Nơi Có Biển - Thập Tê
Chương 7
Chương 07
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Vài ngày ở thành phố D, Bạch Du vẫn luôn giữ liên lạc với gia đình. Nhưng Bạch Thanh Ải đã nói không nhận người con trai này nữa thì thực sự là không nhận luôn rồi.
Ngược lại, mỗi ngày Đinh Chi Sính đều đều nhắn tin cho Bạch Du, đủ loại lời xin lỗi, hỏi thăm, không thiếu thứ gì.
Sự việc lần này đúng là do Đinh Chi Sính tự ý đăng ký giúp anh một tài khoản trên trang web hẹn hò đồng tính. Nhưng vì cả hai là bạn trúc mã lớn lên cùng nhau, Bạch Du tin rằng ý tốt ban đầu của Đinh Chi Sính chỉ là muốn giúp mình.
Bạch Du bất lực thở dài. Với người bạn đã hơn hai mươi năm này, anh không nỡ nói nặng lời, những ngày qua vẫn cố nhịn không trả lời.
Tin nhắn thoại mà Đinh Chi Sính gửi gần như làm điện thoại cậu hết pin, toàn bộ màn hình đều là những đoạn ghi âm dài 59 giây.
Một cảm giác ngột ngạt mãnh liệt ập tới, Bạch Du không do dự bấm nút “chuyển thành văn bản”.
“Tiểu Tinh, tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ muốn giúp cậu tìm bạn, cậu mắng tôi đi, mắng tôi thật nặng lời cũng được.”
“Tiểu Tinh, cậu đừng bơ tôi mà. Cậu là người bạn tốt nhất của tôi mà.”
“Tiểu Tinh hu hu hu hu”
Bạch Du nhìn loạt biểu cảm khóc lóc thảm thiết mà Đinh Chi Sính gửi tới, không nhịn được bật cười.
Anh không muốn nghe cậu ta cứ lặp đi lặp lại lời xin lỗi. Dù đã sớm nguôi giận nhưng cũng không muốn tha thứ dễ dàng như vậy. Dù sao thì tổn thương cũng đã gây ra. Nếu cứ xin lỗi là được tha thứ thì cái giá phải trả cho sai lầm chẳng phải quá rẻ sao?
Vì đôi khi, sự ngu ngốc còn nguy hiểm hơn ác ý. Bạch Du hy vọng sự việc này có thể dạy cho Đinh Chi Sính một bài học.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh chọn một biểu cảm ôm mặc định của điện thoại rồi gửi đi. Không đến hai giây sau, điện thoại của Đinh Chi Sính gọi tới, trong buổi sáng yên tĩnh nghe càng thêm đột ngột.
Chuông điện thoại mặc định vang lên dai dẳng, cuối cùng Bạch Du cũng không nỡ tắt máy, đành nhấn nút nghe.
“Cậu mà còn định xin lỗi thì tôi sẽ cúp máy.” Trước khi Đinh Chi Sính kịp mở miệng, Bạch Du đã cắt lời.
Đinh Chi Sính bị nghẹn họng, vội đổi giọng: “Tiểu Tinh, chỉ cần cậu chưa chặn tôi là được rồi. Bác trai bác gái bên này cứ để tôi lo, cậu cứ yên tâm. Mỗi tuần tôi sẽ mang rau đến cho họ, lúc cậu không có nhà thì tôi sẽ thay cậu chăm sóc.”
Nói đến đây, giọng cậu ta bắt đầu nghẹn ngào: “Tiểu Tinh, tôi thực sự biết mình sai rồi. Cậu đừng bơ tôi nữa mà. Tôi vẫn muốn làm bạn với cậu suốt đời cơ.”
Nghe cậu ta nói vậy, Bạch Du cũng mềm lòng. Dù sao cũng là bạn cùng nhau lớn lên, có giận đến mấy cũng không thể thật sự cắt đứt được. Nói cho cùng, Đinh Chi Sính cũng chỉ muốn giúp anh, mà bản thân anh cũng nhờ vậy mà bước được bước đầu tiên mình mong mỏi từ lâu.
“Tiểu Tinh, cậu ở ngoài một mình nhất định phải chú ý sức khỏe. Mùa đông miền Bắc lạnh lắm, nhớ giữ ấm đấy.”
Đinh Chi Sính lải nhải không dứt, dù Bạch Du thấy hơi ồn ào nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
“A Sính.” Bạch Du không nhịn được ngắt lời, giọng vẫn nhẹ nhàng như mọi khi: “Nói thật thì lúc đầu tôi cũng có giận đấy.”
Dù đã đoán được Bạch Du không dễ dàng tha thứ từ trước, nhưng nghe chính miệng anh nói vậy, Đinh Chi Sính vẫn thấy chạnh lòng.
Qua đầu dây bên kia truyền tới một tiếng hít thở thật khẽ, chắc là cậu ta sợ rồi. Bạch Du tiếp lời: “Tôi định mặc kệ cậu một thời gian, để cậu sửa cái tính không chịu suy nghĩ này. Nhưng vừa nghe thấy giọng cậu, tôi lại không nỡ nữa.”
Bạch Du và Đinh Chi Sính lớn lên cùng nhau trong khu tập thể bệnh viện, từ mẫu giáo đến trung học đều học chung lớp. Sau này, điều kiện sống khá lên, thêm việc khu tập thể bị giải tỏa, hai gia đình mới chuyển đến nơi khác nhau.
Lên cấp ba, do khoảng cách xa nên liên lạc giữa hai người không còn nhiều như trước. Đến khi vào đại học mới từ từ nối lại quan hệ.
Đinh Chi Sính là con trai út sau một chị gái, từ nhỏ đã được cưng chiều, tính cách thẳng thắn và trọng nghĩa khí. Trong lòng cậu ta, Bạch Du là người bạn tốt nhất, thật lòng lo lắng cho xu hướng tính dục của anh. Vì thế mới nghĩ ra cái kế ngốc nghếch này, nhưng kết quả lại khiến Bạch Du khổ sở.
“Tiểu Tinh…” Đinh Chi Sính không biết đã xin lỗi bao nhiêu lần, nhưng khi thật sự nghe được Bạch Du nói tha thứ thì lại không biết nên nói gì tiếp.
“Được rồi, tôi biết cậu không cố ý. Nhưng lần sau đừng làm vậy nữa.”
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Du cũng chỉ dặn dò vài câu. Vốn dĩ anh là người dễ mềm lòng, lại thêm việc Đinh Chi Sính hứa chăm sóc ba mẹ anh, chuyện này coi như bỏ qua.
**
Bức tường ngoài của tiệm bánh, sau khi đập bỏ xong thì chiều hôm đó đã được lắp kính.
Phải nói đúng là tiền nào của nấy, từ độ trong suốt cho tới màu sắc, hiệu quả đều rất tốt.
Lắp kính xong, công nhân lại bắt đầu sơn tường ngoài.
Vốn dĩ là màu xám đen như mây đen, giờ chuyển thành màu kem pha chút lòng đỏ trứng, khiến cả tiệm sáng bừng lên hẳn.
Trừ ngày đầu tiên nghe mấy tiếng ồn chói tai, còn lại đa phần thời gian đều khá yên tĩnh. Thỉnh thoảng có tiếng máy cưa hay đập đẽo gì đó cũng chỉ thoáng qua, trong mức chịu được.
Bốn cái cupcake hôm đó, Tạ Vũ Xuyên ăn hai cái. Nghĩ đến Tiểu Hải phải một mình kiểm hàng cả buổi chiều, hai cái còn lại để lại cho cậu ta.
Tiệm bên kia đã sửa sang một tuần rồi, Tạ Vũ Xuyên ngoài việc thỉnh thoảng thấy Bạch Du xách nước khoáng vào thì không thấy ai khác tới.
Nhớ lại lúc mình sửa tiệm, ngày nào cũng có bạn bè tới giúp. Dù lúc đó ai cũng chê chỗ này chỗ kia, khiến cậu hơi bực mình, nhưng việc thì chẳng ai lười, đều góp sức. Đâu như bên kia, ngoài công nhân thì vắng tanh không một bóng người.
Tạ Vũ Xuyên nhớ lại lúc ở sân bay đón Bạch Du, khi đó anh đẩy theo một chiếc vali rất to, to đến mức khi anh ngồi xổm bên lề đường thì gần như bị che kín cả người. Chiếc vali ấy còn rất nặng, nặng đến mức Tạ Vũ Xuyên nghi ngờ đó là toàn bộ gia sản của Bạch Du.
Liên tưởng đến giọng điệu khi Bạch Du nói chuyện và khí chất đặc biệt toát ra trên người anh, Tạ Vũ Xuyên đoán chắc anh là người rời xa quê hương, một mình đến đây lập nghiệp.
So với điều đó, Tạ Vũ Xuyên cảm thấy bản thân mình may mắn hơn nhiều.
Mẹ của Tạ Vũ Xuyên tên là Thẩm Yên, ngũ quan sắc sảo, mỗi lần cười lại hiện ra hai lúm đồng tiền. Năm xưa ba của Tạ Vũ Xuyên, Tạ Bạc Lâm, vì trúng tiếng sét ái tình với cô gái nhỏ hơn mình sáu tuổi này, nên đã cưới cô về ngay trong ngày cô vừa đủ tuổi kết hôn hợp pháp.
Lúc mới cưới, Thẩm Yên còn chưa tốt nghiệp đại học, còn Tạ Bạc Lâm khi đó đã làm đến chức trung tầng trong một doanh nghiệp, mỗi ngày bận rộn xã giao, thường xuyên về muộn. Thẩm Yên vừa có tiền vừa rảnh rỗi, liền nghĩ đến việc làm gì đó giết thời gian.
Một kỳ nghỉ hè nọ, cô mang thẻ mà Tạ Bạc Lâm đưa cho rồi đến thành phố G. Khi trở về thì hô hào muốn mở tiệm thẩm mỹ. Chưa đến nửa năm sau, tiệm ấy thật sự được mở ra, từ ban đầu chỉ là làm đẹp dưỡng sinh, đến giờ là thẩm mỹ y tế và tiểu phẫu, suốt 25 năm qua, Thẩm Yên kiếm tiền đầy ắp túi.
Vì tuổi còn nhỏ, ban đầu Thẩm Yên không định sinh con. Tạ Bạc Lâm lúc ấy cũng đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp nên cũng đồng ý.
Nhưng kế hoạch mãi mãi không theo kịp biến cố, năm thứ hai sau khi Thẩm Yên tốt nghiệp đại học thì mang thai Tạ Vũ Xuyên. Cả hai đều không thể từ bỏ sự nghiệp, đành gửi con về nhà bà ngoại nuôi.
Vì rời xa ba mẹ quá sớm, Tạ Vũ Xuyên trở nên ít nói. Ngoại hình không giống Thẩm Yên, mà hoàn toàn giống Tạ Bạc Lâm, không những không dễ thương mà còn có vẻ hơi dữ dằn.
Từng nghĩ cho cậu ra nước ngoài học sẽ giúp mở mang đầu óc, không ngờ lại khiến cậu đam mê các môn thể thao mạo hiểm. Vừa về nước đã mở một cửa hàng dụng cụ trượt tuyết.
Thẩm Yên luôn cảm thấy có lỗi với Tạ Vũ Xuyên, cho rằng vì ngày xưa mình không chăm sóc chu đáo nên mới khiến cậu trở nên ít nói, đặc biệt là sau khi sự nghiệp của bà và Tạ Bạc Lâm ổn định, họ lại có thêm một đứa con nữa. Đến khi muốn quay về chăm sóc Vũ Xuyên, thì chợt phát hiện đứa trẻ ngày xưa giờ đã cao lớn hơn cả mình.
Vì thế, chuyện Tạ Vũ Xuyên mở cửa hàng, Thẩm Yên là người đầu tiên giơ tay tán thành. Không chỉ thuyết phục Tạ Bạc Lâm, bà còn lén đưa cho Tạ Vũ Xuyên một tấm thẻ ngân hàng. Dù chưa từng thấy có thông báo giao dịch nào từ chiếc thẻ đó, nhưng bà muốn qua hành động này để cậu biết rằng mẹ mãi mãi ủng hộ cậu.
Tạ Vũ Xuyên dựa vào khung cửa kính, trong tay là ly canh lê mẹ cậu nấu từ sáng sớm.
Cậu cũng chẳng hiểu sao mẹ mình luôn cảm thấy cậu ăn không đủ no, cứ vài hôm lại sang nhà nhét đầy tủ lạnh.
Canh lê được rót ra từ bình giữ nhiệt, đến giờ vẫn còn bốc khói. Tạ Vũ Xuyên đang mải suy nghĩ, đến khi định thần lại thì lớp kính trước mặt đã phủ một tầng sương mờ mỏng do hơi nước đọng lại.
Cậu khum tay lại thành nắm đấm, ấn lên lớp sương tạo thành dấu, rồi dùng ngón trỏ vẽ thêm năm vòng tròn nhỏ xiêu vẹo ở đầu dấu nắm đấm đó.
“Cái chân này xấu quá trời.” Tiểu Hải vừa lau xong một ô kính, đi ngang qua sau lưng cậu thì không nhịn được mà chọc quê, rồi không ngần ngại dùng giẻ lau xóa ngay đi, còn nhanh nhẹn né được cú đá của Tạ Vũ Xuyên.
Tấm kính trước mắt lại trở nên trong suốt. Đúng lúc đó, Tạ Vũ Xuyên nhìn thấy Bạch Du đang đứng bên kia đường, anh mặc áo hoodie và quần short. Cậu định nói người này không biết lạnh hay nóng nữa, thì bất ngờ nhận ra bên cạnh anh lần đầu tiên xuất hiện một người không thuộc đội thi công. Không những vậy, đó lại là một cô gái xinh đẹp.
Tạ Vũ Xuyên uống một hơi hết nửa cốc canh lê, vị ngọt ngào đến mức hơi ngấy, khiến cậu chợt nhớ đến mấy chiếc bánh cupcake hoa quả ăn mấy hôm trước, rồi bất giác mong đợi ngày khai trương cửa hàng mới của Bạch Du.
Hết chương 07
Nơi Có Biển - Thập Tê