Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 79: Lang Niên 04

1@-

Chương 04

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Thật ra, Dư Niên ngoài cái tên và độ tuổi ra thì chẳng biết gì thêm về Lang Dịch.

Chỉ là ánh nhìn năm xưa dưới ánh hoàng hôn ấy, giống như một vết sắt nung đỏ, in hằn sâu trong trí nhớ cậu, như thể chiếc áo đồng phục khoác trên người vẫn còn vương lại hương thơm nhàn nhạt của người chủ cũ.

Chiếc đồng phục của Lang Dịch được Dư Niên giặt sạch, ủi phẳng phiu rồi cất kỹ trong tủ quần áo. Không chỉ vì không muốn để ba mẹ phát hiện, mà còn sợ bản thân không nhịn được mà lấy ra sờ mãi đến sờ rách.

Đồng phục mà Lang Dịch đã mặc ba năm, dù có giữ gìn thế nào thì cũng không thể như mới. Nhưng có lẽ chiếc áo này vĩnh viễn sẽ không thể trả lại cho anh nữa.

Dư Niên vuốt nhẹ nếp nhăn trên vạt áo, cho áo vào túi rồi nhét lại vào tầng thấp nhất của tủ.

Dư Niên từng âm thầm nghĩ, hay là thôi đi. Nhưng kể từ hôm đó, người mà cả mấy tháng trời khai giảng cũng không thấy mặt bỗng xuất hiện vài lần trong cùng một ngày trước mặt cậu, khiến cậu muốn làm ngơ cũng không nổi.

Chỉ là cũng chỉ có thể nhìn thấy thôi.

Học kỳ hai năm tư gần như không còn tiết học, từ đó Dư Niên cũng không gặp lại anh nữa, chẳng bao lâu sau Lang Dịch đã tốt nghiệp.

Như một dấu hiệu cho thấy mối tình đơn phương của Dư Niên bao năm nay, từ nay về sau sẽ không còn cơ hội lóe lên ánh sáng nào nữa.

Ngày anh rời trường, trời âm u xám xịt, mới mười giờ sáng mà đã mưa như trút.

Dư Niên ngồi trong lớp chờ tiếng chuông báo giờ học, từng tốp sinh viên lên xuống bậc thang, ghế bên cạnh liên tục vang lên tiếng lật sách và chuyển động.

Ánh đèn huỳnh quang soi sáng cả căn phòng học, lại càng khiến khung cảnh bên ngoài cửa sổ trông tối mịt hơn, giống hệt buổi tối trước ngày thi đại học năm đó, khi Lang Dịch rời trường.

Nhìn lâu, mắt bắt đầu mỏi, Dư Niên khẽ chớp nhẹ vài cái, cảm giác như có giọt nước mưa đang trượt xuống mặt kính cửa sổ.

Việc gặp lại Lang Dịch là điều mà đến nằm mơ Dư Niên cũng chẳng dám mơ tới. Tần Việt Nhiên đã cố tình nhường lại cơ hội này cho cậu, còn nói thành hay bại là ở lần này.

Dư Niên nhìn thông báo kết bạn mới trên điện thoại, không chần chừ lấy một giây mà ấn nút chấp nhận. Lúc này, cậu chỉ muốn giúp Lang Dịch xử lý ổn thỏa chuyện này, những thứ còn lại, cứ để tùy duyên.

Trong vòng bạn bè của Lang Dịch, phần lớn là chia sẻ về các hoạt động ngoài trời, thỉnh thoảng có vài tấm ảnh selfie, góc chụp rất đặc biệt, rất đúng với phong cách của anh.

Dư Niên cứ thế lặng lẽ lướt từng ảnh một, như một kẻ trộm lén nhìn vào cuộc sống của người khác.

Cho đến một bức ảnh cách đây vài tháng, chụp bốn chiếc cupcake, hai cái đã bị ăn mất. Dòng trạng thái rất đơn giản, chỉ có hai chữ ngon lắm.

Chính bức ảnh ấy, không hợp chút nào với phong cách của Lang Dịch lại khiến Dư Niên cảm thấy bất thường. Bởi vì rất ít nam sinh chủ động đi mua đồ ngọt ăn.

Dư Niên nhớ lại mấy dòng trạng thái trước đó có một tấm ảnh chụp chung, bên cạnh Lang Dịch là một chàng trai trẻ trắng trẻo, dáng vẻ thư sinh, phía sau là một tiệm bánh ngọt mới khai trương.

Nghĩ tới đây, Dư Niên đã hiểu ra. Cậu vừa thoát khỏi vòng bạn bè thì lập tức nhận được một tin nhắn từ Lang Dịch.

Phía trước là một liên kết đến một ứng dụng mạng xã hội kèm theo vài tấm ảnh chụp màn hình, tấm cuối cùng chính là chàng trai mà Dư Niên vừa thấy trong khoảnh khắc ở trang cá nhân của Lang Dịch.

Dư Niên không trò chuyện xã giao nhiều với Lang Dịch, tối hôm đó cậu thức trắng đêm tìm ra không ít thông tin hữu ích. Sáng hôm sau, cậu hẹn gặp Lang Dịch tại một quán cà phê gần cổng trường.

Đã hơn hai năm kể từ khi tốt nghiệp, nhưng Lang Dịch dường như không thay đổi nhiều, nếu phải nói có gì khác thì chỉ có thể là trông còn đẹp trai hơn. Khi anh đẩy cửa bước vào, cơn gió lùa theo sau làm mái tóc dài chạm vai của anh bay nhẹ về phía sau.

Dư Niên chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức cụp mắt xuống, ngón tay vô thức cào nhẹ vào sợi dây buộc tóc quấn nơi cổ tay.

Cậu như lại nghe thấy giọng điệu hoài nghi năm xưa của anh, một tiếng gọi “nhóc con” đầy khinh thường. Cậu ghét cái cách gọi ấy, cứ như ngay từ đầu Lang Dịch đã liệt cậu vào danh sách những người không thể tin tưởng.

Từ miệng Lang Dịch, Dư Niên biết được người trong ảnh tên là Bạch Du.

Cả hai người đều có âm “Yú” trong tên, nhưng “Yú” trong tên của Bạch Du mang nghĩa là những vì sao, còn của cậu là “Yú” trong dư thừa.

(*pinyin của Bạch Du là Bái Yú còn Dư Niên là Yú Nián)

Thời gian đó, Dư Niên được chứng kiến vẻ căng thẳng của Lang Dịch mỗi khi nhắc đến Bạch Du. Anh kể cho cậu từng chi tiết nhỏ nhặt, liên tục nêu ra các khả năng khác nhau, rồi nhờ cậu tra cứu giúp.

Dư Niên ngậm ống hút, từ tốn thưởng thức vị quất trong ly. Thỉnh thoảng rời mắt khỏi màn hình laptop trước mặt, cậu lại thấy Lang Dịch đang cầm điện thoại, gõ gõ như đang báo cáo công việc cho ai đó.

Một ngày, Lang Dịch đột nhiên hỏi cậu thích kiểu con trai như thế nào.

Ngón tay Dư Niên khựng lại một chút, cố làm ra vẻ thản nhiên mà hỏi ngược lại: “Còn anh thì sao?”

Lang Dịch khẽ bật cười, cố ý ghé sát lại thì thầm: “Sao em chắc tôi thích con trai?”

Trái tim Dư Niên như bị bóp nghẹt một nhịp, theo phản xạ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Lang Dịch, rồi lại vội vàng quay mặt đi.

Ngốc thật, Dư Niên tự mắng mình trong lòng.

Rõ ràng hồi đại học chính tai cậu đã nghe Lang Dịch nói thích người trưởng thành, chững chạc. Lại thêm cách anh lo lắng đến mất ăn mất ngủ vì người tên Bạch Du kia, đáp án còn chưa đủ rõ ràng?

Dư Niên không muốn vòng vo với anh nữa, cắm cúi gõ bàn phím, không hiểu vì sao Lang Dịch còn đến tìm mình làm gì.

Thật ra hôm qua cậu đã đưa hết thông tin tra được cho anh rồi, bao gồm cả nguồn gốc bức ảnh và địa chỉ IP của người đăng.

Từ nãy đến giờ, việc Dư Niên đang làm chỉ là bài tập nhóm. Nhìn là biết Lang Dịch chẳng có chuyện gì gấp, rảnh rỗi đến mức còn có tâm trạng trêu chọc cậu.

“Anh còn chưa về à?” Tiếng bàn phím dưới tay Dư Niên gõ lách cách, “Làm ông chủ rồi thì có thể cả ngày không làm gì sao?”

Lang Dịch ban đầu tựa lưng vào ghế, giờ ngồi thẳng lên, đùa lại: “Sao vậy? Em sợ tôi không kiếm nổi tiền à?”

Dư Niên không buồn đáp, cắn ống hút, cúi đầu làm tiếp việc của mình.

“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu.” Lang Dịch rõ ràng chưa định buông tha.

Dư Niên tưởng anh đang nói chuyện trở về lúc nãy, nên không ngẩng đầu mà nói: “Anh có kiếm tiền hay không chẳng liên quan gì đến tôi, là tôi lỡ lời thôi.”

“Ai hỏi em chuyện đó,” Lang Dịch ném chiếc thìa nhỏ dùng để ăn bánh vào đĩa, tiếng va chạm lanh lảnh khiến Dư Niên không kìm được mà ngẩng đầu nhìn anh. “Tôi đang hỏi em, sao em lại chắc tôi thích con trai.”

Dư Niên không ngờ cuộc trò chuyện lại quay trở lại chủ đề ấy, cậu không muốn nói nhiều, chỉ thuận miệng đáp: “Là anh hỏi tôi trước mà.”

Lang Dịch gật đầu tỏ vẻ đồng tình, rồi nói: “Vậy em có thể nói cho tôi biết không? Em thích kiểu người như thế nào?”

Câu hỏi quay lại điểm xuất phát.

Ngón tay Dư Niên vẫn giữ nguyên trên phím Enter, quên cả nhấc lên, để lại một khoảng trắng dài trên màn hình. Lang Dịch nhìn chằm chằm vào cậu, như thể nhất định phải đợi cậu nói ra điều gì đó mới chịu.

“Chắc là người tính cách cởi mở,” Dư Niên vừa chậm rãi xóa mấy dòng Enter thừa, vừa nói tiếp, “Học giỏi, chơi bóng rổ giỏi, biết quan tâm chăm sóc người khác.”

Cậu đang hồi tưởng lại ấn tượng lần đầu tiên gặp Lang Dịch, sau ngần ấy năm, vẫn đẹp đẽ như vậy.

“Nụ cười cuốn hút.” Câu cuối cùng này Dư Niên nói rất khẽ, nhưng Lang Dịch vẫn nghe thấy.

Rõ ràng Dư Niên đang miêu tả theo hình mẫu của một người trong lòng mình.

Lang Dịch bỗng thấy hơi ghen, buông một câu trêu chọc tuổi còn nhỏ mà hiểu đời quá nhỉ.

Dư Niên hiếm khi bật cười, đường nét lạnh nhạt nơi đôi mắt và chân mày bỗng chốc nở bừng, như cành mai đỏ rực giữa đông giá rét, kiêu hãnh mà diễm lệ.

“Anh thích Bạch Du đúng không?” Dư Niên dần thu lại cảm xúc, nói như thể chỉ đang tán gẫu.

Lang Dịch khựng lại, nụ cười trên mặt cũng dần phai đi.

Thấy sắc mặt anh không tốt, Dư Niên biết mình lỡ lời, liền nhỏ nhẹ xin lỗi, định đổi sang chủ đề khác.

Lang Dịch không trả lời thẳng, chỉ nói: “Tạ Vũ Xuyên thích Bạch Du.”

Lời ngụ ý là anh biết bạn mình có tình cảm với Bạch Du, nên không thể bày tỏ bất cứ điều gì.

Dư Niên có thể lý giải như vậy.

Nhưng điều khiến cậu bất ngờ hơn lại là việc Tạ Vũ Xuyên thích Bạch Du, bởi trong mấy lần từng tiếp xúc, Dư Niên có thể cảm nhận được đối phương đích thực là trai thẳng chính hiệu.

Được hai người thích cùng lúc, Dư Niên nghĩ, Bạch Du nhất định là một người rất xuất sắc.

Cả buổi chiều hôm ấy, Lang Dịch đều ngồi cùng Dư Niên trong quán cà phê.

Dư Niên vốn không phải người thích nói chuyện, nhưng chỉ cần Lang Dịch lên tiếng hỏi, cậu sẽ trả lời, cho dù có đôi khi câu hỏi thật vô vị và kỳ quặc.

Ví như vừa rồi, Lang Dịch hỏi tại sao em hay đeo dây buộc tóc ở cổ tay, có lúc là màu đen, nhưng phần lớn đều là dây màu sắc.

Dư Niên đột nhiên cảm thấy như tâm tư mình bị người ta nhìn thấu, lúng túng kéo tay áo xuống để che đi, hành động càng giấu càng lộ.

Nhận ra cậu không muốn trả lời, Lang Dịch lại hỏi sang một câu khác.

“Người em vừa nhắc đến là ai?”

Dư Niên còn đang bối rối vì bị phát hiện bí mật, không nghe rõ câu hỏi.

Lang Dịch lặp lại: “Người biết chăm sóc người khác mà em nói là ai?”

Dư Niên ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt thấp thoáng điều gì đó mà Lang Dịch không thể hiểu nổi. Khi anh muốn nhìn kỹ hơn thì ánh mắt ấy đã trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày.

“Em còn thích người đó không?” Lang Dịch nghiêng người về phía trước, như muốn nhìn cho rõ vẻ mặt Dư Niên.

Dư Niên không thể trốn tránh, nhưng cũng chẳng hiểu vì sao Lang Dịch cứ nhất định phải truy hỏi đến cùng.

Nghĩ đến những ngày qua bị anh cố ý trêu chọc, lòng cậu bỗng thấy nhói đau.

Dĩ nhiên là còn thích. Tình cảm này đã trở thành một thói quen được nuôi dưỡng suốt nhiều năm. Còn vì sao thích, thích điểm nào, chính Dư Niên cũng chẳng thể lý giải nổi.

Đối mặt với một Lang Dịch hoàn toàn không biết gì, Dư Niên bỗng thấy mệt mỏi. Sau khi biết được Bạch Du sẽ không thích Lang Dịch, Dư Niên vậy mà lại thấy tiếc thay cho anh.

Dư Niên luôn biết rõ đáp án của Lang Dịch là gì. Chỉ là cảm giác đau lòng lúc này khiến cậu không muốn tiếp tục những lời lẽ mập mờ nữa.

Cậu lưu lại tài liệu, gập máy tính lại. Lời nói thốt ra nghe bình thản như nước, nhưng lại như một mũi kim đâm thẳng vào tim mình.

“Anh ấy sẽ không thích tôi.”

Hết chương 04


Nơi Có Biển - Thập Tê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Story Chương 79: Lang Niên 04
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...