên vô thức nhìn theo tay của Lang Dịch, rồi lại như bị bỏng mà vội dời đi.
“Em còn nhiều lắm, nếu anh thích, khi về em sẽ cho anh hết.”
Nghe vậy, tay đang nghịch dây buộc tóc của Lang Dịch khựng lại, rồi không nhịn được bật cười.
Thái độ mềm mỏng của Dư Niên khiến Lang Dịch thêm phần tự tin, hơn nữa, lúc nãy anh còn nắm tay cậu bị thương, mà cậu cũng không hề từ chối.
Lang Dịch nhẹ nhàng đỡ lấy bàn tay đang quấn băng gạc của Dư Niên, hiếm khi lộ vẻ lúng túng: “Em cho anh hết rồi, sau này còn mua nữa không?”
Dư Niên dùng mu bàn tay đang băng gạc gõ nhẹ vào lòng bàn tay anh: “Ừm, dẫn anh đi mua.”
Lang Dịch vừa nhận được câu trả lời mình mong đợi liền nghiêng đầu qua, đúng lúc Dư Niên cũng nhìn sang. Dù trên mặt cậu vẫn là biểu cảm lạnh nhạt ấy, nhưng Lang Dịch lại cảm thấy tâm trạng của Dư Niên hôm nay rất tốt.
Lang Dịch cố ý dùng tóc cọ vào mặt cậu, Dư Niên từ nãy đến giờ vẫn căng thẳng giữ gương mặt nghiêm túc cuối cùng cũng bật cười thành tiếng.
Ban đêm lái xe cần tập trung hết sức. Dư Niên ngồi ở ghế phụ bên cạnh, nhìn cái móc treo nhỏ lắc lư dưới gương chiếu hậu của Lang Dịch mà bắt đầu thấy buồn ngủ dần.
Dư Niên thừa nhận, trước đây cậu cố tình tránh mặt Lang Dịch vì những lời mà anh nói vào đêm giao thừa, cậu không tin một lời nào cả.
Không ngờ sau hôm đó, Lang Dịch lại bắt đầu biến tấu đủ kiểu nhắn tin WeChat cho cậu, vài ba hôm lại gọi điện hẹn gặp. Dù Dư Niên chưa từng đồng ý, nhưng nói thật lòng, trong lòng cậu cũng đã bắt đầu dao động.
Điều thực sự khiến Dư Niên thay đổi hoàn toàn chính là chuyến đi lần này. Lang Dịch không còn trêu chọc cậu như trước nữa. Tuy rằng giọng điệu và thái độ khi nói chuyện trông có vẻ không khác gì so với khi đối xử với người khác, nhưng sự kiên nhẫn và quan tâm của Lang Dịch dành cho cậu lại liên tục thể hiện qua những chi tiết nhỏ nhặt.
Vì chuyến đi này, Lang Dịch hẳn đã chuẩn bị từ rất lâu. Nếu không phải do Dư Niên bất ngờ bị thương, có lẽ đây sẽ là một kỷ niệm khó quên.
Dư Niên nhớ lại cuộc trò chuyện thâu đêm giữa hai người tối qua khi trở về phòng, ý chí vốn đã không kiên định của cậu vào lúc đó gần như hoàn toàn sụp đổ.
Thật ra, suy cho cùng, vẫn là vì Dư Niên thích Lang Dịch.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những tòa nhà ngày càng quen thuộc, Dư Niên do dự một lúc rồi cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: “Có thể đưa em đến trường một chuyến được không?”
Trường của Dư Niên nằm về hướng rời khỏi trung tâm thành phố, khoảng cách từ chỗ họ hiện tại cũng không quá xa. Lang Dịch suy nghĩ một lát, rồi quyết định rẽ xuống ở lối ra gần nhất để vòng về đó.
Lang Dịch bảo Dư Niên liên hệ với Bạch Du, nói rằng sẽ không cùng họ ăn tối nữa.
Lúc cầm điện thoại nhắn WeChat cho Bạch Du, Dư Niên mới chợt nhận ra yêu cầu của mình vô lý đến mức nào. Chưa nói đến việc Lang Dịch phải rời cao tốc sớm và chạy lòng vòng trong nội thành một đoạn, chỉ riêng chuyện giải thích với người khác, Dư Niên cũng không biết phải lấy cớ gì.
“Không cần giải thích gì đâu, đừng bận tâm.” Lang Dịch nói khi thấy vạch đứt rồi đổi sang làn ngoài cùng. “Họ đều là người dễ gần cả, sau này từ từ em sẽ hiểu.”
Dư Niên vẫn không nói rõ lý do muốn quay lại trường. Lang Dịch đậu xe bên đường, cùng Dư Niên đi về phía ký túc xá.
Khi đi ngang qua một tòa nhà giảng dạy, Lang Dịch bỗng nhớ đến chuyện Tần Việt Nhiên từng kể rằng Dư Niên đã đến tìm mình.
Anh kéo tay Dư Niên lại khi cậu đang định đi tiếp, chỉ về phía cái chòi nghỉ không có ai, hỏi: “Hôm đó em đến tìm anh là muốn nói gì vậy?”
Dư Niên nhìn theo hướng tay chỉ của Lang Dịch, đoán được anh đang hỏi chuyện gì, nhưng không trả lời.
Ký túc xá của Dư Niên không cho người ngoài vào. Dù Lang Dịch từng là sinh viên ở đây nhưng cô quản lý ký túc hẳn đã không còn nhớ đến anh nữa.
Lang Dịch không biết mục đích thật sự của việc Dư Niên vòng một vòng lớn chỉ để quay lại trường là gì, nhưng dù sao thì tối nay anh cũng đã tính sẵn sẽ dụ dỗ cậu về cùng, lát nữa có khối thời gian để hỏi.
Dư Niên cũng không để Lang Dịch phải đợi lâu, chỉ vài phút sau đã chạy xuống.
Lang Dịch liếc nhìn mái tóc rối bời của cậu, trong tầm mắt lại phát hiện cậu đang cầm thêm một cái túi, đoán rằng bên trong chắc là món đồ gì đó rất quan trọng với Dư Niên.
Dư Niên không ở lại ký túc xá, nhưng trên tay lại có vết thương.
Lang Dịch nói rằng nếu cậu cứ về nhà với bộ dạng thế này, nhất định ba mẹ sẽ lo lắng. Chi bằng cứ bảo là ở lại thành phố Y chơi thêm vài hôm, sau đó quay lại trường luôn, đến cuối tuần sau hãy về nhà.
Từ lúc lên xe, Dư Niên vẫn luôn ôm cái túi đó trong lòng. Lời Lang Dịch nói khiến cậu vô thức siết chặt tay, rồi lại căng thẳng buông ra.
“Không về nhà thì em còn có thể đi đâu?” Dư Niên rõ ràng biết trước câu trả lời, nhưng vẫn hỏi.
“Về nhà anh.”
**
Có lẽ là do sốt đến mức đầu óc mơ hồ rồi.
Dư Niên đứng trong phòng khách nhà Lang Dịch, trong đầu chỉ còn lại một lý do duy nhất mà cậu có thể nghĩ đến chính là như vậy.
Lang Dịch dường như rất vui khi Dư Niên đến, vội vàng đun nước nóng để cậu uống thuốc, lại đi tìm đồ ngủ sạch sẽ và đồ dùng vệ sinh cá nhân cho cậu.
Đợi khi anh làm gần xong mọi thứ, nước cũng đã đun sôi.
Lang Dịch không muốn để Dư Niên phải đợi lâu, liền đổ thêm hơn nửa chai nước khoáng vào nước nóng để pha cho vừa nhiệt độ, cảm thấy vừa đủ rồi mới mang đến đưa thuốc cho cậu uống.
Dư Niên rất ngoan ngoãn uống thuốc, nghĩ một lúc rồi mới lấy chiếc túi mà mình mang từ ký túc xá ra.
“Bộ đồ này em để bên mình lâu rồi, vẫn chưa có dịp trả lại anh.” Dư Niên dùng tay vuốt phẳng nếp nhăn trên túi, ánh mắt vẫn luôn cúi thấp, không biết là đang hoài niệm hay không dám nhìn Lang Dịch.
Lúc đầu Lang Dịch không hiểu, anh nghi hoặc nhận lấy cái túi từ tay Dư Niên, nhìn vào bên trong thì phát hiện đó là một bộ đồ thể thao được gấp gọn gàng.
Anh lấy bộ đồ ra khỏi túi, vừa mới lộ ra một nửa đã lập tức nhớ ra đây chính là bộ đồng phục thể dục thời cấp ba của mình.
“Em là…” Lang Dịch kinh ngạc đến mức không nói nên lời, cậu thiếu niên năm đó từng trốn tiết ra sân thể dục, hóa ra chính là Dư Niên.
Lang Dịch bỗng ý thức được, thì ra Dư Niên đã thầm thích anh từ dạo ấy, ở cái tuổi mới chớm biết yêu, mối tình đơn phương ấy kéo dài gần bảy năm.
Cổ họng Lang Dịch chợt khô khốc, dường như cơn sốt của Dư Niên đã lây sang cho anh.
Hơi thở của Lang Dịch rất nhẹ, nhưng ánh mắt anh đặt trên người Dư Niên lại đầy nặng nề. Anh khẽ chạm vào khuôn mặt cậu, nâng cằm cậu lên nhìn mình, ngón tay cái nhẹ nhàng vẽ theo đường nét tinh tế nơi lông mày và chiếc cằm nhỏ xinh của Dư Niên.
Lang Dịch chăm chú nhìn người trước mặt, muốn tìm xem trên khuôn mặt ấy có dấu vết gì của những năm tháng họ đã bỏ lỡ hay không.
“Rõ ràng là chẳng thay đổi gì cả.” Lang Dịch cúi đầu, đặt một nụ h*n l*n ch*p m** bướng bỉnh của Dư Niên, “Rõ ràng em vẫn luôn không thay đổi.”
Hết chương 08
Nơi Có Biển - Thập Tê