Nơi Có Biển - Thập Tê
Chương 71
Chương 71
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Gió biển tháng năm hơi se lạnh, tuy không đến mức buốt giá nhưng nếu thổi lâu vẫn sẽ cảm thấy rét.
Bạch Du hắt xì một cái trước gió, bất giác lại siết chặt áo khoác trên người.
“Lạnh như này.” Tạ Vũ Xuyên đưa tay sờ vào mặt Bạch Du, vừa chạm vào đã bị anh ấy né tránh không để lộ cảm xúc, sau đó cậu lại vươn tay nắm lấy tay anh, “Lạnh à?”
Tuy Bạch Du vẫn chưa dám thân mật công khai như Tạ Vũ Xuyên, nhưng cũng đang dần vượt qua trở ngại, ít nhất là dám nắm tay cậu hoặc giống như bây giờ, vì lạnh nên len lén đút tay vào tay áo của Tạ Vũ Xuyên.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm, chủ yếu là không muốn để Bạch Du chịu lạnh, nên Tạ Vũ Xuyên kịp thời lên tiếng hỏi mọi người: “Không còn sớm nữa, có muốn quay về không?”
Dư Niên mặc cũng không nhiều, đã cảm thấy không chịu nổi cái lạnh từ sớm. Cậu thấy mọi người đang chơi vui vẻ nên không tiện mở miệng than lạnh, may mà trên áo có mũ, cậu đội lên đầu, vô tình lại che đi ánh mắt liên tục liếc sang của Lang Dịch.
“Về thôi,” Lang Dịch là người đầu tiên đáp lại, lại một lần nữa nhìn sang Dư Niên đang cúi đầu, “Không phải nói tối về uống rượu à?”
Yến Tùy vốn còn chưa chơi đủ, nhưng vừa nghe đến chuyện uống rượu liền hào hứng hẳn lên, đang chơi ném đá nước với Diệp Ti Thừa cũng lập tức vứt luôn cả viên đá.
Trên đường về gần như không có xe, các cửa hàng ven đường cũng đều đóng cửa, chỉ còn vài quán nhỏ vẫn còn tấp nập đón khách từ tứ phương, còn lại chỉ có nhóm người của Tạ Vũ Xuyên là vẫn tiếp tục đuổi theo ánh trăng mà đi.
Tạ Vũ Xuyên vẫn luôn nắm chặt tay Bạch Du, mãi cho đến khi các ngón tay anh ấm lại, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi.
Tạ Vũ Xuyên cố ý cong ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay đang ướt mồ hôi của Bạch Du, anh sợ nhột liền co rụt tay lại, sau đó lại bị cậu kéo trở về.
“Tối nay ăn no chưa?” Tạ Vũ Xuyên sợ Bạch Du không quen với món lẩu hầm nồi gang, đặc biệt là bánh ngô dán quanh mép nồi, lần đầu tiên cậu ăn cũng cảm thấy hơi nghẹn.
“Ăn no rồi.” Bạch Du nghĩ lại cảnh Tạ Vũ Xuyên cứ liên tục gắp thức ăn cho mình liền muốn bật cười, cứ như sợ anh bị đói vậy.
“Bánh ngô ngâm trong nước cá thơm thật, khoai tây cũng ngon, mềm mịn, còn có cà tím với sườn nữa, vị đậm đà, cả ngô cũng ngọt ngọt mặn mặn, thật sự là tuyệt cú mèo.”
Khi Bạch Du nói, anh không hạ thấp giọng nên những người đi trước sau đều nghe thấy rõ mồn một.
Nghe xong, Yến Tùy quay đầu lại phụ họa: “Lần sau tụi mình đi ăn gà hầm nhé, tìm chỗ nhà vườn có giường đất ấy.”
Yến Tùy vừa nói vừa miêu tả khung cảnh mình tưởng tượng ra, Bạch Du nghe mà liên tục gật đầu, trong lòng cũng bắt đầu mong chờ.
Suốt dọc đường Dư Niên không nói gì, tính cậu vốn chậm nóng, lại không thân quen với mọi người, ban ngày còn có thể nói vài câu với Bạch Du, nhưng khi đông người, cậu lại khó chen vào được.
Hơn nữa bây giờ cậu thấy hơi lạnh, đầu óc cũng vì thế mà chậm chạp hơn.
Lang Dịch vẫn luôn giữ khoảng cách không gần không xa mà đi bên cạnh Dư Niên, cánh tay thỉnh thoảng chạm vào tay áo cậu, Dư Niên không né tránh, không rõ là không phát hiện hay cố tình như vậy.
Chiều nay anh đã nói với Dư Niên rất nhiều, còn nhiều hơn cả đêm giao thừa hôm đó.
Mấy tháng không gặp, Dư Niên dường như càng trầm lặng hơn, tuy phần lớn thời gian là Lang Dịch nói, Dư Niên cũng không còn nhìn thẳng vào mắt anh như trước, nhưng Lang Dịch biết cậu vẫn đang lắng nghe.
Tuy giờ tần suất Dư Niên trả lời tin nhắn không còn thấp như trước, nhưng cậu vẫn ít khi nghe điện thoại của anh, chỉ nhắn tin, như thể không muốn để anh nghe thấy giọng nói của mình.
Lang Dịch cúi đầu nhìn cái bóng của hai người dưới ánh đèn đường phía sau, khoảng cách nhỏ bé từng cố tình tránh né dường như giờ đã gần sát lại với nhau.
Tóc Dư Niên không buộc chặt nên bị gió thổi bay tán loạn, Lang Dịch không biết cậu còn bao nhiêu chiếc dây buộc tóc như thế nữa, nhưng đã mặt dày xin được một cái thì chẳng có lý gì phải trả lại.
Cả người cũng vậy.
Không ai trong nhóm rành đường, ban ngày còn dễ, nhưng tối trời tối mù, đèn đường cũng không sáng mấy, mấy lần suýt rẽ nhầm đường, cuối cùng vẫn phải mở bản đồ để đi về.
“Tôi đã bảo là mở định vị sớm mà,” Diệp Ti Thừa vừa vào nhà đã cởi áo khoác, “Vẫn là ở nhà ấm nhất.”
Một hồ suối nước nóng trong sân dưới ánh đèn trang trí xung quanh trông thật mờ ảo thần tiên, khiến cả sân dường như cũng ấm hơn bên ngoài nhiều.
Diệp Ti Thừa đề nghị tranh thủ thời gian ngâm nước nóng một lúc, vừa nãy ngoài biển bị gió lạnh thổi cho thấu xương, chỉ muốn nhanh chóng ấm lại.
“Làm ơn đi tắm cái đã,” Yến Tùy khó chịu đi sau lưng, liếc xuống một cái, “Chân cậu sắp thối đến nơi rồi.”
“Cậu ngửi rồi à?” Diệp Ti Thừa lập tức không vui, vừa làu bàu vừa kéo Yến Tùy vào nhà cãi nhau, cuối cùng còn không quên quay đầu lại nhắc: “Mọi người chuẩn bị đi đấy!”
Tạ Vũ Xuyên cúi đầu chửi nhỏ thằng thần kinh, đang định ra xe lấy rượu xuống thì bị Lang Dịch ngăn lại.
“Để tôi đi,” Lang Dịch nói xong với Tạ Vũ Xuyên thì quay người cởi áo khoác đưa cho Dư Niên, “Niên Niên đi tắm trước đi?”
Dư Niên không biết nên đối mặt với Lang Dịch thế nào, bây giờ người bị theo đuổi là cậu, nhưng người luống cuống cũng là cậu.
Lang Dịch không nói thêm gì nữa, nhận lấy chìa khóa từ Tạ Vũ Xuyên rồi đi ra ngoài cổng sân. Mãi đến khi anh đóng cửa lại, Dư Niên mới chậm chạp nhớ ra áo Lang Dịch mặc rất mỏng, bất giác cảm thấy lo lắng.
Tạ Vũ Xuyên và Bạch Du trở về phòng của mình, Bạch Du ngồi trên giường đất đã được trải đệm, đung đưa chân và nói: “Dư Niên và Lang Dịch kỳ lạ thật.”
Tạ Vũ Xuyên không đáp lại, cậu lục trong ba lô ra hai chiếc quần bơi và khăn tắm, còn có thêm một chiếc áo choàng tắm hoàn toàn mới.
Bạch Du cũng không bận tâm việc Tạ Vũ Xuyên có đang nghe hay không, tiếp tục nói: “Anh thấy Dư Niên thích Lang Dịch, nếu không thì đã không đến cùng bọn mình vào đêm giao thừa rồi.”
Bạch Du cảm thấy chắc chắn là như vậy, hai người đó nhất định là thích nhau.
Đúng lúc anh đang phấn khích vì phát hiện của mình và định chia sẻ với Tạ Vũ Xuyên thì cậu lại nhanh hơn một bước, vòng tay ôm lấy anh ở mép giường.
“Thông minh như vậy,” Tạ Vũ Xuyên cúi người đến gần Bạch Du, hơi thở lúc nói chuyện gần như chạm vào má anh, “Lúc trước em thích anh như thế, sao anh lại chẳng phát hiện ra gì?”
Giọng điệu của Tạ Vũ Xuyên khiến Bạch Du có phần không chống đỡ nổi, vừa như ấm ức lại vừa như cố ý trêu chọc.
Hai tay anh nhẹ nhàng đẩy vào ngực Tạ Vũ Xuyên, cố gắng giữ khoảng cách, miệng thì cầu xin: “Xuyên nhi, lát nữa còn phải ra ngoài nữa mà.”
Cuối cùng nụ hôn của Tạ Vũ Xuyên chỉ dừng lại ở chóp mũi của Bạch Du, như chưa đủ, cậu lại cắn một cái không mạnh không nhẹ.
Bạch Du bật cười né tránh, không đau, chỉ thấy buồn cười.
Tạ Vũ Xuyên sợ nếu cùng tắm chung sẽ dễ mất kiểm soát nên cuối cùng vẫn không dám vào phòng tắm với Bạch Du. Bạch Du tắm qua nhanh một lượt rồi khoác chiếc áo choàng tắm mà Tạ Vũ Xuyên đặc biệt chuẩn bị cho mình bước ra ngoài.
“Mặc cái này đi.” Tạ Vũ Xuyên đưa cho Bạch Du một trong hai chiếc quần bơi, rồi cầm lấy khăn tắm anh đã dùng để lau người.
Bên trong áo choàng của Bạch Du hoàn toàn trống trơn, tuy đã ở bên nhau vài tháng, nhưng anh vẫn chưa quen việc để lộ quá nhiều da thịt trước mặt Tạ Vũ Xuyên. Ngược lại, Tạ Vũ Xuyên thì đã hoàn toàn thích nghi, thường xuyên chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi lượn lờ trước mặt anh.
Tạ Vũ Xuyên đã nói với Bạch Du rằng mình chuẩn bị sẵn quần bơi cho hai người từ trước. Bạch Du vừa quay lưng lại mặc vào, vừa tiện miệng hỏi: “Cái quần bơi này là freesize à? Cũng vừa phết.”
Tạ Vũ Xuyên định đi tắm, bước ra đến cửa thì nghe vậy liền không nhịn được quay đầu lại: “Anh nghĩ hai chúng ta mặc chung size được à?”
Nói xong liền xoay người bước vào phòng tắm. Đợi đến khi Bạch Du phản ứng kịp thì cảm thấy bản thân vừa bị chọc ghẹo lại vừa bị trêu chọc, trong lòng dở khóc dở cười.
Lúc Tạ Vũ Xuyên tắm xong bước ra, mấy người ở các phòng khác cũng lần lượt đi ra ngoài.
Lang Dịch từ trong xe của Tạ Vũ Xuyên mang ra một chai rượu vang đỏ và một chai rượu sake. Nhân lúc Dư Niên đang tắm, anh còn vào tủ bếp lục ra được một bộ ly uống rượu Nhật.
Anh bỏ chai rượu sake vào thùng gỗ để hâm nóng, còn chai rượu vang thì đặt luôn ở khoảng đất trống bên cạnh.
Nhìn đồng hồ thấy Dư Niên cũng đã vào tắm được khoảng mười phút, Lang Dịch quay về phòng, dự định đợi cậu ra thì vào tắm nhanh một lượt.
Lúc Lang Dịch bước vào, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng. Anh ngồi xuống sofa bên cạnh và nhắn tin cho Tạ Vũ Xuyên. Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Dư Niên mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản bước ra.
Lang Dịch có chút sững người trong khoảnh khắc đó, như thể quay lại đêm giao thừa hôm nào. Lúc ấy, Dư Niên cũng mang theo hơi nước ấm áp bước vào phòng.
Chỉ là cảm xúc của hai lần không giống nhau, nhưng tình cảm dành cho người trước mắt thì vẫn không thay đổi.
Lang Dịch đã đặc biệt chuẩn bị cho Dư Niên một chiếc khăn tắm lớn, để khi cậu bước ra từ suối nước nóng sẽ không bị ướt sũng toàn thân.
“Cảm ơn.” Dư Niên không phải kiểu người không biết điều, rất thẳng thắn nhận lấy sự chu đáo của Lang Dịch.
Lang Dịch nói với cậu Bạch Du đã ra ngoài trước rồi, bảo nếu chuẩn bị xong thì cứ ra suối nước nóng ngâm trước.
Vừa hay Dư Niên cũng không muốn ngồi không trong phòng chờ đợi, suy nghĩ một chút rồi cầm lấy khăn tắm chuẩn bị ra ngoài.
Cậu đứng ở cửa đợi một lúc, chắc chắn rằng Lang Dịch đã vào phòng tắm rồi mới quay lại, cởi hết bộ đồ ở nhà trên người, chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi, khoác thêm chiếc khăn tắm Lang Dịch đưa rồi bước ra ngoài.
Bạch Du đã ngồi ở mép hồ từ lâu, anh khoác áo choàng tắm, vạt áo được vén lên một chút, chỉ lộ ra phần bắp chân đang ngâm trong nước suối nóng.
Thấy Dư Niên, Bạch Du giơ tay vẫy cậu lại, bảo ngồi xuống bên cạnh mình.
“Anh Bạch Du sao không xuống hẳn nước đi?” Dư Niên không dám gọi thân mật như mấy người kia gọi là Tiểu Bạch, vì cảm thấy cách biệt tuổi tác nên không tiện.
“Nóng quá,” Bạch Du nghiêng người nói nhỏ với Dư Niên, “Không tin cậu thử xem.”
Dư Niên nửa tin nửa ngờ, duỗi chân ra, từng chút một để ngón chân xuyên qua làn hơi mỏng phủ trên mặt nước và chạm xuống nước.
Thật ra cũng không đến mức đó, nhiệt độ tương tự như các bồn nước nóng ở trung tâm spa, vẫn nằm trong mức độ Dư Niên chịu được.
Nhưng ánh mắt của Bạch Du nhìn cậu quá chân thành, khiến Dư Niên không thể phản bác, chỉ đành gật đầu, lúng túng đáp: “Có chút.”
Bạch Du muốn hỏi chuyện giữa Dư Niên và Lang Dịch, nhưng lại sợ đối phương thấy khó chịu, không biết nên mở lời thế nào.
Dư Niên vốn không hay chủ động nói chuyện, chỉ khi người khác hỏi thì mới đáp đôi câu.
Vì vậy hai người cứ ngồi cạnh nhau bên hồ nước nóng, không ai nói lời nào, chỉ có tiếng nước róc rách nơi vòi chảy.
Ánh đèn trong sân nhỏ vào ban đêm không quá sáng, vài chiếc đèn màu vàng dịu chiếu lên người hai người, khiến bầu không khí thêm ấm áp.
Âm thanh côn trùng rả rích và bóng cây đung đưa như đang trình diễn một điệu valse nhẹ nhàng trong sân nhỏ. Trong bầu không khí thư thái ấy, Bạch Du bắt đầu thấy buồn ngủ, áo choàng khoác trên người cũng âm thầm trượt xuống một bên.
Hết chương 71
Nơi Có Biển - Thập Tê