Nơi Có Biển - Thập Tê
Chương 58
Chương 58
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Tạ Vũ Xuyên cõng Bạch Du quay lại chỗ đỗ xe.
Chỉ vì một tiếng vợ mà mặt Bạch Du đỏ bừng lên, đến cả hộp dâu tây định mua khi nãy cũng quên khuấy mất. Mãi cho đến khi xe chạy được một đoạn xa rồi, anh mới chợt nhớ ra, quay đầu lại nhìn thì đã chẳng thấy bóng dáng tiệm hoa quả đâu nữa.
“Sao vậy?” Tạ Vũ Xuyên liếc nhìn anh qua khóe mắt, thấy Bạch Du ngồi không yên thì mở miệng hỏi, “Vẫn thấy khó chịu à?”
“Không, chỉ là quên mua dâu tây rồi,” Bạch Du lắc đầu, trong đầu vẫn vang vọng câu quảng cáo mà chủ tiệm tự ghi âm, “Ông ấy bảo là dâu tây chín chính hiệu, quả nào cũng ngọt.”
Ngón trỏ Tạ Vũ Xuyên gõ nhẹ lên vô lăng, bắt đầu đổi làn, chuẩn bị quay đầu ở giao lộ phía trước. Bị Bạch Du phát hiện, anh vội vàng ngăn lại: “Đừng quay lại nữa, biết đâu dưới nhà anh cũng có bán.”
Dĩ nhiên Tạ Vũ Xuyên biết dưới lầu nhà Bạch Du có bán. Loại dâu này mùa đông năm nào cũng bán chạy, các cửa hàng trái cây sẽ không bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền dịp cuối năm.
Nhưng thứ thật sự thu hút Bạch Du không phải là dâu tây, mà là câu khẩu hiệu phát ra từ cái loa ngoài cửa.
Tạ Vũ Xuyên cũng hiểu Bạch Du khá rõ, đôi lúc anh rất giống một đứa trẻ, có sự tò mò rất ngây thơ. Dù không mua được dâu của tiệm đó cũng chẳng sao, nhưng Tạ Vũ Xuyên vẫn muốn thấy anh vui.
Bạch Du ngồi trong xe, qua ô cửa kính có thể nhìn thấy Tạ Vũ Xuyên xuống xe đi vào cửa hàng trái cây. Qua lớp kính, vẫn nghe được tiếng loa ngoài cửa không ngừng rao: “Dâu tây chín chính hiệu đây!”
Tạ Vũ Xuyên bước ra, tay xách một túi nilon, bên trong là một hộp dâu đỏ mọng. Vừa lên xe, cậu đặt hộp lên đùi Bạch Du.
Dâu được đựng trong một hộp nhựa trong suốt, có thể để thoáng khí nên bốn góc nắp hộp có bốn lỗ tròn nhỏ. Mùi thơm của dâu theo đó lan ra, dần dần lan khắp khoang xe.
“Xuyên Nhi” Bạch Du cầm quai túi nhựa, siết lại rồi lại buông ra, dè dặt hỏi, “Em có muốn ăn dâu không?”
“Anh còn ăn được à?” Tạ Vũ Xuyên không trả lời mà hỏi ngược lại, đoán chắc là anh lại thèm ăn rồi.
Bạch Du xoa bụng, ngượng ngùng lắc đầu cười: “Không ăn nổi nữa rồi.”
Dâu để ngoài trời hơi lâu, ôm trong tay một lúc là Bạch Du thấy tay lạnh buốt. Đợi đèn đỏ, Tạ Vũ Xuyên đưa tay lấy túi dâu đặt xuống ghế sau, còn dặn dò: “Lát nữa nhớ mang xuống, đừng quên.”
“Chút nữa còn về tiệm không?” Tạ Vũ Xuyên vừa đánh lái vừa hỏi, đèn xi-nhan nhấp nháy phát ra tiếng tạch tạch.
“Không về nữa,” Bạch Du ăn no lại lười động não, “Cũng chẳng muốn về nhà, em có kế hoạch gì không?”
Bạch Du ngả người ra ghế, lười biếng hỏi.
“Về nhà em nhé?” Tạ Vũ Xuyên nhẹ nhàng nắm lấy tay Bạch Du đang đặt trên đùi mình.
Thế là, Bạch Du bị Tạ Vũ Xuyên dụ về nhà mình, một căn nhà ấm áp, nơi đã được lắp lại sàn sưởi mới.
Tạ Vũ Xuyên nắm tay Bạch Du dẫn vào phòng khách, ngay lập tức đã nhìn thấy giá trồng hoa bị bỏ không ở góc ban công, và một chiếc chăn bông đang được phơi trên giàn phơi gập giữa ban công.
Tạ Vũ Xuyên nói Bạch Du ngồi chơi trên sofa một lát, còn mình thì đi rửa dâu. Bạch Du cũng chẳng biết chơi gì, đành ngồi ngó nghiêng khắp nơi.
Anh từng nghĩ Tạ Vũ Xuyên sẽ là kiểu người trang trí nhà cửa theo phong cách đang thịnh hành trên mạng, nhưng không ngờ căn nhà lại ấm cúng đến vậy. Thậm chí trên kệ tivi còn có một góc dành riêng để trưng bày mấy hộp blind box.
Khi Tạ Vũ Xuyên quay lại, thấy Bạch Du đang cúi người quan sát đám hộp đó, cậu hơi ngại, giải thích: “Mua bừa thôi.”
Bạch Du nhận hộp dâu từ tay Tạ Vũ Xuyên, phát hiện tất cả cuống dâu đã được ngắt sạch, anh cong mắt cười khẽ.
Có lẽ vì lúc nãy bị tập kích bất ngờ nên đã hình thành phản xạ có điều kiện, khi Bạch Du kéo áo Tạ Vũ Xuyên chuẩn bị hôn thì lại bị cậu nghiêng người né tránh.
Bạch Du nhìn tay mình đang trống không, chậm rãi chớp chớp mắt, ngay giây tiếp theo Tạ Vũ Xuyên đã chủ động hôn lên môi anh.
Bạch Du bị Tạ Vũ Xuyên ở phía đối diện ôm nhấc bổng lên, như một chú gấu túi bám trên người cậu. Khi di chuyển, Tạ Vũ Xuyên phải dành chút sự chú ý cho đường đi dưới chân, nên chỉ khẽ đặt môi lên môi Bạch Du, không có động tác nào khác.
Ngược lại, chính Bạch Du lại không hài lòng cho lắm. Anh như một đứa bé vòi kẹo, bướng bỉnh cắn loạn lên đôi môi mềm mại của Tạ Vũ Xuyên, ánh mắt dán chặt vào môi cậu không chịu rời đi, mãi đến khi ánh đèn chói lóa bất chợt rọi vào mới chịu nhắm mắt lại.
Điều Bạch Du không để ý là khi đó, Tạ Vũ Xuyên đã bế anh vào trong nhà tắm. Khi anh vừa khép mắt lại, Tạ Vũ Xuyên đặt anh ngồi lên bồn rửa mặt rộng rãi, rồi bất ngờ nuốt trọn nụ hôn rối rắm của anh, cùng với tiếng rên khẽ còn chưa kịp phát ra.
Không gian kín mít trong nhà tắm trở nên ngột ngạt bởi hơi thở gấp gáp của cả hai người. Tạ Vũ Xuyên dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt lên bờ môi Bạch Du, nơi vừa bị mình cắn đến đỏ mọng. Cậu cụp mắt nhìn khuôn mặt anh, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào vào lúc này.
“Lát nữa giúp em cắt tóc nhé,” Tạ Vũ Xuyên thì thầm bên mi mắt anh, rồi lấy mái tóc ngắn cứng của mình cọ vào vùng cổ mềm mại của anh, “Dài rồi.”
Bạch Du cười né tránh, lại bị Tạ Vũ Xuyên giữ chặt, còn lưu lại một dấu hôn trên xương quai xanh của anh.
Bạch Du chưa từng thấy ai tự cắt tóc cho mình, nhìn Tạ Vũ Xuyên lấy ra một bộ dụng cụ đầy đủ từ tủ trong phòng tắm, mắt anh trợn tròn kinh ngạc.
“Bình thường em toàn tự cắt tóc à?” Bạch Du tò mò hỏi.
“Ừm.” Tóc húi cua, chỉ cần hơi dài ra là phải cắt lại, vì thế Tạ Vũ Xuyên đã luyện được kỹ năng tự xử lý tóc mình.
Tạ Vũ Xuyên khoác lên người một tấm choàng cắt tóc. Bình thường cậu đều c** tr*n khi cắt, tóc vương đầy người tắm một cái là sạch. Nhưng lần này là Bạch Du cắt cho, không tiện c** tr*n nên mới lấy tấm choàng ra dùng. Một tấm vải trắng chống nước phủ từ trên xuống dưới trông vừa nghiêm chỉnh vừa buồn cười.
Bạch Du nhìn đống dụng cụ bày trên bồn rửa, không biết bắt đầu từ đâu. Tạ Vũ Xuyên cầm tông đơ điện lên bảo: “Dùng cái này là được.”
Tông đơ có lược căn chỉnh độ dài, chỉ cần chọn đúng kích cỡ thì cắt ra cũng không đến nỗi nào.
Bạch Du vội vàng xua tay từ chối. Anh chưa từng dùng qua mấy thứ này, nếu lỡ cắt hỏng thì cảm thấy bản thân đúng là phạm lỗi lớn.
Tóc Tạ Vũ Xuyên nhìn có vẻ rất ngắn, nhưng thực ra lại có tạo hình rõ ràng. Dù Bạch Du không rành nhưng cũng nhìn ra được không phải kiểu cắt tùy tiện.
Thấy Bạch Du không muốn, Tạ Vũ Xuyên cũng không ép. Dù sao cậu cũng không thích đeo cái choàng đó, dứt khoát kéo xuống luôn.
Cậu cởi áo trước mặt Bạch Du, thân hình cân đối với cơ bắp săn chắc lộ ra, cùng vết cắn còn in rõ trên ngực.
Ánh mắt Bạch Du vừa liếc tới đã vội quay đi, rõ ràng hôm qua còn tắm cùng nhau, vậy mà hôm nay lại bắt đầu thấy ngại ngùng.
Tạ Vũ Xuyên nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của Bạch Du qua gương, nhưng không nỡ trêu.
“Anh thích để tóc dài bao nhiêu?” Tạ Vũ Xuyên hỏi.
Bị hỏi như vậy, Bạch Du mới chợt nhớ ra, mặc dù Tạ Vũ Xuyên luôn để kiểu đầu húi cua, nhưng độ dài hình như mỗi lần lại hơi khác nhau. Có khi chỉ là một lớp tóc lún phún dính sát da đầu, có khi lại tròn trịa trên đỉnh đầu, chỉ cạo sạch hai bên mai.
“Kiểu nào cũng đẹp cả,” Bạch Du không hề che giấu lời khen, sau đó lại bổ sung, “Nhưng mà trời lạnh thế này, cắt ngắn quá không sợ lạnh da đầu à?”
“Vậy thì để hơi dài một chút,” Tạ Vũ Xuyên chọn lược căn độ dài 2cm, rồi không do dự đẩy tông đơ từ chính giữa đỉnh đầu đi thẳng một đường.
Bạch Du đứng bên cạnh chỉ có thể nhìn thấy động tác của cậu qua gương vô cùng quyết đoán, thẳng thắn, đơn giản và dứt khoát.
Dáng vẻ rướn người quan sát của anh thật sự rất buồn cười. Tạ Vũ Xuyên đặt tông đơ xuống, lại một lần nữa vòng tay ôm eo anh, nhấc lên đặt ngồi trên bồn rửa mặt.
“Giờ thì nhìn thấy rồi chứ?” Cậu nghiêng đầu, nhướng mày, nụ cười vừa đẹp trai vừa có chút nghịch ngợm.
Từng sợi tóc bị cắt rơi lả tả xuống vai Tạ Vũ Xuyên từ mép tông đơ, theo chuyển động cơ thể của cậu mà rớt xuống khắp nơi. Khi Tạ Vũ Xuyên giơ tay lên, đường cơ bụng nổi rõ thấp thoáng lộ ra, chỉ là phần lớn đã bị chiếc quần thể thao đen che khuất.
Sau khi cắt xong một bên đầu, Tạ Vũ Xuyên lại hỏi: “Anh thử không?”
Ánh mắt sâu lắng của cậu khiến Bạch Du bị cảm động, không hiểu vì sao lại gật đầu đồng ý như bị ai đó điều khiển.
Tạ Vũ Xuyên đứng ngay trước mặt, giữ lấy tay Bạch Du để anh không phải ngại ngần mà cắt trên đỉnh đầu mình. Tông đơ kêu lên tiếng rè rè, tóc ngắn của Tạ Vũ Xuyên rơi lả tả xuống mu bàn tay Bạch Du. Nhẹ nhàng, nhưng lại như đè nặng lên trái tim anh.
Tạ Vũ Xuyên có mắt hai mí nhưng không rõ lắm, đôi khi ngủ không ngon sẽ thành mắt một mí. Rõ ràng mắt cậu to, nhưng vì đuôi mắt hơi rũ xuống, khiến người ta lầm tưởng cậu đang buồn.
Giống như bây giờ. Cậu để nguyên đầu tóc lởm chởm, cụp mắt nhìn Bạch Du. Trong đôi mắt không gợn sóng ấy lại có điều gì đó khiến Bạch Du không thể rời đi được.
Tạ Vũ Xuyên cũng muốn làm gì đó, nhưng biết lúc này không thích hợp. Cậu sợ vụn tóc dính lên người Bạch Du nên chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào chóp mũi của anh, sau đó xoay người bước vào nhà tắm.
Lúc cậu chuẩn bị c** q**n dài, Bạch Du mới như sực tỉnh, nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt, mở cửa phòng tắm rồi chạy vụt ra ngoài.
Hết chương 58
Nơi Có Biển - Thập Tê